" Thỏ ! Em xin lỗi ! " Sói tiến gần nắm lấy tay tôi mà nói. Giọng nói của Sói sao lại buồn đến vậy? Chẳng phải đên qua còn gắt gỏng trút giận lên tôi sao ?
" Em...Em không nên như vậy ! ...Thỏ đã ở bên em lâu đến thế cũng đã là kì tích rồi. Thỏ chưa hề chủ động , chỉ là...chỉa là...em tự mình dựng lên chuyện này thôi. Chỉ cần Thỏ khỏi bệnh em sẽ nghe theo Thỏ tất cả. " Hắn không còn nóng giận chỉ cầm lấy tay tôi nói vài lời rồi bỏ đi. Ây ! Cái con người này, sao có thể nói mọi chuyện không rõ ràng như vậy chứ ? Chuyện cứ tiếp diễn, chỉ lúc tôi ngủ (hay giả ngủ) thì mới thấy có nhà, lúc tỉnh thì lại luôn né tránh, có phải mối quan hệ này tới cùng cực rồi không?
Ngày thứ 6 ở nhà sói...
Từ hôm đó dù một lời cũng chưa nói được với nhau. Tôi vẫn ốm và hắn vẫn chăm sóc chỉ có điều bất cứ khi nào tôi tỉnh là hắn lại bỏ đi đến muộn mới về. Chuyện gì đang sảy ra giữa hai đứa ? Đã quen nhau 8 tháng giờ lại để kết thúc như vậy sao? tôi không đành, mà hơn nữa bao nhiêu chuyện sảy ra mới đến được với nhau giờ chỉ vì hiểu lầm mà bỏ nhau, đấy không phải cách một thằng con trai giải quyết vấn đế. Xã hội rất thức tế hoàn toàn khác với phim ảnh sẽ không có chuyện tôi cam chịu làm một đứa ẻo lả đợi hắn đến xin lỗi rồi ôm hôn đâu. Muốn hạnh phúc thì phải tự đấu tranh để giành lấy...
Ở một quán coffe nhỏ ...
Nó là một thằng con trai chưa hề được cái thứ tình cảm mà bao đứa trẻ khác có được, tình cảm gia đình. Nó sinh ra chỉ là mối liên kết giữa hai gia đình giàu có, nó là tờ giấy hợp đồng của bố mẹ nó cho tai sản của họ. Nhưng nó chưa hề thấy mình bất hạnh, nó muốn sống như vậy, tự do, không gò bó làm mọi điều nó muốn, nó đã từng nghĩ cứ sống như vậy đến đâu thì đến. Nhưng từ cái ngày nó đánh bản tình ca ở một lớp học nhỏ, và tình cờ một cậu nhóc đã nghe được, thì con người ấy chính là người đã kéo nó ra khỏi đống suy nghĩ lêch lạc ấy. Dáng người nhỏ bé còn có vẻ gầy gò nữa, mái tóc đen, làn da trắng mịn màng. Và cậu nhóc có một gương mặt hoàn hảo, hai mắt trong veo, to tròn, hàng lông mày thanh tú, đôi môi căng mọng màu đỏ, hai bên má bầu bầu lúc nào cũng ửng đỏ. Một vẻ đẹp thánh thiện và trong sáng trong ánh nắng thu, chỉ có điều nó đã không biết cách nào ứng xử làm cuộc gặp đầu tiên không một chút lịch sự. Thời gian trôi và nó đã từ ngưỡng mộ vẻ đẹp thành yêu cậu nhóc một cách trân thành nhất, yêu từ vẻ ngoài đến tính cách ngang ngược nhưng hiền lành, nó yêu tất cả. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một thằng con trai, đơn giản vì nó cũng là con trai, và nó sẽ không nghĩ lại muốn làm lại cuộc đời với cậu nhóc nhỏ bé và đáng yêu đến vậy. Yêu ! làm nó phải suy nghĩ cho tương lai nhiều hơn, nó muốn mỗi ngày qua đi bên cạch người nó yêu không phải suy nghĩ mà chỉ ngập tràn kỉ niệm, nó muốn bên cậu nhóc ấy. Đã có lúc nó tự ђàภђ ђạ bản thân bằng nhiều cách chỉ mong từ bỏ suy nghĩ về một cậu nhóc nhưng khi nó trở về căn hộ lạnh lẽo đặt lưng lên giường nhắm liền mắt là một hình bóng nhỏ bé lại hiện lên trong suy nghĩ. Nó muốn thử, thử yêu một người thật tâm, thật lòng và nó đã lấy hết dũng cảm theo đuổi một tên con trai. Và giờ khi đã bên nhau, nó lại trách bản thân sao quá nóng vội đổ nỗi giận lên đầu người nó yêu. Nó đã từng hứa với bản thân không để cậu nhóc đó giận mà giờ thì mọi chuyện ngược lại. Ngồi trong góc của quán coffe, một ly Espresso, nó ngồi trầm ngâm cứ lướt mở màn hình điện thoại vì trên đó là hình người nó yêu, nó đã làm sai và giờ nó chỉ biết nhìn màn hình điện thoại cho vơi nỗi nhớ. Nhưng, chợt trong suy nghĩ, có phải nó đang trốn tránh? Đã 8 tháng bên nhau không hề dễ dàng, vậy mà cũng chỉ vì vài chuyện lại đi đến quết định rời bỏ nhau? Nó đứng dạy nhanh chóng trở về nhà. Nó sẽ không dễ dàng buông tay.
Đến cửa, một cảm giác lạ kì lấn át suy nghĩ của nó, khi trên cửa là một tờ giấy với dấu mũi tên có ghi " Mở cái cửa này ra !". Sau đó tiến vào nhà, một tờ giấy nhớ khác " Cậu thật là ! Mau để giày ở ngoài" Tiếp đó là những chỉ dẫn khác, nó làm theo từng chút một. Tờ giấy cuối cùng dừng lại ở phòng nó " Mau vào đi ! Tôi chờ lâu lắm rồi !". Cánh của phòng mở ra và tràn ngập căn phòng đều là bóng bay màu xanh ( ý tớ là màu BLUE ý !) . Có một thiên thần nhỏ đang nằm ngủ quên trên chiếc giường màu đen của nó. Nó tiến lại gần, nhẹ cúi sát nhẹ hôn vào trán cậu nhóc ây. Nụ hôn làm cậu nhóc nhột và hai lông mày nhau lại, nó vuốt nhẹ tóc làm cậu bé tiếp tục ngủ ngon lành. Nó không muốn và không thể làm thiên thần của nó tỉnh giấc vào lúc này. Nó chỉ buồn cười vì sao cậu nhóc bảo đợi mà đã ngủ từ bao giờ, nó cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạch, nhìn lên trần nhà bao phủ băng bóng bay không biết ý định của cậu nhóc này là gì, nó mỉm cười vì biết tình yêu của mình vẫn rất đẹp, chỉ do nó hay nghĩ ngợi lung tung gây ra hiểu lầm thôi...
... Tôi đợi tên sói rất lâu, để tạo một dịp đặc biệt cho hắn. Cả căn phòng của hắn rất u ám và lạnh lẽo, không có chút gì tươi sáng cả. Tôi đã mua rất rất nhiều bóng bay màu xanh rồi để chúng bay lên trần của phòng hắn-một bầu trời mini. Từng quả bóng đều có một lời tôi muốn nói cho hắn, chúng là tình cảm của tôi. Tôi mở rèm khung cửa kính rộng lớn, đứng từ khung cửa kính có thấy rất nhiều nơi, vậy mà nó luôn được giấu dưới lớp rèm cửa dày cộp. Và rồi làm một bữa ăn, đợi hắn về, đợi mãi không thấy, cho đến khi mở mắt hắn đã bên cạch, ngủ một cách thoai mái.
" YAAAA! Dậy, dậy ngay, đây không phải lúc để ngủ" Tôi bật dậy, lấy tay lay mạnh vào người hắn, cuối cũng cũng chịu mở mắt.
" U...uhm...Uhm... Năm phút nữa thôi !"
" DẬY DẬY MAU."
" Có chuyện gì sao ?" hắn lấy tay dụi mắt.
" Về từ bao giờ vậy ? Sao không gọi dậy ?"
" Thỏ ngủ ngon quá, không muốn gọi Thỏ dậy, chuyện gì sao. "
Tôi định khoe cho hắn bầu trời băng bóng bay nhưng hình như trời đã tối và bầu trời mini này không thể rực rỡ dưới nắng nữa rồi. Tôi chạy ra bặt công-tắc điện, cả căn phóng sáng choang, lại chạy lại chỗ hắn nói cho hắn về ý tưởng cư mình.
" Tôi đã làm cả bầu trời đấy !" Tôi ngồi cạch dựa đầu vào vai hắn chỉ lên trần nhà.
" Vậy sao ? vậy mà em không hiểu được ý Thỏ ! Đẹp thật đây! Mà sao lại làm một bầy trời ?" Hắn lấy tay xoa vào đầu tôi.
" Cậu rất hay mệt mỏi , mất niềm tin và suy nghĩ lung tung, nên làm vậy cho cậu tỉnh táo." tôi ngồi thẳng dậy không tựa vào sói, phân tích rành mạch.
" Hi hi Thỏ là nhất ! " Hắn ôm trầm lấy tôi.
" Nhưng trời tối mất rồi, không còn đẹp nữa. Mà...Không còn bực mình nữa hả?"
" Không có ! Tại em nóng tính thôi ! Diệu Anh đã gọi điện nói rõ hết với em vào lúc anh chạy ra khỏi xe rồi" Hắn ôm tôi chặt hơn và cọ đầu mình vào đỉnh đầu tôi. Cả hai sau đó cùng cười vui vẻ với nhau, ăn bữa cơm thật ngon. Vậy là sóng gió đầu tiên của chúng tôi đã kết thúc.
Sáng ngày thứ 7 tôi đến nhà hắn cũng là ngày cuối cùng trước khi về nhà, mai là bố mẹ tôi sẽ từ Thái về. Cả hai cùn dậy từ sớm, cùng đọc lời nhắn trên số bóng bay hôm qua, cùng cười đùa vui vẻ... RENG...RENG...RENG... Chuông cửa vang lên, tôi chạy ra mở cửa và người hôm trước tặng Ghi-ta tức chủ tich trường đang đứng trước cửa...