Ngày hôm sau, Liên Kỳ Quang trong sự luyến tiếc của An Như Tâm leo lên phi hành khí, trở về khu ba. Trên phi hành khí, Liên Kỳ Quang dùng máy tính xem tin tức, lại phát hiện hết thảy như bình thường, không hề đưa tin về chuyện phát sinh hôm qua. Liên Kỳ Quang hiểu, bọn họ cố ý giấu diếm, nếu lúc này bại lộ, chỉ sợ tang thi còn chưa tập kích, nhân loại đã loạn trước.
Liên Kỳ Quang không biết Hạ Hầu Trọng làm thế nào giấu diếm chuyện của mình, nhưng Liên Kỳ Quang hiểu, Hạ Hầu Trọng nhất định sẽ bảo vệ mình, tuyệt đối không đẩy mình lên đầu ngọn sóng.
Liên Kỳ Quang sở dĩ tin tưởng như vậy, không phải vì tín nhiệm Hạ Hầu Trọng, mà là, cậu tin Hạ Hầu Thiệu Huyền.
…
“Khô Mộc, cậu đã trở lại rồi.” Liên Kỳ Quang vừa mới bước vào lớp, đám Khuynh Y đã lập tức xông tới.
“Khô Mộc, Khô Mộc, cậu có gặp Hạ Hầu nguyên soái không?” Lam Kỳ cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng, ánh mắt thực kích động.
Liên Kỳ Quang buông máy tính trong tay xuống, kỳ quái liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên gật gật đầu, lên tiếng: “Ừm.”
“Kia Lạc Vũ đại nhân thì sao?” Khuynh Y truy hỏi.
“Ừm.” Liên Kỳ Quang nghĩ nghĩ, nghiêng người lấy trong túi tiền ra một huân chương sao sáu cánh, mặt than đưa cho Khuynh Y: “Này là huy hiệu dong binh đoàn bò cạp, cô út vẫn luôn đeo, cho cậu.”
“Huy hiệu? Của Lạc Vũ đại nhân?” Khuynh Y trợn mắt há hốc mồm nhìn huân chương trong tay Liên Kỳ Quang, có chút không dám nhận.
“Cô út nói thực xem trọng cậu, chờ tốt nghiệp rồi nếu không muốn vào quân đội thì có thể suy nghĩ tới dong binh đoàn của cô út.” Nhớ tới khi về, lúc đòi thứ này của Hạ Hầu Lạc Vũ có thuận miệng nói tới Khuynh Y, Hạ Hầu Lạc Vũ biểu thị rất hứng thú với cô bé đàn ông này.
“Thật à! ?” Khuynh Y túm lấy huy chương trong tay Liên Kỳ Quang, kích động đến không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt hâm mộ của Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ, Liên Kỳ Quang từ không gian lấy ra hai mô hình súng ngắn, đưa qua: “Cho hai người, Hạ… ông nội có khắc chữ trên đó.”
“Hạ Hầu nguyên soái! !” Phong Thanh Dương cùng Lam Kỳ lật đật giật lấy súng ngắn, mở to mắt, bên trái thanh súng có khắc hai hàng chữ nhỏ ‘Quân nhân, không bao giờ sợ hãi. Hạ Hầu Trọng thân tặng’.
“Tôi sẽ cố gắng! !” Phong Thanh Dương một tay cẩn thận cầm súng, một tay trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội.
“Khô Mộc, cám ơn cậu.” Lam Kỳ hai tay cầm mô hình súng ngắn, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.
“Mễ Tiểu Bảo đâu?” Liên Kỳ Quang quét một vòng không nhìn thấy thân hình mập mạp của Mễ Tiểu Bảo, mở miệng hỏi.
“Chắc là ở ký túc xá đi?” Phong Thanh Dương xoa cằm suy tư: “Cũng không biết cậu ta bị sao? Từ ngày đó trở về cứ kì kì quái quái, đi học cũng luôn thất thần, hỏi thì không chịu nói.”
Chân mày Liên Kỳ Quang nhíu lại, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc chuyện Mễ Tiểu Bảo giấu diếm ngày đó.
“Khô Mộc, danh sách tham gia thi đấu nghe nói đã có rồi, tôi cảm thấy hẳn có cậu đó.” Lam Kỳ tựa hồ nghĩ tới gì đó, đột nhiên mở miệng.
“Thi đấu?” Liên Kỳ Quang giật mình: “Thi đấu gì?”
“Cậu không biết à?” Khuynh Y kinh ngạc.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Chính là thi đấu huấn luyện sinh tồn cách ba năm một lần giữa các khu, mỗi học viện quân sự của từng khu sẽ tuyển ra năm học viên xuất sắc nhất tới khu một dự thi, nếu nằm trong ba hạng đầu sẽ được huân chương dũng sĩ, hơn nữa, trong trận đấu biểu hiện xuất sắc, nói không chừng có thể rời khỏi khu ba, có tư cách tiến vào khu một.”
“Khô Mộc, tuy hiện giờ cậu chỉ mới năm nhất, nhưng xét về thực lực, cậu tuyệt đối là nhân tuyển đứng đầu.” Phong Thanh Dương hâm mộ nói.
“Cậu không nên đắc ý a, tuy năm nay tôi không thể tham gia, nhưng ba năm sau, tôi nhất định sẽ giật tư cách này, hơn nữa còn phải lấy được huân chương dũng sĩ.” Khuynh Y hất cằm, khí thế dâng trào nhìn Liên Kỳ Quang.
…
Mễ Tiểu Bảo cuộn mình trên giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ không tới ba ngày, Mễ Tiểu Bảo đã tiều tụy đi rất nhiều. Con ngươi bé xí vốn tỏa sáng long lanh, hiện giờ đã mất đi sáng rọi, trở nên ảm đạm.
Tuy đã quyết tâm phải quên đi, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, thì trong đầu lại tràn đầy những hình ảnh của ngày đó. Mỗi lần như vậy, Mễ Tiểu Bảo sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, rốt cuộc không thể ngủ lại nữa.
Ánh mắt mang theo ý cười của Chá Lang không ngừng hiện lên trong đầu, mỉm cười, mị ý tràn ngập. Chính là lần nào Mễ Tiểu Bảo cũng bị dọa tới rét run cả người, ánh mắt mang theo ý cười kia hệt như ánh mắt độc xà không có chút độ ấm, quấn chặt lấy cậu, lạnh băng làm người ta hít thở không thông.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới, Mễ Tiểu Bảo hồi phục tinh thần, vội vội vàng vàng lau đi vệt nước mắt trên mặt, hoang mang rối loạn bò xuống giường, chạy ra mở cửa.
“Thanh Dương, cậu về rồi…” Còn chưa nói hết đã nghẹn lời trong cổ họng, Mễ Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Liên Kỳ Quang đứng ngoài cửa, có chút thất thần.
Liên Kỳ Quang nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mễ Tiểu Bảo, mày nhíu lại, không đợi Mễ Tiểu Bảo phản ứng, vươn tay xách cổ áo sau gáy Mễ Tiểu Bảo, túm từ trong phòng ra ngoài. Đi vào phòng khách, tùy tiện ném người lên sô pha, đặt đồ ăn trong tay xuống, đẩy tới trước mặt Mễ Tiểu Bảo, đè cầu: “Ăn!”
“Khô Mộc…”
“Muốn tự ăn hay để tôi đút.” Nhìn ra Mễ Tiểu Bảo muốn nói lại thôi, Liên Kỳ Quang đi tới đối diện Mễ Tiểu Bảo ngồi xuống, khoanh tay, mặt than nhìn đối phương.
Giống như bị Liên Kỳ Quang dọa, Mễ Tiểu Bảo không nói hai lời, vội vàng cầm thức ăn, cúi đầu nhét vào miệng, bất quá vì ăn quá vội nên lập tức bị nghẹn, cố sức ho khan.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang lóe lóe, đưa tay đẩy ly nước trước mặt tới. Mễ Tiểu Bảo vội vàng cầm lấy, hớp một ngụm mới cảm thấy tốt hơn.
“Khô Mộc, cám ơn cậu.” Mễ Tiểu Bảo kéo kéo khóe miệng, gương mặt có chút phiếm hồng, ngượng ngùng nói.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Liên Kỳ Quang đột nhiên hỏi như vậy làm bàn tay lùa cơm của Mễ Tiểu Bảo khựng lại, cúi đầu không hé răng, bàn tay cũng có chút siết chặt.
“Cho dù cậu không nói, nếu tôi muốn biết, tôi có thể điều tra ra.” Liên Kỳ Quang tựa vào sô pha, uể oải nhìn Mễ Tiểu Bảo, nhàn nhạt nói.
“Khô Mộc.” Mễ Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, có chút gian nan kéo kéo khóe miệng, trong mắt tăng thêm một phần cầu xin: “Đừng hỏi, mình không muốn nói.”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tất cả đã qua rồi, mình sẽ chậm rãi quên đi.”
“Giống như bộ dáng quỷ khổ sở của cậu lúc này ấy hả? Dở sống dở ૮ɦếƭ?” Liên Kỳ Quang nhướng mi.
“Sẽ tốt mà.” Mễ Tiểu Bảo nhếch miệng cười nói: “Mình chính là Mễ Tiểu Bảo a!”
Liên Kỳ Quang nhìn Mễ Tiểu Bảo, ánh nhìn chằm chằm lại nụ cười trên mặt Mễ Tiểu Bảo có chút cứng ngắc. Thật lâu sau, Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, đứng dậy đi vào phòng mình.
“Có chuyện gì thì tìm tôi, có thể giúp sẽ giúp.”
Nhìn Liên Kỳ Quang đóng lại cửa phòng, nụ cười trên mặt Mễ Tiểu Bảo dần dần biến mất, lại gục đầu xuống. Nước mắt bắt đầu trào ra, không ngừng tích xuống hộp cơm.
Trong phòng, Liên Kỳ Quang nằm xuống giường, trầm mặc hồi lâu thì phóng tầm mắt lên quang não trên cổ tay.
Tối qua lúc ở Hạ Hầu gia, cậu gọi cho Hạ Hầu Thiệu Huyền, chính là đợi nửa ngày cũng không thấy nghe máy. Vừa nãy lại gọi, chính là vẫn không có tín hiệu gì.
Trong lòng Liên Kỳ Quang có chút lo lắng, chính là không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn màn hình đen kịt của quang não, lẳng lặng ngẩn người.
Hôm sau, danh sách tham gia huấn luyện sinh tồn đã được quyết định, tổng cộng có năm người. Liên Kỳ Quang nhìn danh sách trên bảng thông báo, ánh mắt có chút tối sầm.
… Cừu Ly Mạch.
“Khô Mộc!” Mễ Tiểu Bảo một đường chầm chậm chạy tới, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt, bất quá không còn suy sút như hôm qua, ánh mắt đã khôi phục vẻ sáng rọi như dĩ vãng.
“Khô Mộc, cậu được chọn rồi, chúc mừng!” Mễ Tiểu Bảo nhìn Khô Mộc, tươi cười đến híp cả mắt.
Liên Kỳ Quang thu hồi tâm tư, thản nhiên gật gật đầu: “Ừm.”
Cậu vốn không có hứng thú gì với kì thi đấu này, hiện giờ lần ra manh mối, Liên Kỳ Quang lại càng không có tâm tình tham gia, chỉ lãng phí thời gian. Chính là nếu trong đó có Cừu Ly Mạch, cậu đi xem một chút cũng không phải không thể.
Trong lòng có quyết định, Liên Kỳ Quang xoay người rời đi.
“Khô Mộc, cậu không vui à?” Mễ Tiểu Bảo tung tăng đi theo bên cạnh Liên Kỳ Quang, đã khôi phục bộ dáng theo đuôi trước kia, gương mặt nhỏ nhắn nhăn tít hỏi.
“Không có.” Thoáng chốc ẩn đi mạt u ám không rõ trong đáy mắt, nhìn Mễ Tiểu Bảo bên người, lấy ra một cái lọ thủy tinh thật to trong không gian, trong lọ chứa đầy những hòn đá nhỏ đủ màu sắc lớn cỡ đầu ngón tay, dưới ánh mặt trời đặc biệt xinh đẹp.
“Đẹp quá!” Mễ Tiểu Bảo mở to hai mắt.
“Này là tôi mang về từ Bất Lạc tinh.” Liên Kỳ Quang đưa chiếc lọ qua cho Mễ Tiểu Bảo, mặt không biểu cảm nói.
“Bất Lạc tinh? Là đạo phòng tuyến quân sự đầu tiên của biên giới Lam tinh sao?” Mễ Tiểu Bảo kinh ngạc.
“Ân.” Liên Kỳ Quang trầm mặc lên tiếng, đẩy lọ thủy tinh vào lòng Mễ Tiểu Bảo, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn lọ thủy tinh trong lòng, Mễ Tiểu Bảo sửng sốt nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đuổi theo Liên Kỳ Quang, gương mặt tròn trĩnh hưng phấn đỏ bừng: “Cho mình?”
“Ừ.”
“Cám ơn cậu, Khô Mộc! !”
“Không cần cám ơn, rất rẻ.” Mặt không chút biểu cảm.
“Nhưng này là ở Bất Lạc tinh đó, thực quý.” Mễ Tiểu Bảo cười tới không thấy cả mắt.
Đối với sự hưng phấn của Mễ Tiểu Bảo, ánh mắt Liên Kỳ Quang cũng dễ chịu hơn, đột nhiên, một bóng đen chặn đường Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang dừng lại, đợi đến lúc thấy rõ người nọ là ai, con ngươi Liên Kỳ Quang tối sầm, chắn Mễ Tiểu Bảo ở sau người.
Cừu Ly Mạch ôm cánh tay, lộ ra ánh mắt dưới lớp tóc đen, trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang.
Đối với sự xuất hiện của Cừu Ly Mạch, Liên Kỳ Quang cũng không mở miệng, mặt lạnh nhìn lại. Nhạy bén cảm nhận được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, Mễ Tiểu Bảo rụt đầu không dám hé răng.
Thật lâu sau, Cừu Ly Mạch hơi vuốt cằm, nhàn nhạt mở miệng: “Trong thi đấu, tôi sẽ đi theo cậu.”
“…tùy cậu.”