... Đèn vụt tát, cánh cửa mở ra và một bệnh nhân được đẩy ra. Người nằm trên đó không phải Andree. Hoàn toàn không phải, là một người phụ nữ, không thể là Andree. Vậy hai tiếng này tôi ngồi đây làm gì ? Phù...Tạ ơn trời không phải cậu ấy. Rồi một bóng người quen thuộc suất hiện ở hành lang. Cái bóng cao to lớn, tiến dần về phía tôi...
" Hey ! Anh đang làm gì ở phòng cấp cứu vậy" Có phải là hắn, con sói gay đáng ghét không? Có phải giọng nói này là ảo mộng trong suy nghĩ ? Chuyện gì đang sảy ra đây? Tôi bần thần ngước đầu nhìn phía cái bóng ấy cất lời...
" C...C...Cậu...Chưa...Chê..." Tôi không dám và không muốn nói hết câu vì tôi không muốn điều ấy sảy ra dù trong suy nghĩ. Tôi bắt đầu chạy, chạy thật nhanh đến với hình bóng ấy. Cứ ngỡ ràng sẽ chẳng bao giờ kịp nói lời tạm biệt mà giờ cậu ấy băng xương, bằng thịt đang đợi tôi ở phía hành lang. Tôi ôm trầm lấy cậu ấy, lần đầu tôi chủ động thể hiện tình cảm của mình, tôi đã từng vì sợ ánh mắt của mọi người mà không thể thổ lộ tình cảm từ sâu lòng mình cho cậu ấy biết. Và giờ khi mất đi mới thấy điều ấy quý giá, nếu bắt tôi chịu đựng cái cảm giác rời xa hình bóng, con người và vòng tay này tôi thực sự làm không nổi.
" Ngoan...Ngoan...Đừng sợ ! Em không sao hết ! Chỉ là y tá nói không rõ thôi ! " Hai cánh tay tôi ôm thật chặt vào eo cậu ấy, tôi siết mạnh như không muốn ai lấy được cậu ấy ra, bàn tay nắm chặt hai vạt áo và tôi khóc đến nấc lên. Không biết vì sao nước mắt rơi không thể kìm chế, nước mắt rơi ra như thoả nỗi lòng trong hơn hai tiếng đồng hồ sợ hãi, sợ sẽ phải rời xa cậu ấy mãi mãi. Rồi,bàn tay ấy vẫn to lớn ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào từng lọn tóc, rồi vuốt ngược xuống gáy. Dùng những lời lẽ ngọt ngào trầm ấm chấn an sự hoảng loạn trong tôi.
" V...Vậy...Híc...Híc...mọi chuyện...là sao ?" Hơi ấm đã lan toả và giờ tôi thấy mình an toàn tuyệt đối trong vòng tay này.
" À ! Thì ... lúc đang trên đường về thấy có người bị tai nạn mà không có ai đưa đi cấp cứu, em chỉ tiện đường lại chị ấy đi thôi. Sau đó, không liên lạc được với người thân nên em phải ở lại làm thủ tục rồi đợi Công an đến lấy lời khai...Chị ấy nhóm máu F- khá hiếm mà em lại cùng nhóm ấy nên có truyền cho chị ấy ít máu... Nhưng mà sáng chưa có ăn gì nên em bị ngất... Vậy là họ gọi Thỏ đến chăm sóc em. Ai dè nói kiểu gì thành em bị tai nạn." Sói gãi đầu rồi giải thích tận tình, làm tôi thấy thật an tâm, giờ thì tôi sẽ trói chặt cậu ấy , không cho đi đâu, tôi sợ sẽ phải chịu cảm giác mất cậu ấy lần nữa...
" ...Lần sau đừng để tôi phải lo lắng nữa. Tôi...Rất sợ nếu... Mất cậu." ngượng ngừng và bối rối, tôi rúc đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn ấy, thầm thì những lời tôi chưa bao giờ dám nói.
" Yes ! SIR."
" Cười... Về nhà thôi ! tôi có cái này cho cậu ! " Hạnh phúc trào dâng và giờ thì tôi muốn hưởng thụ công lao động học tập cả buổi sáng của mình với cậu ấy. " Mà tôi cầm lái, cậu ngồi sau đi ! "
" Nhưng mà ..."
" Dám cãi hả ? Có tin tôi về nhà bố mẹ không " vẫn đùa cợt, tôi giật lấy khoá xe trong túi áo rồi đẩy cậu ta qua một bên. Cậu ta không nói gì chỉ lẳng lặng theo sau, cuối cùng người chiến thắng vẫn là tôi.
" Ôm chắc nha! Bị bay ra ngoài không có chịu trách nhiệm đâu ! " Tôi lấy tay cậu ta vòng vào bụng mình rồi...Brrrr...Brrrr... Vèo...
Mười năm phút sau hai đứa đã đứng trước khu chung cư, cậu ta không nói gì, cũng không chịu xuống xe, chỉ cười...
" Thỏ đưa về thích thật, lần sau cứ để Thỏ cầm lái ! "
" Tại sao ? " Tôi quay ngoắt về sau rồi bốn mắt nhìn nhau.
" Vì ngồi sau được ôm Thỏ , lại còn được dựa vào vai Thỏ... Mềm mềm êm êm ! Rất dễ chịu..." Thao thao bất tuyệt... Nói đi nói lại cũng là tôi giống gối ôm. Nếu muốn sao đại thiếu gia như cậu không mua lấy vài thùng mà ôm dần, tôi không phải đồ vật nha ! Cốp... Nghĩ đã thấy nóng máu, tôi đập vào đầu hắn, nhưng lần này người đau đớn lại là tôi, đơn giản cậu ta đang đội mũ bảo hiểm.
" AUUUUU!" Tôi khóc thét lên đau đớn.
" Thật là...Muốn đánh thì cũng phải đợi em tháo mũ đã chứ " Cậu ta vội nắm lấy tay rồi thổi nhẹ, xoa xoa làm giảm sự đau đớn ở bàn tay tôi. Chỉ có điều là sau quá 30 giây đã thành nắm tay thắm thiết .
" Ây ! Lên nhà thôi " Tôi vội rút tay lại, không phải vì không muốn mà vì sự ngượng ngùng đang lan toả trên khắp khuôn mặt tôi và tất nhiên thật xấu hổ nếu bị phát hiện.
...Cách cửa mở ra, vẫn căn hộ ấy, vẫn một màu trắng toát có vài khoảng xám xịt hay đen tối, vẫn khung cửa kính với cái nắng hè oi ả, không có gì thay đổi. Nhưng trong tôi cảm giác thật bình yên, cảm giác ấm áp , không mong một cuộc sống quá đầy đủ chỉ cần có thể cùng hắn-con sói này trải qua lúc vui lúc buồn cùng nhau là điều tôi muốn làm và sẽ làm ... Một vòng tay nhẹ từ phía sau, tôi ôm vào thân hình quen thuộc, một cái ôm chất chứa bao cảm xúc. Từng nhịp đập mạnh dần, có thể nghe rõ tiếng trái tim tôi và cậu ấy đang cùng một nhịp đập. Tôi muốn trân trọng từng giây từng phút, muốn mỗi ngày cùng được cười đùa với nhau, mỗi ngày đều ngập tràn kỉ niệm. Không cần những lời nói phiền phức chỉ cần cảm xúc của nhau luôn đồng cảm, từng nhịp tim đồng điệu thì có lẽ mãi mãi không cần nghĩ đến chuyện xa rời...
" Thỏ ! Anh biết cách đùa thật ! " Sói xoay người, ôm tôi, lấy cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
" Đùa? Đùa gì ?" Tôi nép vào sâu trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp
" Thỏ đó ! Mọi khi Thỏ luôn cấm em đến gần Thỏ, thỉnh thoảng mới có cơ hội hôn trộm Thỏ. Vậy mà hôm nay lại ôm em nhiều đến vậy ! Thỏ không sợ em làm liều sao ha ha ha " Vẫn cái tính thích đùa, giọng nói ấm áp và nụ cười đẹp như nắng hè làm tan chảy mọi thứ.
" Bây giờ...Bây giờ...H...H...Hôm nay KHÁC !"
" Khác gì chứ ?! "
" Tôi tưởng cậu sẽ..." Vẫn một nỗi sợ, sợ mất cậu ấy làm tôi không thể nói hết câu. Nhưng cậu ấy hiểu và biết cách làm tôi an tâm bằng một nụ hôn lên trán.
" Cái trán cao như vậy, cứng đầu phải biết ! Mắt thì to, chắc chắn sợ ma lắm đây. Da mặt thì vừa trắng vừa mịn muốn cắn quá à ! Nhất là môi...Lúc nào cũng hồng hồng căng như vậy, muốn hôn thật đấy ! " Sói nhìn tôi chằm chằm rồi nói những lời sễn súa đến vậy. Dù đã yêu một thằng con trai và đang ôm ấp với một tên biến thái, nhưng tôi vẫn nhận thức được vẻ đẹp của mình rất rất rất không đáng tự hào. Tám tháng trước cao 1m60 giờ cũng chỉ cao thêm 2cm, da mặt càng ngày càng mịn, một nỗi buồn của nam nhân. Dù biết là sói đang khen nhưng khó mà chấp nhận lời khen ấy...
" Cốp... Kệ tui ! Miễn ý kiến ! Mặt bố mẹ sinh ra đã vậy không chỉnh sửa được đâu! Bỏ Tui ra !" Tôi vũng vẫy, nhưng kháng cự là tìm đến đường ૮ɦếƭ, nhất là khi đang nằm gọn trong móng vuốt của sói. Một nụ hôn, hôn môi ý, không kháng cự, nụ hôn làm tôi chóng mặt, nóng ran và cảm giác rất khó tả.
" Hi hi hi... Vậy là không giận nữa nhé ! "
" Không biết ! Mà bỏ ra ! Tôi có cái này muốn cho cậu xem ! ". Trừ những lúc thể hiện tình cảm biến thái của mình thì cậu ta hoàn toàn nghe lời tôi. Kể ra cũng ngoan có điều khi máu biến thái nổi lên khó àm kiềm chế." Tôi đi lấy , cậu quay mặt vào tường, cấm nhìn trộm, bao giờ bảo quay lại mới được quay. Rõ chưa ?"
" Sao giống bị phạt đứng góc lớp vậy ? ...Mếu..."
" Nói nhiều không cho xem nữa bây giờ ! "
" ...Im lặng..."
" Cấm nhìn trộm, nhìn trộm là nghỉ chơi luôn đấy"
" Gật...Gật...Lia lịa "
Tôi vào bếp, đến phía tủ lạnh và mở ra lấy chiếc bánh mất công cả buổi sáng mới làm được. Còn món quà tôi dự định tặng á ? Bí mật !
" THỎ ƠI ! "
" Gì ?"
" Được quay lại chưa ?"
" Rồi...Quay lại từ từ thôi ! ". Hắn ta bắt đầu quay lại rất chậm rất chậm, làm sự hồi hộp tăng lên gấp bội, tim tôi đập thật nhanh và mạnh, cảm giác giống như hồi bé lần đầu tặng hoa ẹ vậy .
" Happy birthday to you...Happy birthday...Happy birthday...Happy...Birthday ...To...You. Sinh nhật vui vẻ Andree." Cầm bánh trên tay, tôi đã hát, hát bài hát sinh nhật đặc biệt giành cho người tôi yêu. Sói không nói gì chỉ cười rôi nhìn tôi trìu mến. Một đôi mắt giờ đã đỏ hoe và ngấn lệ, chỉ có điều con sói ngốc đang kìm chúng lại. Tự hỏi, đã bao giờ cậu ta cùng tổ chức sinh nhật cùng gia đình chưa ?
" Cảm ơn Thỏ ! Em rất vui ! Thỏ là nhất ! " Sói giơ cao ngón trỏ, miệng cười thật tươi, lấy tay dụi dụi mắt, cậu đi đến đỡ chiếc bánh.
" Phe ... Mất cả buổi sáng để làm đó ! " Tôi ngồi ngả lưng xuống chiếc sofa để chiếc bánh trên mặt bàn. Có một đứa trẻ trong thân xác người lớn đang say mê ngắm chiếc bánh kem không chớp mắt, đọc từng dòng, từng dòng trên chiếc bánh, thỉnh thoảng lại cười. Bất chợt, sói quay mặt sang phía tôi, một đôi mắt màu xanh da trời trong veo, một nụ cười rạng rỡ trong ánh nắng trưa hè.
" Chắc ngon lắm ! Nhưng em không ăn đâu! "
" Sao lại không ăn ! Không thích đồ ngọt sao ?"
" Không có ! Vì là bánh của Thỏ làm ăn rồi sẽ không có nữa ! " Mặt tôi nóng bừng, chỉ là vài từ đơn giản nhưng ý nghĩa thật ấm áp.
" S...Sa...Sau này sẽ làm nữa...Vậy nên ăn đi." Tôi quay mặt sang hướng khác chỉ vì đang rất xấu hổ.
" Vậy cảm ơn ! " sói lấy tay rồi luồn vào mái tóc , từng cử chỉ làm tôi và sói bốn mắt nhìn nhau sau đó lại một nụ hôn nhẹ lên môi. Có cái gì đó ngọt ngọt, mềm mềm. Thì ra là bánh kem ! Sinh nhật sói nhưng có lẽ tôi lại là người được hưởng thụ. Cả hai cùng ăn bánh, nói chuyện, căn nhà giờ ngập tràn tiếng cười đã mất đi vẻ lạnh lẽo của ngày hôm qua, ngày hôm nay thật dài và ý nghĩa.