Lần này Liên Kỳ Quang cảm giác ngủ một giấc thật sâu, không còn giật mình tỉnh lại như trước. Đờ đẫn tỉnh lại, nghênh đón là một mảnh trắng toát hệt như lần đầu tiên tới thế giới này.
Liên Kỳ Quang mờ mịt nhìn thiết bị máy móc xung quanh, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn đủ loại dây nhợ cắm trên người, dứt khoát rứt ra, trong mắt hiện rõ chán ghét.
Hai tay nắm lại, cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức lực, Liên Kỳ Quang có chút kinh ngạc.
Cơ thể đầy sức mạnh, thân thể thoải mái chưa từng có làm trái tim cậu nảy lên thình thịch. Trong lòng Liên Kỳ Quang có chút tia sáng hi vọng, vội vàng kiểm tra không gian của mình, chờ thấy được tình huống bên trong thì ngay cả Liên Kỳ Quang cũng không khỏi kinh hãi mở to mắt.
Không gian, lại biến dị.
Hiện giờ không gian không chỉ rộng mấy trăm mét vuông như đời trước, mà là vô hạn. Không chỉ như vậy, đời trước không hề có cây cỏ gì cả, mà hiện giờ lại là rừng cây mênh ௱ôЛƓ vô bờ, liếc mắt nhìn lại, xanh um tươi tốt, một gốc kế một gốc, cơ hồ không thấy khe hở.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang trầm xuống, khóe môi mím lại. Không gian biến dị, trở nên càng vô dụng hơn! ! Vật tư của cậu đâu? Thức ăn của cậu đâu? Súng của cậu đâu? Cậu cần mớ cây cỏ đó làm quái gì! Đâu có ăn được! Lúc đánh nhau cái thân mình còm cỏi này chống chọi nổi sao! ?
Liên Kỳ Quang đè nén cơn giận, phóng dị năng tìm kiếm các góc sâu trong không gian, một góc cũng không buông tha, chính là, sự thực trước giờ luôn tàn khốc. Không gian biến dị, số vật tư cùng thức ăn của cậu trước kia đều biến mất, trở thành đám cổ thụ che trời hằng hà vô số.
Dị năng du tẩu, Liên Kỳ Quang chú ý tới hồ nước sâu bên trong khu rừng, khẽ nhíu mày, chậm rãi để lực tinh thần dò xét, chính là, còn chưa đợi cậu chạm vào nước hồ, một cỗ lực tinh thần thật lớn từ trong hồ phóng ra, thổi quét dị năng của Liên Kỳ Quang, ngay cả tiếng vang cũng không kịp phát ra đã cắn nuốt sạch dị năng của Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang có chút giật mình, tuy nháy mắt vừa nãy, nguồn năng lượng kia rất mạnh, nhưng cậu lại tìm ra một tia quen thuộc trong đó. Đó là nước suối cậu từng uống lúc trước.
Xem ra hồ nước này cũng biến dị? Lúc trước nó có tác dụng tinh lọc chữa thương, kia hiện giờ thì sao?
Hồ nước suất hiện làm cảm giác bực bội vì không gian hoang phế trong lòng Liên Kỳ Quang giảm đi chút ít, nhìn hồ nước, thầm hạ quyết tâm tìm một cơ hội thử năng lực hồ nước này.
Lúc Liên Kỳ Quang đang ngây người thì âm thanh mở cửa từ bên ngoài vang lên, Liên Kỳ Quang cả kinh, nhanh chóng rút dị năng khỏi không gian, nhàn nhạt nhìn về phía cửa.
Người tiến vào là Quan Trạch, đưa tay đóng cửa lại, lúc xoay người liếc mắt nhìn thấy Liên Kỳ Quang mặt than ngây ngô ngồi trên giường nhìn mình, Quan Trạch có chút sửng sốt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Quan Trạch đột nhiên hồi phục tinh thần, ánh mắt chậm rãi trợn to, còn không chờ Liên Kỳ Quang mở miệng, Quan Trạch đã bước nhanh tới, đưa tay nhấn mạnh cái nút đỏ trên tường.
Theo nút đỏ bị nhấn xuống, không tới nửa phút sau, một đám người mặc quần áo trắng toát như ong vỡ tổ ùa vào, bắt đầu tiến hành một loạt kiểm tra cho Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang ngồi trên giường, nhìn đám người vây xung quanh mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Ước chừng nửa giờ sau, Liên Kỳ Quang ngậm bịch dịch dinh dưỡng chưa xé mở trong miệng, mặt than nhìn Quan Trạch đang cúi đầu nói chuyện với một vị bác sĩ.
“Tiểu Quang.” Bảo bác sĩ ra ngoài, Quan Trạch đi tới bên giường ngồi xuống, lo lắng nhìn Liên Kỳ Quang: “Nhóc cảm thấy thế nào? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
“Không có.” Bình tĩnh đong đưa hai chân.
“Tiểu Quang…”
“Nơi này là đâu?” Ngậm dịch dinh dưỡng, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc mở miệng.
“Bệnh viện khu một.” Quan Trạch nghĩ nghĩ lại nói: “Ngày đó sau khi nhóc bị thương được bạn học cứu, Vũ Trì liền chạy tới, bởi vì vết thương của nhóc quá nặng, tôi sợ quá nên bảo Vũ Trì điều động phi thuyền chuyên dụng của Hạ Hầu gia, đưa nhóc tới bệnh viện khu một tiến hành cấp cứu.”
Phi thuyền? Tay Liên Kỳ Quang khựng lại, quay đầu ngây ngốc nhìn Quan Trạch. Phi thuyền? Cậu đi phi thuyền? ? ? Chính là phi thuyền rốt cuộc có bộ dáng gì? Cảm giác gì? Giống phi cơ dùng năng lượng tinh hạch mà căn cứu nghiên cứu ra không?
Thấy Liên Kỳ Quang thất thần, Quan Trạch đưa tay quơ quơ trước mặt cậu.
“Tiểu Quang, nhóc đã hôn mê bốn ngày rồi, tôi lo muốn ૮ɦếƭ a.”
Bốn ngày! Liên Kỳ Quang sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Quan Trạch.
“Tiểu Quang, nhóc sao vậy?” Quan Trạch bị nhìn có chút mất tự nhiên, cau cau mũi.
“Không có việc gì.” Lại mặt than cúi đầu. Bốn ngày, tính toán thời gian thì ngày mốt chính là ngày huấn luyện, nếu chốc nữa trở về thì chắc còn kịp.
“Người cứu tôi là ai.” Nhớ tới vấn đề này, Liên Kỳ Quang mở miệng hỏi.
“Cậu ta nói là bạn học của nhóc, không để lại tên. Tóc đen, áo khoác đen, thoạt nhìn khá lạnh lùng, không thích nói chuyện.”
‘Cừu Ly Mạch’, tuy trước lúc hôn mê đã nhìn thấy, nhưng từ miêu tả của Quan Trạch, Liên Kỳ Quang mới khẳng định là người kì quái kia.
Cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, một nam nhân mặc áo khoác đỏ nhạt đi tới. Làn da có chút tái nhợt, ánh mắt yêu mị lóng lánh mị thái, mũi cao thẳng, môi đỏ mộng khẽ cong mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa tiếu phi tiếu, thoạt nhìn thực yêu nghiệt câu nhân.
“Ai u, Tiểu Quang tỉnh?” Nam nhân đi tới bên giường, giống như không có xương mềm oạt dựa vào lưng Quan Trạch.
Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn người nọ, đối mặt với mị nhãn của đối phương, chân mày cũng không hề động đậy chút nào.
“Cút đi.” Quan Trạch hất bả vai, tức giận đẩy người nọ qua một bên: “Tiểu Quang, đây là chú hai của nhóc, Hạ Hầu Vũ Trì.”
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Hạ Hầu Vũ Trì.” Hạ Hầu Vũ Trì đặt tay phải trên иgự¢, hơi cúi người, nhất cử nhất động đều lộ ra một cỗ quý khí.
“Liên Kỳ Quang.” Mặt không chút biến sắc mở miệng, tiếp đó lại thu ánh mắt về.
“Tiểu Quang, nhóc hẳn phải gọi tôi là chú hai.” Hạ Hầu Vũ Trì tỏ vẻ ‘nhóc thực không ngoan’ mà trừng Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang mặt than liếc mắt nhìn Hạ Hầu Vũ Trì một cái, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
“Sự tình tra thế nào?” Quan Trạch mở miệng hỏi.
“Tra ra rồi, nghe nói là đám tử tù trốn ra.” Hạ Hầu Vũ Trì nhún vai, xoay người đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhàn nhã bắt chéo chân: “Hành động tập kích lần này là trả thù, hai người bất quá là xui xẻo bị cuốn vào đó mà thôi.”
“Tử tù?” Quan Trạch cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy ý châm biếm: “Đúng là dọn dẹp thực sạch sẽ.”
“Tử tội tổng cộng bảy người, toàn bộ tử vong, ૮ɦếƭ không đối chứng.” Hạ Hầu Vũ Trì chống cằm, cười tủm tỉm nhìn vợ mình đang tức giận.
“Anh xác định là ૮ɦếƭ không đối chứng?” Quan Trạch nhìn về phía Hạ Hầu Vũ Trì, hơi nheo mắt, lực uy Hi*p không cần nói cũng biết.
“Ha hả… Vẫn là vợ anh hiểu anh.” Thấy lửa giận phóng tới chỗ mình, Hạ Hầu Vũ Trì vội vàng ngồi dậy, cười hùa.
“Đến.” Quan Trạch mỉm cười, ngoắc ngoắc tay với Hạ Hầu Vũ Trì.
Thấy Quan Trạch lộ ra bộ dáng này, Hạ Hầu Vũ Trì nuốt nuốt nước miếng, vợ mình thực quyến rũ quá đi.
“Sớm đã chuẩn bị đầy đủ cho vợ.” Hạ Hầu Vũ Trì nhếch miệng cười, mở quang não nhanh chóng điểm vài cái: “Rồi, gửi qua cho vợ rồi.”
“Hừ.” Hừ nhẹ một tiếng, Quan Trạch mở quang não, nhìn tư liệu, mặt Quan Trạch ngày càng đen: “Một đám dê non khốn khi*p!”
“Vợ à! Đừng sợ, nam nhân của em sẽ báo thù!” Hạ Hầu Vũ Trì tiến tới ôm lấy Quan Trạch, vẻ mặt lấy lòng.
“Cút!” Quan Trạch một cước đá văng Hạ Hầu Vũ Trì, hừ lạnh: “Anh tránh xa một chút thì tôi mới sống lâu được vài ngày.”
“…” Hạ Hầu Vũ Trì bị đẩy ra nghe thấy lời Quan Trạch thì thân mình cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng đơ ra.
Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nhìn hai người, từ không gian lôi ra một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, quyết định không nhìn hai người này.
“Vợ à, anh chỉ muốn một mình em thôi.” Hạ Hầu Vũ Trì trầm mặc nhìn Quan Trạch.
Quan Trạch quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Chuyện này tôi tự xử lý.”
“…” Hạ Hầu Vũ Trì.
“Có việc sẽ nhờ anh hỗ trợ.” Dừng một chút, Quan Trạch lại thêm vào một câu.
“Vợ.” Hạ Hầu Vũ Trì nhếch miệng cười, lại quấn lấy Quan Trạch, mềm oạt đu trên người đối phương.
“Tránh ra, Tiểu Quang còn ở đây.” Quan Trạch đẩy Hạ Hầu Vũ Trì, trên mặt có chút ửng đỏ.
“Sợ cái gì! Hai chúng ta là một đôi hàng thật giá thật a!” Hạ Hầu Vũ Trì tuy ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn buông Quan Trạch ra.
“Tiểu Quang.” Hạ Hầu Vũ Trì nhìn về phía Liên Kỳ Quang, gương mặt vẫn luôn mang theo ý cười tăng thêm vài phần nghiêm túc cùng đứng đắn: “Chuyện lần này, cám ơn nhóc.”
Hạ Hầu Vũ Trì khom lưng, hướng Liên Kỳ Quang cúi chào.
“Cám ơn nhóc đã cứu vợ tôi, bỏ đi quan hệ gia đình, lần này, Hạ Hầu Vũ Trì tôi thiếu nhóc một món nợ nhân tình thật lớn, về sau, có việc cần nhóc cứ mở miệng, cho dù là Gi*t người bỏ trốn, Hạ Hầu Vũ Trì tôi cũng cố hết sức giúp đỡ.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Hạ Hầu Vũ Trì, Liên Kỳ Quang há miệng, mới định nói gì đó thì trên tay đột nhiên truyền tới âm thanh báo tin của quang não. Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, mặt không biến sắc nhìn quang não trên tay, nhất thời, gương mặt lạnh lùng có chút không giữ được.
‘Người yêu của tôi’