Tôi tự nhủ về người đàn ông đó,có lẽ anh ta không phải người xấu dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra…
Hôm sau tại nhà Khánh…cánh cổng mở ra chiếc xe sang tiến vào bên trong…cô giúp việc đon đả ra đón một vị khách…
Giup việc: cậu Phong…lâu lắm không thấy cậu P tới chơi
-thằng quỷ Khánh nó có nhà đâu mà cháu đến…nó đâu rồi cô
-ông chủ đang ở bể bơi…
Phong bước ra phía bể bơi,anh ta ngồi nhìn tên bạn thân đang bơi hừng hực bên dưới
Phong: có gì vui à
Khánh nổi lên từ dưới nước…
khánh: đến lúc nào thế,tao bình thường mà
-phét,tao chơi vs mày lâu tao lạ gì
-à nghe nói Vân vợ mày ra sách Kiếp đàn bà kể về chuyện tình của hai đứa mày à
-uk dạo này làm nhà văn thơ lai láng rồi…
-Mua da^ʍ cơ đấy mày làm xấu mặt hội con nhà giàu
Phong cười rồi xua tay
-bỏ qua chuyện của tao đi ,sao mày lại về Việt Nam bên Anh có chuyện gì à
-không có gì (Khánh đổi sắc mặt)
-mày không tiếp quản công ty mà lại để cho chú mày,nên nhớ ngoài con mình ra thì tất cả đều là người ngoài
-tao chưa có con nên chưa nghĩ đến chuyện đấy
-mày ngang như cua vậy,số tài sản của bố mày để lại nhiều đến thế nào mà sao mày lại buông xuôi
Khánh choàng áo mặt lầm lỳ ra khu rượu ,mở chai rượu ra rót cho Phong
-tao thích làm phi công hơn làm một doanh nhân
-mày vẫn có thể kết hợp cả hai
-tao không muốn…
-vậy mục tiêu sống của mày là gì vậy Khánh,tại sao từ một người chín chắn biết suy nghĩ mày lại nông nổi và trở nên bất cần đến thế này…
-mày kệ tao đi,đôi khi những thứ mà tao muốn thật sự lại chẳng bao giờ có được…
Phong đón vợ tại spa…
Vân: anh Khánh sao lại như vậy anh
Phong: khó hiểu lắm,nó là đứa giỏi tính toán và rất chỉn chu nhưng giờ Khánh mà anh biết lại suốt ngày làm bạn với rượu và gái…đột nhiên nó không lấy người nó yêu mà lại lấy cô gái do bố nó chọn là anh đã thấy không giống vs tính cách của nó rồi
-vậy anh nên tâm sự nhiều hơn vs anh ấy chắc chắn anh ấy có nỗi khổ tâm nào đó khó có thể nói ra…
Khánh đến chỗ mẹ đẻ,bà ném tập giấy vào mặt Khánh …
mẹ K: Con dám kí giấy bán hòn đảo mà mẹ tặng sinh nhật con à,con có coi mẹ là gì không thế
-con cần tiền thì con bán chỉ vậy thôi
-con im đi,con nói thế mà nghe được à,con thiếu tiền sao?
-có chứ con người ai chẳng có lúc cần tiền,con đến giờ bay rồi sau này mẹ đừng gọi con khi con đang trong giờ làm việc…
-khánh..rốt cuộc tại sao con lại chống đối mẹ
-bà tự hỏi bản thân mình đi…
Khánh bước ra khỏi cửa mẹ Khánh ngồi ôm mặt khóc buồn bã…
Hương ở khách sạn giờ ăn trưa nói chuyện vs chị tổ trưởng
tổ trưởng: mất tiền á,có chắc để trong tủ không
-em chắc nhưng không hiểu sao k thấy
-vậy là chắc chắn có người lấy
-thôi bỏ qua đi chị
-bỏ là bỏ thế nào em kiếm mãi được mấy đồng để còn dc sống với con gái thế mà kẻ nào nhẫn tâm để chị báo bảo vệ xem lại camera
Người phụ nữ ăn cắp của Hương bỗng chột dạ,lúc Hương đi làm cô ta để lại tiền vào trong tủ của Hương…
Tôi sách túi đồ tặng con đến chờ ở công viên…không thấy con tới mà thấy Văn tới
văn: con nói tôi đến đón cô đến ăn chung
-thôi còn vợ anh nữa không tiện đâu
-không sao vợ tôi rất biết điều sẽ k để ý đâu…bố mẹ tôi cũng đang ở hà lan nên k về kịp cô k cần ngại
-vậy…cũng được…
Lên trên xe Văn đặt tay lên đùi tôi…tôi gạt tay
Văn: có bao giờ em nghĩ đến chuyện chúng ta quay lại không
-không (trl dứt khoát)
-sao em chắc là như thế
-đã chia tay thì không nên quay lại
-em không nghĩ là vì con à…
Câu nói của Văn khiến tôi chột dạ…câu nói vì con không chỉ tôi mà bất cứ người đàn bà nào sau khi ly hôn với chồng cũng sẽ nghĩ tới…
Tới nhà Văn con gái của tôi đứng chờ sẵn tôi ở cổng
Con gái: mẹ ơi ,mẹ đây rồi ..
-con đứng đây làm gì
-con sợ mẹ không tới ạ
-có chứ vì con mẹ nhất định sẽ tới bất cứ đâu
Vợ văn đứng từ trên thấy văn và con gái cùng Hương đang cười với nhau cô ta nắm chặt bàn tay…xuống dưới bếp cô ta nhỏ vài giọt gì đó vào cốc của Hương rồi khi H vào cô ta đon đả
vợ văn: chị Hương cũng tới rồi ạ,chị vào đi…nước này là nước dâu ép chị uống đi cho đẹp da
-cám ơn em nhé em chu đáo quá …
Linh: nước dâu của cháu k có ạ
vợ V: cpi ăn k nên uống chỉ người lớn uống thôi …
Vợ văn nhìn thấy Hương tu hết ly cô ta cười nhẹ …ngồi xuống ăn uống vui vẻ đon đả
vợ V: chị dạo này làm gì rồi
-chị đi làm tạp vụ ở khách sạn
-sao cơ tạp vụ á (cười khẩy Văn lừ mắt) à vâng thì k học vấn gì thì chỉ có lao động chân tay thôi,còn nếu gặp người nào mà học vấn k có mà muốn nhanh có tiền thì chỉ có đi làm gái là nhanh có chị nhỉ…
văn: ăn đi bớt nói đi…
Tôi: đúng rồi chị k học vấn gì nên chỉ có thể lao động chân tay nhưng thà lao động chân tay còn hơn là ỉ lại vào ai đó để sống cuộc sống an nhàn nthe sẽ làm bản thân chậm tiến hơn…
Vợ Văn cười trước câu nói của tôi…cô ta cười đầy vẻ gượng gạo…tôi thấy nhâm nhẩm đau bụng lúc thổi bánh cùng con…vẫn cố đứng trụ
Con gái: con ước bố mẹ mãi mãi ở bên con
Lời con trẻ nói khiến người lớn như chúng tôi chạnh lòng…ra về tôi mỗi lúc thấy đau bụng hơn…
Văn: để tôi đưa cô về
-thôi tôi tự về được
-giờ này hết xe buýt rồi…vậy tôi gọi taxi cho
-thế cũng dc
Tôi lên xe taxi rồi đau bụng quằn quại…
lái xe: cô gái cô k sao chứ
-làm ơn đưa tôi đến bệnh viện…
Vào đến viện tôi nôn thốc nôn tháo mặt tái đi rồi hoa mắt dần…
Khánh về đến nhà thấy tập hồ sơ của Hương ở trên bàn của mình,anh ta mở ra lấy số điện thoại rồi gọi…bên kia nghe máy anh ta hỏi luôn ” này cô không trả tiền cho tôi à”
“xin hỏi có quen chủ nhân số này không ạ”
Khánh đổi sắc mặt
“ai vậy”
“chúng tôi ở bệnh viện hiện tại bệnh nhân này đang cấp cứu”
“viện nào vậy”
Khánh đứng dậy không cần thay đồ vẫn mặc đồ cơ trưởng…đúng lúc cô vợ đi tới
Hà: anh à em có chút chuyện muốn nói vs anh về chuyện của anh trai em
-nói chuyện sau đi anh đang bận
Khánh vội vã ra sân bấm khóa xe
lái xe: ông chủ để tôi
-tôi sẽ tự đi
Lái chiếc xe poscher màu đỏ đi vội vã trong đêm…Hà đi vào trong thấy tập giấy trên bàn có tên nhân viên khách sạn K ” đỗ thu hương” kèm ảnh…cô ta mặt lầm lỳ suy nghĩ…
Khánh tới bệnh viện hình ảnh Hương đang nằm đau quằn quại trên bàn cấp cứu
Khánh: cô ấy bị sao vậy sao k cấp cứu đi
Y tá: cô ấy bị ngộ độc chúng tôi cần chờ người nhà cô ấy tới để kí giấy rửa ruột
-vậy nhỡ người nhà chưa đến kịp thì cũng chờ người nhà à,ưu tiên bệnh nhân hàng đầu chứ…
-vâng mời anh qua làm thủ tục anh là gì của bệnh nhân
-là bạn trai…
Khánh kí xoẹt giấy tờ nộp viện phí
Y tá: chúng tôi đã cố liên lạc vs những người có trong danh bạ nhưng k có ai nghe máy…xin hãy thông cảm bệnh viện có nguyên tắc của bệnh viện…
Khánh bỏ qua lời nói rồi vội vã ra phòng cấp cứu…Hương vừa đau vừa khóc…
Khánh: sẽ k sao đâu
Hương nhìn Khánh rồi mếu máo gật nhẹ…
Hương: anh đừng đi nhé tôi chỉ có một mình thôi
-yên tâm tôi k đi,sau vụ này cô phải định giá tôi cao hơn đấy
-cám ơn nhé bạn tốt
-biết tôi bn tuổi k mà xưng bạn
-ồ anh là phi công à,tôi còn chưa được đi máy bay bao giờ
-khỏi ốm tôi sẽ đưa cô đi
Hương cười rồi Khánh xoa trán …bàn tay Khánh rời khỏi trán Hương khi bác sỹ đẩy H vào bên trong…Khánh thở dài rồi vuốt ngược mái tóc ra sau ngồi chờ bên ngoài…anh ta ra ngoài hút hết điếu nọ đến điếu kia…điện thoại anh ta reo lên là thím giúp việc
Giup việc: ông chủ vừa nãy bà chủ thấy tập giấy trên bàn rồi tôi thấy bà chủ chụp lại ạ…
-tôi biết rồi
Khánh dập máy…anh ta cười rồi phóng xe về nhà thấy Hà đang ngủ trong phòng…anh ta cởi bỏ đồ rồi vào tắm rửa…
Tại phòng ngủ của vợ chồng Phong Vân …
Phong: tao nghe có chuyện gì vậy
Khánh: tao cần nhờ Vân một chuyện
-chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy
-nhờ vân vào bệnh viện X tại khoa P có một cô gái tên Hương tao nhờ Vân đến chăm sóc cho cô ấy…
-cô ấy là ai?
-chăm sự nhờ hai vợ chồng…
Khánh cúp máy rồi ra bên ngoài ôm vợ …Hà trèo lên người Khánh
Hà: anh đi đâu vậy
-có chút việc
-đêm nay em ở đây vs anh nhé…nay mẹ anh gọi cho em nói em không ra gì nói em sao mãi không thể sinh con,em không biết phải làm sao trả lời mẹ,anh giúp em cho mẹ câu trả lời được không?
-giữa chúng ta ngoài tiền và thi thoảng làm tí thì k có gì để nói ,em hiểu ý anh chứ…
-em hiểu…anh trai em đang có dự án mua lại tòa nhà parkson nhưng nghe nói anh k bán em muốn hỏi là tại sao?
Khánh nằm nhắm mắt…anh ta quay lưng lại mắt nhìn vào đồng hồ và không quan tâm lời vợ anh ta nói…
Hôm sau tôi mở mắt thấy một cô gái xinh xắn đang ngồi cạnh giường bệnh
Tôi: chị là???
-tỉnh rồi à,chị là Vân là em của anh Khánh ,anh Khánh bận nên nhờ chị tới chăm sóc cho em
-à vâng ngại quá ,em cám ơn
-em ăn cháo loãng này đi …em quen anh Khánh lâu chưa
-cũng k quen lắm nhưng anh ấy có cảm giác rất tốt với em…
-hai người quen nhau thế nào kể chị nghe xem
-cái này…
Tôi kể cho chị Vân nghe rồi thấy chị cười rất gượng gạo
-anh khánh cho em vay tiền rồi còn gọi tên em à
-vâng và em thấy anh ấy luôn xuất hiện khi em cần ,dù kb là gì nhưng em rất cám ơn vì lòng tốt như vậy ạ
-em nghĩ giữa nam và nữ có mối quan hệ tốt như vậy mà lòng không có gì không
-chắc k có đâu ạ anh ấy hay nói trêu thôi…
Tôi ấp úng gượng gạo…
-em nghỉ đi chị nghe điện…
Vân ra ngoài nghe điện thoại của Phong…
Phong: nếu như em nói thì cô gái này chỉ mới quen
-đúng vậy họ chỉ là tình 1 đêm khi đó anh Khánh say không biết gì,cô gái này nói chuyện cũng rất thật và chân chất…
-ý em là bạn anh có ý vs con bé đó à
-nếu không tại sao anh ấy lại nhờ chúng ta lúc nửa đêm,anh nghĩ mà xem
-thằng bạn anh nó muốn con đàn bà nào mà k dc sao có thể thích một cô gái đã có con
-anh quên chuyện giữa anh và em à,em cũng có con trên đời này k gì là k thể xảy ra chỉ có điều …(Vân ấp úng k dám nói)
-em nói đi
-chỉ có điều anh Khánh là kẻ bệnh hoạn đến thế nào thì trong hội con nhà giàu các anh đều biết,anh ấy chưa từng thực sự tử tế với bất kì người đàn bà nào
-nó dang tử tế vs con bé đó còn gì
-đó chính là điều em muốn nói tới … anh Khánh muốn gì đó từ cô gái này mà em khó có thể diễn tả nhưng lời nói của cô gái này k có chút tình cảm nào vs anh Khánh và em sợ vs bản tính của anh ấy sẽ làm tổn thương cô gái này…em còn có người thân còn cô gái này em nghe y tá nói gọi cho mẹ cô ấy chỉ bảo nhắn bảo nó khỏe rồi về rồi k kèm theo câu nhớ gửi tiền…cô ấy đã quá đáng thương rồi em mong anh hãy nói chuyện vs bạn anh về chuyện này
-em đang giận sang cả anh đấy à
-anh xưa nổi tiếng ăn chơi nhưng anh chỉ bằng 1 góc của anh khánh nếu có chuyện tình yêu nào đó giống như chúng ta lặp lại thì cô gái đó sẽ tổn thương hơn em nhiều lần…1 phong là quá đủ nếu có anh Khánh thì cô gái đó sẽ không yên đâu…
Vân nói rồi nhìn cô gái đang ngồi đọc báo trong phòng…
Sếp của Thủy gọi Thủy tới trước mặt mình trong quán karaoke
Thủy: chị gọi gì em đấy nay lại mời em hát à
Một sấp tiền vứt trền bàn
Sếp: chị muốn cưng giúp chị một vụ
-vụ gì vậy ạ chị cứ nói
-chị muốn em dồn con bé tên Hương đó đến bước đường cùng cho chị đến mức nó không còn nơi nào để đi,không còn muốn sống…
-sao chị lại biết bạn em
-số tiền trên bàn sẽ là của em…
-em có thể hỏi tại sao không?
-có 1 vị khách vip muốn thấy H đau khổ…muốn nó sống k bằng ૮ɦếƭ…
Khánh trên du thuyền ngồi lái xung quanh có mấy em xinh đẹp đang bật nhạc nhẩy nhót với nhau…Điện thoại của Phong reo lên
Khánh: gì đấy sang tao chơi đi
-này chuyện con bé đó xong rồi nhé
-ok,cám ơn hai vợ chồng
-tao có chuyện muốn hỏi mày,rốt cuộc là mày có ý gì vs con bé đó vậy
-mày hỏi làm gì
-thấy vợ tao nói con bé đó cũng khổ thôi nếu có chơi bời thì chuyển hướng sang đứa khác,thiếu gì đâu
-ai nói mày là tao chơi bời
Khánh cúp máy rồi vài cô gái cời trần chuồng tắm rượu trước mặt anh ta,anh ta hút thuốc nhả khói ra mắt nhìn xa xăm…anh ta gọi điện vào số Hương…
Hương: alo
-tôi đây,khánh đẹp trai đây
-đang tự hỏi số ai gọi mà đẹp vậy
-của tôi cái gì cũng đẹp
-lại bắt đầu đấy…cám ơn anh đã bảo chị đẹp đến đây chăm sóc cho tôi
-Hương này …
-vâng
-lâu lắm rồi tôi mới nhớ tên một cô gái nên cô phải thấy vinh dự vì điều này,coi như tôi trả cho cô tất cả những gì tôi nợ cô cái đêm hôm đó…
-vâng tôi k nghĩ gì đâu
-tôi muốn theo đuổi em như một người đàn ông thích một cô gái từ đầu giống như câu nói ” yêu em từ cái nhìn đầu tiên” em nghĩ sao?…
Tôi bất giác thấy gì đó không ổn …và tôi sợ khi anh ta tỏ tình…
-chúng ta mới gặp nhau có 1 hai lần nên tôi nghĩ sẽ k có chuyện yêu đương gì cả đâu,tôi cám ơn và vừa gửi chị Vân tiền trả anh rồi bao gồm cả tiền viện phí..rất cám ơn anh nhưng tôi xin phép từ chối…
-em từ chối em sẽ hối hận đấy
-tai sao?
Khánh cúp máy
vân đứng ngay đó nghe hết mọi chuyện..Vân tỏ ra lo lắng ” anh khánh là kẻ điên …không ổn rồi Hương ơi”…