Hàn Ích Dương chỉ có hai ngày nghỉ ngắn ngủi. Thế mà ngày mai, anh còn phải đến thành phố Z tham dự một hội nghị. Lần này anh về nhằm tham gia đám cưới của bạn thân. Đám cưới này cũng có Từ Lập đến dự.
Khi Từ Lập tới Hàn gia, rồi đi cùng Hàn Ích Dương ra ngoài, bà Hàn dò xét Từ Lập đến nỗi anh ta lúng túng, ho khan mấy tiếng để trấn tĩnh.
Từ Lập là thư ký trưởng cũ của ông Hàn. Anh ta còn là đàn em của Hàn Ích Dương ở học viện quân sự, có thể coi là một nửa con trai Hàn gia.
"Chẳng lẽ hôm nay con chưa rửa mặt?" Bị bà Hàn nhìn chăm chú, Từ Lập không kìm được sờ sờ mặt mình.
Bà Hàn cười ngoác miệng, lắc đầu nguầy nguậy, "Tiểu Từ, tại sao con chưa kết hôn?"
Từ Lập cảm thấy khác thường, anh ta lật đật giải thích, "Con có bạn gái rồi!"
"Ờ, thế sao con không dẫn đến đây cho bác coi mặt?"
"Cô ấy đang học bác sĩ ở nước ngoài. Tụi con đã bàn khi nào cô ấy có bằng bác sĩ thì mới kết hôn." Từ Lập sợ bà Hàn hiểu lầm, quýnh quáng giải thích thêm, "Tụi con rất yêu nhau! Từ thời đại học, tụi con đã sống chung."
"Thế thì tốt quá!"
Ra đến ngoài sân, Từ Lập hỏi Hàn Ích Dương, "Chẳng lẽ mẹ anh tưởng như vậy?"
“Như vậy là sao?”
Từ Lập khoa tay múa chân diễn tả, cất giọng sốt ruột, "Thì em với anh!"
Hàn Ích Dương nhìn Từ Lập, "Chẳng phải cậu có bạn gái à?"
Từ Lập cất giọng bất đắc dĩ, "Hôm qua, bạn gái em gọi cho em. Cô ấy nói cô ấy không muốn giành bạn trai với đàn ông."
Hàn Ích Dương, "..."
Sau khi lên xe, Hàn Ích Dương ngồi ghế lái, còn Từ Lập cười toe toét ngồi ở ghế phụ. Anh ta giả vờ ngó quanh, "Anh kể em biết đi. Anh còn nhớ chị ấy, phải không? Nếu anh còn nhớ chị ấy, thì em nghe bạn em kể chị ấy đã về nước. Chị ấy cũng như anh, chưa lập gia đình..."
Hàn Ích Dương hỏi, "Cậu nói Thiên Dung?"
Từ Lập không trả lời câu hỏi này. Anh ta buông một tiếng thở dài, "Đúng là khổ cho anh."
Hàn Ích Dương giải thích, "Không liên quan đến cô ấy, do anh chưa gặp đúng người mình muốn kết hôn mà thôi."
Xe chạy khỏi Hàn gia, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khắp nơi. Trong đầu Hàn Ích Dương đột nhiên vang lên một giọng nữ xa lạ, "Anh dựa vào đâu mà nói em sống tự lập nên coi thường chuyện hôn nhân. Chính vì tôn trọng hôn nhân, em mới không tìm đại một người..."
“Hôn nhân cần tôn trọng!” Hàn Ích Dương nói.
Từ Lập, “Vậy nên…”
Hàn Ích Dương, "Đây là nguyên nhân khiến anh không kết hôn, không liên quan đến chuyện khác."
Không phải do bạn gái cũ, cũng không phải khả năng sinh lý có vấn đề. Càng lớn tuổi, anh càng thấy hôn nhân cần sự tôn trọng. Nếu không tìm được người phù hợp, sống độc thân cũng không sao.
***
Đám cưới của Triệu Ninh rất long trọng và náo nhiệt.
Từ Lập nói không ngừng nghỉ với Hàn Ích Dương, "Anh biết tại sao Triệu Ninh kết hôn với cô nàng diễn viên này không?"
Hàn Ích Dương ngoảnh đầu nhìn Từ Lập, "Cậu không biết thì sao anh biết được."
"Cũng phải, anh có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này." Từ Lập soi mói cô dâu và chú rể đứng trên sân khấu, anh ta thì thầm, "Em nhớ hồi trước Triệu Ninh coi thường mấy cô nàng diễn viên thế này lắm. Nhất là sau khi anh ấy thành đạt, sinh hoạt cá nhân của anh ấy càng có nề nếp. Anh có thấy kỳ lạ không…"
Từ Lập nói nửa chừng, muốn trao đổi thêm với Hàn Ích Dương thì người đàn ông ngồi cạnh từ nãy đến giờ đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Nữ diễn viên Cốc Vũ kết hôn, báo giới cũng nhận được thiệp mời. Trình Điện Điện theo Chương Du bên chuyên mục giải trí đến dự đám cưới của Cốc Vũ.
"Điện Điện, cậu nghĩ Cốc Vũ rút khỏi giới giải trí thật không?"
“Mình không biết.”
"Người ta hay nói sự nghiệp thành công cũng không bằng tìm một tấm chồng tử tế." Chương Du hạ thấp giọng nói.
"Ừ!"
Đáng tiếc không phải ai cũng may mắn lấy được một người chồng tốt. Thay vì ngồi đó tìm kiếm tấm chồng tử tế, thì hãy dốc sức làm tốt công việc.
Cả cô dâu và chú rể đều đọc lời thề rất hay, hay đến mức lay động được con người vô tư như Trình Điện Điện.
Cô dâu Cốc Vũ nói lý do mình rời khỏi giới giải trí, "Không phải vì tôi muốn trở thành người phụ nữ đứng sau Triệu Ninh mà từ bỏ sự nghiệp. Tôi không muốn cuộc sống hôn nhân sau này của chúng tôi trở thành đề tài bàn tán. Nam nữ kết hôn thì trở thành vợ chồng trong một gia đình. Hôn nhân không phải là một cuộc kinh doanh. Sự nghiệp quan trọng nhưng gia đình càng quan trọng hơn. Để giữ lửa cho gia đình thì phải có một bên nhượng bộ. Cả anh ấy và tôi đều khát khao một mái ấm thật sự, tôi nghĩ mình chọn lựa rất chính xác..."
Khá nhiều người đến dự tiệc đều đứng lên vỗ tay chúc phúc.
Trình Điện Điện cũng đứng dậy. Đúng lúc này có người đột nhiên vỗ vai cô.
Trình Điện Điện quay đầu, cô nhìn thấy một gương mặt nam thanh tú.
"Cô đánh rơi chứng minh nhân dân, tôi đã gửi nó ở bàn tiếp tân, cô có thể tới đó nhận lại."
Trình Điện Điện há hốc mồm kinh ngạc, cô gật đầu biết ơn, "Cám ơn anh! Cám ơn anh! Anh đúng là người tốt!" Trình Điện Điện nắm tay anh chàng đẹp trai này bắt lia lịa. Mãi đến khi anh ta nhíu mày, cô mới lật đật buông ra. Trình Điện Điện cười bối rối, "Em cám ơn anh. Không nhờ anh là em tiêu rồi. Thật sự cám ơn anh. Anh cho em hỏi anh nhặt ở đâu, được không?"
Trong lúc này, chú rể lại nói thêm gì đó. Mọi người vỗ tay ào ào, người đàn ông cũng không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi.
***
Hàn Ích Dương về nhà với một hộp kẹo mừng từ chỗ đám cưới. Anh đi lên phòng sinh hoạt trên lầu hai, thấy ông Hàn bà Hàn và cháu trai cháu gái đang xem phim hoạt hình.
Thấy anh bước vào, ông Hàn bỏ báo xuống, căng thẳng hỏi anh, "Tôi hỏi anh chuyện này, anh còn bạn học nào chưa lập gia đình không? Còn hay không?"
Hàn Ích Dương cười cười. Anh ngồi xổm xuống giang rộng vòng tay, một đứa bé chạy nhào vào lòng anh, "Bác có mang kẹo về cho Đường Đường không? Đường Đường muốn ăn kẹo..."
Hàn Ích Dương đưa hộp kẹo cho cháu. Đường Đường vui vẻ hôn mặt bác một cái, rồi chạy tới chỗ Ngưu Ngưu và Bì Bì, "Chia kẹo nè!"
Ngưu Ngưu không thích ăn kẹo. Cậu bé tỏ vẻ chán ghét nhìn hộp kẹo trên tay Đường Đường, "Khỏi chia, anh cho hai đứa hết, không cần cám ơn."
Bì Bì cũng không khách sáo, "Hay quá, vậy chúng ta chia đôi đi!"
***
Trình Điện Điện còn chưa kịp đi thành phố Z lấy tin thì chủ biên đã gọi cô lên...
"Thế này là thế nào? Giải thích nhanh!" Chủ biên ném một cuốn tạp chí cho Trình Điện Điện. Ảnh bìa tạp chí là nơi tổ chức đám cưới của Cốc Vũ, nhưng hình như có gì đó không đúng lắm.
"Nói tôi biết trên hình là ai?"
Trình Điện Điện nhìn nhìn, rồi đảo mắt qua người đàn ông đứng cạnh cô trong ảnh bìa, giọng cô thoáng tắc nghẹn, "Em... Em..."
Chủ biên đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, cô ta bước đến trước mặt Trình Điện Điện, vỗ vai cô, "Hàn Ích Dương là thế nào với em?"
Cô ngơ ngác, "Sao lại thế được..."
Bạn đang đọc truyện tại website:
www.thichtruyen24h.comTrình Điện Điện hoang mang cầm tạp chí về phòng làm việc. Cô nhìn chằm chặp tựa đề màu đỏ trên đó, "Cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa."
Trình Điện Điện không ngờ mối quan hệ giữa mình và Hàn Ích Dương sẽ bắt đầu bằng cách này.
Những tin đồn tình cảm thiếu sự thật kiểu này xuất hiện nhan nhản trên báo chí ngày nay nên cô không mấy để tâm. Có điều Trình Điện Điện không ngờ sẽ có người tin tưởng tuyệt đối vào nó!
Người đó chính là mẹ của Hàn Ích Dương - bà Hàn.
Trước khi bà Hàn hay tin về Trình Điện Điện, bà đang ngồi chơi mạt chược say sưa. Chẳng biết tại sao hôm nay bà may mắn vô cùng, cứ như thể bàn tay bốc bài không phải của bà. Sau khi thắng vài ván, có người chúc mừng bà Hàn, bảo bà gặp việc vui nên tinh thần tốt hẳn.
"Tôi thấy không chỉ tinh thần tốt đâu, mà vận may của chị cũng dồi dào. Chứng tỏ con dâu sắp cưới của chị có số vượng phu ích tử đấy."
Bà Hàn mù mờ, không hiểu gì hết, nhưng bà vẫn tươi cười đáp lời, "A Dương nhà tôi còn lâu lắm mới có chuyện đó. Thằng bé chỉ toàn cố gắng phấn đấu sự nghiệp, cố gắng mãi rồi quên luôn chuyên bản thân."
"Bà Hàn à, giờ này mà con giả vờ với chúng tôi làm gì?"
Giả vờ? Giả vờ cái gì?
Cuối cùng khi nhìn thấy ảnh bìa, đọc cả tin tức trên tạp chí, tâm trạng bà Hàn kích động khác thường!
Ôi! Đúng là chuyện lạ có thật!!!
Trước khi Trình Điện Điện đến thành phố Z, bà Hàn đã kịp tới gặp cô. Bà Hàn cười thân thiết bước ra khỏi xe, bà hỏi cô, "Con là Điện Điện?"
Trình Điện Điện ngơ ngác nhưng vẫn kiên trì lên xe với bà Hàn. Lúc cô ngồi trong quán trà giải thích với bà Hàn thế nào là photoshop đã là chuyện của mấy giờ sau.
"Con chỉ đứng bên cạnh anh ấy, nó không giống như báo chí đăng đâu ạ. Bọn con không có ôm nhau, bọn con chỉ tay nắm tay…"
"Tay nắm tay?" Bà Hàn hỏi ngay.
Bà Hàn rất biết cách tóm lấy trọng điểm.
Trình Điện Điện muốn diễn tả lại nhưng đối mặt với bà Hàn tin sái cổ bài báo đó, mọi lời nói của cô đều trở nên vô nghĩa. Sau khi nghe cô giải thích, bà cười tủm tỉm, "Nếu đây là hiểu lầm thì cũng là sự hiểu lầm mỹ lệ."
Trình Điện Điện suýt quỳ rạp xuống đất, chịu thua bà Hàn. Cô hết cách, đành ngậm ngùi mang theo sự hiểu lầm mỹ lệ này đến thành phố Z lấy tin.
Một mẫu thuốc mới bào chế của xưởng dược Hồng Đạt đang được quảng cáo rầm rộ ngoài thị trường, nhưng hiệu quả của nó không tốt như quảng cáo. Thậm chí tòa soạn còn nhận được điện thoại và thư chứng minh thuốc này xuất hiện nhiều tác dụng phụ có hại cho sức khỏe. Khi liên lạc với xưởng dược để tìm hiểu thì họ im lặng, không phản hồi về việc này.
Mọi phóng viên liên hệ phỏng vấn đều bị từ chối hết thảy. Dĩ nhiên Trình Điện Điện cũng không ngoại lệ. Trình Điện Điện tìm được người để hỏi, họ trốn tránh trách nhiệm, nói không liên quan đến mình; còn tìm người phụ trách thì bảo là đã đi họp.
Tình trạng này chứng minh trước Trình Điện Điện, đã có phóng viên đến hỏi thăm nên họ mới đề phòng như vậy.
Ở thành phố Z này, phép vua còn thua lệ làng. Huống chi cô chỉ là một người nhỏ bé tầm thường.
Trình Điện Điện không chịu đi về. Cô cố chấp tìm một nơi thoáng mát canh chừng động tĩnh của xưởng dược. Nơi thoáng mát của Trình Điện Điện là một tán cây nhỏ xíu che chắn trên đỉnh đầu.
Trình Điện Điện ngồi chồm hổm chờ đợi. Mặt đất nóng gay gắt và mặt trời chiếu thẳng trên đầu như muốn Ϧóþ ngạt cô.
Vào lúc này, ông Trình gọi điện cho cô. Ông cười hỏi, cô phóng viên của ông đang làm gì?
Trình Điện Điện quệt lỗ mũi ướt sũng mồ hôi, cô trả lời, "Ba, con đang uống trà chiều với đồng nghiệp."
Ông Trình ở đầu dây bên kia cũng đang uống trà với bạn, giọng nói lanh lảnh của ông truyền tới, "Trùng hợp quá. Ba cũng đang uống trà chiều. Điện Điện của ba đi uống trà với bao nhiêu đồng nghiệp thế?"
"Con đi với nhiều đồng nghiệp lắm." Trình Điện Điện ngẩng lên thấy một chiếc xe màu xám bạc chạy vào xưởng dược, cô vội vã tắt điện thoại, đứng dậy đuổi theo xe.
Trình Điện Điện còn chưa đuổi kịp thì đã gặp hai con chó săn to lớn dữ dằn chạy ra khỏi xưởng dược. Cô phát hoảng, xoay người chạy ngay lập tức.
Trình Điện Điện hai chân làm sao nhanh bằng hai con chó tám chân. Cô nhớ ba dạy, gặp chó dữ thì không được chạy, cũng đừng nhìn vào mắt nó, phải tìm chỗ chậm rãi ngồi xuống chờ nó bỏ đi.
Trình Điện Điện run lẩy bẩy ôm chân ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài trên mặt cô.
Hai con chó săn sủa om sòm đến gần Trình Điện Điện, cô sợ chúng nuốt chửng mình. Trình Điện Điện bỗng thấy tay mình ấm nóng và ươn ướt, một con chó đang lè lưỡi liếm cánh tay cô. Trình Điện Điện sởn hết gai ốc, cô sợ nó cắn cô. Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lên Trình Điện Điện, cô òa khóc nức nở.
Đúng lúc này, bên đường truyền đến tiếng còi xe. Trình Điện Điện hoang mang quay lại thì hai con chó đã chạy đi.
"Cô có sao không?" Có một người hỏi cô.
Trình Điện Điện nhìn theo hướng phát ra tiếng, cô thấy một người đàn ông mặc quân phục một gạch ba sao* ngồi trên xe jeep hỏi cô.
*Một gạch ba sao: thượng úy
Cô vịn hai chân mềm nhũn đứng dậy, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo thủ trưởng, tôi không sao."
Người đàn ông mặc quân phục cũng đáp lại, anh ta quay đầu nói chuyện với người ngồi trong xe, sau đó anh ta hỏi cô, "Cô có cần đi nhờ một đoạn không?"
Do ông Trình là cựu chiến binh nên từ bé Trình Điện Điện đã có thiện cảm với quân nhân. Anh ta dứt lời, cô lại chào theo kiểu quân đội, "Cám ơn thủ trưởng."
Trình Điện Điện bị hai con chó săn dọa sợ hết hồn, cô chếnh choáng đi lại xe jeep, run rẩy mở cửa xe.
"Tôi không phải thủ trưởng. Thủ trưởng của tôi đang ngồi ở đây." Người đàn ông mời Trình Điện Điện lên xe nói.
Trình Điện Điện giật mình, "Chào thủ trưởng."
Hàn Ích Dương lướt mắt qua Trình Điện Điện tóc tai bù xù rồi nhìn sang chỗ khác, "Lên xe đi."
Vinh hạnh, quá xá vinh hạnh!
Trình Điện Điện ngồi ngay ngắn cạnh Hàn Ích Dương, cô len lén liếc nhìn người đàn ông mặc quân trang ngồi bên. Anh lúc này khác hẳn người đàn ông mặc comple tối qua. Trình Điện Điện nghĩ, nếu quân trang có linh hồn thì Hàn Ích Dương điển trai với khí chất lạnh lùng bức người đã hòa thành một thể thống nhất với nó.
Hàn Ích Dương cho Trình Điện Điện đi nhờ đến trung tâm thành phố. Trước khi cô xuống xe, anh nói, "Tôi xin lỗi việc hình chụp trên báo vì nó gây phiền phức cho cô. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này."
Thì ra anh đã biết.
Trình Điện Điện lắc đầu nguầy nguậy, thể hiện quyết tâm "hi sinh vì nước quên mình", giọng cô run run xúc động, "Không phiền, không phiền. Thủ trưởng cứ yên tâm, việc này là vinh hạnh và tự hào của em."
Vinh hạnh và tự hào... Hàn Ích Dương cố tình không nghe thấy từ này. Anh gật đầu, nói với thượng úy lái xe, "Đi thôi."
***
Chuyện xảy ra sau đó thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của Trình Điện Điện. Giám đốc xưởng dược đồng ý cho cô phỏng vấn. Ông ta hứa sẽ chịu trách nhiệm nếu mẫu thuốc mới của xưởng gây tác dụng phụ cho người dùng.
Trình Điện Điện nghĩ, lẽ nào có người giúp cô?
Sau đó, bà Trình gọi nói cô biết, "Chuyện xưởng dược là nhờ ba con quen biết, con mới thuận lợi như vậy."
Ba mẹ luôn là người thân thiết và yêu thương ta nhất. Nhưng đôi khi con cái lại không biết ơn ba mẹ.
"Chẳng phải mẹ cấm ba quan tâm đến việc của con ư?"
"Con tưởng ba mẹ muốn để ý tới con? Nếu không phải ba mẹ chỉ có một đứa con như con, ba mẹ chẳng lo lắng làm gì." Bà Trình cất giọng chua chát, "Điện Điện, con mà bằng phân nửa Mẫn Mẫn thì tốt biết mấy."
Bằng phân nửa Mẫn Mẫn thì tốt biết mấy là điều bà Trình nhắc ngần ấy năm qua. Nhưng tiếc là đến tận lúc này cô vẫn chưa làm được mong ước nhỏ nhoi này của bà.
***
Buổi tối Trình Điện Điện bị mất ngủ. Ngày hôm sau đi làm cũng không có phân công gì mới, cô chỉ ngồi viết bản thảo đến hết giờ làm. Tan tầm cô mua hoa quả và thuốc bổ đến Dương gia.
Ông Dương chạy taxi vẫn chưa về, còn bà Dương đang ngồi lặt đậu que. Trình Điện Điện bỏ thuốc bổ và hoa quả lên bàn, cô đi lại giúp bà một tay. Bà Dương niềm nở cản cô, "Con ngồi đi, để bác làm cho."
Trình Điện Điện ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ đã bong hết sơn, cô cầm đậu que lên nói, "Mềm quá bác."
"Ừ con, đậu que này dưới quê mới gửi lên. Điện Điện, lát con mang một ít về ăn nhé.”
"Con cũng muốn nhưng con chẳng mấy khi nấu nướng, mang về ăn không hết uổng lắm."
"Vậy lát con mang đào về ăn cho bác. Đào này cũng dưới quê gửi lên." Bà Dương nói ôn hòa.
Trình Điện Điện gật đầu, "Dạ, con không khách sáo đâu."
Đến giờ ăn tối, ông Dương mới về. Trình Điện Điện cùng uống rượu với ông, rượu mạnh cay xè làm mặt cô đỏ bừng bừng. Bà Dương loay hoay dọn bàn cơm ra ngoài sân. Trời nhá nhem tối, gió mát thổi hiu hiu xua bớt bầu không khí oi bức.
Bên cạnh chiếc bàn nhỏ đặt mâm cơm là một cây quạt máy cũ, cánh quạt quay phần phật mát hơn gió tự nhiên.
Trình Điện Điện vừa gấp đồ ăn vừa nói, "Bác Dương nấu ăn càng ngày càng ngon."
"Ăn ngon thì phải tới đây nhiều hơn." Ông Dương nói, "Con mà không đến nữa, bác sẽ quên con đấy."
"Gần đây con hơi bận." Trình Điện Điện mỉm cười.
"Bận yêu đương?" Ông Dương nói giọng chắc nịch, "Có rồi thì dẫn qua đây cho bác nhìn mặt. Bác không giỏi việc gì, chứ nhìn người là chuẩn lắm."
"Tiếc là con chưa có. Khi nào có con dẫn qua cho bác thẩm định ngay."
“…”
Dùng bữa xong, Trình Điện Điện rửa bát giúp bà Dương rồi mới ra về. Trước khi về, cô nhìn tấm hình tốt nghiệp dán trên tường phòng khách.
Trên tấm hình đó có hai người Trình Điện Điện quen biết. Một người là Dương Hân và một người khác là Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương năm mười tám tuổi là một chàng thiếu niên có ngũ quan góc cạnh không khác bây giờ là mấy. Nhưng khi ấy, thần thái của anh hòa nhã và ấm áp, gương mặt cương nghị cũng toát lên nét thanh tú của thời tuổi trẻ ngây ngô.