Ngày đầu tiên của tháng Chín bắt đầu bằng một trận mưa lớn, gió thổi mang theo cả hơi lạnh về, giống như đang nhắc nhở những ngày oi nóng cuối cùng của mùa hạ đã kết thúc, sắp tới nhân loại sẽ được tận hưởng một bầu không khí mát mẻ dễ chịu.
Công việc của Hạng Mĩ Cảnh vẫn bận rộn như thường, nhưng dường như cùng lúc với những ngày oi bức kết thúc, mọi sự không thuận lợi, không may mắn trong cuộc sống cũng biến mất theo. Cô không còn gặp Phùng Vũ Phi lần nào nữa, cũng không bị Quý Thục Nghi gọi tới hỏi chuyện, ngay cả quan hệ với Chu Lệ Lệ và Tiền Mẫn cũng khá hoà thuận.
Âu Na thì cho rằng như thế chứng tỏ ông trời rất công bằng, nếu cứ để một người thường xuyên vừa xui xẻo vừa bất hạnh, thì kết quả cuối cùng chính là ép người đó phải dùng bạo lực để phản kháng xã hội. Cách răn đe độc ác nhất là: cho người đó nhìn thấy một tia hi vọng, sau đó ôm tia hi vọng này mà khổ sở và vất vả sống qua ngày, nhưng kết quả khi sờ được tia hi vọng ấy lại phát hiện ra rằng, thực ra đó là sự tuyệt vọng.
Lúc này Hạng Mĩ Cảnh đang xoè ngón tay ra đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa Phương Tuân Kiệm sẽ về, chẳng hề lọt tai những lời Âu Na nói.
Âu Na còn tưởng Hạng Mĩ Cảnh vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ vì chuyện chia tay với Lâm Khải Sương chưa thoát ra được, nên hễ rảnh rỗi là lại kéo cô đi xem phim, shopping, hoặc nếu không thì lại kéo cô đến cửa hàng ăn vặt nào đó ngồi.
Âu Na thích tám chuyện hơn cô, hôm qua vừa kể cho cô nghe Dung Ngọc Lan đã có bạn trai mới, hôm nay lại nói Dung Trí Dật mới đổi một chiếc xe đua vô cùng phong cách, nhìn anh ta ngồi trên xe còn phong độ hơn cả diễn viên điện ảnh.
Hạng Mĩ Cảnh đã nhìn thấy chiếc xe đó của Dung Trí Dật, nó đỗ ngay dưới toà nhà, màu đỏ rực, khắp thành phố chẳng tìm được mấy chiếc giống như thế. Cô còn ngồi chiếc xe đó đi Hàng Châu, tính năng đương nhiên rất tốt, nhưng nói thật, cô vẫn không thích ngồi thấp như vậy, đặc biệt là khi lướt qua những chiếc xe tải có khung và gầm cao khác, chẳng cảm thấy an toàn chút nào. Cô vẫn cứ tưởng Dung Trí Dật không muốn người trong nhà anh ta biết anh ta vung tiền mua xe, nhưng giờ anh ta lại nghênh ngang lái đi làm, chắc đã có được cái gật đầu của Dung Trí Hằng. Nghĩ đến Dung Trí Dật mới nhớ ra, anh ta quay về mấy ngày nay rồi nhưng cô chưa chính thức chạm mặt anh ta lần nào. Mặc dù không phải hễ về là sẽ chạy tới tìm cô báo cáo, nhưng vì rất nhiều chuyện xảy ra trước đó, khiến cô không khỏi nghĩ Dung Trí Dật đang cố tình tránh mặt mình.
Có điều, Dung Trí Dật xưa nay không bao giờ để mọi việc diễn ra đúng như lẽ thường, khi Hạng Mĩ Cảnh cho rằng anh ta đã đi xa khỏi cuộc sống của mình thì anh ta lại đột nhiên nhảy ra, ung dung đi xuống lầu tới Bảo Nhã mời cô ăn cơm.
Tình bạn giữa cô và anh ta không sâu như biển nhưng cũng không tệ, anh ta mời cơm, sau khi nhận lời cô bèn đưa ra kiến nghị thứ nhất: Đó là mời Dung Ngọc Lan đi cùng.
Dường như nhìn thấy tâm tư của cô, Dung Trí Dật cười nói: "Chị ấy còn bận hẹn hò với bạn trai mới". Sau đó còn đảm bảo với cô như muốn an ủi: "Cô yên tâm, tôi đã nói chuyện với Victor rồi".
Cô có chút bối rối.
Ngược lại anh ta khá thoải mái, cười: "Tôi chỉ thích những người phụ nữ иgự¢ to ௱ôЛƓ mẩy, kĩ năng trên giường phải tốt. Mặc dù tôi không biết khả năng của cô ở vế thứ hai, nhưng riêng hai điểm đầu tiên cô đã không thoả mãn được yêu cầu của tôi, cô thật sự không hợp khẩu vị của tôi đâu".
Cô trừng mắt lườm anh ta, nhưng trong đầu lập tức lại nghĩ đến Hứa Lương Thần đã mất, trong lòng bất giác có chút buồn bã.
Anh nhận thấy ngay sự khác thường trong ánh mắt của cô, chau mày cười hỏi: "Không phải cô thích tôi rồi đấy chứ? Sao nhìn như có vẻ rất đau khổ thế?".
Cô phản kích: "Tôi chỉ thích những người đàn ông trưởng thành, trầm tĩnh, cuộc sống cá nhân không phức tạp, và đồng thời cũng phải thích tôi".
Đầu tiên anh ta gật đầu, nhưng sau đó lại trêu: "Có phải nên thêm một khoản nữa, người đàn ông đó nhất định phải là dân đồng tính?".
Cô lườm anh ta một cái: "Anh không chọc ngoáy vào vết thương của tôi thì không chịu được à?".
Anh ta lập tức phủ nhận: "Tôi đang chúc mừng cô đã tai qua nạn khỏi", rồi hỏi: "Lẩu cay hay dê nướng nguyên con?".
Xưa nay cô ăn uống khá thanh đạm, nên gạt bỏ cả hai lựa chọn này, hỏi: "Đồ ăn Triều Châu được không?".
Kết quả hai người đến Nhất Triều.
Hạng Mĩ Cảnh ngồi ăn uống ngon lành, Dung Trí Dật thì thao thao bất tuyệt kể về tình hình đi khảo sát thực địa lần này của mình. Nhưng anh ta chẳng nói rõ ràng gì cả, mãi cô mới nghe hiểu rằng: tập đoàn Hoa Hạ định phát triển sang cả ngành công nghiệp nặng, nhưng nếu bắt đầu từ đầu thì phải mất rất nhiều thời gian, nên quyết định bỏ tiền ra mua lại công ty của người khác.
Đối với việc này cô chỉ có thể thốt lên bốn từ bình luận: "Có tiền thật tuyệt".
Dung Trí Dật lại khẳng định nghe thấy mùi "thù hận" đối với người có tiền của cô qua khẩu khí ấy.
Cô thừa nhận, còn cố tình cười nói: "Đời này tôi hận nhất là những tập đoàn giàu có như gia đình anh, một cái phất tay một cái hạ tay là quyết định sự sống ૮ɦếƭ của hàng nghìn hàng vạn người".
Anh ta cười tít: "Vậy thì cô phải hận nhiều người lắm".
Cô lắc đầu, vừa ăn cháo cua vừa nghiêm túc nói: "Ở Đại Lục không có mấy tập đoàn lớn thật sự".
Anh ta ngẫm nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lí, nhưng không chịu nhận thua, bèn kéo Phương Tuân Kiệm vào: "Nhà ngoại của Ray cũng là một tập đoàn tài chính lớn. Năm kia, trên bảng xếp hạng, vị trí còn vượt qua cả tập đoàn của ông cụ nhà tôi".
Cô tiếp tục ăn cháo, chậm rãi đáp: "Đấy là của ông ngoại anh ta, không phải là của nhà anh ta".
Dung Trí Dật nhún vai: "Cũng phải, con cháu họ Bạch có tới bốn, năm người, Ray chỉ là cháu ngoại, mẹ anh ta còn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, chắc anh ta khó kiếm chác được gì từ bên ấy". Đang nổi hứng, Dung Trí Dật nói tiếp: "Mà thế thì, anh ta khó khăn rồi đấy, ở bên nhà họ Phương anh ta chẳng được coi trọng. Nhưng tôi thấy anh ta đối với ai cũng rất lễ phép, rất được việc, khá hơn nhiều so với hai người còn lại".
Nghe Dung Trí Dật nói về Phương Tuân Kiệm, trong lòng thấy có chút không tự nhiên, đành chuyển sang chủ đề khác.
Dung Trí Dật vốn cũng không phải cố ý nhắc tới Phương Tuân Kiệm, nên sau khi cô khéo léo chuyển chủ đề, anh ta lại hào hứng nói cho cô biết: "Grace có chuyện về New York rồi, chắc trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đâu".
Ngoài mặt cô làm bộ vui vẻ, nhưng tâm tư lại đang phiêu dạt rất xa.
Ăn xong quay về căn hộ, thấy còn sớm, cô bèn lột ga và vỏ chăn ném vào trong máy giặt, sau khi giặt xong thì đem ra ngoài ban công phơi. Lúc đứng phơi đồ, cô đột nhiên nhớ tới chuyện thu mua công ty công nghiệp nặng mà Dung Trí Dật vừa nói. Trước đó, Phương Tuân Kiệm có kế hoạch phát triển ngành này, hơn nữa đã được hội đồng quản trị chấp thuận, chỉ vì lần này anh đi công tác, nên kế hoạch tạm thời gác lại. Thật trùng hợp, Dung Trí Dật cũng đi Vũ Hán, nội dung khảo sát còn giống hệt như kế hoạch của Phương Tuân Kiệm. Cô giật thót mình, chẳng buồn bận tâm tới chăn ga gối gì nữa, vội vàng vào nhà gọi điện cho Phương Tuân Kiệm.
Cô gọi ba lần, nhưng điện thoại của anh liên tục trong trạng thái không thể kết nối, cuối cùng cô đành nhắn tin bảo anh gọi lại ngay khi có thể. Cô rất hi vọng hai việc này không liên quan tới nhau, trong lúc ngồi chờ anh gọi lại cô chẳng còn tâm trí làm bất kì việc gì.
Mãi mới thấy di động reo, nhưng lại là Tina người mới tiếp quản cửa hàng D.O gọi đến muốn thay đổi phương án trước đó, nói một thôi một hồi. Cô căn bản chẳng còn tâm trạng nào mà nghe, khi chiếc di động còn lại reo, cô đoán Phương Tuân Kiệm gọi, nhưng Tina còn chưa nói xong, cô đành vờ bị mất tín hiệu, nói qua loa hai câu rồi cúp máy, vội vội vàng vàng nhận cuộc gọi từ một số lạ.
Giọng Phương Tuân Kiệm nghe rất thoải mái, cười hỏi cô: "Tìm anh vội thế à?" Có phải muốn nói cho anh biết đã "luyện" xong tay nghề rồi phải không?".
Cô không còn tâm trạng để đùa với anh, nhưng không chắc chắn công ty mà Dung Trí Dật tới đàm phán mua bán kia có phải chính là công ty mà Phương Tuân Kiệm đang nhắm tới hay không, vì vậy cô không muốn tâm trạng lo lắng của mình ảnh hưởng đến công việc của anh, cô ngập ngừng một lát, hỏi anh trước: "Chuyện đưa cổ phần vào Trung Ninh Trọng Khoa mà lần trước anh nói thế nào rồi?".
Anh hơi nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời cô: "Bao giờ về là có thể kí hợp đồng được rồi. Sao đột nhiên em lại quan tâm tới việc này?".
Cô kể lại tin mình nghe được từ Dung Trí Dật cho anh nghe.
Anh nghe xong, giọng trầm hẳn xuống, dặn cô không được thăm dò bất kì tin tức gì từ Dung Trí Dật nữa, tránh họ nghi ngờ.
Cô vô cùng lo lắng, hỏi anh phải làm thế nào?
Mặc dù anh rất ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không muốn nói với cô quá nhiều những chuyện trên thương trường, chỉ bảo: "Giờ anh đang ở trên thuyền, không thể quay về ngay, đành gọi điện hỏi thăm xem tình hình thế nào".
Những cuộc chiến đẫm máu diễn ra trên thương trường Hạng Mĩ Cảnh đã gặp không ít, việc cha cô nhảy lầu tự sát vào năm chín bảy chỉ vì làm ăn thua lỗ đã có ảnh hưởng nặng nề với cô. Nhưng khi ấy cô còn nhỏ, còn sau này thường là ở cương vị của một khán giả đứng xem nỗi đau khổ của người khác, nên tâm trạng không thể giống với tâm trạng của cô lúc này.
Thái độ vừa rồi của Phương Tuân Kiệm cho thấy anh hoàn toàn không biết việc Dung gia cũng để mắt tới Trung Ninh Trọng Khoa, nhưng theo lí mà nói, Phương gia sớm đã có ý định đưa cổ phần vào Trung Ninh Trọng Khoa, cho dù Phương Tuân Kiệm có ra nước ngoài công tác, thì cũng có người khác tiếp quản theo dõi, lí giải duy nhất cho sự việc này chính là: Cả Phương gia từ trên xuống dưới không ai mong Phương Tuân Kiệm hoàn thành được hạng mục này. Cô luôn biết Phương Tuân Kiệm không được Phương Định Trạch coi trọng, nhưng không ngờ ông ta lại từ bỏ cơ hội phát triển tập đoàn Hải Thành chỉ để Ϧóþ ૮ɦếƭ khả năng Phương Tuân Kiệm được hội đồng quản trị công nhận. Một người cha mà đối xử với con trai mình như thế, thật sự là quá tàn nhẫn.
Cô có thể nghĩ ra được, Phương Tuân Kiệm chắc chắn còn nghĩ nhiều hơn, sâu hơn cô. Cô bỗng cảm thấy buồn, gió đầu thu thật sự rất lạnh.
Vì lo lắng chuyện của Phương Tuân Kiệm, cả đêm Hạng Mĩ Cảnh không ngủ.
Buổi sáng chưa sáu giờ cô đã dậy, nằm trên giường mãi cũng chán, thế là cô đi làm sớm, tới tận khi cuộc họp thường lệ bắt đầu tâm trạng của cô vẫn vô cùng lơ đãng.
Dung Ngọc Lan giữ riêng cô lại, dịu dàng hỏi cô có phải gần đây công việc quá lớn hay không, có cần nghỉ ngơi không.
Cô rất ít khi mang chuyện riêng tới cong ty, hoặc để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc nên cảm thấy rất có lỗi.
Dung Ngọc Lan không phải kiểu sếp vòng vèo, mà hỏi thẳng cô luôn: "Tối qua Tina của D.O gọi điện cho chị, nói hình như em không tiếp nhận ý kiến sửa đổi phương án cô ấy đưa ra".
Lúc này cô mới nhớ tối qua mình có nhận điện thoại của Tina, có điều cô không tập trung lắng nghe, cuối cùng còn ngắt máy. Cô càng cảm thấy có lỗi hơn, lập tức nói: "Trong hôm nay em sẽ đến công ty họ để làm việc".
Đắc tội với người ta thường chỉ cần một giây, nhưng muốn quan hệ trở lại như cũ thì phải mất mấy chục lần, thậm chí mấy vạn lần thời gian ấy.
Hạng Mĩ Cảnh biết người sai là mình, nên dù Tina có nói những câu khó nghe tới đâu, cô cũng đều vâng dạ, phương án một không được, lập tức đưa ra phương án thứ hai, thứ ba, thứ tư, tóm lại phải làm cho đối phương thoả mãn hài lòng. Khi Tina gật đầu đồng ý đã là năm giờ chiều, Âu Na cùng đi với cô buông lời ấm ức: "Trước kia cô ta đâu có thái độ như vậy. Một điều Theresa, hai điều Theresa, gọi vô cùng thân mật, nghe mà mình muốn nổi da gà. Giờ chuyện gì xảy ra thế? Không có Lâm gia hậu thuẫn nữa, Hạng Mĩ Cảnh lẽ nào không còn là Hạng Mĩ Cảnh?".
Hạng Mĩ Cảnh không có tâm trạng suy nghĩ đến sự khác biệt ấy, lại thêm trí não cùng da miệng phải hoạt động hết công suất suốt mấy tiếng đồng hồ trước đó, nên giờ cô không còn muốn mở cả miệng để nói nữa.
Âu Na đề nghị đi ăn tối luôn, Hạng Mĩ Cảnh chợt nhớ có thể tìm Chương Du thăm dò tình hình của tập đoàn Hải Thành, thế là lấy lại tinh thần gọi điện cho Chương Du.
Không ngờ gọi một cuộc điện thoại còn có thể hẹn gặp được Chương Du.
Họ chọn món ăn Thái, nhà hàng không nằm trong trung tâm thành phố, tính bí mật của phòng bao cũng rất tốt.
Hạng Mĩ Cảnh đến sớm, chọn xong món, đợi Chương Du đến xem qua rồi mới cho gọi đồ ăn lên.
Mặc dù lăn lộn trong ngành này mấy năm, thì nói cho cùng vẫn là "gừng càng già càng cay", vừa tới nơi, Hạng Mĩ Cảnh liền bị Chương Du cười hỏi: "Đột nhiên mời chị ăn cơm, có phải muốn chia sẽ chuyện tốt gì không đấy?"
Hạng Mĩ Cảnh đã sớm có chuẩn bị, cười đáp: "D.O muốn mời Diệp Thanh làm người đại diện hình ảnh, em biết quan hệ của chị và Diệp Thanh khá tốt, muốn nhờ chị làm cầu nối giúp".
Chương Du nhướng mày nhìn cô: "Bảo Nhã tiếng tăm như thế, người quản lí của cậu ta liệu có dám từ chối gặp em không?".
Hạng Mĩ Cảnh vừa cầm bình trà rót trà cho Chương Du, vừa nói: "Người quản lí đó báo một cái giá trên trời, dự toán của D.O cho em không được cao như thế".
Chương Du cười hỏi: "Dự toán không đủ, thì em còn nhận làm gì?".
Hạng Mĩ Cảnh thở dài: "Việc này không nhận, việc kia không nhận, thì sao có thể nuôi sống mình".
Chương Du không tin lời cô.
Hạng Mĩ Cảnh nói một cách rất sinh động: "Trước kia còn có bạn trai cung phụng, mua nhà, mua xe, mua quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, giờ thì không có nữa rồi, cái gì cũng tự dựa vào bản thân, bỗng phát hiện ra túi cũng dễ bị thủng thật đấy".
Chương Du cười, sau đó nhận lời: "Để chị ta liên hệ trước cho em".
Dù Chương Du có thật sự tin lời Hạng Mĩ Cảnh hay không, nhưng cô cũng thành công qua được cửa ải xét hỏi này. Cô không lập tức hỏi ngay việc tập đoàn Hải Thành mua cổ phần của Trung Ninh Trọng Khoa, mà thời gian đầu của bữa ăn hai người trò chuyện khá vui vẻ, cả khi nhắc tới Trung Ninh Trọng Khoa, cô cũng bắt đầu từ Dung Trí Dật.
"Đừng tưởng bình thường cả ngày anh ta như vô công rỗi nghề không làm gì, thật ra khi nghiêm túc cũng khá được việc, nghe nói lần này còn định mua Trung Ninh Trọng Khoa".
Chương Du nghe vậy thì không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn suýt xoa tỏ vẻ tiếc nuối, ngập ngừng một lát, mới nói: "Nếu Phương Tuân Kiệm không bị ra nước ngoài công tác, thì không tới lượt Dung gia nhúng tay vào Trung Ninh Trọng Khoa. Có điều chuyện trong nội bộ Phương gia vốn phức tạp, đúng lúc quan trọng lại điều anh ta ra nước ngoài thật chẳng phải ý hay. Lần này Phương Tuân Kiệm cũng sơ suất quá. Chị nghe nói anh ta đang vội vàng quay về, nhưng quay về bây giờ thì cũng vô dụng, số tiền vốn dùng để mua cổ phần của Trung Ninh Trọng Khoa đã bị Phương Tử Bác mang đi mở rộng nhà máy đóng tàu rồi, không biết cái gì đang đợi Phương Tuân Kiệm ở phía trước nữa".
Những lời Chương Du đã chứng thực được suy đoán của Hạng Mĩ Cảnh. Cô cảm thấy tâm phiền ý loạn, càng thấy Phương gia ức Hi*p người thật quá đáng.
Trên thương trường, thời gian còn quý hơn vàng.
Phương Tuân Kiệm phải mất hai ngày mới kịp quay lại đúng vào ngày tập đoàn Hoa Hạ mở họp báo, tuyên bố việc thu mua Trung Ninh Trọng Khoa.
Phụ trách tiếp đón là Chu Lệ Lệ, Hạng Mĩ Cảnh cố bớt chút thời gian ra sân bay để đón Phương Tuân Kiệm.
Cả quá trình diễn ra chóng vánh nhưng vô cùng cẩn thận nghiêm ngặt, rất nhiều phương tiện truyền thông tiến hành truyền hình trực tiếp trên mạng, chỉ sau vài phút đã có vô số người nhảy vào khen ngợi con mắt độc đáo trong kinh doanh của Dung Trí Hằng.
Trong đầu Hạng Mĩ Cảnh chỉ toàn là hình ảnh Dung Trí Hằng đứng trên bục phát biểu và khi anh kí tên vào hợp đồng. Cô không dám tin sự nỗ lực bao nhiêu ngày qua của Phương Tuân Kiệm lại đột ngột chảy vào túi người khác như thế, nhưng không thể không tin vào kết quả trước mắt mình.
Chu Lệ Lệ thấy cô ngẩn ngơ đứng nhìn sân khấu đang được dỡ dần xuống, thì dùng khuỷu tay huých vào người cô một cái, ghé sát mặt cô nìn, cười hỏi: "Nghĩ gì đấy? Nghĩ gì mà ngẩn ra thế?".
Hạng Mĩ Cảnh giật mình, quay sang nhìn Chu Lệ Lệ cười cười, giọng cố tỏ ra như đang cảm thán: "Tập đoàn của chúng ta tiền tài hùng hậu, bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua Trung Ninh Trọng Khoa, vậy mà trước đó chẳng hề để lộ một chút tin tức nào".
Chu Lệ Lệ cười đáp: "Việc thu mua này vốn là chuyện cơ mật của các vị lãnh đạo cấp cao, họ chắc cũng nghiên cứu một thời gian dài rồi, dự toán cũng lên không ít lần, vì không muốn có người nhân cơ hội này mà đẩy giá của Trung Ninh Trọng Khoa lên cao nên mới âm thầm như thế".
Hạng Mĩ Cảnh nhớ kế hoạch mua cổ phần Trung Ninh Trọng Khoa của Phương Tuân Kiệm cũng vô cùng kín kẽ không ai biết, giờ kết quả thành như thế này, không hiểu là trùng hợp hay là có người cố tình để lộ ra. Người ta vẫn nói thắng làm vua thua làm giặc, nhưng người ngoài lại không hề biết việc Phương Tuân Kiệm xém chút nữa thì đã làm vua.
Tâm trạng của cô lúc này rất không ổn, nên không chuyện trò nhiều cùng Chu Lệ Lệ, lúc đang chuẩn bị vào thang máy để quay lại văn phòng thì gặp Dung Trí Hằng cùng một nhóm người đi ra từ phòng chờ. Cô tránh sang một bên nhường đường, Dung Trí Hằng cũng chẳng nhìn cô lấy một cái, Dung Trí Dật đi sau cùng thì dừng lại trước mặt cô, đợi Dung Trí Hằng đi xa, mới cười hỏi: "Cô cũng thích xem những trò vui như thế này à".
Cô thu lại ánh mắt đang nhìn theo bóng lưng Dung Trí Hằng, chẳng còn tâm trạng vờ tỏ ra vui vẻ nữa, giọng chán nản: "Tôi tới xem thế nào là có tiền thì mua tiên cũng được".
Dung Trí Dật trừng mắt, lớn tiếng: "Đây rõ ràng là Hoa Hạ đang đưa họ đi về một tương lai huy hoàng hơn".
Cô liếc Dung Trí Dật một cái, đáp lại không chút khách khí: "Đổi lại nếu có người bỏ tiền ra thu mua Hoa Hạ, anh cũng vui vẻ khen họ là họ đang đưa các anh đi tới một tương lai tươi sáng huy hoàng hơn chứ?".
Hình như anh ta hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, nên đáp khá thờ ơ: "Tôi cũng muốn xem, xem ai có được bản lĩnh đó".
Cô quay người định đi.
Dung Trí Dật vội vàng túm lấy cánh tay cô: "Làm gì thế, thật là? Đây chẳng qua cũng là hoạt động thương mại hết sức bình thường, cô bực bội đá thúng ᴆụng nia như thế là sao? Trung Ninh Trọng Khoa có người quan trọng của cô à? Cô nói xem là ai, tôi lập tức thăng chức cho anh ta ngay".
Cô hất tay Dung Trí Dật ra, ngước mắt nhìn, thấy mặt anh ta đầy vẻ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy mình cũng không nên trút bực tức lên anh ta, thế là dịu giọng, hỏi: "Tại sao đột nhiên lại tốt với tôi như thế?".
Anh ta ngẩn người ra mất một lúc, thần sắt trong đáy mắt như thoáng có sự hoang mang, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay, cười hi hi: "Tôi thích".
Cô vốn cũng chỉ là buột miệng hỏi cho có, anh ta lại đùa đùa cợt cợt trả lời một cách không nghiêm túc như thế, khiến cô chẳng buồn nghĩ nhiều.
Về tới văn phòng, cô không sao bình tâm làm việc được. Phương Tuân Kiệm gọi điện cho cô nói đã về, được hơn bốn tiếng rồi, cô biết anh nhất định có nhiều việc cần xử lí, nên không dám làm phiền anh.
Lơ ma lơ mơ mãi mới chờ được tới bốn giờ chiều.
Chu Lệ Lệ thấy Hạng Mĩ cảnh có hứng thú với buổi họp báo sáng nay, nên đặc biệt tới hỏi cô có muốn tham gia bữa tiệc nhỏ được tổ chức vào buổi tối hay không.
Cô đâu còn tâm trạng mà tiệc tùng, vừa năm giờ, đã lập tức ra khỏi văn phòng về nhà.
Dự báo thời tiết cho biết đang có cơn bão lớn đang tiến vào thành phố, nên thời tiết chịu ảnh hưởng nặng nề, gió thổi vù vù, nhìn trời như sắp mưa tới nơi. Tình hình giao thông tắc nghẽn như bị gắn xi măng dưới bánh xe, tiến không được lùi không xong, khiến lòng người thêm buồn bực.
Cô lấy di động ra định gửi tin nhắn cho Phương Tuân Kiệm, nhưng soạn mấy câu liền mà vẫn không thấy phù hợp lắm, sau hai phút cố gắng tĩnh tâm, cô viết: "Em đợi anh ở nhà", chỉ năm chữ, rồi gửi.
Phương Tuân Kiệm không trả lời, thực ra cô cũng không mong anh trả lời, lúc này, cô chỉ mong anh hiểu cô luôn ở phía sau anh là được.
Nhích từng chút từng chút một, về tới nhà đã gần bảy giờ.
Mưa bắt đầu trút xuống ào ào, thêm hsự hỗ trợ của từng cơn gió mạnh khiến bầu trời vẫn vũ, mưa táp rào rào như muốn rửa sạch thành phố đầy bụi bẩn này.
Hạng Mĩ Cảnh cho xe xuống tầng hầm, rồi đi thang máy lên nhà.
Cô thấy mệt mỏi, rút thẻ ra mở cửa mới phát hiện trên kệ để giày có một đôi giày da của nam được đặt rất ngay ngắn gọn gàng. Cô nhận ra giày của Phương Tuân Kiệm, tinh thân lập tức phấn chấn, chẳng kịp cởi giày vội lao vào phòng gọi: "Phương Tuân Kiệm?".
Cô vội vang vào phòng nhưng không thấy ai, không kìm được cô lại gọi to: "Phương Tuân Kiệm?".
Lần này Phương Tuân Kiệm đã trả lời cô, anh chỉ khẽ "ừ" một tiếng, âm thanh được phát ra từ trong phòng tắm. Cô quay người chạy vào phòng tắm, mở cửa phòng mà không nghĩ ngợi gì nhiều.
Phương Tuân Kiệm đang nằm trong bồn tắm. Vì phòng tắm không lớn lắm, nên bồn tắm đương nhiên cũng vô cùng khiêm tốn. Hai cánh tay của Phương Tuân Kiệm đặt lên thành bồn bằng sứ trắng, khhuôn иgự¢ anh trồi trên mặt nước, nhưng phần lớn cơ thể được ngâm dưới nước, mà như thế cũng vẫn nhìn thấy hết. Anh hoàn toàn chẳng có vẻ gì là suy sụp ủ rũ, ngược lại còn ngước mắt nhìn Hạng Mĩ Cảnh, cố ý trêu chọc hỏi cô: "Có phải đẹp lắm không?".
Mặc dù họ đã sống cùng nhau bốn năm nay, nhưng khi bắt gặp tư thế quyến rũ lả lơi của anh trong bồn tắm, cô vẫn lập tức đỏ bừng mặt, quên luôn việc đã làm mình lo lắng vừa rồi, xoay lưng lại với anh, giải thích: "Em tưởng...".
Anh nhanh chóng ngắt lời cô: "Em tưởng gì?".
Cô nghĩ một lúc, quyết định không nói, chỉ đáp lấy lệ: "Không có gì".
Dường như anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ bảo cô: "Anh đói rồi, em nấu cơm đi".
Cô loạng choạng ra khỏi phòng tắm, rồi quay người đi vào bếp như một cỗ máy, thức ăn trong tủ lạnh cô vừa mua mấy hôm trước, vẫn ăn được có điều không tươi lắm. Lúc nay cô không có tâm trạng xuống siêu thị dưới nhà, cô chỉ muốn biết tình hình của anh thế nào, có thật là không sao, hay anh giả vờ không sao? Nhưng anh lại không có ý định nói về chuyện đó, ăn cơm xong còn ngồi cùng cô xem hai tập phim truyền hình.
Tâm trạng cô lúc này còn thậm chí hỗn loạn rối bời hơn cả mưa gió ngoài cửa sổ, cuối cùng không kìm được, bèn ngồi xếp bằng hai chân lên sofa, nhìn thẳng vào mắt anh. Đang định lên tiếng, anh đã đưa tay vòng qua sau lưng, kéo cô về phía mình, thế là cô ngã vào lòng anh.
Anh vừa tắt ti vi, vừa nhìn cô "suỵt" một tiếng, rồi bắt đầu ôm cô trong lòng dụi dụi.
Sự thân mật dịu dàng thế này khiến cô không dám thở cả mạnh, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy lưng anh. Cô thật lòng không muốn thừa nhận anh gầy đi, nhưng anh bôn ba bận rộn suốt một thời gian dài như thế, sụt cân hao sức để mang lại một kết quả như thế này, cô cứ nghĩ đến là lại buồn lại khổ, bất giác siết chặt lấy người anh, nói bằng giọng hết sức chân thành: "Em rất lo cho anh. Anh đừng cố tỏ ra cứng cỏi nữa được không? Dù họ có đối xử với anh thế nào, em cũng luôn ở bên anh. Mọi niềm vui nỗi buồn của anh, đều có thể thổ lệ với em".
Hình như anh khẽ cười một tiếng, một lúc sau, cuối cùng anh cũng chầm chậm nói: "Mĩ Cảnh, đến hôm nay anh mới biết, thì ra anh thật ngốc, còn tưởng mình chỉ cần thể hiện đủ xuất sắc, biểu hiện đủ giỏi giang là có thể quang minh chính đại lấy lại những thứ thuộc về mẹ mình, thực ra ngay cả cơ hội đó anh cũng không có, bởi vì ông ta chưa bao giờ thừa nhận anh. Tất cả mọi sự nỗ lực của anh, tới cuối cùng bị ông ta đem tặng cho Dung Trí Hằng như một món quà tình cảm, ông ta thà chịu tổn thất lớn cũng phải chặn mọi đường sống của anh. Anh không mong ông ta yêu thương mình, nhưng ông ta lại từng bước từng bước đẩy anh về phía chữ "hận". Anh thật không hiểu tại sao năm xưa mẹ anh lại yêu ông ta, còn vì ông ta mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cuối cùng rơi vào cảnh ૮ɦếƭ tức tửi oan uổng. Nhưng anh sẽ không để mình thành người thứ hai giống mẹ, ông ta không cho anh cổ phần, ngăn cản kế hoạch của anh, không có nghĩa là anh sẽ đầu hàng. Ông ngoại nói anh ra tay chưa đủ tàn nhẫn, giờ anh cũng nhận ra anh chưa đủ tàn nhẫn thật, nhưng sau này anh sẽ không phạm phải lỗi lầm ấy nữa, không thể bị ngã ở cùng một chổ. Sẽ có ngày, anh khiến ông ta và người phụ nữ được ông ta cưng như bảo bối kia phải quỳ trước mặt anh xin tha. Tập đoàn Hải Thành sẽ là của anh, cũng chỉ có thể là của anh thôi".
Cô sợ anh sẽ rơi nước mắt, nhưng giọng anh bình thản đều đều không có ngữ điệu, giống như đang kể lại tình cảm và cảnh ngộ của người khác chứ không phải của mình, lạnh lẽo vô cùng. Cô muốn an ủi anh, nhưng lại sợ hành động của mình thừa thãi, anh chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác, cho dù đã đi tới giới hạn của sự chịu đựng anh vẫn tự mình cố gắng kiên cường. Cô cho rằng cứ gượng ép tình cảm như vậy thật không hay, nhưng đối với anh, những lời vừa rồi đã là những lời thổ lộ tình cảm chân thành nhất từ trước đến nay.
Anh là người đàn ông cô yêu duy nhất trong cuộc đời này, mỗi một ngày trôi qua, tình yêu cô dành cho anh sâu đậm thêm một chút. Cô không hiểu mình yêu anh là vì ngày từ giây phút khó khăn đầu tiên anh đã giơ tay ra giúp đỡ cô, hay là vì tất cả những thứ liên quan tới anh đã dần dần xâm nhập vào cuộc sống của cô, cô chỉ biết, nếu có một ngày anh trắng tay, cô vẫn nhất định sẽ đi theo anh mà không cần suy nghĩ đắn đo.
Đáng tiếc, cô quên rằng, anh thất bại, có thể anh sẽ để cô đi theo mình, nhưng sự thành công của anh, lại cần có người khác giúp đỡ.