“Không đúng.” Triệu Đại Minh sờ lớp gai ốc trên tay, liếc mấy bang chúng ngồi ở ngọn cây cao hơn, nhưng không ai rúc tiếng cú mèo kêu để cảnh báo, các đệ tử ba túi mai phục ngoài xa giám thị động tĩnh của quân Nguyên cũng không phát tín hiệu.
Triệu Đại Minh nhảy lên ngọn cây, không thấy động tĩnh gì của Nguyên binh trong vòng hai dặm.
Đối trận tỷ võ ngay dưới chân thiên tử này, giang hồ hào khách tụ tập lại, dù triều đình điều động mấy vạn người đến trấn áp cũng là bình thường, nhưng giờ lại không thấy nửa binh nửa tốt, lẽ nào triều đình lười nhác? Hoặc các nơi xảy ra dân loạn, triều đình nhất thời không thể chia ra?
“Không, vẫn không ổn.” Triệu Đại Minh lắc đầu, không hiểu căn nguyên hàn khí thấm lên mình là từ đâu.
Chậm hơn một chốc, Thất Sách cùng Tam Phong ở dưới cũng cảm giác được hàn khí bất ngờ dấy lên từ quần hùng. Tam Phong thiện nghệ “nghe khí thế” chợt dỏng tai, cảm giác sức mạnh áp bức đó cơ hồ phát ra tiếng gầm chói tai, như hung thú thời tiền sử hung ác, không thể nhìn rõ hình dáng đang gầm gừ trong bóng tối. Sức mạnh của âm thanh đó cực kỳ tà ác, không thể hình dung được.
Thất Sách theo bản năng đẩy Hồng Trung ra, sánh vai cùng Tam Phong, đều cảm giác được đối phương run lên, toàn thân nổi gai ốc. Trước hôm nay, cả hai không ngờ rằng mình lại sợ hãi đến thế.
“Thế là sao nhỉ? Không giống với bị ám toán.” Tam Phong nhíu mày, y xông pha giang hồ lâu nay, cũng từng hoảng sợ, từng nảy sinh ý thoái lui khi sa vào khổ đấu, nhưng chưa từng khi*p sợ trước khi giao đấu như thế này?
“Trường Bạch sơn bạch ngạch hổ do ai đó nuôi ở kinh đô xổng chuồng?” Thất Sách nghiến răng.
“Nguy hiểm” là thứ phi thường kì diệu, có người trời sinh có thể phát giác được thứ có thể nguy hại đến sinh mệnh mình ở gần, hoặc nảy sinh dự cảm khi đại họa lâm đầu. Ở phương đông, người cảm ứng được kiếp nạn lớn như núi lở, địa chấn, thiên lôi được gọi là tiên nhân; ở phương tây, người dự kiến được thế giới sau nghìn năm được gọi là tiên tri. Càng kinh qua nhiều sinh tử càng có trực giác phát giác được nguy hiểm, người võ công càng trác tuyệt, ngũ cảm trong trẻo thì càng quan sát được những thứ người thường không thể.
Trong số quần hùng, mấy tiền bối tu vi cao thâm cũng nhận ra khác lạ, đứng ngồi không yên, song Cái Bang bang chúng ngồi đầy ngọn cây lại không ai cảnh báo, quả thật kỳ quái.
Triệu Đại Minh đột nhiên nhớ ra lúc toàn thân lạnh ngắt, từ trong ra ngoài đều ngập trong sợ hãi là khi nào.
“Đại Minh, chạy mau!” Tiếng gầm nóng nảy của sư phụ năm xưa vang bên tai, tiếp đó là máu đỏ lan tràn.
Triệu Đại Minh trừng mắt, cơ hồ ngã khỏi cành cây.
Một bạch my lão đạo mặc hắc bào cúi đầu thong thả đi ra từ giữa đám đông đang kinh hãi. Lão đạo không nói gì, tay áo khẽ phất, lá khô dưới đất không có gió mà cuốn lên, chưa chạm vào tay áo lão đã tan thành bụi, công lực quả quỷ dị kinh hãi.
Lão đạo toàn thân đen sì, đứng đối diện Thất Sách và Tam Phong, lưng còng xuống, không hề ngẩng mặt lên. Tam Phong cảm giác được cự lực vô hình nhanh chóng lan tràn rồi tan đi, mấy bó đuốc cắm trên cây cối quanh quảng trường run lên, ngọn lửa thu nhỏ hẳn.
Bạch my lão đạo sĩ ngẩng đầu, đuốc lửa rực lên.
“Đúng là nội lực kinh nhân, thủ đoạn đáng sợ.” Quần hùng chấn kinh. Võ công của Tam Phong và Thất Sách khiến chúng nhân say mê còn võ công của lão đạo khiến tất cả sởn gai ốc.
Lão đạo mặt mũi lạnh tanh, không phải kiểu ủ rũ mà là hai mắt lờ đờ, khiến người ta không nhận ra tâm tình lão. Một cái miệng, hai hàm răng đen xì khiến người nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Lão đạo ban nãy ẩn thân trong đám đông, đợi khi quyết đấu giữa lưỡng hiệp và phái Hoa Sơn kết thúc mới hiện thân, sát khí liền bộc lộ.
“Lão đạo, danh là, Bất Sát. Không có việc gì, đi ngay, ở lại, cùng bị Gi*t, với hai kẻ này.” Lão đạo nói chữ nào cũng bình thường, giọng nói không như chuông đồng, cũng không như đạn nổ, ngọn lửa quanh quảng trường chợt leo lét một cách không thể tin nổi, quần hùng đều cảm nhận được sát khí nồng nặc, có phần choáng váng. Đợi khi lão đạo nói ra danh hiệu đáng sợ nhất giang hồ, quần hùng đều biến sắc, lập tức lùi lại chừa ra một bãi rộng.
Hồng Trung cùng Linh Tuyết thoái lui mấy chục trượng theo quần hùng, sợ phân tán chú ý của Thất Sách và Tam Phong. Linh Tuyết khẩn trương đến mức không thốt lên lời, Hồng Trung nắm chặt tay, ngay cả Trọng Bát không biết võ công cũng biết hợp lực toàn bộ quần hùng vẫn không phải đối thủ của Bất Sát đạo nhân.
Bất Sát là một trong hai người ngộ được Dịch Cân kinh trong vòng trăm năm qua, sau đó phản lại sư môn, tàn sát nghìn vạn hào kiệt giang hồ, kiềm chế cả võ lâm. Ai nấy đều hoảng sợ Bất Sát, triều đình nhờ thế mới hoành hành. Bất Sát rời khỏi Thiếu Lâm rồi thu mười ba đệ tử, nhưng không ai đột phá được chướng ngại Dịch Cân kinh, lão không lấy thế làm tiếc mà càng cho rằng mình được trời thương, được sắp sẵn luyện thành võ học siêu phàm nhập thánh. Thành tựu của lão bất phàm, người võ lâm chỉ sợ chứ không kính trọng lão, càng khiến lão khó lòng kìm nén, xuất thủ không hề lưu tình.
“Tự đoạn, xương tỳ bà, chọc thủng màng tai, hai mắt, sườn non, gân chân, thì tha, cho, các ngươi.” Bất Sát nói ra những lời dọa nạt nhưng lão không hề có vẻ gì dọa nạt, mặt mũi lạnh tanh.
Tam Phong bất giác thoái lùi một bước, mồ hôi lạnh đầm đìa, kì nhân từng chỉ dẫn võ công cho y cảnh cáo rằng, khắp thiên hạ, người duy nhất không nên thử đối kháng chính là Bất Sát đạo nhân, gặp lão là chạy, nếu khổ tu hai mươi năm, lúc đó mới có hy vọng cùng lão đấu sinh tử. Khi ấy y không để tâm, giờ gặp mặt mới biết chạy trốn cũng là bản lĩnh.
Thất Sách cậy vào tính vô tri của người nhà quê, chặn trước mặt Tam Phong, ra hiệu cho y rằng chốc nữa cả hai xuất chiêu là xuất toàn lực, công kích thật nhanh khiến Bất Sát không thể trả đòn.
“Trên cây, xuống đây.” Bất Sát phất tay phải, gốc cổ thụ bên đường trút lá ào ào, một chiêu Thiếu Lâm Phách Không chưởng bình thường lại đạt uy lực cỡ đó.
Triệu Đại Minh cười hì hì nhảy xuống, không hề bỏ chạy: “Như thế là tha ૮ɦếƭ cho bọn ta, sao ngươi không lên phố mua phân? Mua mười lạng bạc một cục, thế nào ngươi cũng có phần.” Triệu Đại Minh cười cợt, chân khí bố khắp toàn thân. Bất Sát nhìn y, chân khí trên mình y khiến lão nhớ đến một bằng hữu cũ.
“Ngươi, có muốn biết, sư phụ ngươi, trước khi ૮ɦếƭ, có khóc lóc, cầu xin, hay không?” Bất Sát nhớ lại trận đấu với bang chủ Cái Bang Hoắc Trọng mười lăm năm trước. Hàng Long thập bát chưởng chỉ xuất mười một chiêu, hai tay Hoắc Trọng đã bị lão nắm lấy ném xuống giếng, sao đó Hoắc Trọng bị tù cấm tại thủy lao đại đô ba năm, toàn thân rữa nát.
“Ngươi nhắc đến lão khốn đó hả? Ta không vừa mắt với lão lâu rồi, tính ta lười mà lão bức ta luyện thập bát chưởng rắm chó gì đó, hơi tí là đấm đá. Ngươi Gi*t lão, được lắm. Chốc nữa ta phải cảm tạ ngươi, ha ha.” Triệu Đại Minh cười lớn, vỗ tay đôm đốp, ép khí thế của Bất Sát xẹp xuống.
Tam Phong cùng Triệu Đại Minh chưa từng gặp mặt, nhưng từ tiếng cười cùng xú khí là biết đối phương là bang chủ Cái Bang thân hoài thuần dương cương khí, kinh mạch nở rộng khi phẫn nộ, nội lực hơn xa y, quả thật võ học trên đời vô vàn, ai cũng có sở trường. Tuy Bất Sát vừa nãy dọa nạt tất thảy nhưng quần hùng quyết không thể bỏ lỡ trận quyết đấu sinh tử liên quan đến họa phúc võ lâm này, so ra lưỡng hiệp lúc trước chỉ là khởi động cho nóng người mà thôi.
“Trấn Ma chỉ, trên mình ngươi, giải chưa?” Bất Sát nhìn Thất Sách, buông ra một câu không đầu không đuôi.
“Thì sao?” Thất Sách ngưng thần, khí trầm hạ bàn.
“Không để, ngươi, sống tiếp được.” Bất Sát dứt lời, mấy chục ngọn đuốc quanh quảng trường tắt ngóm, Noãn Phong cương tối om.
Thất Sách cảm giác được cuồng phong cuốn vào mặt, Bất Sát đã lao tới, năm ngón tay xòe rộng, sử dụng Long Trảo thủ trong thất thập nhị tuyệt kĩ.
Bất Sát ngộ được Dịch Cân kinh, sử dụng bất kỳ môn võ công nào cũng dễ dàng, chiêu thức bình phàm rơi vào tay lão cũng tăng hẳn uy lực, bá đạo tuyệt luân.
“Lợi hại!” Thất Sách cậy vào tính vô tri xoay người tránh đi, hai tai ôm lại, định gạt Long Trảo thủ nhưng bị quái lực hất văng, như lúc trưa bị Kiến Long Tại Điền của Triệu Đại Minh quay tít. Gã văng đi năm, sáu trượng mới dừng, Bất Sát nhíu mày, lần đầu tiên lão gặp tình huống này.
Lúc Thất Sách thử đẩy lệch một chưởng của Bất Sát, Tam Phong xuất chưởng từ sau lưng gã, dốc toàn bộ mười thành công lực giáng vào mình Bất Sát. Lão không né tránh, công lực Dịch Cân kinh tự động vận chuyển hộ thể. Tam Phong xuất chưởng lực như sấm, nhưng tựa hồ đánh trúng trụ sắt, chưởng lực phản lại toàn bộ, y cả kinh vội lăn về phía sau mượn lực. Khoảng khắc đuốc tắt, thực lực song phương lộ rõ cao thấp.
Bất Sát không thừa thắng truy kích, lão còn để ý đến hành động của Triệu Đại Minh.
Ban nãy lão đối đầu với hai hiệp khách, Triệu Đại Minh không nhân cơ hội tống ra một quyền, chỉ đứng ngoài vặn vẹo cổ, uốn người như đang làm động tác thể dục khởi động.
Thất Sách rớt xuống đất, trừng mắt nhìn vị bằng hữu hôm nay mới quen Triệu Đại Minh, Tam Phong cũng thờ hồng hộc, có phần bất mãn với thái độ rũ tay đứng ngoài của họ Triệu. Bất Sát Gi*t cả vạn người, cũng lấy làm khó hiểu với thái độ đó.
Lão cũng không có thời gian cả nghĩ, vì Thất Sách lại khom người, song chưởng cụp lại như chim sẻ, tụ kình vào lòng tay xuất ra. Đất bụi tung bay. Tay áo Tam Phong phơ phất, thân thể xoay tròn như con quay lớn. Cả hai từ hai hướng ập vào.
Thất Sách quát to, song chưởng đẩy tới, từ dưới hướng lên thành hai nửa vòng tròn, gã sử dụng một chiêu “Song xử kích chung” bình thường trong Kim Cương La Hán chưởng.
Bất Sát mặt mũi lạnh tanh, như đeo mặt nạ da người xấu xí, song cước ngưng lực bất động, đan nhau đẩy lên, vẫn một chiêu Song xử kích chung! Cả hai đều dùng ngạnh công, Thất Sách mượn đà chạy ba mươi bước mới tụ kình tống đến, Bất Sát thuần túy ngưng lực đẩy ra, cơ hồ coi Thất Sách chỉ là trẻ con lên ba. Hai bàn tay sắp va nhau, Thất Sách nghe được khổng khiếu chân khí trong thể nội Bất Sát như nhét đầy sắt khối khổng lồ, liên tục bị sức mạnh bất thường từ bốn phương tám hướng đè nén, phát ra tiếng động inh tai.
“Thất Sách, không thể ngạnh tiếp.” Tam Phong cũng nghe ra, song chưởng vẽ nửa vòng tròn, định giải bớt âm phách chưởng lực của Bất Sát. Thất Sách vội chuyển công thành thủ, dốc hết nội lực chuyển hóa thành tán lực.
Tiếng ầm ì vang lên liên tục, cả ba xuất chưởng như sấm sét, muội lửa trên những ngọn đuốc quanh quảng trường bị áp lực nhanh chóng khuếch trương đốt cháy lần nữa.
Quần hùng đều kinh hãi, bên tai vang lên tiếng nổ vang vọng.
Bất Sát cong hai tay thành trảo, thi triển Long Trảo thủ nát đá tan vàng, lưỡng hiệp xoay quanh lão, lúc nhanh lúc chậm, dựa vào Mạn quyền mà lão chưa từng thấy để chống chọi. Nội lực Thất Sách hơi kém hơn Tam Phong, kinh nghiệm đối địch không bằng nên nhanh chóng thoát lực, cũng may Tam Phong dốc sức đón đỡ sáu phần thế công của Bất Sát.
Mạnh như Tam Phong cũng không chống nổi, mỗi trảo của Bất Sát đều ngầm chứa hậu kình hùng hồn, hai chân y như dẫm trên dòng đá lở, nhanh đến độ không thể đứng vững. Cước bộ vừa hư phù, nội lực liền hao hụt.
Bất Sát vốn định khiến hai đối thủ hao kiệt chân nguyên nên không sử dụng sát chiêu, bị chiêu thức quái dị hóa giải mất mà lão cũng không để tâm. Những mỗi lần lão cho rằng cả hai đã dùng đến giọt nội lực sau chót thì Thất Sách cùng Tam Phong lại ép được kình lực vốn không thể tồn tại từ chân khí khổng khiếu ra, khiến lão bắt đầu cảm thấy phẫn hận. Việc lão lo lắng nhất lại là thật?
Tam Phong liếc nhìn, lưỡng hiệp đồng thời buông tay lăn đi, dựa vào kình lực của Bất Sát, văng đi ngoài mười lăm trượng mới đáp xuống đất.
Bất Sát không đuổi theo, lúc đó quần hùng mới nhìn rõ hai chân lão lún xuống đất, quanh đó mặt đất mấp mô không đều, hiển nhiên ba trăm chiêu vừa rồi đều là nội công trọng thủ. Lưỡng hiệp thở hồng hộc, hao mất quá nửa chân khí, mồ hôi tuôn ra đến chín phần là mồ hôi lạnh cửu tử nhất sinh.
Triệu Đại Minh khởi động xong, lại tự móc mũi, bật máu ra cũng mặc kệ. Ban nãy y không gia nhập chiến cục, chỉ không ngừng đảo mắt nhìn tình thế.
“Này, ngươi đánh hay không?” Tam Phong trừng mắt nhìn Triệu Đại Minh với vẻ bất mãn, tuy không không biết họ Triệu nhưng dù sao đối phương cũng được võ lâm công nhận là đệ nhất cao thủ chính phái, hà huống dương cương chân khí của Triệu Đại Minh tuyệt đối hơn hẳn y.
“Đánh chứ, đợi khi hai ngươi đầu hàng thì ta ra tay, bằng không cứ lùi sang bên, một mình ta giải quyết.” Triệu Đại Minh vỗ hai tay vào mặt, cơ hồ muốn lấy tinh thần, nhưng thủ kình của y ngày càng mạnh, hình như muốn tát mình ngất xỉu.
“Làm cái gì vậy hả? Cùng xông lên đi. Bắt hắn như bắt ba ba trong chum.” Thất Sách nhả trọc khí ra, thủ thế Mạn quyền, quat vang như sấm. Chân khí trong thân thể gã cuồn cuộn, nhất thời không thể lặng lại.
Triệu Đại Minh rảo bước lên, hoàn toàn không coi Bất Sát ra gì. Thất Sách cùng Tam Phong nhìn nhau, lẽ nào Triệu Đại Minh tự tin đến độ đinh một mình đả bại Bất Sát?
“Hai ngươi nghe đây, lão trọc này vừa nãy chỉ dùng tám phần sức làm nhục các ngươi, đừng tưởng mình còn cơ hội, dù thêm ta nữa thì không địch nổi hắn.” Hai má Triệu Đại Minh sưng lên, cơ hồ nứt toác da.
Tam Phong gật đầu, ẩn ẩn ước ước “nghe được” chân khí trong thể nội Bất Sát vẫn còn không gian để lớn thêm.
Triệu Đại Minh trừng mắt nhìn Bất Sát, lão không phản bác cũng không tỏ vẻ gì.
Trọng Bát thấy bang chủ sắp đấu với Bất Sát nhưng không chắc thắng, chợt nảy ra kế sách thi triển Bách nhân đả cẩu trận, Tỏa hồn ca, Độc xà trận, Loạn thạch trận, song đều vô dụng, lẽ nào chỉ còn cách sử dụng chiêu đó? Y liếc nhìn Từ Đạt có vẻ ngoài trầm ổn nhưng thật ra túc trí đa mưu, Từ Đạt chậm rãi gật đầu.
“Nếu tất cả hợp lực cũng không đánh lại tên trọc đầu này, vì sao còn tự dẹp uy phong để hắn cười thầm!” Triệu Đại Minh phồng bụng, chân khí bột phát, ngẩng đầu rảo bước, “nam nhân đại trượng phu, dù giao đấu hay đại tiện đều giống nhau ở khí thế. Có khí thế mới thắng được. Để một mình ta vỗ cái đầu trọc của hắn.”
Thất Sách cùng Tam Phong im lặng không phản bác được. Theo cả hai tính toán, không đánh nữa thì chạy nhưng không thể bỏ mặc một mình Triệu Đại Minh. Bất Sát lạnh lùng nhìn họ Triệu, tung hoành giang hồ ba mươi năm nay, võ công để lại ấn tượng cho lão không nhiều.
Hàng Long thập bát chưởng là võ công lão hiếm thấy.
“Sư phụ ngươi, trước khi ૮ɦếƭ, bảo ngươi, là tên ngốc, quả nhiên, như vậy.” Bất Sát tiến tới một bước.
“Kiến Long Tại Điền!” Triệu Đại Minh gầm vang, thân ảnh loáng lên, nháy mắt đã tới trước mặt Bất Sát, trong vòng mười trượng đều chìm trong sát ý của Hàng Long chưởng, cỏ cây tung bay, không thể tránh né được.
Hữu chưởng hùng hồn tống ra.
“Ngu xuẩn.” Bất Sát thốt, ngạnh tiếp Triệu Đại Minh một chưởng, vì vừa nói vừa đỡ nên иgự¢ lão nghẹn lại, suýt nữa không đề nổi khí, đâm ra thoáng kinh ngạc.
Triệu Đại Minh không bị chấn văng đi mà mượn kình lực quay lại tung ra một cước Thần Long Bãi Vĩ cương mãnh, Bất Sát khí ngưng không thuận, nhưng không nhảy lùi tránh mà thò tay xuất ra “Tham Hợp chỉ”, chỉ kình lăng lệ, ngăn đón ngọn cước có thể phá tan đá hoa cương của Triệu Đại Minh. Y coi như không thấy uy lực của Tham Hợp chỉ, đá cho Bất Sát liên tục lùi lại mấy bước.
“Được.” Thất Sách kêu to.
“Kiến Long Tại Điền!” Triệu Đại Minh song cước giẫm xuống đất gầm lên, nháy mắt đã đến trước mặt Bất Sát, giơ tay phải tống ra.
Vốn Bất Sát không ngưng được khí cũng không sao, nhưng ngươi liên tục đối chưởng với lão là đương kim võ lâm chính phái đệ nhất cao thủ. Lão bị chấn lùi liên tục, cát bụi tung bay.
Triệu Đại Minh liên tiếp thi triển luân phiên Kiến Long Tại Điền và Thần Long Bãi Vĩ, chưởng thoái song tuyệt, lay động sơn hà.
“Sao còn không đổi sang chiêu mới? Chỉ có hai chiêu thì đánh đấm gì?” Tam Phong thầm lấy làm lạ, Bất Sát nổi giận, gương mặt lạnh tanh chợt hiện lên sắc giận hiếm có, liên tiếp biến chiêu, Bàn Nhược chưởng, Đại Lực Kim Cương chưởng, Đại Bi thủ, Phổ Đà liên hoa chỉ đều không sánh được với uy lực của Triệu Đại Minh chỉ biết một chưởng, xưa nay lão chưa bao giờ bị sỉ nhục đến thế.
“Thần Long Bãi Vĩ!”
“Kiến Long Tại Điền!”
“Thần Long Bãi Vĩ!”
“Kiến Long Tại Điền!”
“Thần Long Bãi Vĩ!”
“Kiến Long Tại Điền!”
“Thần Long Bãi Vĩ!”
“Kiến Long Tại Điền!”
Triệu Đại Minh quát vang như sấm, chưởng như lay non dốc bể, dù chiêu thức và tiết tấu không biến đổi nhưng vẫn liên tục chấn lùi Bất Sát, quần hùng phấn chấn vô cùng.
“Ta muốn đại tiện!” Triệu Đại Minh đột nhiên gầm lên, nhân cơ hội Thần Long Bãi Vĩ tung ra, Nhất Chỉ thiền của Bất Sát cũng được xuất ra chống lại, y đá cao chân, quần toạc một đường rộng, một cục phân xẹt vào đối thủ. Ngón tay Bất Sát đâm ra trúng ngay một vật mềm mềm ướt ướt. Cục phân tầm thường sao chống nổi Thiếu Lâm thần chỉ, nát thành vô số mảnh, bắn khắp người cả hai.
Bất Sát phẫn nộ dị thường, mặc kệ chân khí lưu chuyển không thông, cố dốc mười thành chưởng lực ngạnh tiếp Kiến Long Tại Điền của Triệu Đại Minh. Cả hai đều dốc toàn lực, song song văng ngược lại.
Hai tay Triệu Đại Minh nóng rực, khí tức sôi trào, thổ máu ra rồi cười ha ha. Y là kì tài, nếu khổ luyện thêm năm năm, công lực tuyệt đối sánh kịp Bất Sát, hiện tại kém hơn bốn thành nhưng lại đánh cho lão không thể trả đòn, mình dính đầy phân, quả thật không gì vui bằng, vừa cười vang vừa thổ huyết.
Bất Sát dính đầy phân vụn cũng không khá hơn, trong lúc hơi thở không thông mà ૮ưỡɳɠ éρ phát ra mười thập thành công lực thì dù lĩnh ngộ được Dịch Cân kinh y cũng vẫn thương thân thể, kinh mạch tổn hại, không nói được thành lời.
Bất Sát hít sâu mấy hơi, chân khí như cục sắt nung đỏ tràn khắp khổng khiếu, dù kinh mạch thụ thương cũng phải lấy lại thể diện. Sát ý vô hạn tràn ra, đuốc trên quảng trường tụ lại thành đường tơ. Bất Sát hiện tại dù Đạt Ma sư tổ còn sống cũng không phải địch thủ.
Thất Sách cùng Tam Phong ngưng thần tụ khí, mặt kệ Triệu Đại Minh nguyện ý hay không, cả hai cần phải liên thủ mới có cơ hội sống sót.
Triệu Đại Minh lau máu trên khóe môi, đứng trước mặt lưỡng hiệp, trừng mắt nhìn Bất Sát: “Ngươi có biết ta giận nhất cái gì trên đời không?” Y gầm vang, ngửi ngửi mùi phân dính trên vai: “Thấy ngươi là ta hoảng sợ run người, khốn kiếp thật. Hôm nay không đánh tét ௱ôЛƓ ngươi không được. Kiến Long Tại Điền!”
Tam hiệp cùng xông lên, cơ bắp trên mặt Bất Sát giật giật, ngọn đuốc tắt ngóm.