Thuyết giáoBởi vì Tiết Thần thấy kinh lần đầu nên ước chừng phải ở nhà bị "ђàภђ ђạ" vài ngày. Tiêu thị cứ mãi tự trách không làm tròn trách nhiệm của đích mẫu, cho dù Tiết Thần lặp đi lặp lại nói không quan hệ nhưng bà vẫn kiên trì ngày ngày tới giúp Tiết Thần điều dưỡng, bảo rằng thấy kinh lần đầu đối với nữ tử thập phần quan trọng, trong khoảng mười ngày nhất định phải bảo dưỡng thật cẩn thận mới được. Tiết Thần không lay chuyển được bà đành phải nằm bẹp trên giường mấy ngày.
Chờ đến khi nàng có thể xuống giường cũng tới rằm tháng bảy tết Trung Nguyên. Nguyên gia tổ chức hoa yến trong phủ, mở tiệc chiêu đãi phu nhân và tiểu thư của các phủ.
Tiết Thần vẫn hạ quyết tâm không muốn đi. Tiêu thị không có cách nào bèn quay sang hỏi Tĩnh tỷ nhi, nàng ta cũng nói không muốn. Ngược lại Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm đều thập phần hăng hái, chủ động nói cho Tiêu thị biết bọn họ muốn cùng đi, hơn nữa sợ Tiêu thị không đồng ý nên còn cố ý đi cầu Tiết Vân Đào. Hiện giờ Tiết Vân Đào cũng trên danh nghĩa là kế phụ của các nàng, lại không muốn cự tuyệt bèn kêu Tiêu thị dẫn theo hai tỷ muội cùng đi.
Mấy hôm Tiết Thần phải ở nhà nghỉ ngơi, Tiết Tú lại đặc biệt hoạt bát, tới thăm nàng vài lần, mang cho nàng chút rau quả tươi cùng điểm tâm. Sau khi hai người tâm sự với nhau, Tiết Thần mới biết hôm đó Tiết Tú giao lưu với Nguyên Khanh không tệ chút nào, Nguyên Khanh thậm chí còn cho nàng ta biết tên tự của mình. Tiết Tú thập phần cao hứng, mấy ngày nay đều chờ mong tới tết Trung Nguyên để có thể ở trước mặt Nguyên phu nhân biểu hiện thật tốt.
Tiết Tú một lòng một dạ nhào vào người Nguyên công tử. Tiết Thần thì lại được chút thời gian nhàn rỗi, ở nhà kiểm tra trương mục, đọc sách, sau đó chạng vạng lại cùng Lâu Khánh Vân chuyền thư, có những lúc không có việc gì làm còn có thể ra ngoài đi dạo. Trong tay Tiết Thần có tiền nhàn rỗi càng ngày càng nhiều, một khi có tiền thì lại muốn khuếch trương thêm một ít cửa hàng, vì thế chuyện chọn cửa hàng thích hợp liền trở thành vấn đề mấu chốt nhất hiện giờ.
Đời trước tuy nàng kiếm cũng không ít nhưng chi tiêu của Trường Ninh Hầu phủ thật sự quá lớn, ngoại trừ một phần nhỏ tiền dành ra để khuếch trương kinh doanh, phần lớn số bạc còn lại đều dán ở trong phủ, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ đến một ngày nào đó chống đỡ không nổi thì nàng sẽ bị đánh cho trở lại nguyên hình, lại phải sống những ngày bị Từ Tố Nga khi dễ. Cho nên khi đó áp lực của nàng lớn vô cùng, hiện tại hồi tưởng thì cảm thấy đó không phải là cuộc sống một người nên sống.
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Diêu Đại đang trình bày với nàng về những cửa hiệu mặt tiền muốn bán. Trong số cửa hiệu mặt tiền đó Tiết Thần phát hiện có một chỗ ở ngõ Hoan hỉ, nàng ngồi ở nhã gian trên lầu hai của Xuân Nguyên tửu lầu hỏi Diêu Đại: “Nơi này tình huống thế nào?”
Diêu Đại nhìn thoáng qua địa điểm Tiết Thần chỉ vào liền trả lời: “Bẩm cô nương, chỗ này là lúc trước thuộc hạ đã nhìn trúng, vốn là một hoa lâu, nghe nói do gia quyến của một viên chức mở, gần đây bị kê biên tài sản nên đang muốn bán đi. Thuộc hạ cảm thấy nơi này thật ra không tồi, nếu tiểu thư có thể mua được thì tương lai mở một khách điếm, bố cục bên trong không cần thay đổi gì, chỉ cần bỏ ra chút vốn để trang hoàng, có thể tiết kiệm được không ít bạc. Chỉ tiếc ngày hôm qua thuộc hạ mới biết, tòa nhà này đã bị người khác mua rồi. Vốn nghĩ sẽ gạch bỏ ra khỏi danh sách, không ngờ hôm nay tiểu thư tới sớm.”
Tiết Thần nhìn nhìn họa đồ Diêu Đại vẽ vị trí của tòa nhà này, từ họa đồ có thể thấy tòa nhà này thật đúng là nơi nàng biết, chỉ là bị người mua rồi. Tiết Thần tò mò hỏi: “Bị ai mua thế?”
Diêu Đại ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nghe nói là Trường Ninh Hầu phủ mua, giá cả thật đúng là không thấp, ước chừng ba vạn lượng bạc.”
Tiết Thần nhíu mày hỏi lại: “Ba vạn lượng? Chỗ này bán ba vạn lượng?”
Diêu Đại gật đầu: “Tiểu thư cũng cảm thấy giá quá cao có phải hay không? Tòa nhà này thuộc hạ thấy nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một vạn lượng, nhưng Trường Ninh Hầu phủ lại bỏ ra ba vạn lượng, đây là tin tức chính xác. Người bán thật không phải "vật trong ao", đúng là có tâm muốn lừa người mua, mướn vài người tới tranh một chút, thế là cứ "hét giá" cho tăng vọt lên gấp ba. Dùng ba vạn lượng bạc có thể mua được toàn bộ ngõ Hoan hỉ. Người mua ở Hầu phủ thật sự quá hồ đồ.”
Diêu Đại vừa kể như vậy thì Tiết Thần cũng liền hiểu rõ ngọn ngành. Người mua đó nhất định là Tống An Đường, bởi vì tòa nhà này chính là Hương Phấn Lâu do Hứa Kiến Văn làm chủ. Hiện tại Hứa Kiến Văn bởi vì vụ thưa kiện mà bị phong quán lại còn liên luỵ đến phụ thân của hắn -- Hứa gia lập tức liền phải dời nhà đi Lạc Hà bởi vì Hứa đại nhân bị biếm đến Lạc Hà làm Tri huyện. Hứa Kiến Văn đi trước một bước, nhất định là tính toán mau chóng bán đi nơi này để kiếm một mớ bạc. Nhưng đâu có người nào chịu bỏ một số bạc lớn mua tòa nhà này, đâu phải ai cũng là đồ ngốc, giá trị của tòa nhà bao nhiêu thì mọi người vừa thấy liền biết. Tòa nhà kia sắp bị tịch thu, Hứa Kiến Văn không còn đủ thời gian để chờ được người coi tiền như rác, cho nên liền đem cân não đặt trên người Tống An Đường.
Tống An Đường người này lại thích mặt mũi, chỉ cần lúc thích hợp thổi phồng vài câu là hắn liền "điên đầu vẫy đuôi" phân không rõ đông tây nam bắc, hoàn toàn có thể bị đưa vào tròng để người cắt cổ.
Hừ, ba vạn lượng bỏ ra để mua một cái phế trạch, quan trọng nhất là hắn lại không phải loại người kinh doanh, mua nơi này căn bản cũng vô dụng; nếu muốn cải biến thành nhà riêng thì số bạc chi tiêu thật quá lớn. Trường Ninh Hầu phủ vì sao chỉ sau mấy năm mà suy bại mau như vậy? Có Tống An Đường với phong cách tiêu tiền như rác thì cho dù có núi vàng núi bạc hắn cũng có thể dọn sạch, huống chi, mẫu thân Úc thị của Tống An Đường lại là kẻ ăn xài phung phí còn hơn Tống An Đường nhiều.
Bọn họ nhất định không nghĩ tới Trường Ninh Hầu phủ phải dùng vài đời mới tích góp được gia sản kia, cuối cùng gia sản sẽ biến mất trên tay đôi mẫu tử này. Tính thời gian, mười sáu tuổi nàng gả vào Trường Ninh Hầu phủ, sáu tháng cuối của năm đầu sau khi thành thân thì trong phủ liền bắt đầu gặp nguy cơ về tài chính; cũng vì nguy cơ đó mà Úc thị hạ quyết tâm đem việc quản gia giao vào tay nàng; có lẽ Úc thị còn giấu riêng chút bạc trong phủ nhưng khẳng định lúc ấy đã bắt đầu suy yếu bởi vì trong phủ số chi vượt quá xa số thu; sau một năm gả tới nàng liền đem của hồi môn của mình tất cả đều đổ vào; năm thứ hai vào dịp ăn tết, nàng bắt lấy cơ hội đầu cơ trục lợi lương thực, lúc đó mới có tiền vốn để xoay người, dần dần đưa Trường Ninh Hầu phủ đi vào quỹ đạo. Trong suốt khoảng thời gian đó sau lưng nàng đã trả giá bao nhiêu thì không cần phải nói.
Lại nhìn vào bản đồ Diêu Đại họa ra về vị trí của mấy cửa hàng khác, sau khi nghe ông ta giải thích một phen, Tiết Thần liền chọn mấy chỗ rồi tính toán muốn đi coi một chút. Diêu đại thỉnh nàng cùng xuống lầu, nói một lát liền có thể chuẩn bị tốt.
Từ nhã gian lầu hai chuẩn bị đi xuống thì đúng lúc gặp được mấy người vừa lên khỏi lầu. Tiết Thần chủ động nép sang một bên hàng lang để nhường đường cho khách nhân đi trước, Diêu Đại đi theo phía sau nàng.
Sau khi người tới gần thì Tiết Thần mới thấy rõ là ai, chẳng phải là một đám người Tống An Đường hay sao? Ngoại trừ Hứa Kiến Văn và Diệp Khang còn có hai khuôn mặt khác nàng không quen biết. Diệp Khang què một chân đi đứng khập khễnh, bộ dáng Hứa Kiến Văn cũng không khá hơn bao nhiêu, duy nhất một mình Tống An Đường là có khí sắc tốt nhất đi tuốt đàng trước, xem ra hôm nay hắn muốn ở chỗ này mở tiệc chiêu đãi bọn chúng ăn cơm.
Thấy Tiết Thần, đôi mắt Tống An Đường tức khắc sáng lên. Hắn nhận ra tiểu cô nương xinh đẹp kỳ quái này -- Tiết gia Đại tiểu thư -- ngày đó hành vi của nàng ở Cảnh thúy viên để lại cho Tống An Đường ấn tượng đặc biệt khắc sâu. Tống An Đường lập tức đi tới nói: “Đây không phải là Tiết Đại tiểu thư sao? Như thế nào, Đại tiểu thư cũng tới tửu lầu cùng người ăn cơm à?”
Tiết Thần không nói gì, chỉ lui một bước ra sau. Nàng thật sự không muốn trêu chọc Tống An Đường, đối với hắn là thái độ "Xin miễn thứ cho kẻ bất tài". Diêu Đại đứng ra trả lời: “Vị công tử này hiểu lầm, đây là đại chưởng quầy của chúng ta, tửu lầu này chính là của nàng, cũng không phải tới bồi người uống rượu.”
Đoàn người Tống An Đường nghe xong bèn càng thêm hăng hái, ỷ vào bên người Tiết Thần không có hộ vệ nên bắt đầu nói chuyện càn rỡ. Tống An Đường chọc ghẹo: “Vậy à, nhìn không ra Tiết Đại tiểu thư còn có bản lĩnh này! Lúc nào hãy dạy ta với, gần đây ta cũng muốn làm chút kinh doanh cho vui.”
Tiết Thần mắt mũi xem tâm. Diêu Đại thấy những người này tựa hồ không có ý tốt, không dám mạo hiểm để Tiết Thần lưu lại, liền che chở Tiết Thần định đi xuống lầu. Đoàn người Tống An Đường biết thân phận của nàng nên cũng không dám trực tiếp động thủ, bèn vừa tiếp tục tiến vào nhã gian vừa chưa đã thèm tiếp tục câu chuyện. Một tên đi sau lưng Tống An Đường lên tiếng: “Thế tử muốn kinh doanh hãy bàn với ta. Ta biết một mối buôn bán rất tốt, đây là loại dược nghiện kiếm tiền như nước. Mau mau mau, chúng ta đi vào tán gẫu một phen.”
Tống An Đường quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi ánh mắt lại dừng trên người Tiết Thần. Hứa Kiến Văn nói: “Vụ làm ăn này ta biết, thật là một mối buôn bán tốt, bỏ vốn thì ít mà thu lời rất nhiều, An Đường thật sự có thể suy xét.”
Tiết Thần chuẩn bị bước xuống lầu, vừa nghe liền biết những người này lại tính toán lừa Tống An Đường bước vào con đường trụy lạc, tự bảo bản thân chuyện này không liên quan tới nàng, hiện giờ Tống An Đường chỉ là một kẻ xa lạ mà thôi. Nhưng đi được vài bước thì nghe những tên kia càng nói càng nguy hiểm, còn bộ dáng Tống An Đường thì như lọt vào trong sương mù. Tiết Thần chung quy không nhịn nổi quay đầu lại hô một câu: “Tống An Đường.”
Tống An Đường đang sắp bị người lôi kéo tiến vào nhã gian, đột nhiên nghe Tiết Thần kêu hắn vội vàng đi ra, chỉ thấy Tiết Thần sắc mặt âm trầm nhìn hắn, thanh âm mềm nhẹ nhưng lại thật sự sắc bén, nói ra vài lời khiến đám người kia nổi da gà: “Tống An Đường, tự ngươi phải ngẫm lại rõ ràng, vụ kinh doanh gì có thể làm còn vụ nào không thể làm. Ngươi cũng đã lớn như vậy, phải nên biết làm thế nào phân rõ thị phi. Có vài cẩu bằng hữu chỉ muốn lừa tiền của ngươi, không giao hảo thì tốt hơn.”
“...”
Mọi người có mặt đầu tiên là ngây ngẩn cả người, Tống An Đường cũng đứng ngây ngốc, hắn chẳng thể ngờ tiểu cô nương xinh đẹp này sẽ lên tiếng dạy dỗ hắn. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, ngũ quan thật tinh xảo, dáng người ưu nhã, còn có đôi mắt đen lánh lạnh lùng một cách đặc thù, cả người nàng đều làm hắn cảm thấy động tâm.
Nói xong những lời này Tiết Thần cũng ý thức được mình không nên lên tiếng, lập tức liền xoay người bỏ đi.
Đâm bằng hữu bên người Tống An Đường có chút xấu hổ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt thấy "dê béo" đã tới tay lại bị một tiểu nha đầu phá đám. Khổ nỗi tiểu nha đầu này là tiểu thư quan gia, đánh không được, mắng không được. Cuối cùng bọn chúng quyết định vây quanh Tống An Đường như tổ ong đi vào nhã gian, chuẩn bị trên bàn tiệc lại tiếp tục dụ dỗ tên này, một hai phải khiến hắn phun ra một mớ bạc mới được.
Tiết Thần ngồi vào xe ngựa, lại lần nữa vả nhẹ vào miệng mình, không thể hiểu vì sao lại nói với Tống An Đường những lời kia, thật là hối hận xanh ruột. Tống An Đường muốn bị lừa thì có liên quan gì đến nàng đâu chứ? Hiện tại bạc Tống An Đường dùng lại không phải của nàng, nàng có gì mà phải khẩn trương đây? Xem ra thật đúng là thói quen biến thành tự nhiên! Từ trước bởi vì chuyện quản gia của Trường Ninh Hầu phủ đều ở trên tay nàng, Tống An Đường phải dùng tiền gì đều trải qua nàng, dần dà liền dưỡng thành thói quen thuyết giáo hắn, không ngờ đã qua một thời gian dài như vậy mà nàng vẫn chưa bỏ được thói quen đó, thật là khiến người vô cùng bất đắc dĩ.
Diêu Đại cũng không hiểu Đại tiểu thư nhà mình vì sao lại đột nhiên thuyết giáo tên công tử nhìn có vẻ phóng đãng kia? Nghe giọng điệu không giống như mới quen, Diêu Đại lo lắng Đại tiểu thư bị người lừa, vì thế vào lúc lái xe bèn kín đáo nhắc nhở Tiết Thần: “Tiểu thư, tên kia chính là Thế tử của Trường Ninh Hầu phủ, cũng không phải là thứ tốt gì. Tiểu thư cứ nhìn bọn "heo bằng cẩu hữu" bên người hắn, một đám thấy hắn như thấy thổ tài chủ, hận không thể từ trên người hắn moi ra càng nhiều lượng vàng càng tốt. Thuộc hạ thấy hắn cũng không phải là kẻ đàng hoàng gì, Đại tiểu thư phải cẩn thận nhé.”
Tiết Thần không còn sức cãi lại, ngay cả Diêu Đại cũng nghe ra lời nói kia của nàng đã đi quá mức. Tiết Thần thở ra một hơi thật dài rồi mới nói: “Diêu lão yên tâm đi, ta có chừng mực.”
Diêu Đại đã kiến thức qua bản lĩnh của Tiết Thần, dĩ nhiên biết Đại tiểu thư này không đơn giản. Lời ông vừa nói cũng chỉ cảnh tỉnh cho tiểu thư, nếu tiểu thư đã biết thì ông hẳn cũng không nên nói thêm gì nữa.
Hai người một đường đi đến phố Xuân Hi, nơi đó có một trà lâu muốn bán. Diêu Đại lúc trước chính là kinh doanh trà lâu cho Tiết Thần, hiện giờ nơi đó đã bán cho Nhân Ân Bá phủ. Vì thế khi Tiết Thần muốn tìm chỗ để mở một trà lâu khác, Diêu Đại đối với vụ này rất có kinh nghiệm, lập tức liền lựa chọn Cảnh Thái trà lâu trên phố Xuân Hi. Theo đánh giá của ông, chỗ đó bất kỳ là địa điểm hay lượng người lưu thông đều rất tốt, duy chỉ thiếu độc nhất một chỗ cho khách dừng ngựa xe. Ông biết trong tay tiểu thư có một khối đất trống ngay ở phía sau hẻm Xuân Hi cách đó không xa, nếu tiểu thư có thể sử dụng khối đất trống kia thì có thể giải quyết vấn đề thật tốt. Chỉ là hết thảy còn ở trong dự đoán, phải đợi tiểu thư xem qua mới có thể định đoạt.