Trước Lễ Tình Nhân hai ngày, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Mẫn Du báo cho cô biết thời gian tham gia liên hoan của đoàn phim.
Trước đó Cố Hằng bận quay một bộ phim điện ảnh dự định khởi chiếu dịp Lễ Tình Nhân này.
Giai đoạn trước tuyên truyền, Thịnh Hạ cũng chưa tham gia mà tối nay liên hoan, Chu Minh Khiêm đã dặn trước ai cũng đều phải đến.
Thịnh Hạ: "Đoàn phim có tiền nhiều vậy à? liên hoan mời đông đến vậy."
Mẫn Du: "Cũng không phải, là đạo diễn có tiền và nhà đầu tư lại càng có nhiều tiền."
Cúp điện thoại, Mẫn Du nhắn địa điểm tổ chức liên hoan sang cho cô.
Bởi vì chuyện hợp đồng bộ phim khoa học viễn tưởng, đoàn chế tác của Chu Minh Khiêm có không ít lời bàn tán kín đáo không hay sau lưng Thịnh Hạ, rõ ràng với thực lực của cô theo lý thì có thể đem về hạng mục hợp tác này mà kết quả nó bị hủy.
Bọn họ không biết nguyên nhân sâu xa nên cư xử khá bất mãn với Thịnh Hạ là điều dễ hiểu, chỉ là tiệc liên hoan tối nay đã làm Mẫn Du căng hết da đầu.
Nhậm Ngạn Đông biết Thịnh Hạ buổi tối muốn đi ăn cơm với bọn Chu Minh Khiêm, phản ứng đầu tiên chính là: "Lệ Viêm Trác cũng đi sao?"
Thịnh Hạ: "Không biết."
Đêm nay cô tự lái xe đến, đóng cửa xe, cùng Nhậm Ngạn Đông nói: "em cúp máy nhe."
Anh bên này vừa nhìn vé xem biểu diễn kịch âm nhạc trong tay: "Hẹn lần sau không được sao?"
Thịnh Hạ: "Em đã đồng ý đi, lại nói buổi tuyên truyền em cũng chưa tham dự một lần, giờ đến tiệc liên hoan không đến thì thật không nễ mặt Chu Minh Khiêm quá sao?"
Cô nổ máy xe và kết thúc điện thoại: "Bye."
Nhậm Ngạn Đông: \'uhm", trước khi cúp điện thoại, anh lại nói: "về sớm chút." Đầu điện thoại bên Thịnh Hạ đã ấn tắt từ lúc nào.
Tối hôm qua Thịnh Hạ vẽ cho anh truyện tranh và tặng rất nhiều áo sơ mi thế nên anh mất ngủ đến mãi nửa đêm vẫn tỉnh.
Anh cân nhắc phải tạo cô một kinh hỉ nên sáng sớm hôm nay tìm người nhờ mua biểu diễn kịch âm nhạc(*) (loại diễn giống kịch idecaf, vừa có hát, có diễn kịch)
Điều bất ngời này thế nào lại bị Chu Minh Khiêm nửa đường chặn mất.
Đồng hồ điểm sáu giờ tối, màn đêm đã buông xuống. hôm nay Nhậm Ngạn Đông đã sắp xếp công việc ổn thỏa từ sớm vì vậy này anh trở nên quá nhàn rỗi mà về nhà cũng là một người quạnh quẽ. Anh gọi điện thoại Thẩm Lăng để hẹn gặp tại hội sở buổi tối nay.
Đóng máy tính, anh mặc áo gió vào và rời đi.
Cửa thang máy Chuyên dụng mở ra, bên trong có người, là Nhậm Sơ.
"Tam thúc, sớm vậy?"
Nhậm Ngạn Đông: "Có hẹn."
Từ khi đi du lịch đến bây giờ, anh đã gần một tháng không gặp Nhậm Sơ sau đó chú ý quan tâm đến vết thương ở chân của Nhậm Sơ. Anh lấy từ trong túi mình hai trương vé kịch kia: "Nếu con không muốn xem thì tặng cho bạn."
Nhậm Sơ vừa thấy thì nhớ đến tin hot kia, đâu lỡ dịp không hỏi thêm. Cậu tò mò: "Chú không đi cùng Thịnh Hạ sao?"
Nhậm Ngạn Đông từ trước đến nay giải thích đơn giản: "nhất thời bận việc rồi."
Nhậm Sơ gật gật đầu, buổi tối cậu nghĩ vừa lúc hẹn Sở Dần Hạo đi tập thể thao, phòng tập thể thao không cần phải đi, trực tiếp đi nghe kịch âm nhạc cũng tốt.
Khi Nhậm Ngạn Đông đến hội sở thì Thẩm Lăng đã đến sớm hơn và phòng đang không nhiều người nên bàn đánh bài cũng chỉ mở hai tụ.
Tối nay những người đến chơi không phải tất cả đều có tham gia party cầu hôn của Nhậm Ngạn Đông, có vài người quen qua bạn bè nhưng họ cũng mang theo quà để tặng Thịnh Hạ.
Nhậm Ngạn Đông: "tối nay mọi người thoải mái uống, đều tính hết cho tôi."
Thẩm Lăng ngậm thuốc lá: "vậy phiền cậu chút nữa đợi bọn họ kết sổ nợ đầy đủ rồi thanh toán được không?" mỗi khi đến cuối năm tổng kết chi phí tiêu xài Nhậm Ngạn Đông tại hội sở đều do Thẩm Lăng thanh toán hết.
Nhậm Ngạn Đông: "còn sớm vậy thanh toán làm gì? Không thấy không liên quan sao?"
"tôi khinh!" Thẩm Lăng cà lơ phớt phơ: "Nếu không thấy liên quan vậy cuối năm khi chia hoa hồng thì sao cậu không chuyển hết tiền vào trong thẻ tôi hả?"
Nhậm Ngạn Đông đêm nay không có tâm tình cùng anh nói tào lao, ngồi xuống đánh bài.
Trên bàn những người khác đem thuốc cùng bật lửa đẩy đến trước mặt Nhậm Ngạn Đông nhưng anh xua tay: "bỏ thuốc."
"Thật giả? Một điếu cũng không hút sao?"
"uhm." Anh nói: "tưởng tôi là Thẩm Lăng sao?"
Thẩm Lăng: "Đừng chèn ép tôi, sao, tối nay bị Thịnh Hạ vứt bỏ đúng không?"
Một đao tung quá chuẩn (.....hahahah anh Lăng .....)
Nhậm Ngạn Đông cho Thẩm Lăng một cái liếc mắt, không thèm trả lời.
Anh bắt đầu xào bài, động tác tay anh tựa như chơi ma thuật nhanh đến mức người khác thấy không rõ lắm, một thao tác chia bài đủ làm không biết bao nhiêu nữ nhân trong giới mê đảo.
Ngay lúc đang nói chuyện phiếm thì có người nhờ Nhậm Ngạn Đông giúp mua quà sinh nhật cho bạn gái là một cái túi phiên bản giới hạn mà trong nước không có. Người bạn này gần đây không có thời gian đi công tác, mặc dù đi công tác cũng mua không được vì loại túi này khá hút hàng nên nhiều người tìm mua.
Chuyện chính là khác với những người bạn gái cũ trước đây chỉ cần giao thẻ, lần này anh ta muốn tự mình chọn quà tặng.
Nhậm Ngạn Đông thấy vậy liền chia sẻ danh thi*p của tổng giám nhãn hiệu đó cho bạn: "cứ nói là bạn tôi."
"Cảm tạ."
Người nọ vừa nhận liền lưu lại số vào danh bạ bạn bè sau đó anh ta lại hỏi thêm Nhậm Ngạn Đông có thể cho thêm vài số điện thoại liên hệ của những người tổng giám khác về trang sức, phụ kiện và trang phục để có thể về sau cần dùng.
Không chờ Nhậm Ngạn Đông nói chuyện, Thẩm Lăng liền thay anh trả lời: "Lão tam cũng chỉ có mỗi số điện thoại của người tổng giám này thôi, những người khác không có số cá nhân của cậu ta đâu."
"Hửm?"
"những người kia đều là nữ."
"Tôi nói nè lão tam, từ khi nào mà cậu biết giữ mình trong sạch vậy?"
Nhậm Ngạn Đông đôi mắt híp lại: "từ khi nào mà sinh hoạt cá nhân của tôi hỗn loạn chứ?"
Điều này cũng đúng.
Thẩm Lăng buồn bã nói: "Không tồi, còn biết biện minh, Thịnh Hạ đúng là dạy dỗ có cách."
Trêu chọc Nhậm Ngạn Đông vài câu, nói qua nói lại thì chuyển sang đến tin tức về Dư Trạch cùng Thương Tử Tình đến nay được công bố kết hôn trên truyền thông, hôn lễ một tháng sau sẽ được cử hành.
Tin này không kịp phòng ngừa mà bị các anh hùng bàn phím tung lớn làm mạng xã hội đều bị tê liệt.
Kỳ thật trong giới mọi người đều biết đây là kết quả thỏa hiệp giữa Dư Trạch và Thương Tử Tình. Dư Trạch bí bách với áp lực trong nhà, cuối cùng đồng ý kết hôn nhưng hắn ta yêu cầu công chứng tài sản trước hôn nhân.
Thương Tử Tình cũng đã hết hy vọng với hôn nhân này và cũng chỉ mong con mình có một danh phận. Cô ta quyết định chờ đến khi con mình một tuổi thì ly hôn Dư Trạch.
Người đại diện thở dài: cô có phải qúa ngốc không? Giá trị lắm hay sao? Dư Trạch tốt lắm sao mà Mẫn Du cũng không cần hắn ta chứ?
Thương Tử Tình đã hoàn toàn tỉnh ngộ, trước kia do mình bị ma quỷ ám ảnh mà giãy giụa không ra khỏi được vũng bùn kia. Cô như càng lún càng sâu, mãi chờ đến khi tỉnh ngộ thì tiếng tim đập của con làm cho cô thêm luyến tiếc.
Cô chỉ duy nhất muốn cho đứa con mình có danh phận nên chuyện yêu cầu gì cho hôn lễ cũng không từ chối. Tiền Dư Trạch một đồng cô cũng không cần, tự bản thân mình có năng lực nuôi lớn con và cho nó mọi thứ tốt nhất.
Đời người có rất nhiều ngã rẽ, một khi không cẩn thận có thể bị sai lầm trong lựa chọn mà tự cô cũng không nhớ mình rốt cuộc đi sai bao nhiêu lần, còn có thể quay đầu lại không?
Chỉ mong quãng đời còn lại cô đều có thể đi đúng.
Đến chiều cô ta nhắn cho Mẫn Du một tin: 【 thật xin lỗi. 】 Trong đoạn tình cảm này, người vô tội nhất chính là Mẫn Du, trước kia, cô cứ luôn nhằm vào cô ấy mà gây chuyện.
Tiếp theo cô ta lại nhắn: 【 nhưng cô cũng nên cảm tạ tôi đã giúp cô triệt để thoát khỏi tên cặn bã này, so với tôi thì cô may mắn hơn nhiều. 】Tuy nhiên, phía Mẫn Du vẫn chưa trả lời tin nhắn này.
Thời gian tính đến hôm nay là cách ngày hôn lễ chưa đến một tháng nên nhà Dư Trạch đã phát thiệp mời cho bạn bè xung quanh.
Thế nên lúc này bọn họ tại hội sở một bên thì đánh bài, một bên khác thảo luận chuyện có nên đi hay không.
Thẩm Lăng: "Các ngươi nên đi thì đi, tôi và lão tam khẳng định không đi."
Nhậm Ngạn Đông nhận thiệp mời mà chưa hủy ngay, anh trực tiếp giao cho Hướng thư ký thay mình tham dự.
Di động reo chuông báo có tin nhắn đến.
Bảo bảo: 【 tối nay chắc em trở về nhà khuya lắm, anh đi ngủ trước nhe. 】
Nhậm Ngạn Đông: 【 còn có hẹn ai khác nữa sao? 】
Bảo bảo: 【 uhm. 】
Thịnh Hạ vừa đến nhà hàng sau một đoạn đường dài bị kẹt xe gần một tiếng đồng hồ.
"Bên này."
Chu Minh Khiêm kéo cái ghế bên cạnh mình ra, vỗ vỗ lưng ghế ra hiệu cho cô biết.
Ánh mắt và tư thế kia mang theo suy tính \'trả thù\' không khác bao nhiêu.
Thịnh Hạ cười: "thiệt là một ngày không gặp như cách ba năm?"
Chu Minh Khiêm buồn bã nói: "Không thấy anh gầy đi hẳn sao? Chỉ có một cái Tết Âm Lịch không gặp em mà trà cũng không nhớ cơm cũng không ăn."
(cha Khiêm này đúng là xạo lố quá .....mình cũng khá thích nv Chu Minh Khiêm này mà nếu ai đã từng đọc tác phẩm \'Làm sao để ngừng nhớ về anh\' thì cũng sẽ thấy vài nét đáng yêu của anh Khiêm nên không biết tác giả MTN có viết truyện nào khác liên quan đến anh này không.....)
Thịnh Hạ cùng những người khác chào qua một tiếng, sau đo đi qua chỗ ngồi. Trong tay cô còn đang cầm một cái túi, Chu Minh Khiêm giương cằm lên hỏi: "Cho anh sao?"
Thịnh Hạ: "mơ đẹp đó, tiếp tục đi." Cô thuận tay đưa túi cho Mẫn Du.
"Cảm ơn cục cưng." Mẫn Du vui vẻ tiếp nhận.
Cái túi này là thiết kế mới ra mà cô cũng dự định mua từ trước nhưng vốn dĩ sau đó chuyện hôn sự của Dư Trạch và Thương Tử Tình được tuyên bố nên cô quyết định chưa vội tự mua ngay.
Cô biết chắc Thịnh Hạ sẽ tặng cho mình.
Hôm nay Chu Minh Khiêm tổ chức bữa tiệc này cũng là muốn trấn an tinh thần cho cô, cùng nhiều người náo nhiệt làm cho cô không có thời gian suy nghĩ miên man.
Sự thật là cô đã sớm buông bỏ.
Thời gian thật là liều thuốc tốt nhất, đã từng nghĩ là nỗi đau không dễ quên, cho rằng đời này cũng không thể quên được, mà không biết từ lúc nào tự bản thân mình đã dần dần phai nhạt.
Đạm mạt đến không còn dấu vết.
Cô rốt cuộc nghĩ không ra lý do tại sao mình đã từng động lòng đối với Dư Trạch, tại sao lại từng có cảm giác yêu hắn ta, hơn nữa cô cũng không nhớ nổi cảm giác đau khổ khi chia tay.
Hiện giờ cô có sự nghiệp, có nhiều bạn như vậy, còn có người vì mình giúp đến không tiếc cả mạng sống, sinh hoạt không thua thiệt cô bất luận cái gì.
Hôm nay nhìn đến hot search kia, trong lòng cô đã không còn gợn sóng, thậm chí ngược lại có điểm đồng tình với Thương Tử Tình, hà tất vì một người đàn ông không yêu mình mà đáp trả bằng chính hạnh phúc cả đời, còn liên lụy đến con.
Tuy nhiên ai cũng có quyền lựa chọn, ấm lạnh tự biết.
"Sao nào? Có phải loại này chị đang rất ưng ý không?" Thịnh Hạ hỏi.
Mẫn Du hoàn hồn, cười cười, nhướng mày: "đang rất cần nha."
Chu Minh Khiêm nhìn Thịnh Hạ: "Em rốt cuộc đến đây chỉ để gặp cô ấy thôi đó chứ?"
Thịnh Hạ: "bằng không thì là vì gì?"
Chu Minh Khiêm gật gật đầu: "được, làm tốt lắm." Tặng cho cô một biểu tượng ngón tay cái. (Like)
Thịnh Hạ cùng Mẫn Du hàn huyên vài câu, xoay người đi theo nói chuyện với Chu Minh Khiêm, âm thanh của cô thỏ thẻ: "Anh đó, sáng sớm ngày hôm đó, phát bệnh thần kinh gì vậy? làm trò sao hả Hề gia gia .."
Đừng nhắc đến chuyện đó, vừa nghe đến thì đã bị Chu Minh Khiêm ςướק lời: "Em cũng được lắm, không mang quà cho anh...anh cũng không so đo với em. Anh còn tưởng em có tin tốt gì cho anh, nào có cái gì cũng không."
Thịnh Hạ tới gần khu vực bên kia Chu Minh Khiêm đang đứng, anh dùng tiếng Pháp nói chuyện với cô nên cô nhỏ giọng đáp trả anh cũng bằng tiếng Pháp: "anh đừng nói chuyện như em không cố gắng vậy, tam ca nhà em có giao tình khá thân cùng \'Hề gia\', em về nhà sẽ hỏi thêm tam ca mà."
Chu Minh Khiêm: "Cùng đừng nhắc Nhậm Ngạn Đông ở đây, trừ phi ngày nào đó anh ta cầu xin anh thì may ra anh mới suy xét muốn tha thứ anh ta hay không."
(........hahahahah cha Khiêm này đúng hề....)
Thịnh Hạ cười: "Anh trai à, đây là buổi tối, đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Hợp đồng bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng kia đã trở thành khúc mắc của Chu Minh Khiêm, làm anh ta mang theo buồn bực và hậm hực, anh đây là ban bè thân tình nên cũng không muốn làm khó nhau nếu không phải Thịnh Hạ, anh đâu đến nỗi chịu uất ức như vậy?
Chu Minh Khiêm vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, cùng Thịnh Hạ nói: "Về nhà em lại tiếp tực uy Hi*p cậu ta một chút đi, nêu thật sự không được thì anh mới hoàn toàn hết hy vọng."
Thịnh Hạ: "Nếu bộ phim đầu này không được thì em bảo đảm sẽ cho anh cơ hội bộ tiếp theo."
Chu Minh Khiêm vẫy vẫy tay: "Đến đây ...đến đây." Anh rót một ly nước trái cây cho Thịnh Hạ: "Cũng chỉ có anh thôi, đổi lại là người khác bị em cho lọt hố như vậy thì còn có thể làm bạn được nữa sao?"
Thịnh Hạ cùng anh chạm cốc: "thật đúng là duyên phận."
Bữa cơm này kéo dài hơn hai tiếng, nói nói cười cười, mãi cho đến 10 giờ hơn mới kết thúc, địa điểm tăng hai là quán bar.
Phòng quá ồn nên khi Thịnh Hạ ngồi trong xe mới chú ý tới WeChat có người bạn đăng dòng status và \'tag\' cô vào. Cô click mở thấy người đăng là Nhậm Sơ, cô xem xong dòng tin kia mà thấy giật mình.
Nhậm Sơ là nói như vậy: Cảm tạ vé của tam thúc và Thịnh Hạ, thật hay.
Cô phóng đại hình ảnh chụp chính là vé xem kịch âm nhạc tối nay.