Thịnh Thế Thanh Phong - Chương 149

Tác giả: Nhĩ Nhã

Chương 149: Phiên ngoại thứ ba – Thăm người thân kí sự

Đại hôn ngày đầu tiên, đi du hồ.
Đại hôn ngày thứ hai…
Sáng sớm, Tương Thanh thức dậy thì nhìn thấy Cáp Hô ở đầu giường đang cố gắng chui vào trong chăn, Ngao Ô thì nằm ở kế bên ngáy ngủ, còn Meo Meo Ô nằm ở trong lòng nó.
“Ưm…” Tương Thanh xoay người, thấy Ngao Thịnh nằm ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.
Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh thật lâu, trên mặt phiếm ra ý cười, nghĩ nghĩ, hắn đem Cáp Hô ôm lấy.
Cáp Hô cố gắng chui vào chăn nhưng chui không lọt nên đành từ bỏ để cho Tương Thanh ôm, nó nhìn nhìn Tương Thanh, cái đuôi khẽ lắc qua lắc lại, chọt chọt trúng mặt của Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh há miệng… Hắt xì……….
Tương Thanh nhịn cười, đem Cáp Hô nhét vào bên trong chăn.
Chú hổ con cuối cùng cũng bò vào trong chăn thành công. Nó chọn một góc thoải mái rồi nằm xuống, đang chuẩn bị ngủ thì bỗng cảm thấy có cái gì nặng nặng đè xuống.
Hổ con chạy tọt vào trong lòng Tương Thanh… quay đầu lại nhìn.
Thì ra là Ngao Thịnh đã thức giấc, hắn xáp qua: “Chào buổi sáng, Thanh.”
Tương Thanh dựa vào gối đầu, sửa lại mấy cọng tóc lộn xộn khi ngủ của Ngao Thịnh cười, nói: “Thịnh Nhi, chào buổi sáng.”
Ngao Thịnh ngắm Tương Thanh thấy thật là thuận mắt, lòng cũng ấm áp hẳn lên. Giấc mộng của hắn cuối cùng cũng đã trở thành sự thật rồi ——— chỉ cần mỗi buổi sáng mở mắt ra nhìn thấy Tương Thanh nằm ở bên cạnh mình, thì cảm thấy ôi cuộc đời đẹp làm sao.
“Thanh!” Ngao Thịnh ôm hắn, hỏi: “Hôm nay mình đi đâu chơi đây?”
“Ừm…” Tương Thanh dựa trên gối đầu, đùa với Cáp Hô đang nhảy lên nhảy xuống, cười hỏi: “Hôm nay ngươi không cần thượng triều sao?”
“Quốc Khánh ba ngày lận nha!” Ngao Thịnh đè Tương Thanh lại cười: “Trẫm nên vì ngươi mà hoang phế triều chính!”
Tương Thanh bị hắn đè lại hôn tới hôn lui, hai người cười đùa vui vẻ. ( Ai nha~ đáng ghét, văng tim tùm lum >////<)
Lúc này, Văn Đạt nghe được bên trong có động tĩnh liền đến đứng trước bức bình phong nhìn nhìn, hỏi: “Hoàng Thượng, phu tử, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Văn Đạt.” Tương Thanh vén mành giường đi ra ngoài nhìn, Văn Đạt hỏi: “Hoàng Thượng, người muốn ăn điểm tâm ở đâu ạ?”
“Bên ngoài đi.” Tương Thanh chọt chọt Ngao Thịnh “Thời tiết đẹp như vậy.”
“Tốt.” Ngao Thịnh gật đầu. Hai người đứng dậy rửa mặt rồi ngồi bên bàn uống trà, Ngao Thịnh đột nhiên hỏi Tương Thanh: “Thanh à… hay là chúng ta đi bái kiến nhạc phụ đại nhân đi?”
“Khụ…khụ…” Tương Thanh bị sặc nước trà, liếc mắt nhìn Ngao Thịnh như có chút oán giận: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Thanh…” Ngao Thịnh xáp qua hôn Tương Thanh “Ngươi cũng muốn đi mà, có phải không?”
“Nhưng mà không biết bọn họ ở đâu nữa.” Tương Thanh nhỏ giọng nói: “Có khi đã về miền Nam hay sa mạc mất rồi… Cũng có thể là…”
“Chỉ mới hai, ba ngày sao đi tới sa mạc được chứ?” Ngao Thịnh bật cười, lại tiếp tục xáp qua nhỏ giọng nói: “Ta đã điều tra rồi, biết bọn họ ở đâu.”
Tương Thanh hai mắt sáng trưng nhìn Ngao Thịnh, hỏi: “Ở đâu vậy?”
Ngao Thịnh ho khan một tiếng, nhích lại gần, đưa nữa khuôn mặt sói gian manh qua “Nào, ngay miệng.”
Tương Thanh do dự một chút, nhưng vẫn nhích người qua hôn hắn.
Ngao Thịnh cười ha hả, nói: “Sao lại thật thà như vậy, không sợ ta gạt ngươi hả?” ( ứ, láo toét 8(>o<)8)
Tương Thanh nhìn hắn một lúc rồi nheo mắt lại: “Cái gì?”
“Không có.” Ngao Thịnh vội lắc đầu, nói: “Ta đùa với ngươi thôi mà… Nào dám đâu!” ( trết anh chưa =]]] sợ vợ rành rành ra thế)
“Vậy ngươi thật sự biết chỗ ở của bọn họ à?”
“Đương nhiên.” Ngao Thịnh gắp đồ ăn cho Tương Thanh “Ăn cơm xong rồi chúng ta đi.”
“Ngươi… làm sao mà tìm được bọn họ vậy?”
“Thật ra là hôm qua Man Vương phái người tới, đưa cho ta một phong thư. Trong thư nói, lúc trước Tương Vân sau khi sống lại thì thân thể không được tốt, Man Vương cũng bị trọng thương nên hai người đi theo một tiểu cô nương tới một đất nước nhỏ xinh đẹp, hình như cô nương kia là bằng hữu của ngươi.” Ngao Thịnh nói xong, lấy thư đưa cho Tương Thanh.
“Nga…” Tương Thanh rốt cuộc cũng hiểu, thì ra là nha đầu kia, không lẽ đó là kỳ duyên sao?
“Nhưng mà thương thế của Tương Vân thật sự rất nghiêm trọng, cử động cũng không tiện.” Ngao Thịnh có chút bất đắc dĩ, nói: “Bởi vậy Man Vương mới chăm sóc hắn, cho hắn tịnh dưỡng thật lâu, kể cho hắn nghe chuyện của ngươi. Tương Vân rất là cảm động, cảm thấy có lỗi với ngươi nhiều lắm nên Man Vương mới không dẫn hắn tới gặp ngươi.”
Ngao Thịnh nói xong, thấy sắc mặt Tương Thanh buồn bã liền cười; “Ngươi có muốn đi gặp hắn không?”
Tương Thanh thở dài, nói: “Như thế nào lại nghĩ như vậy, ta đâu có chịu khổ gì nhiều, là hắn mới đúng.”
“Man Vương nói ngày ấy chúng ta đại hôn là hắn cố ý mang theo Tương Vân đến. Tương Vân thấy chúng ta hạnh phúc mỹ mãn thì cũng vui vẻ, dần dần bình ổn cảm xúc lại. Vốn là hai người bọn họ sẽ đi ngao du sơn thủy, nhưng Tương Vân muốn ở lại Lạc Đô mấy ngày, Man Vương biết là Tương Vân muốn nhìn xem ngươi nên đồng ý. Hai người bọn họ ở trong một sân viện nhỏ ngoài hoàng thành, Man Vương cố ý viết thư đến, hỏi ngươi có muốn gặp Tương Vân hay không, Tương Vân không dám gặp ngươi vì sợ ngươi giận hắn.”
“Sao lại giận chứ?!” Tương Thanh vội lắc đầu: “Ta…” Nói tới đây, Tương Thanh liền dừng lại, bắt đầu tăng tốc độ ăn cơm, nói: “Ăn cơm nhanh lên rồi đi thăm cha ta.”
Ngao Thịnh mỉm cười, vừa gắp đồ ăn cho Tương Thanh vừa suy nghĩ: “Ai~ ngươi nghĩ ta có nên đem theo sính lễ cho cha ngươi không?”
Mặt Tương Thanh bắt đầu đỏ lên, liếc xéo cái tên nào đó, khiến hắn càng cười thêm to.
Ăn cơm xong, Tương Thanh bắt đầu thu xếp, Văn Đạt chạy tới chạy lui chuẩn bị lễ vật, những thứ đó đều là ngày đại hôn bọn họ được tặng. Tương Thanh muốn chọn ra vài món để tặng Tương Vân nhưng hắn không biết là nên tặng cái gì mới tốt. Cuối cùng, Mộc Lăng đưa cho hắn danh sách dược liệu giúp Tương Vân bồi bổ thân thể.
Mộc Lăng nói, vì hắn không có bắt mạch trực tiếp nên không thể đưa thuốc tầm bậy tầm bạ được, đành phải tặng dược bồi bổ thân thể.
Tương Thanh vui vẻ, hỏi Mộc Lăng thuốc gì bổ.
Mộc Lăng chỉ chỉ chú hổ con, nói: “Thiến nó đi.” ( thất đức quá Mộc Mộc à:”>)
Tương Thanh kinh hãi, ôm chặt lấy chú hổ con không buông. Nghĩ nghĩ… liền lôi kéo Ngao Thịnh, nói: “Thịnh Nhi, chúng ta đem theo Cáp Hô thôi.”
Ngao Thịnh ăn cơm xong, nhìn Tương Thanh: “Ngươi muốn tặng Cáp Hô cho cha ngươi à?”
“Lỡ hắn thích thì sao.” Tương Thanh có chút lo lắng, nói: “Nếu hắn thích thì tặng cho hắn. Hắn thường ra vào sa mạc, có Sa Hổ thì tốt hơn.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, vuốt tóc hắn: “Ngươi muốn sao cũng được, chỉ cần không đem ta tặng đi thì muốn tặng ai cái gì cũng được.” (cho dù có tặng thì cũng không ai dám nhận một con sói gian manh đâu Thịnh Nhi à!)
Mộc Lăng ngồi ở một bên cảm thấy răng ê quá trời. Hắn vốn cũng muốn đi theo xem náo nhiệt nhưng lại bị Tần Vọng Thiên túm lấy ra phố ăn hàng, dù sao thì cả nhà người ta đoàn viên, người ngoài đi theo xem náo nhiệt cái gì.
Tiểu Hoàng nghe vậy thì đem một phần lộc nhung[1] tốt nhất đưa cho Tương Thanh để tặng Tương Vân bồi bổ thân thể.
Vì vậy, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh xuất cung đi thăm Man Vương và Tương Vân ở một nơi cách không xa Hoàng Cung, là một viện nhỏ ở phía bắc con phố.
Chính là Di Hoa Viên.
“Phốc…” Ngao Thịnh bật cười: “Sao lại dùng tên của kỹ viện a.”
Tương Thanh hung hăn trừng hắn một cái, Ngao Thịnh vội thu lại tươi cười, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không bao lâu cửa mở ra, một lão đầu thò đầu ra hỏi: “Xin hỏi hai vị tìm ai vậy?”
Ngao Thịnh vừa định nói tìm Man Vương và Tương Vân nhưng nghĩ lại, bọn họ sẽ không dùng tên thật…
Tương Thanh lại thông minh, nói: “Tìm cha ta.”
Lão nhân hơi hơi sửng sốt, cao thấp đánh giá Tương Thanh một chút rồi gật đầu: “Nga~… mời vào.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh nhìn nhau liếc mắt một cái, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy vào được, xem ra là Man Vương đang đợi bọn họ.
Vào sân, liền nhìn thấy phía trước là Man Vương.
Ngao Thịnh và Tương Thanh nhìn kỹ Man Vương, thấy hắn tinh thần rất tốt, hình như thương thế đã gần khỏi hẳn rồi, hơn nữa có Tương Vân bên cạnh hắn, cả người đều vui vẻ hạnh phúc. Ngao Thịnh đột nhiên nghĩ đến, Man Vương này tuyệt đối không đơn giản, năm đó nếu Tương Vân không ૮ɦếƭ đi thì sự nghiệp của hắn chắc chắn rất lớn mạnh.
Man Vương thấy hai người thì cười cười, chỉa chỉa cái bàn bên cạnh có đặt một vò rượu.
Ngao Thịnh trong lòng hiểu rõ, nói: “Man Vương lâu ngày không gặp, ta với ngươi uống hai chén.”
Man Vương vui vẻ gật đầu, chỉ ngã rẽ ở phía sau phòng, nói với Tương Thanh: “Cha ngươi đang nấu thuốc ở phía sau.”
Tương Thanh sửng sốt, hỏi: “Hắn còn phải uống thuốc sao?”
Man Vương cười cười, nói: “Không phải, là thuốc trị thương của ta. Hắn nói muốn nấu, ta đương nhiên là cho hắn nấu rồi, cái này gọi là tình thú đó.”
Tương Thanh ngẩn người, cái người vui vẻ không phiền não trước mắt là Man Vương sao, so với lúc trước thì hoàn toàn khác à.
Lúc sau, Man Vương cùng Ngao Thịnh ngồi uống rượu. Tương Thanh dù có chút khẩn trương nhưng vẫn muốn gặp Tương Vân, hắn liền chạy nhanh ra phía sau, Tương Thanh cố gắng trấn áp nhịp tim có chút đập nhanh của mình.
Phía sau viện, ở trước cửa phòng bếp có một cái lò nhỏ, một người đang ngồi trên ghế phía trước, cầm trong tay cái quạt nhỏ, nhìn nhìn bên trong nồi thuốc, người nọ chính là Tương Vân. Bởi vì đã nhiều năm đóng băng nên Tương Vân thoạt nhìn thật trẻ tuổi, nếu nói là cha mình, không bằng kêu là anh mình thì giống hơn.
Tương Thanh đi qua, cố ý đem tiếng bước chân vang lên.
Tương Vân nghe thấy liền hỏi: “Man, Thanh đến đây sao?”
Tương Thanh có chút buồn cười, thì ra Tương Vân kêu Man Vương là ‘Man’, hắn ho khan một tiếng, nói: “Đến rồi.”
Tương Vân sửng sốt, thanh âm này không phải là của Man Vương, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Tương Thanh đứng ở kế bên.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tương Thanh sửng sốt mất một lúc lâu mới gọi: “Cha.”
Tương Vân là không có nghĩ tới Tương Thanh thế nhưng gọi chính mình một tiếng ‘cha’. Hắn đã nghe Man Vương kể rất nhiều về chuyện tình của Tương Thanh cùng Ngao Thịnh, cảm thấy mình thật có lỗi với đứa nhỏ kia, một chút trách nhiệm làm cha cũng không có, còn gây thêm phiền phức cho Ngao Thịnh. Nay nghĩ đến, bây giờ mình cùng Man sống lại cũng đều nhờ vào đứa nhỏ này.
“Ưm…” Tương Vân đứng lên, trên tay nắm chặt cây quạt có chút khẩn trương, nói: “Thanh…”
Tương Thanh cùng hắn nhìn nhau một hồi lâu, nói: “Cha… thuốc bị khét rồi!”
...
......
.........
“Ai nha!” Tương Vân cũng ngửi được mùi khét, vội bắt nồi thuốc ra. Tương Thanh bật cười, khó trách Man Vương nói Tương Vân là cái người thành thật.
Tương Thanh đi lên giúp hắn.
Hai người, một lấy nồi thuốc ra, một dập tắt lửa.
Hai người đứng kế nhau, phát hiện hình dáng cả hai đều giống nhau, đến màu da cũng giống nữa. Hai người tròn mắt nhìn nhau trong chốc lát. Bỗng, Tương Vân thấy có một cục nhỏ nhỏ, tròn tròn màu đen đi đến trước mặt hắn… Cúi đầu nhìn, là chú hổ con màu đen của Tương Thanh.
“Ừm… Cho ta sao?” Tương Vân giương mắt nhìn Tương Thanh.
“Vâng.” Tương Thanh gật gật đầu, nói: “Là Sa Hổ, người có thích không?”
“Thích.” Tương Vân ôm lấy chú hổ con, bởi vì chú ta được Tương Thanh nuôi mập ơi là mập nên trông đáng yêu vô cùng.
Tương Vân vuốt vuốt chú hổ con, nó liền mở miệng kêu một tiếng ‘cáp~ hô~’.
Tương Vân mỉm cười, nói: “Vậy thì đặt tên là Cáp Hô đi!” (mô phật, cha con tương thông a~ cả đặt tên cũng giống nhau nữa Ô 3 Ô)
…………
Tương Thanh nghe xong, nghĩ ——— đúng là cha của ta a, đến cách đặt tên cũng giống nữa.
Lúc sau, hai người ngồi ở phía sau viện trò chuyện.
Tương Vân ngủ gần hai mươi năm nên có rất nhiều chuyện hắn không biết, Man Vương vì ở lâu trong sa mạc nên cũng vậy.
Tương Thanh kể lại cho Tương Vân nghe những chuyện đã xảy ra ở hai mươi năm trước, còn có chuyện của hắn cùng Ngao Thịnh.
Tương Vân nghe rất là chăm chú, còn rất hiếu kì về các bằng hữu của Tương Thanh nữa.
Hai người cứ trò chuyện mãi cho đến khi mặt trời lặn ở núi Tây vẫn không ngừng. Cuối cùng, Ngao Thịnh cùng Man Vương nhịn không nổi nữa mới đi đến gọi hai người. Vừa mới đi đến đã thấy hai cha con ngồi cười nói thân thiết.
Ngao Thịnh sờ sờ cằm, Tương Vân thật sự là rất giống Tương Thanh a!
Sau, mọi người bàn bạc một phen. Ngao Thịnh đề nghị Tương Vân cùng Man Vương hãy ở lại trong Cung một đoạn thời gian. Vậy thì Tương Vân cũng có thể gặp Tương Thanh, mặt khác, cũng tiện cho Mộc Lăng xem xét thân thể của hai người, nếu như có bệnh thì chữa, dù sao thì hai người cũng vừa mới bị thương nặng xong.
Man Vương thấy Tương Vân luyến tiếc Tương Thanh thì đương nhiên là đồng ý rồi.
Khi về đến Hoàng Cung, bọn Mộc Lăng liền hiếu kì mà kéo đến xem hai người bọn họ, ૮ɦếƭ mà có thể sống lại, đây chính là kì tích nha!
Lúc sau, Mộc Lăng bắt mạch cho hai người xong, kết luận —— là trường mệnh trăm tuổi!
Vài ngày sau, mọi người nhìn Tương Vân và Tương Thanh thì đã biết cái gì là phụ tử đồng tâm trong truyền thuyết.
Từ sáng sớm, hai người thức dậy đã đi cùng nhau, nói nói cười cười vô cùng thân thiết, một người thì cứ luôn miệng ‘phụ thân’, còn người kia thì ‘Thanh’.
Tương Thanh vốn từ nhỏ đã không có cha mẹ, nay từ trên trời rớt xuống một người cha vô cùng yêu thương hắn thì lòng tràn đầy vui mừng.
Tương Vân thì thấy thú vị vô cùng, tự nhiên lại có một đứa con giống mình y xì, cảm thấy thiệt là thích.
Cơ mà, Ngao Thịnh và Man Vương thì kêu khổ không ngừng thôi. Ban đầu thì họ còn vui mừng, nhưng giờ thì lại chịu hết nổi rồi.
Tối nào Tương Vân và Tương Thanh cũng đều ngủ cùng nhau. Hai người nằm chung giường, một tay ôm Cáp Hô, một tay ôm Meo Meo Ô, chuyện trò suốt cả đêm.
Ngao Thịnh cùng Man Vương ngồi ở trong viện uống rượu, mắt to trừng mắt nhỏ, càng uống càng sầu. (tội~ =]]]]] bị vợ cho nhịn đói)
Cuối cùng, Quốc Khánh cũng kết thúc, Ngao Thịnh lại phải bắt đầu vào triều. Man Vương cũng hỏi Tương Vân: “Kế hoạch du sơn ngoạn thủy kia… định bỏ sao?”
Tương Vân cùng Tương Thanh đành phải chia tay.
Hai người bọn họ hứa với nhau, về sau nếu như muốn gặp nhau, thì Tương Vân đến tìm Tương Thanh hoặc là Tương Thanh đi tìm hắn.
Lâu sau, phụ tử hai người bọn họ vẫn thư từ không ngừng.
Ngao Thịnh tuy rằng có chút ghen nhưng vẫn là vui vẻ.
Sau nữa, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh quy ẩn trên một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, Man Vương và Tương Vân cũng thường đến thăm bọn họ. Ngày qua ngày, đều là hạnh phúc ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc