Sáng hôm sau thức giấc, đầu đau như 乃úa bổ, hơi thở khó khăn, cổ họng thì rát. Tôi loạng choạng gọi mẹ và cuối cùng thì tôi đã bị sốt, sốt cao là khác những 38.5 độ. Mẹ xin nghỉ làm ở nhà chăm tôi, ba cũng xin nghỉ buổi sáng ở công ty ở nhà phụ mẹ chăm tôi. Mẹ bảo tôi không sốt thì thôi chứ mỗi lần sốt là lại kéo dài cả tuần, nên phải chăm sóc cẩn thận. Cũng tốt, tự nhiên lại thấy chả muốn đến trường. Tôi sợ đến trường sẽ nghe những điều không muốn nghe, biêt những điều không muốn biết. Diệu Anh thích hắn ta hoàn toàn là việc tốt nhưng nó khiến tôi thấy khó chịu, giống như việc ai đó ςướק mất báu vật của mình vậy. Hai người họ nhìn rất đẹp đôi, có lẽ tôi mới là kẻ chan ngang, dù gì một nam một nữ vẫn tốt hơn hai thằng con trai với nhau. Trời ơi ! Tôi đang nghĩ cái gì vậy trời ? Nghĩ bậy bạ không à ! Cái gì mà hai thằng con trai, suy nghĩ lệch lạc mất rồi ! Bình tĩnh lại nào.
Cốc cốc...
" Con nghỉ đi ! Mẹ xuống đi chợ rồi nấu cháo cho con, có gì gọi ba nhé, ba ở dưới nhà đó" Mẹ ân cần thay cái khăn đá đang chườm ở chán tôi rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
" Dạ con biết rồi ! "
Kể cả khi sốt thì những câu nói hôm qua của nhỏ Diệu Anh vẫn cứ rõ ràng đến từng câu chữ quanh tai tôi, lại càng làm tôi khó chịu, thật muốn ngu một giấc rồi sẽ quên hết mọi thứ. Rồi, tôi đã mơ. Một giấc mơ hỗn loạn như suy nghĩ của tôi vậy. Trong giấc mơ, chỉ là một cách đồng nhỏ, một bóng hình mãi mãi tôi không đuổi kịp. Thật vô dụng, từ khi nào tôi đã giỏi tưởng tượng và uỷ mị đến thế ? Có còn là tôi không? Khi mở mắt ra đã là cuối chiều, bỗng tôi thấy tiếng Diệu Anh dưới nhà.
" Hai bác con vừa đi học về sang xem Minh nó thế nào."
" Uhm lên đi con. Minh nó ở một mình chắc buồn lắm."
Huỵch...Huỵch... Con nhỏ này tôi đang ốm mà nó không thể lên cầu thang nhẹ nhàng hơn sao? Cầu thang bằng gỗ chứ có phải bê tông đâu mà cứ chạy huỳnh huỵch như vậy, tính phá nhá người ta chắc ? Tôi lại giả vờ nhắm mắt ngủ, vì đơn giản giờ tôi không đủ dũng cảm nói chuyện với nó, ít ra là lúc này.
" Haizzz ~ thằng này ! Sao lại ốm được cơ chứ ? " Con nhỏ lấy cái ghế ở bàn học kéo gần giường tôi rồi ngồi xuống, chả mảnh may quan tâm gì cả.
" Ông sướng thật ! ở nhà ăn ngủ chơi bời, còn tôi hộc mặt học bài . haizzz"
" Đâu phải tại tôi " Tất nhiên là tôi chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.
" Ông có biết có người tìm ông ngược xuôi không? "
"Huh? nó đang nói nó hả ? " Tôi tự nhủ với bản thân.
" Người ta mọi khi thì uy nghi như vậy mà khi biết ông ốm lại như mất hồn vậy "
" Chuyện tôi ốm bà biết nhiều rồi mà " Tôi tự độc thoại thôi chứ sao dám mở mắt bảo tôi đang giả vờ ngủ, nó Gi*t tôi mất.
" Người ta vì ông ốm mà không thiết ăn uống đòi đến nhà ông đấy Minh ạ "
" Trời ! Hoá ra không phải bà hả? Đứa nào tốt tính vậy nhỉ? Nghĩ không ra nha "
" Minh nè ! Ông có biết hôm qua Adree... đã...đã nhận lời tôi không ? "
" HẢ ! CÁI GÌ ?" Dù muốn giả vờ ngủ, nhưng cái câu nói của nhỏ này khiến tôi khó mà kiềm chế cảm xúc, không kiềm chế nổi là thăng hoa vậy đó. Tôi bật dậy hét lên
" Vậy mà còn giả ngủ ! Không lừa được chị đâu nhóc ! May kế khích tướng thành công ! Tý nữa là bị lừa " Nó vẫn ngồi đấy, nở một nụ cười ૮ɦếƭ người theo đúng nghĩa đen khi tay nó cầm chặt quyển sách...rồi thì Cốp..." Lừa tao hả mày ! Dám giả ngủ hả mày ! " Cốp...cốp...cốp... Không biết là Diệu Anh nó còn nhớ tôi là bệnh nhân không nữa? Chỉ biết nó đánh tôi không thương tiếc. Cũng vào lúc này có lẽ bố mẹ tôi thấy lo nên chạy vội lên phòng , tôi nghe rõ từng tiếng chạy trên cầu thang.
Rầm ..." Hộc...Hộc... Có chuyện gì vậy hai đứa ? " Bố tôi đẩy mạnh cửa hớt hải bước vào hỏi han. Vậy mà, con nhỏ kia nó đã đánh người mà giờ nó tỉnh bơ chối bay biến mọi trách nghiệm.
" Dạ đâu có đâu bác ! Tại có con gián, con đang đập nó ấy mà ! con sợ Minh nó nhìn thấy gián lại sợ." Nó gãi đầu rồi cười tỉnh bơ cho qua. Tại sao lại có người giỏi diễn đến thế không biết ? Có phải kiếp trước tôi nợ nần gì nhỏ này không nữa mà kiếp này bị nó đánh suốt. Giờ tôi mới để ý, bên cạch bố mẹ còn có một gã mặc áo trắng đang núp sau cánh cửa, nhìn kĩ thì phát hiện đó là khuôn mặt rất đáng ghét, ghét đến phát bệnh luôn- con sói gay hách dịch biến thái cũng đến. Có phải hai đứa nó đến nói với mình rằng hai đứa nó đang fall in love ( yêu) không vậy ? Nếu vậy thì thà ngủ còn vui hơn nghe tin này. Tôi bực bội lấy chăn chùm kín rồi nằm ngiêng mặt về phía tường kệ con nhỏ đang luyên thuyên với bố.
" Hai bác xuống nhà cùng con đi, con có việc này hay lắm muốn kể hai bác nghe. Xuống nhà đi hai bác ! " Nó vội đi ra cửa rồi đẩy bố mẹ xuống nhà.Theo tình thế lúc này chỉ còn lại tôi và con sói gay thì phải. Bỗng nhiên tôi thấy hồi hộp vô cùng. Biết nói gì, làm gì đây?
" Em vào nhé !"
" ... U...Uhm"
Cạch...Có vẻ hắn đã đóng cửa. Phịch... Hắn ngồi vào ghế chăng ? Rồi bất chợt một bàn tay ấm áp chạm vào đầu tôi, qua một lớp chăn nhưng cảm giác vẫn rất ấm áp, đó là cảm giác của sự an toàn. Đã hơn một ngày chưa được bàn tay ấy chạm mà tôi thấy thật thiếu thốn, nguy hiểm vô cùng, giờ thì thật bình yên và an toàn.
" Thỏ đã đỡ hơn chưa ? " Vẫn giọng nói ấy, nhưng có sự lo âu trong đó, thật muốn biết biểu cảm của hắn giờ như thế nào. Nhưng lí trí tiếp tục đi đầu con tim...
" Là ANH... Anh đấy!"
" Ốm rồi vẫn cứng đầu! Đồ ngốc " . Ngốc cái đầu hắn ! tôi khôn lắm đấy. Hắn mới là kẻ ngốc. Nhưng câu nói ấy lại làm tôi bình yên đến lạ thường. Ít nhất tôi biết hắn còn quan tâm tôi. Biết đó là tham lam nhưng tôi không từ bỏ được ý nghĩ hắn sẽ chiều chuộng mình mãi mãi. Tôi biết hắn đã có người yêu - là cái con nhỏ Diệu Anh ấy, nhưng tôi không muốn hắn hết quan tâm mình. Điều đó làm tôi khó chịu.
" Thỏ ... À Anh Thỏ... Sao hôm qua lại bỏ về trước vậy"
" Lại còn hỏi tại sao ? Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy ? " Cái tên biến thái này, lại còn hỏi được nữa. Về trước cũng vì giành thời gian riêng tư cho hai người thôi, vậy mà cũng hỏi, phiền ૮ɦếƭ đi được.
" Không biết thật mà ! "
" Thì...là... Cậu...và...Diệu Anh...Hai ...người..." Giọng tôi yếu ớt dần và rồi bỗng nhiên tôi thấy thật nghẹn thở, Ⱡồ₦g иgự¢ như bị đá đè nặng, thật bí bách trong cái chăn này.
" ẦY ~ Thỏ nói thẳng vào mặt em nè ! Cứ trốn tránh là sao ? Thỏ có ghét thì cũng nhìn thẳng em mà nói. Đừng có trốn như vậy, nói nhỏ khó nghe quá đi. " Chắc đã đến giớ hạn của chịu đựng, hắn hất bay tấm chăn đi rồi đứng dậy mà mắng thẳng vào tôi. Lần đầu tôi thấy hắn khó chịu đến vậy, kể cả khi ở phòng nhạc hắn cũng không đáng sợ như lúc này. Tôi không phải có ý khinh bỉ không nhìn mặt hắn, càng không ghét hắn, chỉ là sau chuyện hôm qua tôi rất khó đối mặt thôi. Tôi sợ nhìn thấy hắn quan tâm con nhỏ kia hơn tôi. Tôi sợ hắn sẽ không đưa đón mình đi học, không còn dịu dàng mua đồ ăn cho tôi... Tôi sợ những điều đó sẽ đến khi tôi bỏ tấm chăn này ra. Suy nghĩ hỗn loạn trong tôi ... Và rồi tôi đã khóc, không hiểu tại sao, nhưng tôi đã khóc. Lần đầu tôi để người ngoài thấy tôi khóc, kể cả Diệu Anh nó cũng chưa bao giờ thấy tôi trong hoàn cảnh như vậy.
" HU HU HU...WOAH WOAH...HÍC HÍC... MUỐN GÌ NỮA CHỨ... HÍC HÍC... CẬU ĐI MÀ NÓI VỚI DIỆU ANH ẤY! HU HU HU HU... TÔI ĐÂU LÀ GÌ CỦA CẬU... ĐỒ BIẾN THÁI...ĐỒ XẤU XA...GHÉT CẬU..." Tôi bật dậy.Lần đầu tôi khóc đến nấc lên rồi nghẹn ngào nói những lời từ sâu trong suy nghĩ của mình cho kẻ đáng ghét này. Nước mắt khiến mắt tôi nhoè đi và không thể thấy mọi thứ, chỉ cảm nhận thấy tôi đang được bao bọc trong một vòng tay to khoẻ và ấm áp. Một vòng tay rất thân quen mà từ trước đến nay tôi luôn ghét bỏ, giờ nó làm tôi nhẹ nhõm.
" Thỏ nói gì em không hiểu ! Nhưng em không làm gì sai với Thỏ cả ! Thỏ đừng hiểu lầm em. EM...Y...YÊU THỎ " Hắn ôm lấy tôi, rồi thì thầm. Lời thì thầm êm đẹp và nhẹ nhàng như gió xuân làm lòng tôi thật nhẹ nhõm.
" Sụt Sịt... Hức hức ... Y...Y...Yêu á ? Tôi là con trai đấy." Lấy tay gạt đi dòng nước mắt, tôi ngước lên nhìn hắn.
" Thì đã sao ? Tình yêu không liên quan đến giới tính ! Nhất là khi Thỏ đáng yêu đến vậy. Em sợ nếu mình không nói...Thỏ...Thỏ...sẽ bị ςướק đi mất. Em sẽ không chịu được việc đó đâu." Hắn siết chặt vòng tay, ép sát tôi vào Ⱡồ₦g иgự¢ mà nói.
" Híc híc... Nhưng tôi lớn hơn cậu"
" Chả sao hết, Thỏ có lớn hơn mấy chục tuổi em vẫn cứ yêu, nói chi lớn hơn có một tuổi". Cảm xúc trong tôi dâng trào. Cảm xúc truyền từ Ⱡồ₦g иgự¢ khiến tim đập nhanh rồi lên đến cổ họng ứ đọng lại , tiếp đó đến miệng và...
" Tôi cũng... Yê... " Khoan ! Dừng lại ! Chẳng phải chiều qua hắn và Diệu Anh đã ở lại và hắn đã nhận lời nó sao ? " ĐỒ ĐÁNG GHÉT ! ĐỪNG CÓ LỪA TÔI ! " Cốp... Vẫn như mọi khi, tôi gỡ tay hắn và một quyển sách nhằm thảng đầu hắn tấn công.
" Gì nữa vậy ? " Hắn chau lông mày rồi ôm đầu.
" Cậu và Diệu Anh đang yêu nhau vậy mà còn dụ dỗ tôi ! Muốn tôi làm Sở Khanh ςướק vợ sao ". Đang sốt mà tôi cứ phải gân giọng lên hét thi với tên này, có khi tăng xông đi sang Tây Thiên sớm mất.
" KHÔNG CÓ ! Em làm sao yêu bà chị kì quái ấy được ? " Hắn bật hẳn dậy. Vậy mọi chuyện là sao ? Có ai nói tôi biết không ?" Mà cái gì Sở Khanh chứ ? Em không phải vợ của Huynh Trưởng Võ Tòng và cái mụ kia cũng không phải Huynh Trưởng Võ Tòng nha ! Anh đọc nhiều truyện quá rồi"