“Hồng Trung, đại hiệp là gì?”
“Thất Sách, là chính mình được rồi.”
Thất Sách gối đùi Hồng Trung ngắm sao trời.
Cú mèo gà gật trên tàng cây, trong rừng yên lặng, chỉ còn lại nhu tình mật ý bất tận của đôi tình nhân.
Sáu năm trước ở Nhũ gia thôn, cả hai còn là bạn chơi suốt ngày ngịch ngợm, thoáng cái đã sáu năm, thời gian bên nhau rất ít nhưng quý giá vô vàn, một khắc cầm tay cũng là một khắc, mấy câu trò chuyện đủ để nhớ cả năm. Lần này gặp lại, Quân Bảo và Linh Tuyết ra đi, lại thêm đôi phần tiếc nuối xen lẫn cảm khái.
Việc đời không thể tròn trịa, người có thể dài lâu ư?
Tình yêu gã dành cho Hồng Trung chứa cả vô hạn cảm kích, ở bất kỳ thời đại nào, một cô gái bỏ mặc tất cả khóc lóc lên Thiếu Lâm đòi người đều cực kỳ quý giá. Đó là lòng dũng cảm vô hạn, là dũng khí chân chính.
Gã hâm mộ cô, cô biết mình cần gì. Còn gã, sau khi chia tay Quân Bảo đã mất đi niềm tin vào anh hùng. Hoặc, gã luôn thiếu một chút cố chấp.
“Đệ nghe Tử An nói có mấy nguyên nhân khiến một người trở thành anh hùng, nguyên nhân khác nhau tạo thành anh hùng khác nhau. Có người vì dẹp bằng bất bình, có người vì muốn bảo vệ người quan trọng, có người trời sinh đã thích lo cho thiên hạ thương sinh, có người lại vì một câu nói của huynh đệ mà nước lửa không từ, nhiều, nhiều lắm. Như triệu đại ca liều mạng ném một cục phân lên mặt Bất Sát, hành động vô liêu cực độ đó trong mắt quần hào cũng là anh hùng.” Ngữ khí Thất Sách thoáng thất lạc.
Ngón tay Hồng Trung khẽ chạm vào y, chứa đựng cả mất mát và may mắn.
Thất Sách nhìn con cú mèo đang ngủ, thở dài: “Huynh hả? Từ bé nghe sư phụ kể truyện kể nhiều về anh hùng nên ao ước, hồ đồ đến Thiếu Lâm, may mà gặp được Quân Bảo, huynh mới có khả năng thành anh hùng.”
“Việc thiên hạ đều như thế, nếu không vì tìm huynh, muội sẽ không rời khoi thôn để rồi hiểu thấu thế giới thú vị này, hai chúng ta đều may mắn.” Hồng Trung vuốt ve mặt gã đầy yêu thương.
“Đúng, đa tạ muội, giờ phút này, nếu thiên hạ không loạn, ta sẽ cùng muội đi khắp giang hồ, làm một vị đại hiệp cũng tốt.” Thất Sách nắm tay Hồng Trung, tay cô vì tập kiếm nên thô hẳn, khiến gã đau lòng vô hạn.
“Quân Bảo đi rồi, nhưng huynh ấy để lại rất nhiều thứ trên mình huynh, huynh không thể ngã lòng. Huynh đi đâu, muội đi đấy, huynh có chí khí thì muội vui mừng.” Hồng Trung vuốt má gã.
“Hồng Trung, huynh nói thật đấy, lần này tay huynh sống lại, lại được mọc ra. Nếu còn lần sau, huynh lại tàn phế thì sao? Hoặc bị chém ૮ɦếƭ thì thế nào?” Gã buồn bã, “Quân Bảo để lại nhiều thứ cho huynh, nhưng cũng mang đi nhiều thứ.”
“Nếu huynh tàn phế, muội sẽ bón chè đậu đỏ cho huynh, nếu huynh ૮ɦếƭ, muội sẽ ngồi trước mộ kể chuyện cho huynh nghe, mua tác phẩm mà bằng hữu Tử An của huynh viết lên, đọc lại từng chữ.” Hồng Trung mỉm cười, chỉ cần gã bình bình an an ở cạnh cô phút nào, cô không lo lắng phút ấy.
Thất Sách nhắm mắt, an an ổn ổn ngủ trong lòng cô. Hồng Trung khẽ tựa vào gốc cây, cầu mong gã không mơ thấy Cái Bang đại hội anh hùng vào một tháng sau, cũng không quyết đấu kinh tâm động phách với Bất Sát. Những ngày trốn trong rừng này, cô nhiều lần thấy gã tỉnh dậy mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Nhớ lại con chó vàng của sư phụ kể chuyện quá, nó cũng nhớ huynh lắm.” Hồng Trung nhắm mắt lại.
oOo
Cái Bang định mở đại hội anh hùng, đấy là việc lớn hàng đầu võ lâm.
Luận lịch sử, từ đời Tần đến nay, Cái Bang đã có chiêu bài bang chúng đông đảo.
Luận thực lực, các khai quốc hoàng đế xưa nay mấy ai không kết minh với Cái Bang, Cái Bang người đông thế mạnh, là thiên hạ đệ nhất đại bang, bại loại tuyệt đối không ít nhưng nhân tài cũng đầy rẫy.
Luận võ công, từ đời Đường đến giờ, Hàng Long thập bát chưởng của Cái Bang và thất thập nhị tuyệt kĩ, thần công Dịch Cân kinh của Thiếu Lâm ngang ngửa nhau, đều có điểm độc đáo riêng.
Luận oai phong, ngôi vị võ lâm minh chủ có bảy lần do Cái Bang nắm, Thiếu Lâm năm lần, các môn phái khác cộng lại mới giữ được hai lần, Cái Bang coi như đứng đầu.
Mỗi lần Cái Bang mở đại hội anh hùng, nếu không vì nước nhà gặp nạn, loạn thế tranh hùng, cũng là việc chấn động võ lâm, lần này trong tình huống Triệu Đại Minh chưa rõ sống ૮ɦếƭ, quần hùng đều muốn đến xem sao. Giang hồ đồn rằng, tân nhiệm bang chủ Cái Bang có cơ hội trở thành võ lâm minh chủ, Bạch Liên giáo tuy thế lực rộng lớn nhưng phái hệ tranh đấu không ngừng, khó lòng đoàn kết.
Triệu Đại Minh muốn Thất Sách đảm đương hạ nhiệm bang chủ, mười vị trưởng lão chín túi đều hiểu, tuy có người không phục song đều bị chấn nhi*p trước võ công của gã, cộng thêm hai tay của bang chủ đời trước ở trên mình gã, Hàng Long chưởng được chân truyền, chỉ e họ không muốn cũng không đủ bản lĩnh phản đối.
Nhưng Thất Sách còn quá trẻ, lại không có uy phong như Triệu Đại Minh, gã mà lên làm bang chủ Cái Bang, chỉ e các bậc lão làng giang hồ sẽ coi thường, danh dự Cái Bang cũng sa sút theo.
Nội gián Trọng Bát của Bạch Liên giáo cài vào Cái Bang có tính toán khác.
Trên bến đó ở kinh đô, một con thuyền nhỏ lướt đi giữa mặt hồ mênh mang yên ả. Trừ phi có cao thủ lặn dưới nước nghe lén, bằng không dù ngồi trên thuyền nói to cũng không ngại, dù người thân hoài nội công cao nhất thiên hạ đến bờ hồ cũng không nghe được động tĩnh gì từ con thuyền đã rời bến mười dặm.
Trọng Bát cùng hai vị hảo huynh đệ Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân ngồi trong khoang thuyền thận trọng thương nghị đại sự.
“Giáo chủ đưa tin đến bảo huynh thuyết phục Thái Cực về với Bạch Liên, sau đó tiếp tục phái huynh đến làm nội gián ở chỗ Từ Thọ Huy hoặc về làm phó tướng cho Quách Tử Hưng, hai đệ thấy thế nào?” Trọng Bát hỏi Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân. Y đã có tính toán, chỉ hy vọng cách nghĩ của hai vị huynh đệ sinh tử giống mình.
“Nội gián không thể làm lâu, cả ngày nơm nớp không phải là hành vi của đại trượng phu, Thái Cực tâm địa thiện lương, võ công lại cao, là bằng hữu kết giao được.” Thường Ngộ Xuân thẳng tính, nói toạc luôn. Trọng Bát gật đầu, không đáp. Đích xác, Thái Cực và y gặp nhau là thân thiết ngay, gã là người ngay thẳng.
“Hiện giờ dân chúng nổi loạn khắp nơi, giang sơn Thát tử đổi chủ chỉ là việc sớm muộn, nếu muốn nở mày nở mặt, tranh hùng một phương thì không ngoài hai con đường: theo chúa hiền và kết giao với anh hùng. Giáo chủ gần đầy tâm cao khí ngạo, thích lời xu nịnh, rồi sẽ truyền ngôi cho con chứ không cho người hiền. Hàn Lâm Nhi cũng không tốt lành gì, hắn dàn xếp như thế cũng là vì mình, dù Bạch Liên thế lớn nhưng đại ca cách quyền lực hạch tâm xa lắm.” Từ Đạt phân tích, Trọng Bát gật đầu lia lịa.
Từ Đạt trầm tư một lúc: “Đại ca xa cách giáo chủ nhưng lại gần với Thái Cực trong gang tấc, có thể làm huynh đệ tương giao. Thái Cực tuy không có mưu lược, không ôm chí lớn nhưng tâm địa thiện lương, nếu được anh hùng thiên hạ thành tâm phò tá, đủ để xưng hùng nhất phương. Giờ đại ca giao hảo với y, dù tương lai thế nào thì y cũng không đối địch với chúng ta. Còn giáo chủ biến ảo mạc trắc, chúng ta cứ làm nội gián thì sớm muộn cũng mất đầu.”
Thường Ngộ Xuân khen: “Nói đúng lắm.”
Trọng Bát nhìn vầng trăng tròn in bóng dưới lòng hồ, từ từ thốt: “Huynh cũng nghĩ thế. Trước khi gặp Thái Cực, huynh ở Cái Bang vì không có quyền lợi gì, làm một nội gián vô vị trở về Bạch Liên cũng không được trọng dụng. Thái Cực trước khi gặp huynh cũng chỉ là võ phu trên bảng tróc nã của triều đình. Gặp nhau rồi, Thái Cực liền lên làm bang chủ, thống lĩnh mười vạn khất cái, hai vị hiền đệ cùng tập được Hàng Long thập bát chưởng, có lẽ huynh và Thái Cực là quan hệ cũng phát triển.”
Thần sắc y không phải của một thiếu niên mới mười sáu tuổi mà như đã trải mọi bể dâu. Vốn y chỉ định nở mày một mặt một phen giữa thời loạn này, nhưng gặp Thái Cực rồi liền thay đổi nguyện vọng. Từ Đạt đề tỉnh: “Làm nội gián cũng có điểm hay, hai bên cho nhau tin tức, cho nhau lợi ích, song phương mưu lợi rồi tính toán cũng không muộn, đang thời loạn thì không ai nhìn nhận được cục thế, càng chọn chủ muộn càng có thêm cơ hội.” Trọng Bát mỉm cười, cách nghĩ của y khác hẳn, nếu so mưu lược, y vạn lần không sánh được Từ Đạt nhưng đi nước cờ mạo hiểm thì y có khí phách hơn bất cứ ai.
Muốn xưng hùng trong thời loạn thì không chỉ biết nhẫn nại cùng mưu lược cao siêu là thành công, thiên hạ thiếu gì người tài, ba cái túi da hôi thối lẽ nào sánh được với một toán Gia Cát Lượng?
Trọng Bát vốn tay trắng, cha mẹ ૮ɦếƭ không có tiền chôn, đành vùi tạm xuống đất, để kiếm miếng ăn, y vào chùa làm hòa thường nhưng bị đuổi đi.
Không thành công tất y sẽ bị dòng hồng lưu thời loạn nuốt chửng. Nhưng chỉ cần trong tay còn bài tẩy, y sẽ lại đánh bạc một lần nữa, thắng thì thu lợi lớn, thua thì lại ra đi.
“Ta phải tiếp tục làm nội gián, chỉ là lần này phải ngược lại.” Trọng Bát hít sâu.
Chín ngày trước đại hội anh hùng, Thất Sách cùng Hồng Trung cười nói luyện võ trong rừng.
Kiếm pháp của Hồng Trung được mấy vị trưởng lão chín túi chỉ dẫn nên tiến bộ khá nhiều, có điều nội lực của cô yếu kém, chưa dựa vào kiếm pháp, kiếm tốc, thật khó đạt đến uy lực chân chính. Thất Sách dạy cô cách hít thở mà gã và Quân Bảo lĩnh ngộ ra, chậm là cương, cương sẽ nhu, tuy tiến triển chậm nhưng gã biết công phu này không thể nóng vội, sau cùng sẽ đạt được uy lực kinh nhân.
“Thái Cực huynh! Hai tay thế nào rồi?” Trọng Bát mỉm cười, chào từ xa.
“Khôi phục? Nhờ lão đại nhà đệ, đôi tay này còn hữu dụng hơn trước!” Thất Sách cười ha hả.
Gã nói thật, trước đây tuy lĩnh ngộ được cách tứ lượng bát thiên cân, dĩ nhu khắc cương từ “Thái Cực quyền” nhưng từ khi được phương trượng chỉ dẫn rằng “thắng bại giữa cương nhu phụ thuộc vào công lực nông sâu” thì gã không đột phát được câu hỏi về nỗi sợ trước “cương mạnh nhất.”
Hiện tại học được một chưởng một thoái của Hàng Long thập bát chưởng, chân khí toàn thân khả dĩ coi là chí cương thuần dương, uy lực hơn hẳn trước, nếu có thể dung hòa cương nhu, quán thông Thái Cực quyền lấy nhu khắc cương vào Hàng Long chương lấy cương áp nhu thì công lực sẽ tăng tiến nhiều.
Nhưng quán thông “Thái Cực” cùng “Hàng Long” quả là câu đố quái dị không thể tưởng tượng được. Thất Sách cũng chỉ tùy ý nghĩ ngợi chứ không cho rằng mình tìm ra đáp án.
Sau này tìm người thông minh như Quân Bảo hỏi han? Có lẽ đó mới là tính toán của gã.
“Thái Cực huynh, mấy hôm nay huynh luyện công chăm chỉ, đệ không dám quấy nhiễu, nhưng vẫn muố gặp huynh nói vài câu.” Trọng Bát nói, trên vai đã đeo bốn cái túi, quả thật là cao thủ lôi kéo người.
“Huynh đi đi, một mình muội luyện kiếm được rồi.”Hồng Trung đầm đìa mồ hôi.
Thất Sách bước tới, để lại Hồng Trung tập luyện mạn kiếm một mình.
“Hai vị huynh đệ kia đâu?” Thất Sách hỏi, ba người bọn Trọng Bát xưa nay như hình với bóng.
“Bang chủ lệnh cho họ tỷ đấu, theo đệ thì huynh đệ họ Thường hơn một chút.” Trọng Bát mỉm cười, Thất Sách gật đầu đồng ý.
Trọng Bát và Thất Sách đi có vẻ tùy ý, thật ra Trọng Bát đã dẫn đường, tránh khỏi nơi có nhiều trưởng lão hộ vệ nhất, đến bên ngọn thác lần trước Quân Bảo và Linh Tuyết luyện kiếm, mượn tiếng nước che đi tiếng đàm thoại.
Thất Sách không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu dụng ý của Trọng Bát. Cả hai ngồi xuống cạnh thác nước, ăn dưa.
“Thái Cực huynh, chúng ta gặp nhau như đã quen thân, huynh có ơn nặng như núi với ba huynh đệ bọn đệ. Có một việc này đệ không muốn giấu.” Trọng Bát vào chính đề, với người như Thất Sách, vòng vo chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Triệu đại ca muốn huynh đệ khuyên mỗ lên làm bang chủ?” Thất Sách nói đoạn mới thấy lỡ lời. Triệu Đại Minh tính tình thẳng thắn, không bao giờ rào đón, muốn là nói thẳng luôn.
“Không, không phải như thế.” Trọng Bát lắc đầu nhìn miếng dưa trên tay.
“Vậy huynh đệ nói đi, mỗ không cho ai biết đâu.” Thất Sách ăn say sưa.
“Đệ là nội gián được Bạch Liên giáo phái Cái Bang nghe ngóng tin tức, thám tử như đệ, trong bang e còn mười mấy kẻ nữa. Trong các đại môn phái võ lâm hiện tại đều có nội gián Bạch Liên giáo.” Trọng Bát nhìn thẳng vào mắt gã, không có ý tránh né.
“Ừ, cũng không có gì.”Thất Sách nhún vai, căn bản không để tâm. Hoặc gã không thấy hứng thú.
Trọng Bát mỉm cười, tăng thêm mấy phần hảo cảm với Thất Sách. Người như gã, bất kỳ ai dùng tâm cơ đềut hấy hổ thẹn, thấy thừa thãi.
“Từ khi gặp huynh, đệ mới thấy vận khí không tệ, bắt đầu muốn làm việc lớn.” Trọng Bát nói thật, “Thát tử khinh người Hán chúng ta quá mức, dũng sĩ Hán tộc đông gấp mười Thát tử, nếu có thể đồng tâm hợp lực thì phục hưng Hán tộc chỉ là chuyện nay mai. Đuổi Thát tử khỏi quan ải, cứu dân tộc chúng ta mới là hành vi của nam nhân.”
Thất Sách đang thiếu phương hướng phấn đấu, nghe vậy không khỏi động dung. Gã nhớ đến hai cái chân gãy của sư phụ kể chuyện, đến kho củi mà Văn thừa tướng dưỡng lão.
“Nói đi nói lại, vẫn là huynh phải lên làm bang chủ? Đấy gọi là duyên mộc cầu ngư.” (leo lên cây tìm cá, hàm ý tìm sai đối tượng).
“Nếu chỉ làm việc mình thích thì sao xứng là anh hùng?” Trọng Bát không hề e dè.
“À, thế cũng được.” Thất Sách bật cười, thật khó phản bác.
“Làm bang chủ Cái Bang và đuổi Thát Lỗ là hai việc, nhưng làm người đứng đầu thì thực hiện việc khác dễ dàng hơn. Giờ Cái Bang thiếu nhân vật đỉnh thượng, thế lực Bạch Liên giáo càng khó khống chế, đại cục còn chưa rõ, người Hán không nên chia rẽ, để Thát tử có cơ hội lật lại thế cờ.” Trọng Bát nói.
Thất Sách gật đầu, được nghe kể truyện nhiều nên gã quen thuộc với từ ngữ kiểu đó.
“Nếu Thái Cực huynh nguyện ý đảm đương trọng nhiệm, tiểu đệ cam tâm về Bạch Liên giáo, bề ngoài là quay về vì lập công, thật ra làm nội gián cho huynh, chúng ta đoàn kết lại, thế lực người Hán không chia rẽ, đại sự sẽ thành thôi.” Hàm ý của Trọng Bát là Thất Sách đã đồng ý rồi.
“Huynh đệ còn nhỏ tuổi mà suy nghĩ kì kì quái quái như thế, thật nên cho huynh đệ vào truyện của Tử An làm bạch diện thư sinh Quỷ Tài tướng công. Được bước nào hay bước ấy, chỉ cần không phụ lòng mình là được, còn huynh đệ không nhất thiết phải làm nội gián gì đó, nghe có vẻ nguy hiểm lắm, thấy không ổn thì cứ bỏ đi thôi.” Thất Sách thở dài, coi như đồng ý.
Trọng Bát nắm chặt tay Thất Sách, kích động khôn cùng, tình cảm tâm giao đó cảm động được người tình cảm phong phú như Thất Sách.
“Nếu Trọng Bát huynh đệ không chê, hai chúng ta lấy đất làm hương, kết bái huynh đệ, học theo người xưa nghĩa kết kim lan?” Thất Sách nhớ đến các anh hùng Thủy Hử trong truyện của Tử An, suốt ngày chỉ lo đi kết bái, sau cùng tuy không thành nghiệp lớn nhưng cũng kết bái được một trăm linh tám vị hảo hán.
Giờ gã đang kích động, liền nảy ra ý niệm đó. Trọng Bát vừa kinh vừa mừng, liền dập đầu với Thất Sách. Gã giật mình, vội đáp lễ.
Cả hai không ngừng vái nhau, đến khi mồ hôi đầm đìa mới ngừng.
“Huynh đệ gọi huynh là Thái Cực, kỳ thật tên huynh là Thất Sách. Đệ là Trọng Bát, huynh là Thất Sách, một vị hảo huynh đệ khác của huynh có hiệp danh là Tam Phong, tên chúng ta đều có con số, thôi thì dùng để phân thứ tự luôn. Tam Phong đại ca, huynh là nhị ca, đệ là tam ca, cho thêm hai vị huynh đệ thân thiết kia vào làm tứ đệ, ngũ đệ luôn.” Thất Sách thao thao bất tuyệt, Trọng Bát gật đầu, dĩ nhiên không dị nghị gì.
Cả hai kết bái huynh đệ, tâm tình vui vẻ, Trọng Bát nói về thiên hạ đại sự, tình huống các bang các phái cùng tình hình binh lực triều đình mà gã biết cho Thất Sách nghe.
“Hiện giờ quan trọng nhất là khiến người Cái Bang tâm phục khẩu phục thì huynh mới thật sự trở thành bang chủ, lời nói mới có trọng lượng.” Khẩu khí Trọng Bát hết sức hưng phấn.
“Vậy phải làm sao?” Thất Sách hói thẳng, nếu làm một vị bang chủ ai cũng coi thường thì vô vị cực độ. Đã làm, phải làm cho có thể diện.
“Làm việc lớn, càng lớn càng tốt. Còn chín ngày nữa là đến đại hội anh hùng, chúng ta bỏ ra ba ngày tìm mục tiêu hạ thủ, ba ngày tiếp đó làm việc lớn, ba ngày còn lại đủ để sự việc lan truyền.” Mắt Trọng Bát sáng lên.
Trời sáng rõ, vạn dặm không mây.
Nhiệt Hà đại sơn cốc, khu vực săn bắn của hoàng gia. Cỏ thu vàng võ mọc cao hơn thân người, gió lớn thổi ào ào.
Cộp cộp cộp cộp, sơn cốc không còn yên tĩnh, sát khí lan tràn. Nhưng sát khi không xuất phát từ mãnh hổ dã thú hoặc phi cầm cự mãng ẩn mình trong cây cỏ mà từ hơn hai nghìn người lạnh lùng quan sát từ xa.
Hai nghìn đôi mắt này chỉ trong vòng nửa canh giờ đã bức mọi mãnh thú trong trường săn đến sơn cốc khô héo này, đợi hoàng đế chí cao vô thượng ung dung phóng tên hạ sát.
Tinh nhuệ. Hai cánh thiên nhân đội được võ trang đầy đủ, khải giáp hùng hậu bảo vệ hai bên hoàng đế Thoát Hoan Thi*p Mộc Nhi, quân dung nghiêm chỉnh, giữ chắc trường thương thiết câu, mắt như chim ưng, không thẹn là một trong những cánh quân mạnh nhất của thiết kị ௱ôЛƓ Cổ tung hoành vạn dặm.
Thiết kị kiêu dũng thiện chiến này toàn là thuộc hạ của Quách Thi*p Mộc Nhi, do Vương Bảo Bảo đích thân tuyển chọn để bảo vệ hoàng đế.
Ngoài xa hơn nữa là hai cánh vạn nhân đội hạ trại, có điều hai đại đội này lâu ngày không giao chiến, ngựa mập người chậm chạp, vì thế Vương Bảo Bảo mới mang theo thân binh.
Di động. Hai con báo hoang đang vờn một con linh dương thụ thương, đám cỏ cao xao xác, lộ rõ hình tích.
“Thường nghe người ta nói tướng quân võ công cái thế, trị quân nghiêm minh, tỷ thí bắn tên với trâm được chăng?” Hoàng đế trẻ tuổi nói với vẻ hứng thú.
“Mời hoàng thượng.” Vương Bảo Bảo mỉm cười, bỏ qua những lời khách sáo kiểu “vi thần không dám,” “đồn đại là quá khen mà thôi”.
“Vì sao?” Hoàng đế mỉm cười, giương cung nhắm chuẩn vào con thỏ hoang.
“Hoàng thượng bắn được hai con báo, thần chỉ được một, hoàng thượng bắn được một trăm con mãnh hổ, thần cố gắng bắn được chín mươi chín con.” Vương Bảo Bảo khí vũ hiên ngang, thừa nhận tiễn thuật vô địch thiên hạ, nhưng không dám vượt mặt đương kim thánh thượng. Lời lẽ mềm mỏng nhưng không nhún nhường quá độ, không mất uy phong tướng quân.
“Nếu trẫm bắm trượt thì sao? Lẽ nào tướng quân cũng bêu xấu theo?” Hoàng đế bật cười, không lấy làm phiền lòng vì những lời kiêu ngạo của Vương Bảo Bảo. Người ௱ôЛƓ Cổ cưỡi ngựa đánh khắp thiên hạ, luôn kính trọng anh hùng chân chính.
“Không thể nào.” Vương Bảo Bảo không hiểu sao lại tự tin như thế.
“Vậy ư? Trẫm thấy chưa chắc.” Hoàng đế cười ha hả, kéo căng cung.
Hai con báo vẫn vờn con linh dương thương tích khắp mình, hoàn toàn không biết bản thân sắp mất mạng.
Hoàng đế nhếch môi, cây cung kéo căng. Mũi tên sắc lẹm hơi chếch lên, sẽ xuyên qua bãi cỏ, bay vào khu rừng.
Vương Bảo Bảo nhanh chóng giương trường cung, khẽ quát rồi lắp một mũi tên, thiết tiễn xé không gian bay ra. Không thẹn là tên của đương kim ௱ôЛƓ Cổ đệ nhất tướng quân. Mũi tên của y lao vun ✓út, đuổi sát tên của hoàng đế, dấy lên áp lực, ép toàn bộ cỏ khô rạp xuống, thậm chí đứt rời, không ít ngọn cỏ nát vụn.
“Hay lắm!” Hoàng đế kinh thán. Mũi tên bắn sau không chỉ bắt kịp mũi bắn trước mà áp lực như lôi điện ép mũi trước trầm xuống, mũi tên hoàng đến vốn bắn hơi cao lập tức cắm vào đầu con báo to nhất. Mũi tên của Vương Bảo Bảo vẫn vun ✓út, biến mất vô ảnh vô tung.
Con linh dương thụ thương ngẩn ngơ nhìn con báo vỡ óc, từ từ gục xuống. Con báo còn lại rống lên kinh hoàng bỏ chạy, liên tục nhìn quanh xem địch nhân ở đâu, lông lá toàn thân dựng đứng.
“Quả nhiên danh tiếng không dành cho kẻ bất tài, tiễn pháp của tướng quân tuyệt diệu.” Hoàng đế vỗ tay.
Hai nghìn quân lập tức giận chân hét lớn trợ uy, thanh thế cực độ kinh nhân. Tiếng thét khiến con báo hoa đang hoảng loạn lập tức nằm xuống đất không dám loạn động, mấy con mãnh sư ẩn mình trong sơn cốc cũng gầm lên kinh hãi, chim chóc nháo nhác bay lên. Vương Bảo Bảo tướng quân không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, y không thấy mũi tên trúng đích nên rất để tâm.
Vương Bảo Bảo tiễn pháp thiên hạ vô song, nhãn lực càng cao siêu, được xưng tụng “Bách lý toái hoa châm”, y tính toán rằng mũi tên đó phải cắm vào mắt một con bạch ngạch hổ. Nhưng tên biến mất, như thể bị sơn cốc thần bí nuốt chửng.
“Lạ thật.” Vương Bảo Bảo nhíu mày, không đợi hoàng đế lên tiếng đã lắp thêm một mũi tên.
“Tướng quân định bắn ૮ɦếƭ con báo hoa?” Hoàng đế bật cười, cho rằng Gi*t một con súc sinh sợ hãi không có gì thú vị.
“Thần định bắn con bạch hổ dâng cho thánh thượng, chúc hoàng thượng long thể an thái, quốc tĩnh dân an.” Vương Bảo Bảo hướng mũi tên vào con bạch ngạch hổ đang cảnh giới tứ phía. Không bắn thì y không thống khoái, mũi tên này khác lúc trước, đuôi tên có thiết trảo đặc chế, phát ra kình lực bá đạo hơn nhiều.
“Bạch hổ ở đâu ra nhỉ?” Hoàng đế còn đang hồ nghi, Vương Bảo Bảo lại bắn tên. Thiên hạ đệ nhất tiễn không gì chống nổi, áp lực như bão, bá đạp xé toang bãi cỏ khô trước mặt, nhất thời bụi bay mù trời.
“Hay!” Gần như cùng lúc, hai nghìn đôi mắt khen ngợi tận đáy lòng. Kình lực từ đuôi mũi tên rít lên o o, khiên lông bạch hổ dựng lên.
Mũi tên bén còn cách đầu nó ba tấc.
Vương Bảo Bảo cũng sững người. Mũi tên không khiến bạch ngạch hổ nát óc mà dừng lại trên không rồi bay ngược cực nhanh, bay ngược về hướng hoàng đế.
Mũi tên đó nằm trong một bàn tay lớn. Bàn tay mọc trên mình một nam nhân còn giống dã thú hơn dã thú, nam nhân đó có đôi chân nhanh như gió cùng đôi mắt hưng phấn ngây thơi.
“Đúng là tên tốt, suýt nữa không bắt được.”
Thái Cực, Thất Sách!
“Hộ giá!” Vương Bảo Bảo kinh hãi gầm lên.
Dù không ai nhận ra tình hình nhưng lúc nào cũng quán triệt mệnh lệnh đã thành phản xạ. Hai nghìn mũi tên đồng thời giơ lên, nắm chuẩn vào sơn cốc phía dưới, không cần tìm điểm đen di động khả nghi nào mà cùng bắn xuống, áp chế theo cách bạo lực nhất.
“Cẩu hoàng đế! Hôm nay là ngày tàn của ngươi.” Thất Sách gầm lên, nội lực cương mãnh cơ hồ phun cả vào mặt hoàng đế.
Tay trái gã cầm một lá thuẫn lớn bằng thép, tay phải cầm hai mũi tến lẽ phải cắm trên trán bạch hổ.
Lao tới. Lao tới. Lao nhanh tới.
Hai mũi tên lướt trong sơn cốc, như đám mây đen hình dạng không theo quy tắc nào.
“Tốt nhất ăn cho no vào.” Thất Sách vung mạnh tay phải, hai mũi tên Vương Bảo Bảo bắn tới lúc nãy liền văng ta với tốc độ kinh nhân, vụt qua hai nghìn mũi tên, xẹt tới hoàng đế.
Hoàng đế kinh hãi hô lên, Vương Bảo Bảo không kịp nhả tên đón đỡ, hai mũi tên ✓út tới. Một viên tham tướng trúng tên gục xuống, con ngựa đen ngã theo.
Kỹ năng ám khí của gã cực kém, lực đạo tuy mạnh song trượt xa lắc, viên tham tướng xui xẻo cùng con hắc mã đều cách hoàng đế rất xa, đến ba trượng.
“Cẩu hoàng đế đúng là may mắn, không hổ trời ban lương duyên.” Gã không ngã lòng, vẫn dùng thành ngữ loạn xạ, tay trái cầm đại thiết thuẫn vận kình múa loạn xạ, dễ dàng chấn bay mấy chục mũi tên bắn vào mình, cước bộ tiến vùn vụt. Trăm con mãnh thú bị dồn vào sơn cốc không có bản lĩnh tránh tên, máu tóe lên bùn đất mạt cỏ đã nát vụn, có con bị bắn thành con nhím, không kịp rống lên đã bị hai nghìn luồng sát khí phủ kín.
Thất Sách ngày càng đến gần, sống lưng hoàng đế toát mồ hôi lạnh.
“Chia ra làm ba.” Vương Bảo Bảo lâm nguy bất loạn, thiết tiến trong tay nhắm chuẩn vào Thất Sách đang lao tới.
Hai nghìn võ sĩ từng trải sa trường phân thành ba, một phần ba tiếp tục bắn tên, một phần ba giơ trường thương thiết câu giục ngựa lao xuống sơn cốc, một phần ba còn lại vây kín hoàng đế, từ từ lùi lại. Tiếng còi lanh lảnh lập tức vang lên, truyền đến tai hai cánh vạn nhân đội.
“Tùy ý bắn tên.” Vương Bảo Bảo hạ lệnh. Mấy trăm mũi tên nhắm vào Thất Sách.
Thất Sách hơi chậm cước bộ, lách người ra sau tấm thuẫn, chặn đứng đa số tên bắn tới, tay phải không ngừng xuất ra “ Kiến Long Tại Điền “, kình khí ào ào chấn lệch nhưng mũi tên bay tới quá gần.
Đột nhiên, thiết thuẫn của Thất Sách chấn động vì bị mũi tên trầm trọng của Vương Bảo Bảo bắn trúng.
“Xem ngươi đỡ được mấy mũi tên của ta!” Vương Bảo Bảo tự phụ, lại bắn ra một mũi tên nữa.
Vương Bảo Bảo võ nghệ bất phàm, luyện nội công đặc biệt “Dã hô hảm” từ Tây Vực truyền vào đại thảo nguyên ௱ôЛƓ Cổ, cách phát kình cho đến hô hấp thổ nạp đều khác với công phu các phái Trung Nguyên. Y là cao thủ trong các cao thủ, nếu không phải từng tận mắt thất thủ đoạn sát nhân của Bất Sát, với cá tính của y tất đã cho rằng mình là người võ công đệ nhất thiên hạ.
“Được lắm.” Thất Sách khua thiết thuẫn gạt liên tục mười hai mũi tên của Vương Bảo Bảo, tay gã tê đi.
Tên bay khắp trời như châu chấu, đều nhắm vào Thất Sách, áp lực này gấp vạn lần hai nghìn mũi tên bắn loạn xạ lúc trước. Gã cật lực chống cự, cước bộ gần như khựng lại, nhưng không quên nhặt tên rơi cạnh mình, vừa lùi và ném về phía hoàng đế.
Hoàng đế cố trấn định, nghe thấy sau lưng liên miên vang lên tiếng kêu thảm, Thất Sách ném tên loạn xạ tuy không chuẩn nhưng đều là hung khí bá đạo, mấy giọt máu nóng thậm chí xuyên qua tầng tầng hộ vệ, văng lên mặt hắn.
Vương Bảo Bảo tiếp tục ngưng thần phát tiễn, ở ngoài xa so tài với Thất Sách, thóng sau đã bắn ra hơn bốn mươi mũi, gồm cả ba lầ sử dụng tuyệt kỹ liên châu, cộng thêm nghìn mũi tên khác phụ trợ, ép Thất Sách không di chuyển được nửa bước.
Quân ௱ôЛƓ Cổ càng bắn, Thất Sách phản kích càng dữ dội, càng lúc càng cách xa đội ngũ của hoàng đế.
Vương Bảo Bảo giơ cao cung trên tay trái, tiễn thủ lập tức ngừng bắn.
“Trước khi ૮ɦếƭ, ngươi cho ta biết tên mau.” Vương Bảo Bảo thầm bội phục, thích khách thế này nếu không phải địch nhân thì xứng đáng rót rượu kết giao.
“Thái Cực!” Thất Sách không đỏ mặt hay thở dốc, giọng như chuông đồng.
“Lại là hắn!” Vương Bảo Bảo nheo mắt, hóa ra là giang hồ cuồng nhân năm lần ám sát Nhữ Dương vương không thành. Dũng cảm như thế, chả trách Bất Sát cũng không bắt được.
Cả hai nhìn nhau, hoàng đế đã thoát đến chỗ an toàn, hai đội ngũ bảo vệ vội xông tới.
Mặt đất rung lêm, bách điểu kêu vang. Mặt đất truyền lại chấn động kinh tâm động phách, hơn sáu trăm thiết kỵ chia thành ba tốp cầm trường thương thiết câu xông lên, không ai hò hét, không cần hư trương thanh thế, chỉ có tiếng vó chấn động màng tai.
“Không ổn.” Thất Sách kêu thầm, nếu chính diện giao phong với mấy trăm thiết kị ௱ôЛƓ Cổ coi cái ૮ɦếƭ như lông hồng này thì dù dũng sĩ võ công cao đến đâu cũng không thể toàn mạng rút lui. Chỉ cần hơi phân tâm là trả giá bằng mạng sống ngay.
“Việc này thế là đủ rồi, không đi thì nguy mất.” Gã hít sâu, khổng khiếu nhanh chóng thu lại, tụ tập chân khí toàn thân xuống Đan điền.
Cự ly giữa gã và sáu trăm thiết kỵ còn không đầy ba mươi trượng.
Gã đột nhiên quát to, cỏ khô dưới đất dựng đứng lên.
Thần câu Vương Bảo Bảo chồm lên, hơn sáu trăm chiến mã đang lao đến chỗ gã đều ngừng lại, hí vang, suýt nữa ngã gục. Tiếng gầm kinh thiên của gã là Trấn hồn ca mà người Cái Bang đều biết, nếu mấy vạn người đồng thời thét vang thì không phải trò đùa, bang chủ mấy đời trước Tề Thiên Quả từng dẫn bang chúng thét cho đại quân ௱ôЛƓ Cổ vây Thanh Châu không dám vượt Lôi trì trong vòng ba tháng, quốc vận Nam Tống nhờ thế có thêm ba tháng tồn tại.
“Thái Cực này lẽ nào là lôi thần?” Vương Bảo Bảo kinh hãi, kẹp mạnh hai chân, con ngựa đang cưỡi mới trấn định lại.
Đợi khi sáu trăm thiết kị định thần lại, trong màn mưa tên chỉ còn một lá thuẫn thép lớn phải ba người hợp lực mới miễn cưỡng khuân được.
Ám sát không thành. Khắp sơn cốc chi chít tên, lưu lại dư vị anh hùng hào sảng.