Đánh đánh...trộn trộn...nướng nướng...vẽ vẽ...xịt xịt...Cuối cũng đã xong một cái bánh hình vuông, có một con sói nhỏ đang nằm đó trên dòng chữ " Sinh nhật vui vẻ ! Andree ! năm nào cũng cùng nhau làm sinh nhật nhé ! I <3 You...Minh " Hoàn toàn không phải tôi viết đừng hiểu lầm. Tôi chỉ viết " Sinh nhật vui vẻ ! Andree " phần còn lại là của cặp đôi ngốc này. Nhưng dù sao cũng cám ơn cậu bạn thảm hoạ đã giúp tôi làm bánh, con nhỏ Diệu Anh giúp tôi viết "thư tình" trên bánh. Đóng hộp cẩn thận tôi sẽ mang cái bánh này về tặng sói, mong hắn sẽ thích.
... Trong lúc đó ở nhà :
" Thỏ đi đâu vậy nhỉ ? Hay anh bị bắt cóc ? Chả để cái gì ở nhà hết ! Hay anh bỏ mình ! KHÔNG ! đồ đạc vẫn còn. Hay anh đi chợ ? Đi thì đã dặn mình ! Lo quá đi." Một người ngồi trong biển lửa đi đi lại lại đợi một "con thỏ" về. Đã lâu rồi nó không bị cái cảm giác bất an này từ khi bố mẹ nó li hôn. Nó quyết không đợi nữa, mặc chiếc quần jean xanh, khoác cái áo khoác da màu đen, đi đôi giầy lười và nó đi tìm Minh- con thỏ của nó. Nó chạy thục mạng rồi nhảy lên cái xe mới mua chuyên dùng để đón Thỏ của nó. Đã 10h, trời mùa hè nóng bức, từng đợt không khí nóng, ánh nắng mặt trời táp vào mặt nó. Nó mặc kệ, nó cần phải tìm bằng được người nó yêu, yêu hơn cả chính bản thân. Nhưng nó nào có biết rằng nó quên mất không vào bếp đọc tờ giấy mà người yêu nó để lại. Nó đi khắp nẻo đường, một vòng thành phố mà không thấy người nó cần tìm ở đâu. Nó lại nghĩ " Lẽ nào...Thỏ cũng giống họ bỏ mình tìm cuộc sống mới ? Lẽ nào chỉ là mình yêu đơn phương Thỏ ? Lẽ nào... Thỏ đang chạy trốn mình?..." Hàng trăm từ "lẽ nào" luẩn quẩn tròn đầu nó. Nó sợ nó sẽ mất một người nó không thể không có. Nó phóng như điên dại trên đường, đến khi nó dùng lại ở giữa một cây cầu. Nhìn xuống dòng sông bên dưới, nó sợ nó sẽ mất Thỏ như cái ảo ảnh dưới mặt nước. Có phải ông trời muốn lấy đi tất cả những gì đơn xơ nhất của nó, ông trời lấy đi gia đình, tuổi thơ và giờ là tình yêu, hơi ấm của người thân. Nó muốn hét tên Thỏ đủ to để Thỏ về bên nó, nó muốn chạy đủ xa để tìm được dấu chân thỏ...Và rồi mắt nó cay ! Nó nghĩ về cuộc đời nó từ khi có Thỏ, nó nghĩ về gia đình sớm mục nát của mình... Nó vô vọng... Tinh...Tinh...Tinh...Tinh...Điện thoại nó đổ chuông, màn hình sáng lên tên ai đó được lưu là " Thỏ Yêu<3". Thì ra con thỏ không bỏ nó, thỏ không để nó cô đơn...Nó vội gạt tay vào màn hình ...
" Thỏ ở đâu vậy ?" Giọng nó nhanh và hối hả nó sợ nói chậm Thỏ sẽ cúp máy.
" Ở nhà ! "
" Nhà ai ? " Nó mơ hồ trong suy nghĩ.
" Nhà Andree Trần "
" Thỏ có biết em lo cho Thỏ lắm không ? " Nó vội vàng thở một hơn mà từ nãy đến giờ nó đã ngừng lại. Nó thở để giải toả nỗi lo trong tâm trí nó.
" Tôi mới hỏi cậu ấy ! Đã dặn là ăn đố ăn sáng đi rồi làm gì thì làm vậy mà bỏ bữa đi đâu vậy ? " Giọng ai đó tức giận.
" Cười...Đợi em chút ! em về bên Thỏ bây giờ. "
... Lúc đó ở nhà :
Chả hiểu tên sói gay này mù chữ hay cố tình chọc tức tôi nữa mà dám bỏ nhà đi không thèm gọi cho tôi một câu. Cái tên đáng ghét không thèm ăn đồ ăn nữa làm tôi phải bỏ công sức dạy từ sớm. Hừm ! Về đến nhà rồi sẽ biết tay nhau. Tôi bực bội đi ra ngoài ban-công đứng. Từ phía ban-công nhìn phía đường lớn thật không biết có chuyện gì mà đông dễ sợ. Chắc tay nạn xe, dạo này cứ ra đường là thấy vài vụ không nặng thì nhẹ thật chả muốn ra khỏi nhà. Chợt thấy trong lòng nóng ran, một cảm giác bứt dứt khó chịu , không biết có chuyện gì nữa. Tinh...Tinh...Tinh...Tinh... Nhìn vào màn hình điện thoại thì ra là sói đang gọi, lại chuyện gì đây.
" Cậu chưa về còn gọi điện làm gì?"
" Xin lỗi đây có phải người thân của một thanh niên cao khoảng 1m85 tên Andree, 16 tuổi không ? Chúng tôi đang gọi từ bệnh viện PACE."
" ...D...Dạ" tôi ૮ɦếƭ lặng trong vài giây, vài phút trước cậu ấy còn gọi điện mà giờ như vậy là sao ? Có phải tại tôi đòi cậu ấy về nhà nên mới có chuyện như vậy ? Có phải tại tôi không ? Nếu cậu ấy có chuyện gì tôi khó mà sống nổi . Xin ông trời đừng để chuyện gì sảy ra.
" Cậu có thể đến bệnh viện ngay giờ không ? Có vài thông tin chúng tôi muốn xác định"Vẫn là cái giọng đều đều của vị y ta bên kia đầu dây. Tất cả quay cuồng, mọi thứ tối sầm trước mắt, nhưng lúc này không phải lúc ngã quỵ . Lúc này tôi cần đến bệnh viện. Đến để biết mọi chuyện...
Mười năm phút sau, cổng bệnh viện hiện ra ngay trước mắt. Từng bước từng bước thật nặng nhọc nhưng tôi phải thật nhanh đến bên cậu ấy ! Tôi sợ cậu ấy sẽ rời ra tôi. Con sói đáng ghét sẽ không ૮ɦếƭ một cách dễ dàng vậy chứ ? Chỉ mới 8 tháng , 8 tháng ngắn ngủi bên nhau... Tôi không muốn.
" Chị y tá ! em muốn hỏi có vụ tai nạn xe nào mới không, có người tên Andree ở đây không ?"
" À ! Có cậu đi thẳng rồi vào rẽ phải vào phòng cấp cứu" Phòng cấp cứu ? Có chuyện gì mà phải vào phòng cấp cứa ? Tôi chạy, chạy thật nhanh, lần đầu tôi thấy con đường sao dài đến vậy . Nếu cậu ấy bỏ tôi ? Nếu mọi chuyện kết thúc ? Tôi bước đến phòng cấp cứu đường đến cảnh cửa căn phòng ấy đang đóng, đèn đang sáng và một ca cấp cứu đang diễn ra. Không còn đủ sức chịu đựng, tôi vịn vào tường lê từng bước dài đến hàng ghế chờ ở ngoài. Nước mắt ứ đọng ở khoé mắt nó không rơi ra. Không phải tôi không muốn khóc thật to mà chỉ là tôi sợ nếu tôi khóc chính là lúc tôi chấp nhận số phận rằng tôi mất đi cậu ấy, mất đi người tôi yêu. Ca phẫu thuật không biết từ bao giờ nhưng tôi đã ngồi ở cửa được 2 tiếng. Hai tiếng dài nhất cuộc đời.