Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân - Chương 01

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thiếu Lâm tự đệ bát đồng nhân - đồng nhân thứ tám chùa Thiếu Lâm. Truyền kỳ về một người nhà quê trở thành đồng nhân mạnh nhất trong lịch sử Thiếu Lâm.

Một thiếu niên nhà quê ôm mộng học võ hành hiệp giang hồ lên Thiếu Lâm. Nhưng Thiếu Lâm lúc đó đã đi xuống trầm trọng dưới ách đàn áp của Nguyên ௱ôЛƓ và của phản đồ Bất Sát. Ở đó, y gặp người đồng tâm đồng chí, con trai đại hiệp Trương Huyền, kẻ luôn bị đồng môn coi khinh và bắt nạt. Từ đây truyền kỳ bắt đầu.....

*****

Mưa trút xối xả vào màn đêm đen đặc. Lũ cuốn ào ào, dòng cát đá nhấn chìm nửa khu rừng, đá tảng dễ dàng nghiền nát những gốc cổ thụ. Tiếng đá ma sát vào nhau chói tai tựa vạn con hổ gầm rú, lại giống như do quái thú đen ngòm vô danh từ chốn hỗn độn phát ra. Mặt đất rít gào bi thương.

Bất chợt tia sét trắng xóa xé toang đám mây, mặt đất sáng lòa. Tia sét bổ thẳng xuống gốc cây.

Đột nhiên, bóng đen như chim ưng bay vụt, nhanh chóng lao vào một điểm xám trên mặt đất. Tiếng nổ ầm vang, cây cổ thụ gãy gục bốc lên khói xám cùng lưỡi lửa đỏ cháy rạng, phát ra tiếng tanh tách.

“Sư đệ, vì sao?” Một nhân vật dáng vẻ như hòa thượng lên tiếng hỏi, ngữ khí không hề oán hận. Cách hòa thượng mười thước, một cánh tay đầm đìa máu nằm dưới mặt đất cháy đen, tựa hồ vẫn đang giãy giãy.

Hình ảnh phản chiếu trong con ngươi hòa thượng là một tăng nhân vận cà sa khổ hạnh màu đen. Gò má hắc y tăng hõm sâu tựa thớ gỗ, ánh mắt kiên nghị không khác gì ma quỷ, tròng mắt cực kỳ vô hồn.

Hòa thượng áo xám thở dài, không đưa tay phong bế huyệt đạo trên cánh tay gãy, chỉ khẽ lấy lại tinh thần, kinh mạch liền ngầm hoán vị, vết thương lập tức ngưng chảy máu.

Phương pháp ngưng thần khống huyệt huyền diệu như thế, khắp thiên hạ chỉ có một môn võ công thực hiện được.

Tấm tăng y bị mưa thấm ướt, để lộ tấm thân gầy đét.

Hắc y tăng từ tốn tiến lên một bước, bước chân bình thản đặt lên mặt đất mềm nhũn, vô số giọt mưa trong phạm vi một trượng dừng lại trên không, bàn chân kia nhấc lên, nước mưa liền văng tứ tán. Nội lực đến cảnh giới này không còn thuộc phạm vi con người đạt tới.

Hắc y tăng phất ống tay áo, lộ ra năm ngón tay khoằm khoằm.

Mưa càng lớn hơn. Lại một tia sét giáng xuống.

===

Ở cổng Nhũ gia thôn, một lão nhân kể chuyện ngồi giữa bảy, tám cái ghế.

Lão nhân nhân phe phẩy quạt, kể mấy câu chuyện lặp đi lặp lại trong suốt năm mươi năm nay, từ câu chuyện lịch sử như Tam Quốc cho đến chuyện giang hồ như về kì hiệp Cầu Nhiêm Khách đời Đường, từ thích khách liệt truyện đời Đông Chu xa xưa đến Dương gia tướng của tiền triều. Trẻ con trong thôn lúc nào cũng thấy thú vị, chăm chú nuốt từng lời như ngày hôm qua, hôm kia hoặc trước nữa.

Một con chó già gầy giơ xương vẫy đuôi nằm dưới chân lão nhân, liếm cái chân cụt của chủ.

Một thiếu niên chân trần chừng mười sáu tuổi vuốt cái cổ lưa thưa lông của con chó, nhân lúc lão nhân dừng lại uống nước, liền bổ sung những chỗ hấp dẫn được kể sơ sài, ví như Dương Ngũ Lang ngộ ra Phục Ma côn pháp trong Đồng nhân hạng của Thiếu Lâm tự như thế nào, Thanh long yển nguyệt đao của Quan Vũ lưu lạc về đâu, càng khiến câu chuyện của lão nhân thêm phần hấp dẫn.

Từ lúc năm tuổi, thiếu niên đã thích nghe lão nhân kể chuyện, nắm rõ từng tình tiết câu chuyện cùng tinh thần trung hiếu tiết nghĩa như lòng bàn tay, đồng thời là bằng hữu thân thiết của lão nhân. Thiếu niên có cái tên rất kì lạ: Thất Sách.

Lão nhân đỗ tú tài từ lúc mười lăm tuổi, là người duy nhất của Nhũ gia thôn trong vòng trăm năm nay được vào thành Lâm An học hành, kiến đa thức quảng, là bậc trưởng thượng được cả thôn kính trọng. Nhưng đọc nhiều sách cũng không mang lại tiền bạc hay quan chức cho lão nhân, hơn năm mươi năm trước, người ௱ôЛƓ Cổ diệt triều Nam Tống, đổi tên triều đại thành Đại Nguyên, lão nhân ở nhà dạy học bị quân binh ௱ôЛƓ Cổ chiếm thôn chặt chân cảnh cáo, từ đó chỉ kể chuyện ở đầu thôn, không dạy người khác đọc sách viết chữ nữa. Thời cục bất ổn, những kẻ ngu si vô tri ở hương thôn mới không tạo thành uy Hi*p cho triều Nguyên.

“Chữ không cần viết nữa, sách có thể đốt thay củi nhưng tấm lòng trung hiếu tiết nghĩa, vì nước vì dân nhất định phải đời đời tương truyền. Khụ, có câu rằng thời thế tạo anh hùng, Thất Sách, con thấy đúng không?” Lão nhân nhìn đám trẻ, nở nụ cười méo mó.

Mỗi lần lão nhân hỏi Thất Sách câu này có nghĩa là câu chuyện đến hồi kết.

“Phi dã, anh hùng chân chính ở thời nào cũng có thể vượt lên hoàn cảnh để tỏa sáng, câu bách vô nhất dụng thị thư sinh chính là ý này.” Thất Sách vỗ lưng con chó, một đáp một xướng với lão nhân.

“Vì sao Thất Sách?” Lão nhân phe phẩy quạt, muốn rít hơi thuốc, tiếc rằng yên thảo đều bị gom hết vào kinh thành, không thể hút thoải mái. Đám trẻ con nhìn Thất Sách, đợi chờ gã lặp lại trả lời hôm nào cũng nói.

“Vì anh hùng không sợ gì cả, thời thế không thuận thì anh hùng cũng có thể nghịch lại ông trời.” Thất Sách khảng khái đáp, “dù bóng tối bao trùm, tất cả không còn hy vọng, mọi người đều khuất phục thì anh hùng vẫn có thể lãnh đạo những người chỉ biết nghe theo người khác, vươn vai chống lại lịch sử.”

“Nói đơn giản là xuôi chèo mát mái không thể hiện được sự mạnh mẽ của cánh buồm, mọi thành tựu rực rỡ đều do dũng khí mà ra, không liên quan gì đến xảo hợp.” Lão nhân nheo mắt mỉm cười, nhìn đôi chân cụt rồi nhìn Thất Sách.

Lão nhân kể chuyện xong, đám trẻ cũng giải tán, chỉ còn lại Thất Sách và con chó, cùng ánh tịch dương rực lên như than hồng.

“Lão sư phụ, sáng sớm mai con sẽ lên Thiếu Lâm tự.” Thất Sách nhìn con chó mù dở với vẻ luyến tiếc.

Con chó này có thể coi là thân nhân bầu bạn với lão nhân mười ba năm nay, cũng đã già lắm rồi.

“Thời cuộc này, ta thấy Thiếu Lâm tự cũng không phải chốn tử tế gì, Thất Sách, con còn cha mẹ phải phụng dưỡng cơ mà.” Lão nhân không tán đồng khao khát của Thất Sách: lên Thiếu Lâm tự học võ, luyện lấy một thân công phu hành hiệp trượng nghĩa.

“Lão sư phụ, lẽ nào những câu chuyện sư phụ kể đều là giả?” Thất Sách vung quyền múa cước dưới ánh chiều tà, chính là pho Phục Hổ quyền gã tưởng tượng ra. Thất Sách từ bé quen với việc đồng áng, tuy dáng vẻ gầy gò nhưng thân thể tráng kiện, múa may loạn xạ cũng phát ra tiếng gió vù vù.

“Anh hùng thật sự đấy, giả thế nào được?” Lão nhân thở dài. Thiếu niên này lớn lên theo câu chuyện lão kể, thường mè nheo lão kể cho nghe những truyền thuyết giang hồ hoang đường, tính cả thôn thì gã có duyên phận với lão hơn hết nên được lão lén dạy mấy chữ Hán, có điều không được để người khác biết, tránh gặp phải phiền hà không đáng. Hiện giờ gã quyết tâm lên Thiếu Lâm tự học nghệ, lão ngăn được ư?

“Cha mẹ có năm đệ đệ của con lo lắng, sau này con vượt qua được Thập bát Đồng nhân trận của Thiếu Lâm tự để hạ sơn, lúc ςướק giàu giúp nghèo sẽ mang về cho thôn thêm chút bạc, làm rạng rỡ tổ tông một phen.” Thất Sách vung tay, cười hì hì.

Một cô bé giận giữ chạy tới đối diện Thất Sách đang trong tư thế trồng chuối, cất tiếng mắng mỏ: “Thất Sách! Ta nghe cha mi nói ngày mai mi sẽ lên Thiếu Lâm tự quỷ quái gì đó ở Hà Nam bái sư học nghệ, đúng không?” Cô bé giận run người.

“Đúng!” Thất Sách cảm giác những gì cô bé nói hết sức vô vị, việc này chẳng phải đã nói rồi ư, nhắc lại làm gì?

Cô bé tên Hồng Trung, là thanh mai trúc mã cùng tuổi với Thất Sách, cả hai từ bé đã chơi chung, cả ngày đánh đấm gây náo loạn, cãi nhau rồi lại làm hòa, giống như những đôi nam nữ trong thôn lớn lên sẽ thành hôn.

Tên Thất Sách cùng Hồng Trung bắt nguồn từ hứng thú của mẫu thân hai đứa. Mẫu thân Thất Sách và Hồng Trung mỗi khi nông nhàn lại cùng nhau đánh bài. Lúc mẫu thân Thất Sách mang thai đánh mạt chược, bụng thầm mong con Thất Sách, bèn thầm nhủ nếu bốc được sẽ lấy Thất Sách đặt cho tên con làm kỉ niệm, qua ba lượt nhẫn nại, sau cùng thật sự bốc được Thất Sách, thắng hết số trứng gà của bạn cùng bàn đánh bài. Còn về mẫu thân Hồng Trung cũng vậy, thiếu lá Hồng Trung là bài sẽ đại tứ hỉ, kết quả bốc trúng, cô con gái trong bụng liền được đặt tên này. Hai ván bài đó không chỉ diễn ra cùng một ngày, mà cùng một bàn chơi, số mệnh cả hai được cho là tốt đẹp từ trong bụng mẹ, hết sức hòa hợp, người trong thôn đều nhận định cả hai sẽ gắn bó với nhau.

“Vì sao nhất định phải đi, ở lại thôn chăm chỉ nuôi gà, làm ruộng, chăn trâu không được sao?” Hồng Trung tức giận.

“Nếu cả đời có thể nuôi gà chăn trâu yên lành thì ta cũng chấp nhận, nhưng bọn quan binh xấu xa đó ai biết lúc nào sẽ đến thôn khám xét. Nam nhi chí tại tứ phương, thiên hạ anh hùng xuất Thiếu Lâm, đương nhiên phải đến Thiếu Lâm một chuyến!” Thất Sách lộn mấy vòng, mặt cũng đỏ lên.

“Mi đưa ta đi!” Hồng Trung kêu lên.

“Mấy trăm năm nay Thiếu Lâm tự không thu nữ đệ tử, cũng sẽ không phá lệ cho mi đâu, Hồng Trung.” Thất Sách cảm thấy buồn cười.

“Khi nào mi quay về?” Gương mặt Hồng Trung bắt đầu xanh lét.

“Lúc nào qua được Thập bát Đồng nhân trận, Mộc nhân hạng là về, nếu may mắn vào được Đạt Ma viện tu luyện bảy mươi hai tuyệt kĩ sẽ về muộn hơn vài năm. Võ công không phải thứ đi đường tắt, đúng cách thì mười năm có thành tựu, trăm năm sẽ đại thành, mi tưởng đại hiệp muốn là làm được sao?” Thất Sách ngoài miện nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo. Có khi gã chính là kì tài tập võ trăm năm khó gặp, ngộ tính siêu phàm cũng nên, chỉ mấy tháng sẽ học sạch võ công của Thiếu Lâm!

Thất Sách không khỏi đắc ý, trong truyền thuyết giang hồ do lão nhân kể có vô số thiên tài như thế, ví dụ vào triều đại trước ở Quảng Đông, Cái vương Tề Thiên Quả vì muốn cứu Trương Thế Kiệt nên cùng với Độc Tý hiệp Trương Giảo lãnh đạo Cái Bang tử thủ Thanh Châu, chống chọi với làn mưa tên từ biển bắn vào.

“Thất Sách, con phải nghĩ cho kĩ.” Lão nhân cho tay vào túi áo, móc ra một cuộn yên thảo khô quắt.

“Phải, nghĩ, cho, thật, kĩ!” Hồng Trung giận run người.

“Đời người không phải là gõ bàn tính.” Thất Sách vỗ vỗ đầu Hồng Trung, hai năm trước cô cao hơn gã nửa cái đầu hiện đã thấp hơn nửa nắm tay, “làm đại hiệp đơn giản như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.”

Hồng Trung không thể phản bác nhưng vẫn nổi giận.

“Lão sư phụ, đợi khi con hạ sơn làm nên đại sự, sư phụ sẽ có chuyện mới để kể, hơn nữa nhân vật chính còn là đại anh hùng do sư phụ dạy dỗ nên.” Thất Sách nhìn vầng tịch dương, tỏ ra hào khí.

“Thất Sách à, giang hồ hiểm ác, con thích dùng thành ngữ loạn xạ như vậy lấy đâu ra còn mạng.” Lão nhân thở dài, con chó ngẩn ra nhìn Thất Sách.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc