An bàiHôm nay Tiết Thần cùng Tiêu thị đi Đông phủ thỉnh an Lão phu nhân, nghe Lão phu nhân và cô mẫu Tiết thị nói chuyện của Tiết Tú, kể là Nguyên phu nhân để ý đến Tú tỷ nhi, mấy ngày này đã phái người tới hỏi thăm về cô nàng.
Tiết Thần nghe được tin tức này cũng thấy vui vẻ, nghĩ thầm quả nhiên cũng giống như đời trước, Tiết Tú và Nguyên Khanh sẽ thành một đôi. Khó trách dạo này không thấy Tiết Tú lui tới, hóa ra là vì Nguyên gia hỏi thăm nên phải giữ kẽ một chút. Hàn Ngọc rủ đi đến Tây phủ thăm nàng ta, Tiết Thần nghĩ ngợi rồi đồng ý -- Tú tỷ nhi không ra ngoài được, hiện giờ cũng không biết ở trong phủ đã nghẹn thành cái dạng gì, các nàng dù sao đều là biểu tỷ muội, đi lại nhiều một chút cũng không có gì. Tiết Thần bèn kêu phòng bếp chuẩn bị chút trái cây và điểm tâm, cùng với Hàn Ngọc đi đến Tây phủ thăm hỏi Tiết Tú.
Còn chưa vào sân viện của Tiết Tú đã nghe thấy tiếng đàn du dương từ trong viện truyền ra, Tiết Thần và Hàn Ngọc liếc nhau, ở trong lòng cười trộm. Sau đó hai người im hơi lặng tiếng theo ma ma vào vườn hoa trong viện của Tiết Tú, đến Thủy Ngưng các thì nhìn thấy Tú tỷ nhi đang phong nhã đoan trang ngồi bên mép nước đánh đàn. Một khúc hoàn thành xong xuôi Tiết Tú mới chậm rãi thu tay, làm ra vẻ kiều nhu đưa tay ra hiệu mời Tiết Thần và Hàn Ngọc, thanh âm nũng nịu: “Nhị vị mời ngồi.”
Hàn Ngọc trực tiếp không cho nàng ta mặt mũi rùng mình một cái, Tiết Thần vẫn đứng xem nàng ta còn có thể làm ra cái tư thái gì. Tiết Tú từ sau giá cầm đứng lên, đi tới bên cạnh Tiết Thần, vươn bàn tay trắng nõn cầm tay Tiết Thần nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của mình rồi dịu dàng gọi: “Biểu muội ~”
Tiết Thần tức khắc cảm thấy rét run, cả người nổi lên tầng tầng da gà. Hai người im lặng đối diện một hồi lâu, rốt cuộc Tiết Tú không nhịn nổi nữa ôm bụng cười ha hả. Tiết Thần hất tay Tiết Tú ra lườm nàng ta một cái: “Muội còn tưởng tỷ thật sự đổi tính rồi chứ, có bản lĩnh thì đừng cười.”
Tiết Tú đã bị nghẹn đến mức khó chịu, hiện giờ giải khai liền cười không cách gì ngừng được. Tiết Thần không thèm để ý tới nàng ta, trực tiếp đi tới sau giá cầm, duỗi tay khảy khảy dây đàn nhưng không thành âm điệu gì. Hàn Ngọc cầm một miếng bánh bọn họ đem tới vừa ăn vừa hỏi: “Tú tỷ nhi đã hạ một nước cờ hay, hãy nói ra xem, tỷ làm thế nào để gây sự chú ý với Nguyên phu nhân vậy?”
Tiết Tú đoạt lấy miếng bánh trong tay Hàn Ngọc, cười thần bí, sau một lúc lâu mới ỡm ờ: “Nói cái gì mà "gây sự chú ý" khó nghe như vậy, đấy kêu là "hợp ý"."
Hàn Ngọc không để bụng: “Ái dồ dồ, chúng ta còn không biết tỷ hay sao, nhìn giống như tiểu thư khuê các nhưng tâm tư quỷ quái nhiều hơn bất kỳ ai khác. Tỷ mà an phận mới là lạ đấy!”
Nghe xong Hàn Ngọc không lưu tình vạch trần, Tiết Tú cũng không tức giận, ngồi ngả người trên nhuyễn tháp nói: “Ta thật sự an phận đấy nhé! Nguyên phu nhân thích cô nương nhân cách tốt phẩm hạnh đoan chính, không phải ta vừa vặn chính là mẫu hình cô nương loại này sao? Chẳng qua dùng chút thủ đoạn để Nguyên phu nhân sớm biết ta là một cô nương hoàn hảo mà thôi.”
Tiết Thần đang khảy dây đàn, nghe Tiết Tú nói như vậy tức khắc liền nhớ ra, đưa tay chặn lại thanh âm của dây đàn rồi hỏi Tiết Tú: “Tỷ cũng học theo Liễu cô nương kia?”
Tiết Tú nhìn vào mắt Tiết Thần cười: “Vẫn là Thần tỷ nhi thông minh.” Tiếp theo liền tiến đến bên tai Tiết Thần thầm thì một phen khiến Tiết Thần càng thêm minh bạch. Nguyên phu nhân tin tưởng nhất vào ánh mắt của mình, chỉ vì hôm trời mưa Liễu tiểu thư ra tay giúp đỡ mà bà ta liền nổi lên tâm tư muốn cùng Liễu gia kết thân. Tú tỷ nhi rất thông minh, bào chế ra một cuộc gặp mặt đúng cách, vậy thì Nguyên phu nhân bèn coi trọng nàng ta ngay.
Hàn Ngọc nghe được không hiểu ra sao, không biết hai người bọn họ đang có chuyện gì bí hiểm, nhưng hỏi thì các nàng đều không nói, chỉ có Tiết Thần để lại cho Hàn Ngọc một câu: “Phật dạy, không thể nói.”
Ngay sau đó lại hỏi Tiết Tú: “Nhưng đã định ngày chưa?” Bởi vì vụ Liễu tiểu thư mà hiện tại Nguyên gia khẳng định càng coi trọng phẩm hạnh của cô nương, phỏng chừng phải quan sát một thời gian chứ không thể hấp tấp như lần trước.
Tiết Tú nghe Tiết Thần nhắc tới định ngày, không khỏi nghiêm mặt ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Ta đoán rằng, nếu không có gì nhiễu loạn thì tháng giêng sang năm Nguyên phu nhân sẽ phái người tới cầu hôn. Các muội cũng biết vụ Liễu gia, Nguyên phu nhân cũng sợ lại gặp phải một cô nương như Liễu tiểu thư. Cho nên tuy rằng ta đã vượt qua bước đầu khảo sát, nhưng cũng còn một đoạn đường phải đi.”
Tiết Thần nghe xong liền gật gật đầu, hiện giờ đã là tháng chín, cách tháng giêng còn bốn tháng nữa, tính tính thời gian, đời trước Tiết Tú cùng Nguyên Khanh thật sự định thân vào tháng giêng sang năm, tháng ba năm sau nữa sẽ thành thân, khi đó Tiết Tú mười bảy tuổi.
Hóa ra hết thảy mọi việc đều thật sự tiến hành theo quỹ đạo của đời trước.
Phát hiện này khiến tâm tình Tiết Thần trong nháy mắt rơi xuống đáy vực. Nếu hết thảy mọi việc đều vận hành theo quỹ đạo của đời trước, vậy Lâu Khánh Vân... hẳn là vào mùa đông sang năm sẽ phải ૮ɦếƭ ở cực bắc Trác châu.
Nhớ tới sự kiện xảy ra ở đời trước, con tim Tiết Thần không khỏi co rút đau đớn. Đời trước nàng không quen biết Lâu Khánh Vân, chỉ cảm thấy cái ૮ɦếƭ của chàng thực oanh liệt, thực chấn động; nhưng một đời này thì sao? Nếu Lâu Khánh Vân vẫn không thoát khỏi tử kiếp sang năm, vậy nàng phải làm thế nào bây giờ?
Bởi vì bị vấn đề này làm cho bối rối, kế tiếp Tiết Thần liền có chút thất thần.
Từ Tây phủ trở về, Hàn Ngọc lại mời nàng cùng đi ra ngoài chơi, Tiết Thần không có tâm tình bèn cự tuyệt, Hàn Ngọc đành phải đi rủ Tĩnh tỷ nhi. Lan tỷ nhi và Cầm tỷ nhi bị nhốt ở trong phủ lâu ngày, cũng muốn đi theo ngoài chơi bèn tới xin Tiết Thần. Tiết Thần cảm thấy hai người bọn họ đâu phải dưới sự quản thúc của mình, bèn kêu bọn họ đi xin phép Tiêu thị. Tiêu thị trái lo phải nghĩ một lúc bèn phái mấy hộ vệ đi theo, bảo đảm bọn họ sẽ không gây chuyện thì mới cho phép bọn họ đi theo Tĩnh tỷ nhi và Hàn Ngọc ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tiết Thần ở trong phòng đứng ngồi không yên, muốn viết thư cho Lâu Khánh Vân nhưng lại không biết nên viết như thế nào. Nàng đối với việc trong triều hoàn toàn không biết gì cả, cũng căn bản không biết đời trước vì sao Lâu Khánh Vân sẽ ૮ɦếƭ ở Trác châu, chỉ nghe nói bởi vì liên lụy đến vụ án tham ô muối ở Giang Nam. Nhưng vụ án này phát sinh ở Giang Nam và kinh thành, Lâu Khánh Vân là một quý công tử trong kinh, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Phó Chỉ Huy Sứ của Kinh Kỳ Vệ, đang êm đẹp tại sao lại chạy đến Trác châu nơi cực bắc khổ hàn làm cái gì? Sẽ có ai phái thích khách đuổi tới Trác châu để Gi*t chàng? Nàng chỉ hận đời trước quá bận rộn lao lực, căn bản không rảnh để ý tới những chuyện này; nếu đời trước nàng có thể hỏi thăm nhiều một chút, vậy thì hiện tại nàng có thể cung cấp một ít tin tức chuẩn xác cho Lâu Khánh Vân, làm chàng có thể thích hợp tránh đi. Nhưng hiện tại nàng chỉ biết mỗi địa danh Trác châu, vậy thì đâu có ích lợi gì chứ?
Càng nghĩ tâm càng hoảng, Tiết Thần đi đến phía sau án thư, lấy tấm bản đồ lúc trước nàng đánh dấu những cửa hàng nàng sở hữu trải ra trên bàn, lấy hai cái chặn giấy hình đầu thú đè lên hai bên, sau đó cúi xuống quan sát, rốt cuộc phía trên cùng của bản đồ tìm được vị trí của Trác châu. Cửa hàng của nàng phân bố ở các nơi trên cả nước, mỗi một chỗ đều có hai ba gian, mà Trác châu bởi vì là nơi khổ hàn ở tận cực bắc nên không có cửa hàng nào, bất quá lại có hai hầm rượu -- cực bắc không thích hợp mở cửa hàng, nhưng nếu trữ nguyên liệu để ủ rượu thì thích hợp.
Nhìn địa hình Trác châu núi non uốn lượn, chỉ trên bản vẽ thôi mà Trác châu đã cách kinh thành cả thước chứ đừng nói đến khoảng cách thực tế. Cho nên tới bây giờ, nàng vẫn rất khó tin Lâu Khánh Vân lại có thể ૮ɦếƭ ở nơi cực bắc cách kinh thành ngàn dặm xa xôi như vậy. Chuyện này vô luận là nói với ai thì người ta đều sẽ cho rằng nàng điên rồi, nhưng thực tế chỉ có nàng biết, đó chính là sự thật. Mặc kệ đây là chuyện hoang đường tới cỡ nào, không có khả năng xảy ra đến cỡ nào, đó vẫn chính là sự thật.
Tiết Thần chăm chú nghiên cứu bản đồ kia cả nửa ngày, ngay cả Khâm Phượng và Chẩm Uyên tiến vào hỏi nàng cơm trưa muốn ăn gì nàng cũng không đáp lại, dĩ nhiên cơm trưa cũng không ăn. Mãi đến khi qua giờ Mùi, Tiết Thần mới đột nhiên bừng tỉnh, kêu Khâm Phượng tiến vào, sai Khâm Phượng đến Xuân Nhiên trà lâu mời chưởng quầy Diêu Đại tới.
Khâm Phượng đi rồi thì Tiết Thần liền rút ra một tờ giấy viết thư, lưu loát viết rất nhiều kế hoạch phải làm cho hai vị quản lý hầm rượu ở Trác châu. Tiết Thần phân phó bọn họ từ năm nay bắt đầu bồi dưỡng hộ vệ có thể khai sơn trong trang viên của hầm rượu, muốn bọn họ tận hết khả năng chiêu binh mãi mã, tàng trữ lương thực trong vòng hai năm.
Sau khi Diêu Đại tới, Tiết Thần liền dùng xi màu hồng niêm phong thư tín viết cho quản lý hầm rượu ở Trác châu, đóng xuống ấn giám rồi giao cho Diêu Đại, sau đó giao nhiệm vụ cho ông ta: “Chuyện này thúc nhất định phải thay ta làm tốt, đi Trác châu trụ lại trong hai năm, những kế hoạch trong thư đều giao cho thúc đốc xúc đi làm. Một lát thúc trở về thu thập hành trang, ngày mai liền xuất phát. Ở trong phủ ta sẽ chọn hai mươi hộ vệ giỏi võ công cùng đi theo thúc, hai mươi người đó tới Trác châu sẽ nghe theo sự điều khiển của thúc. Cần phải làm tốt tất cả những gì ta dặn dò trong thư, hai năm sau trở về ta tất có trọng thưởng.”
Diêu Đại tuy còn chưa biết trong thư viết cái gì, cũng không biết tiểu thư vì sao đột nhiên muốn ông đi Trác châu ở đó hai năm? Bất quá, thời gian này ông đã sớm kiến thức qua thủ đoạn của tiểu thư, cảm thấy mặc kệ tiểu thư muốn làm gì đều nhất định có lý do, mà ông tuy rằng làm chưởng quầy cho tiểu thư nhưng cũng là người độc lập, ở đâu làm việc đều được. Nếu tiểu thư đã muốn điều ông đi Trác châu làm việc, vậy ông liền đi ngay. Xem biểu tình của tiểu thư có thể thấy chuyện này nhất định rất quan trọng đối với nàng, chỉ cần ông làm tốt thì tương lai trở về kinh thành, còn sợ tiểu thư sẽ bạc đãi ông sao?
Tiếp nhận mệnh lệnh xong, Diêu Đại liền lui xuống. Tiết Thần cũng không ngừng nghỉ chút nào, kêu Nghiêm Lạc Đông tới để ông ta tập trung tất cả hộ vệ trong phủ đến viện của nàng. Sau đó, Tiết Thần nói với bọn họ ý định chọn lựa một ít người đi cực bắc ở đó hai năm -- bởi vì chỗ đó là nơi khổ hàn, tiền lương sẽ trả gấp ba so với kinh thành -- hỏi có người nào nguyện ý hay không? Các hộ vệ thật ra lại rất tích cực, tất cả đều nguyện ý đi. Tiết Thần kêu Nghiêm Lạc Đông chọn ra ba mươi người tương đối ít vướng bận gia đình nhất rồi nói cho bọn họ những chuyện phải làm ở Trác châu. Tiết Thần muốn họ lập tức phối hợp với quản lý hầm rượu trang viên, huấn luyện những hộ vệ có thể khai sơn mở đường.
Trong số hộ vệ có một tiểu tử tên là Cố Siêu, nói chuyện vui vẻ, làm việc ổn thỏa, ngay cả Nghiêm Lạc Đông cũng cảm thấy hắn rất có khả năng. Hắn đi theo Nghiêm Lạc Đông làm không ít chuyện, cũng học được rất nhiều, đương nhiên rất bội phục Tiết Thần nhưng cũng không sợ nàng, lên tiếng hỏi: “Tiểu thư muốn huấn luyện người đi khai sơn, chẳng lẽ sau này muốn lên núi tìm nhân sâm để kinh doanh sao?”
Tiết Thần nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn là một nhân tài, cười cười nói: “Đúng vậy. Chuyện này các ngươi thay ta làm tốt, tương lai tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Nghe rồi chứ?”
Cố Siêu vội vàng gật đầu. Tiết Thần đối xử với thủ hạ từ trước đến nay luôn hào phóng, vì thế Cố Siêu không chút nào nghi ngờ Tiết Thần sẽ bạc đãi bọn họ, vỗ иgự¢ bảo đảm:“Tiểu thư cứ yên tâm đi.”
Tiết Thần lại dặn dò bọn họ thêm vài điều rồi cho bọn họ giải tán trở về chuẩn bị hành trang. Sau đó phân phó quản gia chọn mua ba chiếc xe và không ít ngựa. Diêu Đại là lão nhân, để ông ta cưỡi ngựa thì quá mức khó xử cho ông ta, vì thế Tiết Thần chuẩn bị cho Diêu Đại một chiếc xe ngựa. Còn hai chiếc kia thì chở cỏ khô thức ăn gia súc và thực phẩm dụng cụ để dùng trên đường. Chờ đến sáng ngày hôm sau trời còn tờ mờ, Diêu Đại đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiết Thần ra cửa đưa họ lên đường. Sau khi cám ơn và chào từ biệt, đoàn người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn hướng Trác châu chạy đến.
Tiết Thần nhìn đội ngũ rời đi, trong lòng thật sự vẫn không chắc chắn, cũng biết hành vi này của mình có thể rất vớ vẩn. Chỉ là nếu nàng cái gì cũng không làm thì trong lòng thật quá bất an. Nàng không biết Lâu Khánh Vân vì sao phải đi Trác châu, hiện tại cho dù chính miệng hỏi chàng cũng là uổng công, bởi vì có thể ngay cả Lâu Khánh Vân cũng thậm chí không biết qua năm sau mình sẽ phải đến Trác châu. Những chuyện sẽ xảy ra một năm sau, ngoại trừ nàng thì ai có thể biết được đây chứ? Nếu nàng đã biết thiên mệnh, vậy cũng phải nỗ lực một phen, cho dù đến cuối cùng những kế hoạch của nàng không có bất luận tác dụng gì, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với sau này phải hối hận vì cái gì cũng không làm.