Hàn Ích Dương không ngờ sinh thời mình sẽ dẫn một cô gái như Trình Điện Điện về ra mắt gia đình. Trình Điện Điện cũng không ngờ chỉ trong nháy mắt cô đã đồng ý theo một người đàn ông về gặp người nhà. Người trong Hàn gia cũng không ngờ cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa.
Trước đây, họ không hiểu tại sao anh cả biến thành thiếu tướng ế vợ, còn bây giờ họ lại không hiểu tại sao cây vạn tuế này sinh sôi nảy nở. Nhưng dù thế nào, chuyện anh cả dẫn bạn gái về nhà cũng là chuyện tốt.
Trình Điện Điện ngoan ngoãn ngồi cạnh Hàn Ích Dương. Cô vui vẻ chào bác trai bác gái, gật đầu mỉm cười với một đôi vợ chồng trẻ ngồi đối diện. Họ là em trai và em dâu của Hàn Ích Dương.
"Cô bé này ngoan quá." Bà Hàn hớn hở kêu người làm chuẩn bị đồ ăn, rồi oán giận nhìn Hàn Ích Dương, "Anh cả, mẹ nói này, nếu con qua lại với Điện Điện từ lâu thì phải dẫn về nhà cho mọi người gặp mặt ngay chứ."
Hàn Ích Dương nhìn Trình Điện Điện, anh nắm chặt tay cô, "Do con sơ sót."
"Điện Điện, bác xin lỗi. Anh cả này xấu tính lắm. Từ nhỏ nó đã không biết thể hiện tình cảm. Sau này có gì ấm ức, con phải nói bác biết, bác xử nó cho con." Bà Hàn nghiễm nhiên là một bà mẹ chồng tốt.
Trình Điện Điện thẹn thùng. May mắn có Hàn Ích Dương bên cạnh, cô mới đỡ hồi hộp.
Hàn Ích Dương là mẫu đàn ông có bề ngoài lạnh lùng thận trọng nhưng ẩn chứa vẻ dịu dàng chu đáo. Anh mang đến cho cô cảm giác thoải mái và an toàn, khiến cô muốn ở cạnh anh, sống bên anh trọn đời.
"Mẹ, chị này sẽ kết hôn với bác ư?" Cô bé duy nhất trong ba đứa trẻ sinh ba đột nhiên hỏi mẹ. Cô bé chớp đôi mắt to tròn nhìn Trình Điện Điện. Trình Điện Điện vờ như không thấy, cô bé lại nhíu mày hỏi tiếp, "Nếu chị ấy kết hôn với bác thì Đường Đường không gã được cho bác nữa rồi."
"..." Trình Điện Điện không nhịn được nở nụ cười, cô nhướng mắt nhìn Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương cũng cười với cô.
"Đường Đường, không được nói lung tung." Một giọng nữ gọi tên Đường Đường. Trình Điện Điện ngoái đầu nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng.
Từ nhỏ, Trình Điện Điện đã được Triệu Mẫn dạy dỗ về quan niệm cái đẹp của phái nữ. Nhưng bây giờ cô vẫn bị vẻ đẹp của người phụ nữ tên Châu Thương Thương thu hút. Diện mạo của Châu Thương Thương giống một nữ diễn viên nổi tiếng Hong Kong mà cô từng sưu tầm hình trước đây. Có điều đường nét gương mặt của Châu Thương Thương mềm mại và tinh tế hơn.
Thảo nào Ngưu Bì Đường lại trắng mịn như vậy. Đúng là có gen tốt.
Trình Điện Điện hoàn toàn chìm đắm trong nhan sắc của Châu Thương Thương. Đường Đường chạy lạch bạch đến chỗ mẹ ngồi. Nhưng còn chưa sà vào lòng mẹ thì ba đã chặn lại, bồng ngồi lên đùi ba.
Hàn Tranh cười hỏi, "Đường Đường không thích anh Duệ Duệ của Lục gia nữa à?"
"Nhưng Đường Đường phải đợi anh Duệ Duệ lớn, phải đợi lâu lắm..." Cô bé ra chiều suy tư.
"Ha ha..." Mọi người nghe thấy đều bật cười cười ha ha.
Ngưu Ngưu và Bì Bì ở một bên trầm mặc suốt từ nãy tới giờ. Một bảo mẫu bưng đồ ăn lên, đưa mắt nhìn mọi người ngồi trên ghế sô pha một lượt. Bảo mẫu cúi gằm đầu, ánh mắt lóe sáng như muốn nói: "Đám già đầu ngu ngốc, có gì đâu mà buồn cười."
Trình Điện Điện biết Hàn gia là dòng dõi cao quý nhưng cô không quan tâm việc này. Trước khi đến, cô nghĩ có thể nuôi dưỡng ra người xuất sắc như Hàn Ích Dương thì gia đình tuyệt đối không tầm thường. Quả nhiên người trong Hàn gia hoà thuận vui vẻ ngoài sức tưởng tượng của cô.
Mà Trình Điện Điện lại tỏ vẻ điềm đạm tự nhiên đến khó tin. Hai người lớn trong Hàn gia không ngờ vùng quê như Lộc Kiều lại có một cô gái xinh xắn như thế này. Họ thầm lo lắng, chẳng biết ba mẹ người ta có chê con mình già hay không?
Bà Hàn đang buồn lo vô cớ cười gắp thức ăn cho con dâu tương lai, bà hỏi, "Điện Điện, ba mẹ con có sở thích gì không?"
"Ba con là cựu chiến binh, ba thích nhất là luyện võ. Ba đánh võ rất giỏi." Trình Điện Điện muốn kể tiếp về mẹ thì mắt bà Hàn sáng rực, bà cươi toe toét, "Trùng hợp quá! Bác nhớ hồi bé Ích Dương cũng học Vịnh Xuân quyền, nó có thể đánh đua với ba con."
Bà Hàn nói xong, mọi đàn ông trong Hàn gia đều im thin thít. Hàn Tranh cười cười, "Hay thật, con rể đánh đua với ba vợ..."
Bà Hàn than vãn mình nói lỡ lời. Đầu óc của bà có vấn đề thật rồi! Bà cười gượng vài tiếng, đá mắt qua ông chồng già của mình, "Thế kêu ba Ích Dương luyện quyền với ba con."
Bộ trưởng Hàn kiêu căng gật đầu, "Phải coi nhà người ta có hứng hay không."
"Có hứng, có hứng ạ." Trình Điện Điện cười tiếp lời, "Ba con hay luyện quyền với bạn bè. Khi nào có thời gian, bác đến Lộc Kiều chơi đi ạ. Ở đó không khí trong lành mát mẻ. Sáng sớm có nhiều cụ già ra công viên luyện quyền..."
Bộ trưởng Hàn nghe đến hai chữ "cụ già" thì im ắng đến kinh khủng.
"Vậy còn mẹ con?" Bà Hàn lại hỏi.
Trình Điện Điện đăm chiêu suy nghĩ, "Mẹ con thích khiêu vũ, là kiểu múa mà mấy dì mấy cô hay nhảy ngoài quảng trường đấy ạ. Mẹ con học lâu lắm rồi. Bây giờ mẹ con đã thành một nửa giáo viên dạy múa."
"Mẹ chị tuyệt quá!" Hàn Tranh nhìn vẻ mặt quấn quýt của bà Hàn, "Chẳng biết mẹ em còn nhảy nổi hay không."
"Tại sao không nổi? Mẹ khỏe lắm, mẹ có thể chăm sóc rất lâu nữa cho Ngưu Bì Đường của hai đứa." Bà Hàn cũng giống bộ trưởng Hàn, chịu thừa nhận mình già mới lạ.
Sau bữa cơm tối, Trình Điện Điện ở lại Hàn gia chơi thêm một lúc rồi Hàn Ích Dương mới đưa về. Trước khi Hàn Ích Dương chở Trình Điện Điện về nhà, bà Hàn kéo con trai lớn của mình thủ thỉ dặn dò, "Điện Điện là một cô gái tốt. Nếu lần này con không cho ba mẹ được uống trà con dâu, thì con... cuốn xéo, đừng về đây nữa!"
Tuy lời của bà Hàn nghe đáng sợ nhưng nó không có hiệu quả hù dọa cho mấy.
Hàn Ích Dương cau mày, anh nghiêm túc gật đầu, rồi xoay người đi.
***
Trình Điện Điện ngồi cười tủm tỉm suốt đường về. Cô quay đầu nói với Hàn Ích Dương, "Ngưu Bì Đường dễ thương quá! Em thấy ba đứa rất thích anh."
"Ừ, dễ thương." Ánh mắt Hàn Ích Dương nồng ấm.
Xe chạy đến ngã tư. Bên trái là hướng về nhà trọ của Trình Điện Điện, bên phải là đến khu trung tâm thương mại náo nhiệt.
Nam nữ đang hẹn hò mà giờ này anh đã chở cô về, có phải dở quá không? Hàn Ích Dương băn khoăn.
"Hay..."
"Hay chúng ta đi dạo phố..."
Cả hai gần như đồng thanh nói ra.
"Được." Hàn Ích Dương đồng ý. Anh quay đầu nhìn cô gái ngồi cạnh, "Em có kế hoạch gì không?"
"Mình xem phim đi anh." Trình Điện Điện hưng phấn đề nghị, "Ngoài rạp đang chiếu một bộ phim về tuổi thanh xuân. Đồng nghiệp của em nói phim đó coi hay."
Hàn Ích Dương dĩ nhiên không từ chối.
Đã lâu lắm rồi, Hàn Ích Dương mới đi xem phim ngoài rạp như thế này. Lần trước anh cùng một cô gái đi coi phim là bao nhiêu năm về trước? Mười năm hay hai mươi năm?
Hàn Ích Dương nhớ khi ấy anh chưa cao lớn như bây giờ. Em anh ầm ĩ đòi theo đến rạp chiếu phim, coi anh hẹn hò; sau đó lại nhõng nhẽo nói mình đau chân, đòi anh cõng về cho bằng được. Hình như đó là lần đầu tiên anh hẹn hò với Khương Thiên Dung. Trên đường về, anh im lặng cõng em anh, còn em anh nói chuyện liên tục với Khương Thiên Dung.
Về đến nơi, Khương Thiên Dung kéo anh lại nói, "Ích Dương, em thấy làm em của anh hạnh phúc hơn làm bạn gái của anh."
"Tại sao?"
"Vì anh đối xử với người nhà rất tốt."
Khi chia tay, Khương Thiên Dung khóc lóc hỏi anh, "Hàn Ích Dương, em xếp ở vị trí thứ mấy trong lòng anh? Quân nhân, người nhà, anh em, bạn bè,... có phải em đứng cuối cùng không?”
***
Hàn Ích Dương và Trình Điện Điện mua ghế tình nhân. Trình Điện Điện khoác tay Hàn Ích Dương dựa vào vai anh xem phim. Trước đây không có bạn trai, Trình Điện Điện chỉ biết tựa vào ghế, bây giờ có bạn trai, đương nhiên cô phải dùng rồi.
Cô ngoan ngoãn dựa vào người anh, Hàn Ích Dương dịu dàng xoa đầu cô. Trái tim anh bỗng mềm nhũn.
Bộ phim khá hay và có nhiều cảnh hài hước. Nhưng những cảnh khiến Trình Điện Điện che miệng cười sặc sụa thì Hàn Ích Dương lại lạnh như tiền. Trình Điện Điện bất mãn. Cô bốc hai nắm bắp rang nhét vào miệng Hàn Ích Dương, rồi tiếp tục xem phim.
Xem xong phim đi ra, Trình Điện Điện nắm tay Hàn Ích Dương, "Chắc chắn anh và em lớn tuổi nhất trong những người đi xem phim."
Hàn Ích Dương quét mắt nhìn các cặp tình nhân trẻ, trong đó có cả những cô cậu học trò, anh cười giả lả, "Đành chịu thôi, ai kêu anh với em yêu đương muộn làm gì.” Giọng Hàn Ích Dương mềm nhẹ như gió đêm. Hai chữ "yêu đương" nhẹ nhàng chảy vào tim Trình Điện Điện.
Trên con phố rực rỡ ánh sáng, cô có thể nắm tay một người thuộc riêng cô đi dạo là chuyện tốt xiết bao.
Đúng lúc này, một giọng nữ vẻ như dò hỏi vang đằng sau anh và cô.
"Ích Dương?"
Trình Điện Điện xoay lại nhanh hơn Hàn Ích Dương. Trình Điện Điện trông thấy một người phụ nữ cầm giỏ xách, cô vô thức kéo tay Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương quay đầu, ánh mắt anh hơi sựng lại, anh gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Trình Điện Điện hơi sửng sốt. Lẽ nào thủ trường nhà cô không nhớ tên người phụ nữ này?
Người phụ nữ lúng túng, ngơ ngác đến gần hỏi Hàn Ích Dương, "Vợ anh?"
Cách nói chuyện của cô ta có vẻ thân thiết với thủ trưởng nhà cô, nhưng lẽ nào thân quen như vậy lại không biết anh chưa kết hôn?
"Cũng gần như vậy, sắp rồi." Hàn Ích Dương trả lời thật thà, không giống cách nói năng mập mờ của cô ta.
"Em vừa về nước..." Cô ta nói, "Hôm nay em đi dạo mua ít đồ."
Hàn Ích Dương không hề hứng thú với chuyện của cô ta. Một vấn đề không tên bất giác cuộn lên lòng cô. Cô nhớ tới tấm hình tốt nghiệp của Dương Hân. Không lẽ người phụ nữ này là Khương Thiên Dung?
Khương Thiên Dung là ai? Khương Thiên Dung chính là mối tình đầu của thủ trưởng nhà cô! Nghĩ vậy, Trình Điện Điện càng ôm chặt cánh tay của thủ trưởng, cô bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi anh, "A Dương, họ hàng của anh hả?"
"Không phải, bạn học thôi." Hàn Ích Dương đáp lời cô. Anh nói với người bạn học cũ này, "Đi trước."
***
Mối tình đầu là đẹp đẽ nhất, vì nó là bình rượu ngon của tuổi trẻ, vị ngọt của nó đáng giá cả một hồi ức.
Bộ phim Trình Điện Điện vừa xem có kết cục là nam nữ chính đi dạo một vòng dài, cuối cùng vẫn chọn người yêu đầu của mình. Trình Điện Điện ngồi trên xe nhìn những biển quảng cáo tụt dần về sau, chờ đợi thủ trưởng Hàn ăn ngay nói thật.
Đàn ông trung thực đến đâu, thì đối với thiên tình sử của bản thân cũng trở nên không trung thực.
Vì vậy nếu không định hỏi anh, cô nên tiếp tục giả vờ không để tâm? Nhưng nếu như hỏi, mọi chuyện đã qua nhiều năm, bây giờ cô nhắc lại có vô ích quá không?
"Anh từng hẹn hò với cô ấy."
"Sao cơ?" Hàn Ích Dương chủ động làm cô không kịp phản ứng.
"Anh tưởng em muốn hỏi anh." Hàn Ích Dương nở nụ cười, vững vàng lái xe.
Trình Điện Điện mỉm cười, "Bạn học cấp ba?"
"Ừ." Hàn Ích Dương nói.
"Người yêu đầu tiên?" Trình Điện Điện nuốt khan.
"Em bận tâm việc này?" Hàn Ích Dương hỏi lại.
Trình Điện Điện nhìn lảng sang chỗ khác, "Em là mẫu phụ nữ nhỏ nhen vậy ư? Nhưng thủ trưởng Hàn, em vẫn tiêm cho anh một mũi dự phòng. Đàn ông không thể bị coi thường, anh hiểu không? Cái gì là quá khứ, cái gì là hiện tại, cái gì là tương lai, anh phải biết rõ."
Hàn Ích Dương nhìn cô, "Anh biết."
Hàn Ích Dương không phải người đàn ông tùy tiện. Anh nói biết là biết.
"Em đột nhiên muốn xem hình chụp trước đây của anh, anh có không?"
Hàn Ích Dương, "Có hình tốt nghiệp và hình chứng minh nhân dân."
Quả nhiên anh không thích chụp hình. Hàn Ích Dương nói thêm, "Anh có hình chụp chung với gia đình này nọ nhưng không nhiều."
Thì ra thích một người thật lòng sẽ muốn nhìn đến quá khứ của anh. Cô và anh không cùng thế hệ, cũng không sống chung thành phố. Cô không xuất hiện vào thời thanh xuân của anh, cũng không có cơ hội lướt qua anh trong độ tuổi đẹp nhất.
Thế nhưng cô là khán giả chăm chú nhất trong bộ phim về tuổi thanh xuân của anh, anh biết không?
***
Hàn Ích Dương nhớ Trình Điện Điện muốn xem hình của mình, ngày hôm sau ra ngoài, anh cũng mang hình đi theo. Anh còn tới đòi Hàn Tranh tấm hình hai anh em chụp chung. Anh ở trong tấm hình đó nhìn khá đẹp trai.
Chuyện Hàn Ích Dương đột nhiên thông suốt tìm bạn gái, khiến Hàn Tranh cảm thấy rất đáng nghi, "Nói thật đi. Anh bị bà Hàn ép bức đến nóng nảy nên tùy tiện tìm một người về đối phó, phải không?"
"Không."
"Thật không?"
"Thật!"
Hàn Tranh ôm иgự¢ tựa vào tường, anh mỉm cười vỗ vai anh trai, "Chúc mừng anh. Mấy hôm trước, Đường Đường buồn bã nói mình là đứa bé nhỏ nhất trong nhà… Anh cố lên, đến lúc hai anh chị sinh con, Đường Đường không còn là nhỏ nhất..."
Con của anh và cô? Sẽ có bộ dáng thế nào nhỉ?
Hàn Ích Dương đưa em trai một lon bia, anh nghĩ tới một vấn đề, "Gặp ba mẹ cô ấy cần chuẩn bị những gì? Ý anh là phải làm thế nào mới tốt?"
"Cái này em không biết khuyên anh thế nào." Nụ cười của Hàn Tranh tắt ngúm, "Anh cũng biết tình huống của em mà. Hồi ấy, em suýt bị người lớn bên đó dùng vũ lực chào đón."
Tình huống của Hàn Tranh lúc đó ra sao? Bạn gái cũ Tống Xuyến, hiện giờ là em gái cùng cha khác mẹ của vợ Hàn Tranh - Châu Thương Thương.
Trước khi có người yêu cũng bị lải nhải, sau khi có người yêu tưởng sẽ đỡ đi phần nào, nhưng cuối cùng càng bị lải nhải hơn xưa.
Trình Điện Điện định tìm cơ hội thích hợp kể ba mẹ biết chuyện của cô và thủ trưởng đại nhân. Nhưng cô còn chưa kịp nói, bà Trình đã nghe Triệu Mẫn nói úp mở. Bà Trình tò mò, bèn gọi điện tra hỏi cô.
"Con bé xấu xa, con có bạn trai thật không?"
Trình Điện Điện "ừm" một tiếng, "Con có bạn trai rồi mẹ."
"Nó ở đâu? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Ba mẹ thì sao, còn khỏe mạnh đầy đủ không,..."
Biết bao vấn đề liên tiếp oanh tạc lỗ tai Trình Điện Điện. Cô cân nhắc một lúc, nói với bà Trình, "Mẹ, bên cạnh mẹ có máy tính không? Nếu có thì mẹ lên Baidu, đánh vào ba chữ Hàn Ích Dương. Mẹ sẽ nhận được mọi kết quả mẹ muốn."
Mười lăm phút sau, Trình Điện Điện lại nhận được điện thoại của bà Trình. Cô nghe loáng thoáng tiếng hít thở sâu của mẹ.
Trình Điện Điện gọi, "Mẹ?"
"Con bé đáng ghét. Con dám lừa dối mẹ!"
"..." Trình Điện Điện bật bếp hâm nồi cháo gà. Cô bước ra ngoài ban công, "Mẹ, con không lừa dối mẹ đâu. Con thật sự hẹn hò với anh ấy, lấy hôn nhân làm mục tiêu tiến tới. Con đã gặp người nhà anh ấy. Người nhà của anh ấy rất tốt, nhiệt tình và đáng yêu.”
"Đây không phải trọng tâm, Điện Điện..."
"Vậy cái gì mới là trọng tâm?"
"Con quen cậu ta bằng cách nào?" Bà Trình nhìn tấm hình chụp một quân nhân thanh tú và trầm ổn trong máy vi tính, Ⱡồ₦g иgự¢ của bà càng lúc càng phập phồng. Bà sợ con mình không xứng với người đàn ông tốt như thế này, hơn nữa bà sợ con mình bị lừa.
"Bọn con đi coi mắt nên quen nhau. Anh ấy là do cô họ giới thiệu." Trình Điện Điện hiểu rõ mẹ mình, cô biết bà đang suy nghĩ điều gì, cô nhếch miệng hỏi mẹ, "Mẹ, mẹ thấy con không xứng với anh ấy phải không?"
"Điện Điện, mẹ sợ con bị lừa nhiều hơn." Bà Trình nói.
Trình Điện Điện mỉm cười, "Bị lừa thì cũng bị lừa rồi, tốt nhất anh ấy nên lừa con cả đời."
Bà Trình mau chóng kể chuyện của Trình Điện Điện cho một thành viên quan trọng khác trong nhà, người đó không ai khác ngoài ông Trình. Ông Trình cảm thấy tự hào thay con mình, ông nhìn tướng mạo của Hàn Ích Dương qua hình chụp, "Khá lắm, rất có tướng vợ chồng với con gái nhà mình."
Có điều khi nhìn thấy quân hàm trên vai Hàn Ích Dương, tay cầm tách trà của ông run bắn, "Ôi má ơi!"
Ông Trình là quân nhân xuất ngũ. Ông từng làm đầu bếp năm năm trong quân ngũ. Sau khi xuất ngũ, ông mở một chuỗi nhà ăn, kinh doanh dịch vụ ăn uống.
Thân phận của Hàn Ích Dương khiến người sắp lên chức ba vợ như ông Trình chịu đựng không nổi.
***
Tuy việc bếp núc trong nhà đều do một tay ông Trình đảm đương, nhưng Trình Điện Điện cũng coi như mưa dầm thấm đất, học được kha khá bí quyết nấu ăn từ ông. Hàn Ích Dương đến nhà, cô cũng trổ tài làm vài món.
Sau khi ăn xong, Trình Điện Điện ngại ngùng sai Hàn Ích Dương đi rửa chén. Hàn Ích Dương hăng hái xắn tay áo vào nhà bếp rửa chén.
"Em không ngờ anh cũng biết làm việc nhà." Trình Điện Điện đứng đằng sau Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương xếp chén bát đã rửa lên kệ, "Anh không chỉ biết rửa chén sạch sẽ, mà anh còn biết cả nấu nướng. Nếu em muốn ăn, lần sau anh sẽ nấu cho em ăn." Thần sắc Hàn Ích Dương vô cảm nhưng Trình Điện Điện vẫn bắt được vẻ ấu trĩ như muốn nói “Mau khen anh đi!” trong mắt anh.
Trình Điện Điện cảm động khôn xiết. Cô muốn lưu lại dáng vẻ trẻ con của anh, lưu lại cảm giác rung động, lưu lại một Hàn Ích Dương tươi mới, không có quân hàm cấp cao, không có tính tình cao ngạo, không có gia sản giàu có, chỉ đơn thuần là một người đàn ông sẽ cùng cô tạo dựng lên mái ấm gia đình, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau trút bầu tâm sự, cùng nhau nuôi nấng dạy dỗ con cái...
Trình Điện Điện vòng tay ôm Hàn Ích Dương từ phía sau, giọng nói mềm mại của cô hơi nghẹn ngào, "Rõ ràng anh biết nấu ăn... tại sao còn kêu em làm..."
"Bởi vì..." Hàn Ích Dương xoay người, nhìn cô gái xinh xắn trong lòng mình, "Bởi vì anh muốn nếm thử đồ ăn em làm."
"Vậy anh hài lòng không?" Mắt Trình Điện Điện sáng lấp lánh nhìn anh.
"Tạm hài lòng, nói chung là đạt tiêu chuẩn." Hàn Ích Dương hạ thấp giọng nói. Đôi mắt sáng của anh trở nên u tối, hai tay đặt trên lưng Trình Điện Điện bất giác thu chặt.
Trong mắt anh lúc này chỉ phản chiếu ra bóng hình của một cô gái có gương mặt đỏ ửng.
Trái tim Trình Điện Điện đập loạn nhịp. Cô đờ người nhìn đầu Hàn Ích Dương mỗi lúc một đến gần mình hơn.
Chuyện đang diễn ra lúc này là hormone tiết ra quá nhanh khiến tình cảm sinh sôi nảy nở, vì vậy họ cần làm chút gì đó để hormone trong cơ thể giảm bớt ra ngoài.
Khi miệng họ quấn quýt lấy nhau, Trình Điện Điện căng thẳng túm chặt góc áo của Hàn Ích Dương. Trái tim dẻo dai trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô co rút, máu chảy trong cơ thể không ngừng tăng cao đến khi xuất hiện cảm giác... nghẹt thở.
Hàn Ích Dương rời khỏi môi cô. Anh trìu mến nhìn Trình Điện Điện, nhẹ nhàng мơи тяớи gương mặt đỏ bừng của cô.
Trình Điện Điện không chịu nổi ánh mắt phóng ra điện của thủ trưởng đại nhân, cô lật đật nhắm nghiền mắt vùi đầu vào иgự¢ anh, cô nói thầm, "Em chịu không nổi, tim em sắp bị ánh mắt của anh làm bật tung ra ngoài rồi."
"..."
Hàn Ích Dương xoa đầu cô, "Anh không nhìn em nữa. Ngoan."
***
Hàn Ích Dương có vẻ vét hết hình của mình từ bé tới lớn đem đến cho cô xem. Nhưng tính ra hình của anh cũng không có bao nhiêu. Anh chỉ có vỏn vẹn vài tấm hình thời thơ ấu, hình tốt nghiệp, hình quân nhân,...
Trình Điện Điện ngồi trên sàn nhà xếp hình của anh từ phải sang trái trên ghế sô pha theo độ tuổi từ nhỏ đến lớn. Tấm hình nằm tận cùng tay phải là chụp khi anh tròn một tuổi, còn bên trái là hình chụp chung với gia đình.
Trình Điện Điện quay đầu hỏi Hàn Ích Dương, "Tại sao anh không có hình chụp một trăm ngày? Đáng lẽ hồi nhỏ, anh phải có nhiều hình mới đúng. Lẽ nào anh không muốn cho em coi hình ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ của anh nên mang đi giấu hết?”
"Không phải." Hàn Ích Dương bật cười, anh kể cô nghe, "Hồi anh còn nhỏ, ba anh bị điều tiếng không hay nên sau khi sinh anh ra, mẹ anh mang anh về quê. Đến năm anh sáu tuổi, mới được rước về Hàn gia. Điều kiện ở quê không tốt, anh chỉ có hình chụp lúc một tuổi."
Trình Điện Điện nhớ tới chồng album của mình ở nhà, rồi nhìn thủ trưởng của cô chỉ có trơ trọi tấm hình tròn một tuổi, giọng cô hơi thay đổi, "Sau này hằng năm anh và em đều... không phải, mỗi ngày anh và em đều phải chụp hình với nhau một lần."
Hàn Ích Dương vò đầu cô gái ngồi xếp bằng trên sàn nhà, anh trịnh trọng gật đầu, "Ừ."
Mỗi khi Trình Điện Điện cầm lấy một tấm hình, Hàn Ích Dương sẽ kể cô nghe câu chuyện đằng sau nó. Dĩ nhiên Hàn Ích Dương sẽ không chủ động nhưng cô có cách của cô.
Ví dụ nhìn thấy tấm hình chụp một cậu bé dẫn theo đứa em trai khóc nhè, cô sẽ hỏi anh, "Ôi! Anh bắt nạt em mình."
"Không phải." Hàn Ích Dương cũng ngồi dưới đất với cô, anh nói dịu dàng, "Nó là em trai anh, là đứa bé thứ mười một trong nhà. Nhà anh gọi nó là mười một. Mười một khóc là vì nó không được mặc quần áo nó thích nhất chụp hình.”
"Không thể nào!"
"Anh nói thật." Hàn Ích Dương khẳng định.
Cô xem đến hình tốt nghiệp cấp một, tốt nghiệp cấp hai,... Hàn Ích Dương luôn là người nổi trội nhất lớp. Vóc người anh cao gầy, làn da của anh trắng mịn, nhìn rất nho nhã tri thức.
"Em công nhận anh càng già càng xấu!” Trình Điện Điện chặc lưỡi vài cái, "Hồi đó, da anh trắng quá."
"Ừ, hồi đó anh trắng lắm." Hàn Ích Dương đã quên mất dáng vẻ của mình trước đây, anh ngó bản thân một lượt, "Em đừng lo, con mình sau này không đen đâu. Tại anh phơi nắng thường xuyên mới đen đúa thế này."
Trình Điện Điện vừa cười vừa gật đầu.
Cô lại xem đến hình chụp tốt nghiệp cấp ba...
Tấm hình này giống hệt tấm hình mà cô thấy ở nhà Dương Hân.
Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương đứng chính giữa ở hàng sau cùng, rồi lướt mắt đến Dương Hân đứng bên góc trái của hàng thứ hai, cô chỉ vào Dương Hân hỏi anh, "Em đố anh nhớ tên của cô gái này."
Trình Điện Điện vừa dứt lời, không khí chung quanh đều như đông lại. Sự trầm mặc pha thêm vẻ tò mò kỳ dị lan vào không gian.
Hôm qua gặp Khương Thiên Dung, Hàn Ích Dương có thể điềm nhiên như không. Nhưng bây giờ Hàn Ích Dương đang suy nghĩ điều gì?
Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, cô mỉm cười, "Anh quên tên rồi, đúng không?"
Một Dương Hân lặng lẽ, không có gì nổi bật. Liệu Hàn Ích Dương còn nhớ tên cô ấy hay không?
"Không." Hàn Ích Dương lắc đầu, giọng anh có vẻ nặng trĩu, "Cô ấy tên Dương Hân nhưng cô ấy đã mất."