Thịnh Yến - Chương 33

Tác giả: Chu Loan Loan

Mặt phía nam tầng một là một nơi tập trung những thương hiệu lớn, là khu vực mà cô phải đi tìm đầu tiên. Nhân viên bán hàng ở khu vực này thường còn nhiều hơn cả khách, không gian rộng, chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy hết những thứ cần nhìn. Cô sợ để sót mất điều gì, đành gọi nhân viên bán hàng lại, mô tả cho cô ta biết về hình dáng của Tần Tâm Nghiên, hỏi nhân viên bán hàng có gặp người khách nào như thế không. Tìm liền mười cửa hàng mà vẫn bặt vô âm tín, cuối cùng đi đến cửa hàng của Dior, vừa hay gặp Judy cửa hàng trưởng mà trước kia cô cũng quen sơ sơ.
Cô phớt lờ những câu hỏi của Judy về cô, đại loại như về từ khi nào...mà ngược lại hỏi luôn Judy có thấy Tần Tâm Nghiên không.
Judy thấy cô lo lắng, bèn nghiêm túc suy nghĩ một lát, thoáng chau mày đáp: "Những người đến cửa hàng của chúng tôi đa phần đều ăn mặc trang điểm như thế, thực sự là không nhớ được", Judy hỏi: "Bà ta có điểm nào đặc biệt khác người không?".
Hạng Mĩ Cảnh đáp nhanh: "Bà ấy đeo khuyên tai bằng ngọc Lục Bảo, rất bắt mắt".
Judy giật mình, nhướng mày đáp: "Cô nói vậy thì tôi nhớ ra rồi. Vừa rồi có một người khách như vậy đến đây, nhưng bà ta chỉ dạo một vòng rồi đi ra".
Hạng Mĩ Cảnh vội hỏi: "Bà ta đi về phía nào?".
Judy bối rối: "Cái đó tôi không rõ lắm". Sau đó nghiêng người chỉ về phía một cửa hàng nói: "Bà ta đi ra từ cửa kia".
Hạng Mĩ Cảnh cảm ơn Judy, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa ấy. Những cửa hàng ở khu vực này về cơ bản cô đã tìm cả rồi, chéo với cửa hàng này là thang máy. Cô không có nhiều manh mối, nhưng những lời vừa rồi của Judy giúp cô thêm tự tin, chẳng suy nghĩ nhiều, cô hoảng loạn lên lầu, đi từng cửa hàng một để tìm.
Thời gian này khách đến trung tâm thương mại khá đông, nhân viên bán hàng của một vài cửa hàng bận rộn tối tăm mặt mũi nên chẳng hỏi han được gì nhiều, cô phải chịu không ít tức giận, nhưng lại chẳng có chổ để xả. Từ tầng hai tìm lên tầng ba, rồi lại đi từ tầng ba lên tầng bốn, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Tần Tâm Nghiên nên cô đã hoàn toàn quên béng cuộc hẹn với Bội Bội. Di động trong túi đổ chuông mấy lần mới hoảng hốt lấy ra nghe.
Đã hơn một rưỡi, cho dù Bội Bội không dám nói những lời quá quắt với Hạng Mĩ Cảnh nhưng cũng hỏi vì sao cô không tới bằng giọng khá bất mãn.
Hạng Mĩ Cảnh không muốn làm kinh động tới người khác trước khi tìm được Tần Tâm Nghiên, nên đành phải nói cô có việc gấp hẹn đi ăn vào dịp khác, sau đó chạy lên tầng năm để tìm người.
Có nghị lực và tinh thần đi tìm người là một chuyện, còn có tìm thấy không lại là chuyện khác.
Hạng Mĩ Cảnh tìm từ tầng một lên tầng sáu, lại chạy từ tầng sáu xuống tầng một, bốn năm tiếng đồng hồ loanh quanh trong bách hoá mà không thấy tăm hơi Tần Tâm Nghiên đâu. Cô rất hiểu về mặt lí thuyết Tần Tâm Nghiên đã mất nhiều năm rồi, trong lòng cô sớm đã bất chấp sự thực nàym nhưng người vừa rồi ngồi trên xe taxi quá giống bà. Cô không thể thuyết phục mình quên đi những gì vừa nhìn thấy, chỉ muốn tìm thấy người đó để chắc chắn rằng mình đã lầm.
Cô là một người thông minh, vừa rồi vì tâm trạng quá rối ren mà không thể bình tỉnh suy nghĩ, lúc này mệt tới nỗi không nhấc nổi chân, ngồi trong quán cafe ở tầng một, đột nhiên nghĩ ra mình nên tới thẳng phòng giám sát trung tâm thương mại để tìm người qua camera giám sát.
Phòng giám sát không phải ai cũng vào được, camera giám sát càng không cho người khác xem một cách tuỳ tiện. Cô suy nghĩ một lúc, quyết định nhờ Dung Trí Dật giúp đỡ, nhưng không hiểu Dung Trí Dật đã đi đâu chơi mà cô gọi mấy lần không được. Cô và giám đốc mới của trung tâm thương mại này không quen biết, bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho Dung Ngọc Lan.
Dung Ngọc Lan còn tưởng cô đang ngao du ở nước nào đó, vừa bắt máy đã càm ràm cô sao chưa chịu quay về Thượng Hải.
Cô nói thật với Dung Ngọc Lan rằng mình đang ở Thượng Hải, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính, nhờ Dung Ngọc Lan gọi điện cho người phụ trách trung tâm thương mại, cô có việc cần giúp đỡ. Cô không muốn để Dung Ngọc Lan biết việc mình tìm người, Dung Ngọc Lan cũng không để ý tới việc ấy, mà chỉ kinh ngạc hỏi: "Sao về cũng không nói với chị một tiếng? Đột ngột xuất hiện ở công ty, khiến chị king ngạc á? Thế thì cũng phải đợi hai ngày nữa chị quay về từ Đài Bắc mới kinh ngạc được".
Kế hoạch lặng lẽ về lặng lẽ đi của cô đã bị rối như mớ bòng bong rồi, nhưng lúc này, kế hoạch rối thì rối, chỉ cần giúp cô tìm người là được.
Tổng giám đốc của trung tâm thương mại không có ở đó, nhưng ông ta đã sai giám đốc Lư là người trực hôm đó tới quán cafe tìm Hạng Mĩ Cảnh.
Giám đốc Lư năm nay khoảng hơn bốn mươi, thân hình hơi mập, trên sống mũi là cặp kính cận, nhìn có vẻ nho nhã lịch lãm. Do đây là chỉ thị trực tiếp từ cấp trên, nên ông ta vô cùng lịch sự cung kình đối với Hạng Mĩ Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh nói thẳng muốn được xem cuộn băng ghi hình của trung tâm thương mại, giám đốc Lư bèn đưa cô vào phòng giám sát.
Cô tính toán thời gian mà Tần Tâm Nghiên có mặt ở trung tâm, đầu tiên chọn xem camera đặt ở cửa ra vào, quả nhiên camera ở cửa Tây có ghi lại hình Tần Tâm Nghiên.
Ngay từ đầu cô đã khéo léo giám đốc Lư và bảo vệ ra khỏi phòng, một mình ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn thấy người có hình dáng tướng mạo giống hệt Tần Tâm Nghiên kia, nước mắt cô lăn dài.
Cô rất cố gắng để khống chế tâm trạng của mình, rồi mở xem băng ghi hình của tất cả các camera.
Đáng tiếc, trung tâm thương mại không phải góc nào cũng đặt camera, cô tìm mấy tiếng đồng hồ liền qua các băng ghi hình nhưng không thấy bóng dáng Tần Tâm Nghiên lần nào nữa. Cô không kìm được gọi điện cho Diêu Lập Trung, cố gắng dùng giọng cứng nhắc hỏi ông rằng năm đó Tần Tâm Nghiên có thật là đã tự sát rồi không.
Diêu Lập Trung ban đầu sững lại, nhưng sau đó kiên định trả lời: "Đúng".
Trong lòng cô lại có suy nghĩ khác, nhưng không tiếp tục truy hỏi Diêu Lập Trung nữa, mà lặng lẽ ngồi một mình.
Ra khỏi phòng giám sát của trung tâm thương mại đã bảy giờ tối, giám đốc Lư không biết rốt cuộc Hạng Mĩ Cảnh muốn làm gì, lại thấy tâm trạng cô ủ rũ, nên hơi hoang mang hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.
Cô lắc đầu nói không, sau đó quay về tầng một của trung tâm thương mại.
Ánh đèn vàng trong trung tâm thương mại chiếu tới từ bốn phương tám hướng, cửa hàng nào trông cũng hấp dẫn ૮ɦếƭ người, khách hàng túm năm tụm ba hoặc vui vẻ nói cười hoặc lơ đễnh thờ ơ, đủ loại diện mạo đập vào tầm mắt cô.
Lúc này thần kinh cô vô cùng yếu ớt, cất chân bước đi mà không biết mình đang đi đâu, thậm chí ngay cả tốc độ cố định cụng chẳng có, đi rồi lại dừng, lòng rõ ràng rối loạn, nhưng lại khuyên bảo bản thân phải kiên định điều gì đó.
Tâm trí cô phiêu du trong không trung, một lúc lâu sau cô mới hoảng hốt nhìn thấy Dung Trí Hằng trong bộ âu phục giày da đứng ngay ngắn trước mặt cách cô khoảng hơn hai mét.
Hạng Mĩ Cảnh tự cho rằng thái độ của mình đối với Dung Trí Hằng luôn vô cùng cung kính, vô cùng tôn trọng, thậm chí cô chỉ làm công nhân thời vụ cho anh trong mấy ngày ngắn ngủi ở Bordeaux, cũng là sự thành tâm tuyệt đối.
Nhưng hiện tại cô thật sự không có cách nào tỏ thái độ cung kính để chào hỏi anh được, thậm chí còn đờ đẫn cho tới tận khi anh lên tiếng trước, lúc ấy cô mới như thu lại được nguyên thần từ ngoài không gian về, nghe anh cao giọng đồng thời môi cũng cong lên chất vấn: "Tôi tưởng giờ này cô đang ngủ trưa ở Paris chứ. Sao đột nhiên lại cuất hiện ở đây?".
Mấy hôm trước cô không hẹn mà gặp Dung Trí Hằng, thậm chí còn sống cùng anh trong một căn nhà, nên cũng chẳng cảm thấy quá kinh ngạc hay gượng gạo xa cách, điều chỉnh lại tâm trạng đang rối bời của mình, hơi cúi đầu nhìn anh chào: "Dung Tiên sinh".
Anh đứng yên, mặc dù sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh hơi kinh ngạc, nhưng lúc này anh chẳng muốn truy hỏi sâu, ngược lại còn nói với giọng thản nhiên: "Xuống dưới này mua sandwich, không ngờ nhiều người xếp hàng như thế, làm ăn tốt thật, nên mua lại làm thành một chuỗi cửa hàng mới được".
Cô không quên văn phòng của anh ở tầng ba mươi chín của toà nhà, dù thị sát công việc hay nhàn nhã tới mức đi dạo thì việc anh xuất hiện trước mặt cô lúc này cũng là lí do chính đáng. Cô vẫn mong không phải gặp người quen, nhưng rõ ràng tâm trạng của cô đã bị tình huống đột ngột này làm cho rối loạn, trong đầu thì biết rõ mình nên nói với anh một hai câu khách sáo cho xong việc sau đó tạm biệt đường ai nấy đi, nhưng đôi môi lười vận động, nhìn cô như người không còn chút sức lực, ngây ngôc đứng đó, không thốt nổi nửa lời.
Những lời anh nói như viên đá nhỏ xíu ném xuống mặt hồ rộng lớn, không gợi được chút sóng lăn tăn nào. Có lẽ anh chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như thế này nhiều, nên khoé miệng đang cong cong bỗng chầm chậm xị xuống.
Cô không phải là người không biết cư xử, sau khi cảm nhận được sự không vui của anh, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: "Tôi biết có một cửa hàng làm bánh tráng rất ngon, hơn nữa người xếp hàng rất ít".
Anh lại không phối hợp như cô tưởng, vẫn im lặng đứng im, khoảng vài giây sau, mới chậm rãi hỏi cô: "Vẫn không bỏ được cơm?".
Cô "hả" một tiếng, rồi nghiền ngẫm kĩ lời anh, hoang mang nhớ ra câu nói nguyên bản là do chính miệng mình nói ra, không khỏi kinh ngạc thấy anh lại tuỳ tiện như vậy.
Anh không cho cô quá nhiều thời gian để phản ứng, nói tiếp: "Gần đây Bảo Nhã rất bận, cô quay về có thể giúp Orchid dễ thở hơn".
Cô lập tức muốn giải thích với anh, nhưng vừa định mở miệng, di động của anh đã đổ chuông.
Anh lịch sự bày tỏ với cô rằng mình phải nghe điện thoại, sau đó hơi nghiêng người đi đến một góc yên tĩnh bắt máy.
Cô đi không được ở chẳng xong, bối rối dịch chuyển vị trí, tránh đứng giữa đường cản trở người khác đi lại.
Cũng may cuộc điện thoại của Dung Trí Hằng kết thúc rất nhanh. Tâm tư cô đang trôi đến một nơi rất xa, anh đã quay về đứng trước mặt cô, tự nhiên nói tiếp đề tài dang dở: "Có chút việc phải xử lí, bánh tráng để lần sau ăn".
Giọng anh như có ý ra chỉ thị, cô không dám lên tiếng nhận lời, chỉ khẽ gật đầu, sau đó im lặng nhìn anh rời đi.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ này, đương nhiên chỉ có thể được coi là một nốt đệm rất rất nhỏ, nhưng lại khiến Hạng Mĩ Cảnh nhớ ra nên gặp Lâm Khải Sương.
Cô gọi điện cho Lâm Khải Sương, Lâm Khải Sương đang ăn cơm với khách, nghe nói cô muốn gặp mặt nói chuyện, anh khẽ cười: "Em còn dính người hơn cả mẹ anh".
Cô biết lúc này anh không tiện nói chuyện, bèn bảo: "Em thật sự có việc cần nhờ anh giúp, xong việc đến khách sạn tìm em", rồi dặn thêm: "Đừng uống nhiều quá".
Trên đường từ bách hoá Hạ Nhật về khách sạn, Hạng Mĩ Cảnh cố gắng hồi tưởng lại kí ức cuối cùng về Tần Tâm Nghiên. Cô đã nhìn thấy lọ thuốc chuột, sau khi lớn lên cũng được Diêu Lập Trung chính thức chứng thực việc bà đã tự sát, nhưng cô chưa từng nhìn thấy thi thể của bà, điều đó cũng có nghĩa khả năng bà chưa ૮ɦếƭ là có. Nếu chưa ૮ɦếƭ, tại sao bao nhiêu năm như vậy bà không tới tìm cô? Cô sống ở Tam Á, chưa từng chuyển nhà lần nào, muốn tìm cô căn bản chẳng tốn công tốn sức. nhưng bà chưa từng xuất hiện lần nào, có phải là có chuyện gì đó khó nói? Hay là người mà cô nhìn thấy trên taxi và trên camera giám sát hôm nay hoàn toàn không phải Tần Tâm Nghiên? Chỉ là người giống người mà thôi? Nhưng cho dù chỉ là một người trông rất giống, cô cũng không thể bỏ qua sự giống này, bởi có lẽ đằng sau sự giống nhau đó đang ẩn giấu một bí mật nào thì sao.
Cô cần phải tìm được người này.
Lâm Khải Sương nhanh chóng tìm cách rút khỏi bữa tiệc, mặc dù cố gắng khống chế tửu lượng, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt Hạng Mĩ Cảnh vẫn không thể giấu được mùi rượu ngấm khắp toàn thân, anh lập tức xin lỗi: "Có những kiểu rượu thật sự không từ chối được, nếu em không chịu nổi mùi rượu, anh mượn phòng tắm dùng một lát, tắm rửa sạch sẽ".
Trước kia khi còn đi làm Hạng Mĩ Cảnh chưa từng phải uống rượu để lôi kéo khách hàng, đàn ông đàn bà trong các bữa tiệc cô tham gia đều là quân tử thục nữ lịch sự thướt tha, người đàn ông duy nhất mà cô gần gũi là Phương Tuân Kiệm thì còn sạch sẽ hơn cả cô, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khiến cô không thích ứng nổi, nhưng việc có thích hơi rượu trên người anh hay không không phải việc quan trọng trong tối nay.
Cô đẩy Lâm Khải Sương vào phòng, bảo anh ngồi trên sofa, sau đó ra quầy bar rót cho anh li nước ấm.
Anh uống rượu nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, uống hết nửa cốc nước xong bèn đặt lên mặt bàn thuỷ tinh, ngước mắt nhìn cô, làm bộ cao ngạo: "Nói đi, có chuyện gì cần giúp đỡ".
Cô ngồi xuống sofa đối diện anh, nói bằng giọng khẩn cầu: "Muốn nhờ anh giúp em tìm một người".
Anh tò mò: "Tìm ai?".
Cô trầm giọng, thật thà đáp: "Một người có dung mạo rất giống mẹ am, có khả năng chính là mẹ em".
Anh ngẩn ra, chau mày hỏi: "Bác gái chẳng phải đã mất từ sớm rồi sao?".
Cô kể lại cho anh nghe chi tiết những việc mình đã trải qua trong ngày hôm nay, cuối cùng nói: "Em biết nghe rất không đáng tin, nhưng em thật sự không có cách nào không nghĩ đến người mà chính mắt em đã nhìn thấy. Bất luận là về tuổi tác, diện mạo hay dáng người đều quá giống. Năm đó chắc chắn không thể đơn giản như vậy. Thái độ của cậu em đối với việc này cũng rất lạ, hình như không muốn em nhắc đến bà. Em không biết liệu bên trong sự việc có uẩn khúc gì không, vì vậy không dám quang minh chính đại đi tìm, khả năng của em có hạn, thật sự rất cần tới sự giúp đỡ của anh".
Anh hào phóng nhận lời, rồi lại hỏi cô: "Anh có thể tìm người ở Thượng Hải, nhưng ở Hồng kông thì em phải tự mình về đó một chuyến, gặp lại hàng xóm bạn bè cũ, không chừng họ còn nhớ gì đó".
Cô gật đầu, lại nói thêm lần nữa: "Cảm ơn anh".
Anh cười: "Đột nhiên lại khách sáo như vậy, anh có cảm giác lạnh hết cả sống lưng".
Cô cũng cười cười, dịu dàng nói: "Thật sự rất muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng".
Anh còn định nói thêm gì nữa, nhưng di động trong túi bỗng đổ chuông. Anh nhanh chóng rút ra, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.
Cô không nhìn màn hình di động của anh, chỉ nhìn biểu hiện khác thường của anh, bèn đứng dậy đi vào nhà tắm để anh được ngồi một mình: "Mệt mỏi cả nữa ngày, phải rửa mặt cho dễ chịu đã".
Cô rửa mặt rất lâu, khi bước ra khỏi nhà tắm anh đã kết thúc cuộc nói chuyện.
Cô tự nhiên ngồi xuống trước mặt anh, nên cười nói: "Bị vuột mất vụ làm ăn nào à?".
Anh nhanh chóng lắc đầu, rồi cố nặn ra một nụ cười, đợi bôi kem dưỡng da lên mặt xong, cô mới ngồi xuống sofa cùng anh thảo luận về việc nên bắt đầu tìm từ đâu, lúc này anh mới nói ra những lời đã canh cánh trong lòng: "Chuyện này đừng rầm rộ quá, để quá nhiều người biết nội tình không phải việc em muốn, hơn nữa lam việc ở Bảo Nhã em có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều người. Căn cứ vào miêu tả của em, thì vị phu nhân có diện mạo giống bác gái này có lẽ là người mới trong giới. Vì vậy em có nghĩ đến việc quay lại Bảo Nhã chưa?".
Cô nhìn anh sững lại.
Anh không từ bỏ, mà còn tiếp tục nói: "Thượng Hải rộng như thế, tìm người không phải việc một sớm một chiều. Em ở lại đây thêm vài ba tháng, so với việc bị động để người ta kéo về thì chi bằng tự mình chủ động vẫn hơn. Orchid xưa nay đối với em không tệ, Joe cũng luôn ủng hộ em, môi trường làm việc của Bảo Nhã khá ổn. Mặc dù thỉnh thoảng phải chịu chút áp lực, nhưng giờ bản thân anh đã làm ông chủ mà còn không thể vạn sự như ý, em ra ngoài chưa chắc đã tìm được công việc tốt như thế đâu. Biết đâu do hiệu quả công việc, người em muốn tìm lại chủ động tới tìm em ấy chứ".
Cô không tán đồng cũng không phản đối.
Anh giống như rất muốn thuyết phục cô, nói tiếp: "Đôi lúc cảm thấy cuộc sống ở đây mệt mỏi, nhưng so với cảm giác cô độc và lang bạt khi sống ở nước ngoài, ít ra trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn. Hơn nữa em còn có Bội Bội, em không nên việc gì cũng bao dung cô bé quá, ở lại đây, em trông nom cô né, vẫn yên tâm hơn là giao cho anh, phải không?". Giọng anh dần dần trở nên nghiêm túc, cô thực sự không tìm ra được lí do nào khác để giải thích cho lí do vì sao anh lại đưa ra đề nghị ấy.
Anh nhận ra thái độ của mình hơi quá, nên mỉm cười nói bằng giọng hết sức dịu dàng: "Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của anh thôi, chủ yếu vẫn là quyết định của em. Nếu em chịu tới Lâm thị làm, anh càng vui, chỉ có điều nếu thế chắc anh phải tuyệt giao với Orchid mất".
Cô có cảm giác anh đang đưa ra cho cô một câu hỏi lựa chọn, rồi chờ đợi câu trả lời của cô. Nhưng dù câu trả lời là gì cô cũng không thể dễ dàng khoanh tròn nó được, cuối cùng đành nói: "Để em suy nghĩ đã".
Tiễn Lâm Khải Sương về rồi, Hạng Mĩ Cảnh tắm nước nóng. Điều hoà trong phòng mở hơi lớn, có cảm giác bức bối khiến người khó thở, cô không chịu được cảm giác ấy, bèn tắt điều hoà với di động rồi chui vào chăn. Độ phân giải của máy ảnh trong di động mặc dù khá cao, nhưng vì chụp lại từ camera giám sát, nên người phụ nữ trong ảnh nhìn hơi mờ.
Muốn tìm một người sớm đã thay đổi thân phận và quá khứ trong biển người mênh ௱ôЛƓ này quả thật không dễ, huống hồ cô không dám chắc chắn người phụ nữ đó lưu trú lâu dài tại Thượng Hải. Nếu chỉ đến Thượng Hải chơi, buổi chiều nay đã lên máy bay, thì bao nỗ lực cô bỏ ra điều thành công cốc. Nhưng cô vẫn kiên quyết theo đuổi suy nghĩ ban đầu của mình, cho dù chỉ có một phần trăm hi vọng, cô sẽ không từ bỏ. Cô nhất định phải ở lại, ngày mài cô sẽ tới Hồng Kông, còn việc có quay lại Bảo Nhã hay không, những lời Lâm Khải Sương nói rất có lí.
Cô chưa từng làm công việc nào khác ngoài PR, bắt đầu một công việc mới không khó, nhưng chắc chắn nó tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực của cô. Công việc ở Bảo Nhã cô xoay xở dễ như trở bàn tay, huống hồ cô còn phải đưa mình ra ánh sáng thể hiện bản thân mình thật tốt để thu hút sự chú ý của người đó, làm việc ở vị trí ấy, cô sẽ có nhiều nguồn tin hơn, cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nếu xác định không thể cắt đứt quan hệ với cuộc sống trong quá khứ, thì tại sao lại từ chối con đường nhìn có vẻ như khá thuận lợi trước mắt chứ?
Con người và sự việc trên thế gian này luôn lặp đi lặp lại một cách trùng hợp, nhưng lại không thể nào đoán biết.
Sau khi trả vé máy bay quay lại Paris, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy nhẹ nhàng một cách kì lạ, giống như vừa bỏ được tảng đá nặng ra khỏi tim, không còn phải lo lắng mỗi buổi tối đi ngủ sẽ bị cái bóng của nó đè lún vào trong bùn lầy nữa.
Dung Ngọc Lan đúng là rất thiên vị cô, hiện chị ta đang ở Đài Bắc tham dự triển lãm tranh, nhưng đã gọi điện hẹn cô ăn cơm vào tối mai.
Cô không cần phải tìm đủ mọi lí do để từ chối quay về Bảo Nhã nữa, khi nhận điện thoại rất tự tin, còn chưa chính thức quay về làm việc mà đã khách sáo xin Dung Ngọc Lan nghỉ phép: "Em có chút việc phải đi Hồng Kông một chuyến, chắc vài ngày nữa mới về được".
Nghỉ phép dài gần một năm, Dung Ngọc Lan cũng không quan tâm tới việc cô nghỉ thêm vài ngày nữa, nói: "Vậy đợi em về, chúng ta sẽ tụ tập một bữa. Không hiểu sao mấy tháng nay lại nhiều việc đến thế. Còn không duy trì được việc tụ tập mỗi tháng một lần cơ", rồi sau đó cười: "Em trốn việc lâu như vậy, khi nào em quay lại làm việc phải tạo áp lực cho em mới được".
Đương nhiên là cô nhận lời ngay.
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Dung Ngọc Lan, Diêu Bội Bội xuất hiện.
Hôm qua cô bỏ bom Bội Bội, nhưng vì hiện tại cô bé cũng không dám gây sự với cô, nên tuyệt đối không dám mở miệng nhắc tới việc mình đã phải đợi suốt ba tiếng đồng hồ, chỉ cười ha ha xoè thực đơn ra trước mặt cô, vui vẻ nói: "Chẳng mấy khi em có cơ hội mời chị đi ăn, muốn ăn gì cứ gọi đừng khách sáo".
Cô nhìn xuống thực đơn, tay phải chầm chậm lật giở, rồi lại chậm rãi bảo: "Muốn mời chị ăn cơm, sau này còn nhiều cơ hội".
Diêu Bội Bội hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của cô còn có ý khác, nhanh chóng tiếp lời: "Paris cũng không quá xa, nếu chị nhớ em, em sẽ lập tức bay sang đó để chị được nhìn thấy em bằng xương bằng thịt".
Cô không lòng vòng nữa, hơi ngước mắt lên nhìn Bội Bội: "Chị đã quyết định tạm thời ở lại Thượng Hải".
Diêu Bội Bội nhất thời thất kinh, giọng điệu trở nên kích động: "Chị không phải vì em nên mới đưa ra quyết định ấy đấy chứ? Chị! em đã nói với chị rồi, em biết rõ con đường mình chọn là con đường gì, và sẽ có kết cục thế nào. Chị không cần phải vì em mà thay đổi cách sống của mình".
Cô không muốn cho Bội Bội biết mọi chuyện, vậy là cười bảo: "Em tưởng bản thân em có ma lực hấp dẫn tới mức chị phải ở lại vì em sao? Có rất nhiều lí do khiến chị đưa ra quyết định này, hiện tại chị chưa nói rõ được, dù sao cũng không hẳn là vì em".
Diêu Bội Bội không tin lắm, thoáng liếc mắt nhìn cô, rõ ràng là đang đợi cô nói tiếp.
Cô không mềm lòng, chọn đề tài mà Bội Bội hứng thú để nói: "Chị sẽ không can dự vào công việc và cuộc sống của em, bởi vì con đường này là do em tự chọn, mà đa phần chúng ta đều không có cơ hội được chủ động lựa chọn cuộc sống của mình. Chị sẽ không ép em, có những nỗi đau phải tự mình nếm trải mới thật sự hiểu đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn. Em không còn là trẻ con nữa, sức khoẻ của cậu không tốt, nhưng cậu mợ không phải là người trong nghề, chị chỉ mong em hãy cố gắng hết sức để khiến họ được vui vẻ hơn, đừng chọc giận họ. Còn về phần Phương Tử Bác, em nói em không thật sự dành tình cảm cho anh ta, chị hi vọng em nói thật, bởi vì anh ta chưa chắc đã đảm bảo cuộc sống về lâu về dài cho em".
Hạng Mĩ Cảnh không biết Bội Bội nghe lọt lai được bao nhiêu lời mình nói. Một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, vừa mới ra xã hội, có quá nhiều suy nghĩ và quyết định, thanh niên nây giờ chẳng mấy ai chịu nghe lời những người di trước, nhưng cô hi vọng Bội Bội không coi Phương Tử Bác là chổ dựa lâu dài của mình. Đàn ông xét cho cùng chẳng có mấy kẻ đáng tin, đặc biệt Phương Tuân Kiệm ngày một lớn mạnh đang từng giờ từng phút chuẩn bị tấn công tập đoàn Hải Thành. Trước mắt tương lai của Phương Tử Bác xán lạn, chẳng qua là vì chưa bị người ta chính thức đặt lên bàn mổ xẻ mà thôi.
Máy bay đáp xuống sân bay Xích Liệp Giác thuộc đảo Đại Nhĩ Sơn đúng năm giờ chiều.
Không khí ở đây rõ ràng nóng hơn ở Thượng Hải rất nhiều, Hạng Mĩ Cảnh vắt chiếc áo khoác ngoài màu trắng sữa trên tay, mặc độc một chiếc áo len màu hồng. Hồi cô rời khỏi Hồng Kông thì sân bay vẫn chưa đi vào sử dụng, nhưng trong mấy năm đi làm cũng có về lại mấy lần, thậm chí có hai lần đi nghỉ ở nước ngoài về đã dừng chân nơi đây một thời gian. Mặc dù cô không được coi là người Hồng Kông chính gốc, nhưng vì có môi trường, nên tiếng Bạch Thoại nói vẫn rất chuẩn, dù vội vội vàng vàng chạy tới đây để tìm lại tunh tích của nhửng người hàng xóm cũ cô cũng không thấy hoang mang. Ngược lại, vừa mở di động đã nghe thấy tiếng chuông gọi đến khiến cô giật mình trở tay không kịp.
Người gọi là Dung Trí Dật. Hôm qua cô vừa tìm anh ta nhờ giúp đỡ, không biết anh ta lúc ấy đang vui chơi ở nơi nào, mà di động luôn trong trạng thái không thể liên lạc được, nhẩm tính thời gian, sau hơn hai mươi tư tiếng đồng hồ anh t mới gọi lại cho cô. Không nhất thiết phải nhờ tới anh ta nữa, nhưng vẫn không thể không điện.
Cô vừa kéo hành lí ra khỏi sân bay vừa vuốt màn hình di động,cố ý chào hỏi nhã nhặn: "Chào tiểu Dung tiên sinh".
Không ngờ Dung Trí Dật lại chẳng biết điều, mở miệng liền hỏi: "Đang ở đâu?".
Phải tới hai tháng rồi cô không gọi điện thoại cho anh ta, nhưng vẫn thích ứng khá tốt với đủ mọi thái độ khác nhau của anh ta, có điều cô đang dự định quay lại Bảo Nhã làm việc, vì vậy cách nói năng cư xử cũng phải thay đổi. Cô đoán chắc anh ta đã biết tin cô sẽ quay lại làm việc qua Dung Ngọc Lan, đồng thời biết chắc anh ta muốn bù đắp việc hơn một ngày mới gọi lại cho cô, nên cô cười rất thoải mái: "Tôi vừa tới Hồng Kông, e là không thể lập tức tới gặp để rửa tai lắng nghe những lời dạy bảo quý giá của anh rồi".
Anh ta cười hê hê: "Tôi đợi cô hơn một tiếng đồng hồ ở sân bay rồi, cô dám không nghe những lời giáo huấn của tôi, thì tôi sẽ buộc một hòn đá lớn vào người cô rồi ném xuống biển".
Cô thấy choáng, nên lắp bắp hỏi: "Anh đang ở Hồng Kông?", vừa dứt lời, di động đang áp sát tai bị người nào đó từ phía sau nhẹ nhàng rút mất. Cô vô thức quay đầu lại, trán suýt nữa thì chạm phải cằm của Dung Trí Dật.
Dung Trí Dật cố ý chau mày nói: "Cho dù muốn tiếp xúc thân mật với tôi, thì cũng không cần vội vàng như thế, mặc dù trong hai ngày ra biển tôi chơi rất điên cuồng, nhưng chỉ cần cô yêu cầu, tôi tuyệt đối không từ chối\'.
Cô khóc không được cười chẳng xong nhìn Dung Trí Dật. Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi hai mươi tám tuổi, chẳng bị giày vò bởi đau khổ khó khăn, cũng chẳng có trắc trở gì phải vượt qua trải nghiệm, vì vậy đừng nói là một năm không gặp, cho dù vài năm không gặp, cô cảm thấy anh ta sẽ xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng như lúc này, không dùng những lời lẽ quá nghiêm túc, nhìn thì rất thật lòng, nhưng lại không biết rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì, hoặc biết đâu là chẳng hề nghĩ gì.
Lúc này Dung Trí Dật cũng rất yên lặng, chăm chú và tỉ mỉ quan sát Hạng Mĩ Cảnh, sau đó giật mình cảm khái nói: "Cô càng ngày càng xinh đẹp, thật đúng là muốn khiêu khích ý chí của tôi mà. Haix, tôi hỏi này sao cô lại quay về? Ở Paris chẳng phải rất tốt hay sao?".
Cô lập tức phán đoán có lẽ anh ta nghĩ đến Hứa Lương Thần, nên trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố nặm ra nụ cười, nói: "Tiêu hết tiền rồi, tôi phải quay về kiếm tiền".
Anh ta cũng không phải thật lòng mong cô không quay về nữa, sau khi nhìn cô một cái thì nhét trả di động vào tay cô, rồi kéo hành lí của cô đi ra ngoài, nói: "Nếu cô đã nhẵn túi rồi thì tối nay để tôi mời cơm, tiện thể khuyến mại thêm một nữ minh tinh đã hết thời cho cô thưởng lãm".
Nữ minh tinh đã hết thời mà Dung Trí Dật có thể khuyến mại cho cô ngoài mẹ anh ta ra thì không còn ai khác.
Từ nhỏ tới lớn Hạng Mĩ Cảnh đã xem không ít phim truyền hình và phim điện ảnh do Vương Đại Tuyền đóng, nhưng cô lại chưa từng được gập người thật ngoài đời bao giờ. Một là Vương Đại Tuyền thường chỉ ở Hồng Kông, cho dù tới Thượng Hải tham gia sự kiện thì những sự kiện ấy đều không do Bảo Nhã phụ trách. Hai là nghe nói chuyện li hôn giữa Vương Đại Tuyền và Dung Hoài Đức năm đó rất căng thẳng, cả tập đoàn Hoa Hạ không ai dám bàn tán về việc này, đương nhiên cũng không ai dám nhắc tới tên Vương Đại Tuyền.
Hạng Mĩ Cảnh từng gặp không ít minh tinh, nhưng vì thân phận của Vương Đại Tuyền khá đặc biệt, lại là mẹ ruột của Dung Trí Dật, nên khi tới nhà hàng nhìn thấy Vương Đại Tuyền đã ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn ăn bằng thuỷ tinh nói chuyện với một người nhìn như là bếp trưởng, thì trong lòng cô vẫn có cảm giác kích động giống như những cô bé cậu bé gặp được đại minh tinh.
Ngược lại, Dung Trí Dật lại khá thoải mái tuỳ tiện. Đưa Hạng Mĩ Cảnh tới trước mặt Vương Đại Tuyền, dùng tiếng Quảng Đông nói với Hạng Mĩ Cảnh trước: "Mẹ tôi đấy".
Sau đó quay sang nói với Vương Đại Tuyền: "Bạn con, Theresa". Cuối cùng là vòng lại phía Hạng Mĩ Cảnh, cố ý lớn tiếng nhắc nhở cô: "Đừng học những người phụ nữ khác gọi là chị Tuyền, khiến thân phận của tôi trở nên thấp kém. gọi aunt (cô) là được rồi".
Hạng Mĩ Cảnh có chút bối rối, nhưng vì cô kính trọng và sùng bái Vương Đại Tuyền, nên khi cất tiếng gọi rất chân thành: "Aunt".
Vương Đại Tuyền đúng là có tố chất của mĩ nhân thiên bẩm, da dẻ cùng cách ăn vận trang điểm không có gì để chê, nhưng có lẽ vì ở trước mặt con trai, nên vẻ mặt cũng như giọng điệu nói chuyện không được cao quý đoan trang như trong tưởng tưởng của Hạng Mĩ Cảnh, bà rất thoải mái tự nhiên nhìn Hạng Mĩ Cảnh cười cười, rồi nói bằng tiếng Quảng Đông: "Muốn ăn cơm cùng với con trai mình mà còn phải hẹn trước cả năm ngày, thời gian chơi của nó còn nhiều hơn thời gian đi làm, còn bận hơn cô".
Dung Trí Dật phản bác: "Đấy là bởi vì mỗi lần con đi nghỉ ở Hồng Kông thì đều đúng lúc mẹ đi làm. Không biết ai mới là người không có thời gian quan tâm tới ai".
Vương Đại Tuyền nói tiếp: "Con thích chơi bời như thế, sao những party do bạn mẹ tổ chức bảo con đi không thấy con đi? Con đi thì có phải mẹ con mình có thời gian nói chuyện với nhau không?".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc