Thịnh Thế Thanh Phong - Chương 132

Tác giả: Nhĩ Nhã

Chương 132: Yêu thương thoảng về

MẤY NGÀY NAY NGAO THỊNH ĐỀU DẬY RẤT SỚM. Trời còn chưa sáng tỏ thì hắn đã ra sân ngồi ngẩn ngơ một lúc, dõi mắt lên nhìn khoảng trời dần hé ửng, ngắm những áng mây trắng ngần mềm mại lướt qua ngang tầm mắt…rồi bất chợt nghĩ đến Tương Thanh, chẳng vì một ly do gì.
Ngẩn ngơ nhìn mây trời một lúc, hắn sẽ đi tìm Tước Vĩ và Tần Vọng Thiên cùng dùng điểm tâm, sau đó đợi đến khi tiếng chuông báo giờ chầu triều vang lên sẽ rảo bước đến kim loan điện.
Văn võ bá quan dạo này đều rất chi là nề nếp. Thoạt nhìn thì Ngao Thịnh vẫn cứ là Ngao Thịnh khi xưa, nhưng ngẫu nhiên sẽ có nét chuyển mình khác thường ánh lên trong đáy mắt rồi vụt biến tan…Vẻ xót xa hiu quạnh vụt đến vụt đi trên gương mặt đế vương ấy khiến mọi người e ngại, không dám làm điều gì làm long nhan nổi giận để rồi phải rước họa vào thân.
Ngao Thịnh nghe quần thần khải tấu, Ngao Ô ngoan ngoãn nằm úp sấp dưới chân. Những khi xuất thần, ánh mắt hắn lại vô thức ngắm nhìn ngọc thai nay đã vắng bóng người phía sau bình phong.
......
Cỗ xe ngựa chở Tương Thanh nay đã đến gần phụ cận Mạc Bắc. Mấy ngay này có bão, gió cát cứ cuốn bụi tung trời.
Tương Thanh vẫn ngồi tựa lưng bên ngoài xe ngựa như cũ, cổ vẫn choàng mảnh khăn lụa trắng mềm mịn. Đường lên tây bắc, trời mỗi lúc một thênh thang, người mỗi lúc một thưa thớt.
Tương Thanh ôm lấy Miêu Ô, thường xoa đầu vỗ về nó, rồi ngưỡng mặt nhìn trời xanh. Có lẽ vì đất trời càng đi càng thênh thang bất tận nên khoảng không trong lòng cũng vô cớ bất tận thênh thang.
Có một ngày, họ đi ngang qua thành Song Hồng (cầu vồng đôi).
Tương Thanh chưa bao giờ đặt chân đến nơi đây. Y vốn thường lui tới ở những nơi phía Nam, nên khi nghe thấy cái tên của thành trấn này liền thấy rất thích thú.
Hạ Lỗ Minh tựa hồ nhìn ra được tâm tư y, bèn nói, “Thanh, vào trong ngồi đi, chốc nữa trời sẽ mưa đấy.”
Tương Thanh ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh êm ả kia mà nghĩ, thời tiết trong trẻo thế này sao lại có thể có mưa rơi bất chợt.
Nhưng…xe vào thành chẳng bao lâu, đã nhìn thấy tiếng sấm rạch ngang bầu trời.
Hạ Lỗ Minh vội thúc roi, giục cho ngựa nhanh chạy về phía dưới chiếc cầu cong cong bên trong thành.
Hạ Lỗ Minh cho xe đứng trú bên dưới chân cầu.
Tương Thanh càng khó hiểu hơn khi thấy một tòa thành chẳng có sông dài mà lại chiễm chệ một cây cầu dài cong cong đứng.
Đương suy tư thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng sấm vang lên không ngừng…chẳng lâu sau, trời đã đổ mưa to.
Tương Thanh ngạc nhiên, ở nơi này, chẳng có chút dấu hiệu chuyển đổi nào mà nói mưa liền mưa ngay, đúng thật là chỉ có phương bắc khô hạn mới có.
“Phải đợi bao lâu?” Tương Thanh hỏi, “Hay là vào khách điếm ngồi chờ đi?”
Hạ Lỗ Minh cười lắc đầu, “Đụt mưa ở đây là được rồi…Mưa sẽ ngừng ngay thôi. Sau đó có thứ rất hay ho để nhìn đấy.”
“Là gì?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
Hạ Lỗ Minh cười cười, giương tay chỉ lên phía trên thành cầu.
Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở thành cầu có khắc ba chữ đá – Cầu Song Hồng.
Tương Thanh nhìn một lúc, thấy nó chẳng khác gì tên của thành trấn này.
Hạ Lỗ Minh bước ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Tương Thanh, cùng y ngắm cảnh mưa rơi tí tách, ngẫu nhiên trao đổi đôi ba câu vụn vặt.
“Nơi này trời rất hay mưa.”
“Ừ.” Tương Thanh gật gật đầu, cũng không nói tiếp nữa, chỉ dõi mắt nhìn ra làn mưa bụi…đột nhiên lại nhớ ra trời Lạc Đô hiếm khi mưa. Trước kia ở Hắc Vân Bảo trời cứ hay mưa suốt. Y luôn đứng dưới hiên nhà, nhàn nhã ngắm mưa rơi. Dĩ nhiên y vẫn thích lúc mưa tạnh hơn, vì nếu may mắn có thể nhìn thấy cầu vồng.
Vừa mới nghĩ đến thế thì trời đã thôi làm mưa.
Tương Thanh bèn nói, “Tiếp tục đi thôi.”
Hạ Lỗ Minh lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Nơi này là đại mạc….Đây là nơi duy nhất có thể gọi là phong cảnh đẹp.”
Tương Thanh ngẩn người, Hạ Lỗ Minh lại chỉ lên phía ngoài. Nơi ấy, có hai cung cầu vồng đứng song song bắc qua bầu trời lớn rộng…Mặt trời ló dạng sau mưa, chiếu rọi cầu vồng đến là rực rỡ.
Tương Thanh ngẩn ngơ ngắm nhìn cầu vồng song đôi, chợt hiểu ra vì sao tên thành lại là Song Hồng. Phía bên trên cầu, cũng đã có không ít người ᴆụt mưa đang ngắm cảnh sắc đẹp đẽ này.
Bất chợt, Tương Thanh lại cảm thấy sầu bi, cầu vồng bắc ngang trời cao, gió đại mạc phiêu diêu thổi tới…khiến y bỗng trỗi lên một ảo vọng, liệu rằng gió có thể mang Ngao thịnh đến bên y, cùng nhau ngắm kỳ cảnh sa mạc hay không.
Hạ Lỗ Minh cùng Tương Thanh ngồi bên ngoài ngắm mây trời, còn Vạn Qua thì lại ghen ăn tức ở bên trong, không ngừng rủa xả, ai kia lại tự mình đa tình.
Rất nhanh, cầu vồng đã biến mất. Có những thứ một khi mất đi thì chẳng cách nào tìm lại được. Gió càng lúc càng lớn, nhưng lại chẳng ngọn gió nào mang Ngao Thịnh đến đây.
Tương Thanh quay sang, nhìn kẻ đang thất thần ngắm mình là Hạ Lỗ Minh mà nói, “Đi thôi.”
Hạ Lỗ Minh yếu ớt gật gật đầu..Trong mắt vẫn vương ý cười, đánh roi cho ngựa rảo bước khỏi chân cầu Song Hồng.
Đến khi bước ra, Tương Thanh mới giật mình phát hiện, phía bên kia chân cầu, mặt đất khô rang…Nói cách khác, trời đã không mưa ở phía bên kia cầu?
Hạ Lỗ Minh nhìn dải đất bắt đầu thiếu vắng nhà cửa cùng cây cối, liền hỏi Tương Thanh, “Có biết đây là đâu không?”
Tương Thanh chậm rãi lắc đầu.
Hạ Lỗ Minh thản nhiên cười nói, “Sông Nại Hà.”
(Là con sông trong truyền thuyết, chảy ngang qua địa phủcó dòng nước đen ngòm, có nhiều thuồng luồng, cá sấu, rắn độc và thú dữ. Dòng sông được chia là hai phần: Bên sinh và bên tử)
Tương Thanh khẽ nhíu mày.
Hạ Lỗ Minh lại hỏi, “Có muốn ở thêm chốc lát nữa không? Đây là thành trấn cuối cùng trong đại mạc đó, đi qua rồi sẽ chỉ còn lại mênh ௱ôЛƓ cát vàng thôi.”
Tương Thanh thoáng ngẩn người ra, chốc sau chỉ cười lắc đầu, “Đi thôi.”
Hạ Lỗ Minh thở dài, “Không lưu luyến Trung Nguyên sao?”
Tương Thanh nâng mắt lên nhìn gã, hỏi ngược lại, “Nơi đó có gì đáng lưu luyến?”
Hạ Lỗ Minh bật cười nhạt, “Thế còn Lạc Đô? Có đáng để lưu luyến không?”
Tương Thanh thoáng trầm mặc một lúc mới đáp, “Nơi chốn chưa bao giờ đáng để người ta lưu luyến, họa chăng là chỉ có người mới khiến ta nhung nhớ.”
Hạ Lỗ Minh vẫn không có biểu hiện khác thường gì, tựa hồ lời mà Tương Thanh nói đã sớm được gã dự đoán được, song lại có chút gì đó nằm ngoài tưởng tượng của gã… Cuối cùng, gã chỉ vung tay thúc roi vào thân ngựa, ngựa tung bốn vó, băng băng chạy về phía trước, bỏ lại cảnh sắc hư hư thực thực cuối cùng lại phía sau, không chút luyến lưu nào.
......
Ngao Thịnh đến quân doanh, gặp Tống Hiểu, Đặng Tử Minh và Trâu Viễn để xem mọi người đã chuẩn bị chuyện tảo bắc đến đâu. Khi đã thấy mọi chuyện đều rất tốt, hắn liền từ biệt mọi người, đến tìm Tước Vĩ.
Ân Tịch Ly cũng có mặt ở đấy. Trong sân, đã dựng lên một mô hình cát phỏng theo địa thế Trung thổ.
Thần toán quốc tướng gia có một trí nhớ siêu phàm, ông ta nhớ rất rõ từng tấc đất Thịnh Thanh.
Ngao Thịnh hỏi, “Thanh đã đi đến đâu rồi?”
Ân Tịch Ly tính toán lộ trình đi đường, khẽ cười rồi chỉ về phía một gò đất nhỏ, “Ở đây, thành Song Hồng.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, ngồi xổm xuống bên mô hình cát, “Đó là một nơi như thế nào?”
Ân Tịch Ly cười đáp, “Ta đã từng đi qua…rất đẹp.”
Ngao Thịnh gật đầu, nhưng lại không hiểu nơi kia tuyệt vời đến thế nào, chỉ cần biết Thanh của hắn đã đi qua một nơi vô cùng tươi đẹp là đủ rồi.
Lúc sau, Ngao Thịnh đứng lên. Ân Tịch Ly trải bản vẽ ra bàn. Tước Vĩ cũng bước lại gần. Ba người dựa theo manh mối Ân Tịch Ly tìm ra, bắt đầu suy xét kế hoạch tác chiến.
Chuyện quan trọng nhất chính là xác định được thành trì Man Vương đang ẩn nấp.
Ngao Thịnh nói, “Hẳn là rất khó để xác định được phương hướng trong đại mạc…Thành trì của Man Vương chắc chắn rất là bí mật, nếu không thì đã bị phát hiện lâu rồi.”
Ân Tịch Ly gật gù, “Vương Hi đã đi dò xét, Dã Lũng Kì và Hổ Vương cũng đã tra ra rất nhiều manh mối.”
“Chắc là Tiểu Thanh sẽ ở lại mấy ngày ở thành Song Hồng?” Tước Vĩ hỏi.
“Không đâu.” Ngao Thịnh liền phủ định.
“Tại sao?” Ân Tịch Ly khó hiểu, “Họ phải ngày đêm lên đường nhằm tránh tai mắt của Hoàng thượng ở Trung Nguyên để chạy tới thành Song Hồng. Nơi ấy chính là địa phận cuối cùng ở Trung Thổ…phỏng chừng sẽ ở lại đó nghỉ ngơi một hai ngày.”
Ngao Thịnh lại lắc lắc đầu, “Thanh sẽ không dừng lại.”
Tước Vĩ liếc nhìn Ân Tịch Ly, đoạn cả hai lại khó hiểu đưa mắt nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh chỉ mỉm cười nhìn bãi cát dưới đất kia, “Nơi đó không có thứ khiến y lưu luyến…Thanh chỉ muốn xác định được một việc, rồi nhanh chóng quay về.”
Ân Tịch Ly và Tước Vĩ, miệng thì nhoẻn cười nhưng lòng lại thấy có gì đó xót xa quá đỗi.
......
Đêm ở đại mạc xuống nhanh hơn ở Trung Nguyên, hơn nữa lại vô cùng rét lạnh. Vạn Qua buồn vực phủ thêm áo khoác, nhìn Hạ Lỗ Minh choàng một chiếc áo lông dày cho Tương Thanh rồi bước xuống xe ngựa.
“Ê, ngươi đi đâu vậy?” Vạn Qua hỏi.
Hạ Lỗ Minh chỉ đám củi khô nằm cách đó không xa, “Ta đi kiếm thêm củi để sưởi ấm tối nay.”
Vạn Qua cau mũi, nhác thấy Tương Thanh đã nhắm mắt nghỉ ngơi, liền làm mặt quỷ trêu y một cái rồi cùng Hạ Lỗ Minh đi tìm củi.
Hạ Lỗ Minh vừa cúi xuống nhặt một khúc cây lên, nhìn kĩ lại mới phát hiện đó là mảnh xương khô của dã thú.
Gã lắc đầu cười rồi lại đi nhặt cái khác, Vạn Qua chạy theo gọi, “Này, đồ điên kia.”
Hạ Lỗ Minh cũng không phản ứng gì, coi chuyện đó như một thói quen, Vạn Qua lại nói tiếp, “Ê, ta hỏi ngươi, tội tình gì ngươi cứ quan tâm tới hắn chứ? Lòng hắn vốn chẳng có ngươi.”
Hạ Lỗ Minh không đáp, vấn đề này, chẳng biết Vạn Qua đã hỏi bao nhiêu lần rồi.
Vạn Qua thấy Hạ Lỗ Minh không trả lời, phật ý vung tay đẩy hắn, “Hắn có gì tốt chứ? Sao lại cứ mê muội mà thích hắn?”
Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn Vạn Qua, nhìn vẻ hờn giận của hắn mà thở dài, “Còn ngươi, chuyện gì phải tức giận?”
“Ta hỏi ngươi trước mà, hà tất phải quan tâm hắn đến thế, hắn có gì đáng giá để ngươi yêu chứ?” Vạn Qua rống lên.
Hạ Lỗ Minh nhíu mày, đoạn lại chỉ lắc đầu, “Ta tốt với y chẳng vì lý do gì cả.”
“Nghĩa là sao?” Vạn Qua khó hiểu hỏi.
Hạ Lỗ Minh chợt cười nói, “Ta hỏi ngươi, nếu ngày mai, ngươi, hoặc ta, hoặc là chúng ta phải ૮ɦếƭ. Ngươi chỉ còn lại mỗi ngày hôm nay được ở cùng với ta, ngươi sẽ làm gì?”
Vạn Qua nhíu mày, khó chịu lẩm bẩm, “Không biết ngươi đang nói gì nữa.”
Hạ Lỗ Minh đăm chiêu nhìn Vạn Qua một lúc rồi nói, “Nếu là ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”
Vạn Qua sửng sốt, giương mắt lên nhìn gã, trong đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc.
Hạ Lỗ Minh phóng mắt nhìn lên ánh trăng tròn treo giữa không trung mà thở dài, “Một ngày nào đó, tất cả đều sẽ kết thúc.”
Vạn Qua buồn bã nhìn gã, “Ngươi muốn nói, chúng ta không thể sống sót cho đến cùng?”
“Có lẽ vậy.” Hạ Lỗ Minh quay đầu lại, cười đầy u sầu, “Ta chỉ muốn trước khi kết thúc mọi chuyện, có thể tốt với y bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, đơn giản chỉ là vậy.”
Trong xe ngựa, Tương Thanh chậm rãi mở mắt, nhìn ra phía bên ngoài, thấy Hạ Lỗ Minh và Vạn Qua mỗi người tay ôm một đống củi khổ, miệng lại khó khăn nhếch cười, đầy sầu bi.
......
Đêm dài, Ngao Thịnh mệt mỏi một ngày cuối cùng cũng đọc xong tấu chương, rồi lại bị Tần Vọng Thiên đùn đẩy kéo về tẩm cung để nghỉ ngơi, song, cơn buồn ngủ vẫn mãi chẳng kéo đến.
Hắn đứng ở bên cạnh bàn đá. Ngày đó, hắn đã cùng Thanh ngồi ở đây, ôm xiết như thể đó là lần cuối cùng. Vòng tay tiểu hổ rớt khỏi tay áo. Ngao Thịnh thẫn thờ ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn tiểu hổ…Lúc lâu sau, gió đêm mới vờn qua mi mắt.
Ngao Thịnh bỗng nhiên nhớ Văn Đạt đã nói với hắn, trước khi Thanh của hắn rời đi đã bảo rằng – Hôm nay sẽ trôi đi rất nhanh thôi, rồi khi mai tới, chúng ta lại sẽ tương phùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc