Bắt gianSau khi tiếng hét sợ hãi đột ngột vang lên, nam nhân trên giường bất ngờ tới mức nhảy dựng. Một cánh tay trắng như ngó sen từ đệm chăn vươn ra, Dư thị nhìn thấy mắt đầy sao xẹt, bạch bạch bạch chạy tới, một phen xốc chăn lên, chỉ thấy một nữ hài nhi không mảnh vải che thân đang cuộn tròn bên cạnh trượng phu của mình. Trượng phu của Dư thị, Lâu Tam lão gia Lâu Hải Chính đang nhéo ấn đường, bộ dáng tựa hồ thực đau đầu.
Dư thị chỉ vào nữ tử đang co cuộn thành một đống trên giường, thét lên chói tai với Lâu Hải Chính: “Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Vì sao nàng ta lại ở trên giường của lão gia?”
Lâu Hải Chính nhìn bộ dáng kinh ngạc giận dữ của thê tử nhà mình, nhíu mày mắng: “Sáng sớm gào to cái gì, còn không phải chỉ là sủng hạnh di nương rồi không để nàng ta trở về thôi sao? Kinh ngạc giận dữ làm gì!”
Xem ra ông ta còn chưa biết tối hôm qua đã cùng người nào "điên loan đảo phượng". Dư thị khó thở, nắm tai Lâu Hải Chính xoay đầu ông ta sang bên cạnh để nhìn lại. Lâu Hải Chính bị Dư thị nắm tai không thể không quay đầu, vốn dĩ đang muốn tức giận, chỉ là lửa giận chưa kịp bùng lên thì bị dập tắt hoàn toàn khi nhìn thấy nữ tử đang cuộn tròn bên cạnh, hình như ông đâu có một di nương vừa trẻ tuổi lại vừa trắng nõn mảnh khảnh như vậy... Lâu Hải Chính có thể xác định, đã năm năm qua ông không hề nạp thêm một tân di nương nào, cho nên thân thể trẻ trung như vậy tuyệt đối không phải di nương của ông... Toàn thân Lâu Hải Chính lạnh lẽo đến cực điểm, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, dùng gối đầu che ở "bộ vị mấu chốt" của mình, sau đó ngón trỏ liên tục điểm về hướng Dư thị cùng cô nương kia rồi lại chỉ vào trước иgự¢ mình, nói không ra lời. Lâu Hải Chính sửng sốt cả buổi, mới từ trong miệng nghẹn ra mấy câu: “Nàng, nàng kia sao lại ở trên giường của ta?”
Đây đúng là câu Dư thị muốn hỏi trượng phu. Nữ hài nhi kia thò ra một bàn tay, run rẩy đem chăn phủ lên người mình, sau đó mới rúc đầu vào chăn bật khóc nức nở.
Dư thị chỉ vào Lâu Hải Chính, thân mình bị kích động phát run, đôi mắt tựa hồ trừng muốn lòi ra. Trong lúc hai người đang đấu mắt với nhau, bên ngoài sân viện liền truyền đến tiếng gã sai vặt bẩm báo: “Lão gia, phu nhân! Lão thái quân và Thế tử gia đang đến...”
Lúc này Dư thị mới chân chính cảm giác như bị sét đánh, cả người đều không biết phải nhúc nhích thế nào. Tam lão gia cũng hoảng sợ, vội vàng chui vào sau bình phong mặc y phục, vừa tròng được cái ҨЦầЛ ŁóŤ che thân thì đã nghe thấy đoàn người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn đi đến.
Lâu Khánh Vân đỡ Lão thái quân Khấu thị vô viện, "ngựa quen đường cũ" đi thẳng vào nội gian, nhìn quanh một vòng liền đi đến trước tấm bình phong, đẩy bình phong bốn miếng qua một bên, lộ ra Tam lão gia Lâu Hải Chính đang hoang mang rối loạn mặc y phục, giọng điệu rất là kinh ngạc hô lên: “Ủa, hóa ra Tam thúc tránh sau bình phong này!”
Lâu Hải Chính vừa mới mặc xong trung y thì mành che đã bị thằng nhãi ranh Lâu Khánh Vân kéo ra, đã vậy ông còn không thể nào hùng hổ mắng hắn -- hắn là Thế tử, quan chức lại cao hơn nhiều so với ông. Lâu Hải Chính xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn gương mặt nghiêm nghị của Lão thái quân Khấu thị.
Khấu thị xuất thân tướng môn, toàn thân toát ra phong phạm của một hổ nữ, trị gia rất nghiêm, đối với phẩm đức của hậu bối yêu cầu rất cao. Sáng sớm hôm nay Đại tôn tử tới thỉnh an, mách bà trong phòng Tam thúc ẩn dấu một tiểu mỹ nhân bà còn không tin; nhưng bây giờ nhìn trên giường kia chăn đệm hỗn độn, còn có biểu tình cực kỳ kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ của Dư thị, hơn nữa chứng kiến nhi tử đang hoang mang rối loạn mặc y phục, vậy thì nơi này đã xảy ra chuyện gì làm sao bà còn có thể đoán không được?
Khấu thị giận đến cực điểm liền phải đi tới xốc chăn lên, muốn nhìn một chút rốt cuộc là hồ ly tinh nào mà khiến lão Tam không kịp nạp thi*p đã mang vào trong phòng, quải trượng vừa vói qua thì bị Lâu Khánh Vân giữ lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của tiểu tử kia nặn ra nụ cười xấu xa: “Lão thái quân ngàn vạn lần đừng xốc lên, tôn nhi chính là Hoàng hoa Đại công tử, nếu xốc lên nhìn thấy rồi Tam thúc nhất định đẩy nàng ta cho tôn nhi bắt phụ trách thì làm sao bây giờ?”
Lão thái quân quả thực không biết dùng biểu tình gì đối với tiểu tử "e sợ thiên hạ không loạn" này, bất quá ngẫm lại cũng đúng, rốt cuộc là cảnh "đồi phong bại tục" này không nên để hắn chứng kiến bèn thu hồi quải trượng, giộng xuống trên mặt đất phát ra tiếng vang lớn, ra lệnh cho Lâu Hải Chính đang đứng bên cạnh Dư thị: “Tất cả mặc y phục chỉnh tề vào cho ta. Mang hồ ly tinh trong chăn ra gặp ta. Ta chờ ở đại sảnh!”
Dư thị vừa nghe liền hoảng hốt, làm sao có thể mang nữ nhân này ra ngoài được, người trong chăn là ai, người khác không biết chẳng lẽ mình còn không biết sao? Vốn dĩ là muốn tính kế Lâu Khánh Vân, nhưng không nghĩ đến tính tới tính lui lại mơ màng hồ đồ tính kế lên đầu trượng phu của mình. Nữ nhân này nếu không mang ra thì Dư thị còn có thể gạt Lão thái quân nói là dã hồ li bên ngoài rồi có thể lén xử trí, bên phía Thịnh gia thì về sau lại nghĩ cách ứng phó; nhưng nếu mang ra ngoài, thân phận tiết lộ, đừng nói là phía Thịnh gia kia không cách gì xoa dịu mà ngay cả ở trong phủ Dư thị cũng thật nhất định phải ૮ɦếƭ.
Dư thị bừng tỉnh, vội vàng tiến lên nói với Lão thái quân: “Không không không, chuyện này Lão thái quân hãy giao cho tức nhi xử trí. Tam gia dù gì cũng chỉ là hồ đồ nhất thời, khẳng định đều do tiểu hồ ly tinh này tìm mọi cách câu dẫn. Đây là chuyện của Tam phòng, để tức nhi tự mình xử lý là được, không dám làm phiền Lão thái quân.”
Khấu thị còn chưa mở miệng thì nghe Lâu Khánh Vân ở bên cạnh xen vào: “Ai nha, Tam thẩm nói như vậy là không đúng rồi, Quốc Công phủ của chúng ta canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có ai mang tiểu hồ ly này vào cửa, một cô nương gia còn có thể tự mình chạy đến giường Tam thúc sao? Đây đã không còn phải là chuyện riêng của Tam phòng nữa, hôm nay chạy vào một nữ tử, ngày mai nếu chạy vào một thích khách thì phải giải quyết thế nào cho phải? Nếu Lão thái quân không thẩm vấn cô nương kia thật rõ ràng, làm sao biết được ai là nội ứng mang nàng ta vào đây?”
Trong lòng Dư thị thầm mắng Lâu Khánh Vân đến mức máu chó phun đầy đầu, chỉ là ngoài mặt vẫn phải duy trì nụ cười cứng đờ: “Thế tử nói quá lời, bất quá, bất quá chỉ là Tam thúc của người nhất thời hồ đồ thôi...”
Lâu Hải Chính tuy rằng cũng cảm thấy rất hụt hẫng khi thê tử đem sai lầm đẩy lên người của mình, nhưng ông ta cũng minh bạch, hôm nay chuyện này tuyệt đối không đơn giản -- nếu Lão thái quân thật sự thẩm ra cái gì thì ông ta không còn ló mặt ra nổi. Thôi thì quyết định nghe theo lời thê tử, ở trong phòng giải quyết là được, cứ để xong việc rồi đi điều tra cũng không muộn.
Lâu Khánh Vân lại không cho Dư thị cơ hội gạt đi, kiên trì giải thích: “Tam thẩm nói lời này lại không đúng rồi, Tam thúc cho dù có hồ đồ nhưng chẳng lẽ còn có thể quên Lão thái quân dạy dỗ, tự động mang người bên ngoài vào phủ? Ta tin tưởng Tam thúc không phải là người như vậy. Lão thái quân vẫn nên sai ma ma bên người ngài tự mình ra tay đi, Tam thẩm sợ là không quá nguyện ý để Lão thái quân nhìn thấy chân tướng trong chăn.”
Dư thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Lão thái quân hừ lạnh một tiếng, quải trượng lại giộng xuống đất một cái, để Lâu Khánh Vân dìu ra ngoài, phân phó bốn ma ma phía sau đích thân đi về hướng giường đệm.
Sau khi Lâu Khánh Vân dìu tổ mẫu ra ngoài liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng thiếu nữ thét chói tai xin tha. Bốn ma ma thủ hạ của Lão thái quân cũng là lão nhân được rèn luyện qua từ phủ Tướng quân, xuống tay thật mau thật chuẩn, chỉ trong chốc lát liền vạch trần "con nhộng trong kén", mặc y phục vào rồi xách người bên trong ra bắt quỳ xuống trước mặt Lão thái quân.
Lâu Khánh Vân dìu Lão thái quân ngồi xuống bên trong đình hóng gió ngoài sân viện của Tam phòng. Từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, tóc đen xõa tung như thác nước, cả người run rẫy như cành liễu gặp gió, nhưng thật ra lại có vài phần tư sắc.
Lâu Hải Chính và Dư thị cũng bị mang lại đây, ba người cùng quỳ trên mặt đất.
Lão thái quân nhìn bọn họ, giận dữ hỏi: “Nói đi, nữ tử này rốt cuộc là người nào?”
Dư thị cúi đầu run rẩy không dám nói lời nào. Lâu Hải Chính thì thật sự không biết lai lịch của nữ tử này nên cũng không dám lên tiếng. Cô nương kia thì càng không biết phải nói từ đâu, nàng ta cũng không biết vì sao ngủ dậy một giấc, nằm bên người không phải là Thế tử gia ngọc thụ lâm phong mà lại là lão nam nhân khoảng bốn mươi tuổi.
Lão thái quân hỏi xong không ai phản ứng, ma ma đứng một bên liền tiếp nhận câu chuyện đoán thử: “Hồi Lão thái quân, theo như nô tỳ thấy, đây nhất định là nữ tử buôn phấn bán hoa của thanh lâu bên ngoài, sử dụng thuật hồ ly tinh mê hoặc Tam lão gia nên mới trà trộn vào phủ chúng ta.”
Thịnh Thiên Kiều nghe ma ma nói vậy trong lòng cực hận, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị Thế tử "ngọc thụ lâm phong" tựa như tiên nhân đang ghé người ngồi trên lan can đình bên cạnh Lão thái quân, rốt cuộc cảm giác khuất nhục đã khắc phục được nỗi khi*p đảm, dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Không, không phải. Ta không phải...”
Dư thị sợ nàng ta nói ra tình hình thực tế, đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Thịnh Thiên Kiều tát cho nàng ta một cái, miệng mắng: “Ngươi là đồ nữ nhân thối tha không biết xấu hổ! Thật đúng là hồ mị tử xuất thân thanh lâu! Mau thành thật khai báo ngươi làm thế nào câu dẫn lão gia nhà ta, nếu có một câu nói sai ta sẽ không tha cho ngươi, cẩn thận đừng liên lụy đến nương và lão tử của ngươi.”
Sau đó không đợi Thịnh Thiên Kiều lên tiếng, Dư thị liền xoay người quỳ gối trước mặt Lão thái quân phân trần: “Lão thái quân minh giám, hết thảy nhất định là lỗi của hồ mị tử này, là nàng ta đắm mình trụy lạc câu dẫn Tam gia. Mong Lão thái quân nắm rõ, chuyện này thật sự quá mức khó xử, thỉnh Lão thái quân giao cho tức nhi xử trí, tức nhi tất nhiên sẽ cho Lão thái quân một câu trả lời vừa lòng.”
Lão thái quân thấy Dư thị ba lần bốn lượt ngăn cản trước mặt mình, không cho mình nhúng tay điều tra, trong lòng đã sớm nổi lên nghi hoặc, làm sao có thể để tức phụ che mắt, vẫy vẫy tay kêu Dư thị tránh ra. Dư thị ương ngạch không động, ma ma bên người Lão thái quân làm chủ kéo Dư thị sang một bên. Lão thái quân dùng quải trượng chỉ vào Thịnh Thiên Kiều hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người nào, tự mình khai ra!”
Thịnh Thiên Kiều bị tát một cái tức khắc tỉnh táo lại, biết chuyện này khẳng định giấu không được, nhìn nhìn Dư thị đang lắc đầu ra hiệu cho nàng ta -- nữ nhân này không chỉ lừa nàng, vừa nãy còn đối với nàng vừa đánh vừa mắng, nói nàng là hồ mị tử, là nữ tử thanh lâu. Thịnh Thiên Kiều đương nhiên biết một khi nói ra thân phận của mình, Tam phu nhân nhất định sẽ chịu phạt nghiêm trọng, nhưng cho dù nàng không nói thì chẳng lẽ Quốc Công phủ còn tra không ra thân phận của nàng sao? Nếu sớm muộn gì cũng phải tiết lộ, vậy thì sao nàng lại phải bao che cho một nữ nhân lừa nàng đây chứ? Thịnh Thiên Kiều lập tức dập đầu cho Lão thái quân khai ra: “Lão thái quân minh giám, tiểu, tiểu nữ vốn là nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư Thịnh Minh, tên là Thịnh Thiên Kiều, không phải nữ tử thanh lâu.”
“...”
Một câu nũng nịu nói ra làm cho mọi người ở đây - ngoại trừ Lâu Khánh Vân - đều kinh ngạc không thôi. Mấy ma ma bên cạnh Lão thái quân sợ tới mức hút khí, Lão thái quân cũng kinh hãi đầy mặt, bàn tay run rẩy siết chặt quải trượng tay, khó có thể tin hỏi: “Ai? Lặp lại lần nữa.”
Thịnh Thiên Kiều tâm loạn như ma, những ủy khuất sáng sớm phải chịu tức khắc nhảy ra trong lòng, nước mắt trào dâng lập tức rớt xuống, bộ dáng e lệ ngượng ngùng, xác thật không giống nữ tử phong trần bên ngoài, trên người vô luận thế nào cũng còn có điểm kiều khí của tiểu thư khuê các, nghẹn ngào nhắc lại: “Tiểu nữ là Thịnh Thiên Kiều, là nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư Thịnh Minh.”
Lâu Hải Chính hoàn toàn sợ ngây người. Ông, ông không thể hiểu được vì sao mình lại lên giường với một đích tiểu thư của quan gia nhị phẩm? Chuyện này, chuyện này... Thịnh gia sẽ cứ như vậy mà cam chịu bỏ qua sao?
Dư thị cũng hoàn toàn tuyệt vọng, bị hai ma ma giữ lại cũng không có cảm giác gì, mình đây là bị người biết rõ đầu rõ đuôi chơi một vố! Dư thị cho rằng mình đã lên một kế hoạch không hề có kẽ hở, hôm qua đưa cô nương vào cửa cho Công chúa xem qua, buổi chiều liền làm chủ lưu người lại Quốc Công phủ, chờ đến buổi tối lại thu mua được gã sai vặt hầu hạ trong viện Lâu Khánh Vân, sai hắn mang Thịnh Thiên Kiều vào phòng. Tình dược hương là do đích thân Thịnh Thiên Kiều mang vào, nàng ta cũng tự mình chui vào ổ chăn của Lâu Khánh Vân. Dư thị thậm chí trốn ở chỗ tối nhìn nàng ta vào phòng, nhìn nàng ta chuẩn bị tốt hết thảy, cuối cùng còn nhìn Lâu Khánh Vân say khướt vào phòng... Chỉ là, sáng sớm thức dậy tại sao hết thảy lại biến thành như thế này?
Người đột nhiên liền chuyển đến giường trượng phu của mình, không cần phải nói, nhất định là là do Lâu Khánh Vân làm; sáng sớm gã sai vặt đi đến Phật đường thông truyền nói Tam lão gia gọi qua, không cần phải nói cũng nhất định là Lâu Khánh Vân an bài; hắn không chỉ có sai người kêu mình còn đích thân đưa Lão thái quân đi tới chủ viện của Tam phòng, còn không phải vì muốn diễn tiết mục bắt gian trên giường sao? Lão thái quân chính mắt nhìn thấy tình hình trong phòng, căn bản không để tức phụ mở miệng phản bác, cũng không cho tức phụ thời gian phản ứng để tìm cơ hội mau chóng xử trí. Một chiêu này của Lâu Khánh Vân thật sự quá độc.
Dư thị biết, vụ này đã bùng lớn tới nỗi có thể chọc thủng trời. Phía Lâu gia, với tội tính kế Thế tử khiến trước khi Thế tử thành thân bị hỏng thanh danh, đây chính là tội lớn, Thế tử còn là huyết mạch của Hoàng tộc, vụ này cũng không phải Dư thị chỉ ngụy biện hai ba câu là có thể phủi sạch sẽ. Phía Thịnh gia, với tội huỷ hoại đích nữ được nuông chiều của người ta, lấy danh nghĩa Thế tử phu nhân để lừa đích nữ người ta vào phủ, nhưng cuối cùng không chỉ có ngay cả Thế tử cũng chưa ᴆụng tới mà còn làm nàng ta mất đi trong sạch, danh dự quét rác, nếu sự tình nháo lớn, Thịnh cô nương kia sẽ chịu ảnh hưởng sau này khỏi xuất giá, thử hỏi chuyện lớn như vậy mà Thịnh gia chịu bỏ qua cho Dư thị sao? Dư thị mơ màng hồ đồ đã đắc tội với cả hai bên. Lúc này, Dư thị không hề hy vọng xa vời sau này có thể thuận lợi mọi bề, chỉ hy vọng Lâu Khánh Vân xuống tay lưu tình, không cần đem chuyện này nháo đến quá lớn, cũng không cần dẫm bà ta quá thảm.
Nhưng thực hiển nhiên, Dư thị cũng biết, hy vọng này... vẫn thật xa vời.