Trong suốt thời gian học đại học, tôi cũng có người thích và tỏ tình, nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng, tôi vẫn yêu hắn rất nhiều đến không thể từ bỏ nên tôi từ chối mọi lời tỏ tình. Diệu Anh nó bảo tôi quá ngốc mới tin vào mảnh giấy đã nhàu kia nhưng tôi vẫn muốn tin đơn giản đó là vật cuối cậu ta để lại. Cuộc sống mà, cứ trôi vậy thôi, dù mình có đau lòng đến ૮ɦếƭ thì nó vẫn cứ trôi,tôi tốt nhiệp đại học với cái bằng khá ổn, nhưng có lẽ tôi không hợp nên học tiếp một khoá học kinh doanh ngắn hạn rồi mở một shop bán thứ cưng. Về nhóc em tôi đã hơn 5 tuổi, và sắp đến cái ngày sinh nhật thứ năm của nó. Thắng nhóc này có lẽ giống bố hơn mẹ nên nhìn nó ra dáng con trai hơn tôi nhiều. Trán cao, má phính, mắt to lông mày đậm đặc biệt thích siêu nhân và công an. Tôi rất quý nó và ngược lại nó bám tôi mọi lúc tôi có mặt ở nhà, thỉnh thoảng ra đường, hai anh em vẫn bị nhận nhầm là hai bố con, nghĩ cũng thấy vui vui. Tôi bây giờ đã cao được 1m70 ước mơ bấy lâu đã thành hiện thực, còn cái mặt vẫn như ngày nào.
" Anh Minh ! Mua siu nhưn đi " Tôi đang ngồi suy nghĩ thì bất chợt nhóc em chạy đến ôm chặt vào cổ, đây chính là lúc nó đòi quà.
" Không đâu ! Mai nữa sinh nhật anh mua cho . "
" Hứa ná, anh hông mua em hông chơi với anh nứa" Thằng nhóc nói vẫn ngọng níu ngọng lo đôi lúc làm tôi ngọng luôn theo nó.
" Minh này tối nay, ngủ ở nhà đi, rồi có gì mai chủ nhật sinh nhật em Dương luôn." Bố đang ngồi xem ti vi nói vọng nên chỗ hai anh em tôi đang nghịch ở tầng trên.
" Dạ. Thế cũng được, này, tối nay anh Minh ngủ với Dương nhé."
" Thứt thế , thế tối anh Minh mua siu nhưn ná ."
" Mai anh mua ! "
Vâng ! Thằng em tôi chính là hiện thân của con nhỏ Diệu Anh, không nói chắc cũng hiểu. Đêm hôm đó ngủ với nó mà bị ngạt thở đến mấy lần, thói quen của thằng nhóc là gác chân lên bụng người ta, rồi từ lên bụng nó chuyển thẳng lên cổ lên mặt, khỏi thở. Sáng hôm sau sinh nhật thằng nhóc mà cứ như họp mặt gia đình, ồn ào từ sớm tinh mơ, rồi thì tôi và nhỏ Diệu Anh thành chân sai vặt. Mẹ bắt đi lấy bánh rồi thì mua cái này cái nọ mệt muốn ૮ɦếƭ.
" Ê ! Lâu rồi sao không yêu ai?" Nó ngồi sau xe để đi lấy bánh sinh nhật cho nhóc rồi hỏi một câu bất chợt làm tôi ngạc nhiên tuyệt độ.
" Ừ thì ế cho nó ghê ! Mà bao giờ bà cưới ?"
" Đừng có bơ nhá ! Tôi bảo ông ấy, Andree cũng hơn 5 năm rồi không tí tin tức đợi làm gì nữa." Tôi không trả lời, chỉ cười, nhưng thực chất là nụ cười khá ngượng. Tôi đợi đã năm năm dai dẳng , vậy mà không một lần hỏi thăm, không một câu điện không một lá thư. Tôi năm năm trước có lẽ không lo nghĩ mà đợi cậu ta, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, tôi đã 23 tuổi rồi, trẻ không trẻ mà già cũng chả già vậy mà vẫn cứ ngu ngốc đợi cậu ta. Có lẽ tôi đã bị tình yêu làm ù quáng mất rồi. Tôi có nên dừng lại tất cả, rồi kiếm đại một ai đó, kết hôn, sinh con rồi sống đến già và ૮ɦếƭ. Nhưng nghĩ đến một ngày nếu cậu ta trở về thì sao ? Nếu cậu ta về khi tôi đã kết hôn, tôi sợ điều đó sảy ra...
Bữa tiệc sinh nhật của thằng nhóc diễn ra vui vẻ đến nỗi vừa xong là nó đòi tổ chức sinh nhật nữa. Mọi người về nhà, bố mẹ rủ tôi và Diệu Anh cùng nhóc đi khu vui chơi, nhưng một thằng con trai đã 23 tuổi lại đến chỗ đó thì kì quặc lắm nên tôi quyết định ở nhà cùng con nhỏ Diệu Anh. Hai đứa vẫn như vậy nói rất nhiều chuyện không biết chán.
" Ông năm nay đã 23 rồi đấy." Bất chợt nhỏ Diệu Anh nói điều này tôi cũng không hiểu rõ ý nó.
" Ừ. Thì sao ?"
" Già rồi mà không yêu ai đi à ?"
" Còn trẻ chán, đẹp trai chán, bà cưới xong rồi tôi cưới."
" ẦY ! Đúng là..."
" Ha ha ha tự nhiên tôi nhớ hồi xưa tôi cứ cãi là y rằng bà cho tôi một trận nhừ đòn."
" Kỉ niệm vui quá ha ? Thích thế nữa không ?" Nó xắn tay áo rồi mặt hằm hằm lườm tôi, tôi chỉ cười trêu trọc nó.
" Mà ông tính đợi Andree đến bao giờ ? Tôi hỏi thật đấy, không đùa đâu."
" Haizzz... Không biết, đợi đến khi cậu ta về."
" Nhưng ... Năm năm rồi, năm năm rồi đấy. Cậu ta nếu còn tình cảm với ông thì đã về với ông, năm nay cậu ta cũng 22 tuổi rồi, cũng gọi là trưởng thành rồi."
" Tôi thực sự không biết, nhưng tôi không muốn yêu ai ngoài cậu ta."
" Đồ ngốc. Thôi ông về chung cư đi, tôi đợi hai bác về rồi về sau."
" Thôi ! Chút bố mẹ về tôi đưa bà về, rồi về sau."
" VỀ NGAY ! ĐUỔI THẲNG...TÉ " Nó đứng dậy, lấy áo khoác cho tôi rồi đẩy tôi dần ra phía cửa. Con nhỏ vô duyên nhà tôi mà như nhà nó vậy, nó đẩy tôi ra, đóng chặt của tôi chỉ đành lấy xe rồi về khu chung cư. Chả hiểu nhỏ này làm sao không biết, có chút kì quái.
Về đến chung cư, mọi việc cũng rất lạ, hôm nay chung cư vắng vẻ hơn mọi khi, nếu tầm này mọi khi trẻ con sẽ đầy ở sân chơi riêng , hay mấy cô tập dưỡng sinh vậy mà hôm nay chả có ai. Còn bác bảo vệ thì hôm nay nhìn thấy tôi chỉ cười bí hiếm chứ không nói tiếng nào như mọi khi ? Hôm nay ngày tình nhân mà ai cũng kì kì là sao?
" Minh này, sướng nhá ! " Bác bảo vệ đứng chắp tay đằng sau lưng rồi cười hả hê trêu trọc tôi, còn tôi thì chịu, chả hiểu bác muốn nói gì chỉ cười cười rồi vào thang máy. Lên tầng 18, hôm nay cũng khac mọi ngày.Mọi khi là mấy cô hộ bên cạch kiểu gì cũng mở cửa rồi nói chuyện vài câu, hôm nay nhà ai cũng đóng cửa, là ghê. Tôi mở cửa căn hộ... Rồi một tiếng ghi ta vang lên...