Tình thân của Tiêu thị đối với Bắc Tĩnh Vương phủ khẳng định là rất mỏng manh. Thời niên thiếu không được quan tâm, để Tiêu thị gả cho Ngụy Thanh, nếu mẫu gia có thể hơi giúp đỡ một chút thì một Huyện chủ như bà cũng không đến mức bị Ngụy gia khi dễ thành như vậy. Sau khi Ngụy Thanh ૮ɦếƭ, Tiêu thị muốn về mẫu gia xin giúp đỡ cũng không có cửa, còn phải làm phiền một vị Vương phi biểu muội họ hàng xa giúp dâng lời thỉnh cầu Hoàng Hậu thì Tiêu thị mới được quyền tái giá. Một thứ tình thân nhạt nhẽo như vậy nên Tiết Thần thật sự không nghĩ ra, làm sao Tiêu gia còn có mặt mũi tìm tới Tiêu thị.
Thấy Tiết Thần kinh ngạc nhìn mình, Tiêu thị có chút ngượng ngùng: “Không có chuyện gì đâu, ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, bọn họ có tới tìm ta cũng vô dụng, chuyện này đừng nói là ta, ngay cả con cũng không làm chủ được. Con cứ yên tâm đi, để ta ứng phó với bọn họ là được.”
Tiêu thị nói không sai, vấn đề chọn ai tiến cung làm thư đồng thật đúng là đâu phải nàng có thể làm chủ, cho dù Tiêu gia trực tiếp tìm được nàng, cho dù lòng dạ nàng phóng khoáng không so đo ân oán giữa bọn họ và Tiêu thị thì nàng cũng không thể giúp bọn họ được gì. Về điểm này thì Tiết Thần thật đúng là không để tâm.
“Không biết Tiêu gia phái ai tới đây?” Tiết Thần mỉm cười nghe Tiêu thị an ủi rồi mới hỏi.
Tiêu thị trả lời: “À, là Vương phi tẩu tử của ta, họ Lưu. Con cũng biết rồi đấy, huynh trưởng của ta kế thừa Bắc Tĩnh Quận Vương phủ, ca ca là người vô dụng, mấy năm nay tất cả mọi chuyện trong Quận Vương phủ đều nắm trong tay tẩu tử này. Nàng cũng chưa nói cái gì, chỉ nhờ ta hỏi thăm giùm, con đừng để trong lòng.”
Tiết Thần gật đầu: “Con sẽ không để trong lòng đâu, vốn cũng không có việc gì quan trọng. Người trong kinh muốn đem hài tử đưa vào trong cung cũng không phải số ít, con nói câu thật lòng, Bắc Tĩnh Quận Vương phủ không ở kinh thành, làm sao có thể tranh giành với thế gia trong kinh chứ.”
Tiêu thị rũ xuống mí mắt, cũng coi như là tán đồng với Tiết Thần: “Đúng, đúng là như con nói vậy đó. Tuy nhiên, vị tẩu tử này của ta cũng có chút thân phận, là Tướng môn hổ nữ, mẫu gia của nàng ta là tam phòng của Trấn Quốc Tướng quân. Trong phủ của Trấn Quốc Tướng quân cũng không có hài tử tuổi tác thích hợp, tẩu tẩu là người am hiểu luồn cúi nên nhắm vào cơ hội này muốn mượn danh nghĩa Trấn Quốc Tướng quân phủ đưa hài tử nhà mình vào cung, tương lai nếu được cùng lớn lên với Tiểu điện hạ thì tốt xấu gì cũng là thể diện của phủ Trấn Quốc Tướng quân. Tóm lại, chuyện này cứ mặc kệ nàng ta ép buộc giúp đỡ đi cửa sau, miễn là ta không để dính tay là được rồi. Huống chi, cho dù ta có nhúng tay vào thì cũng không có biện pháp nào để giúp nàng ta.”
Tiết Thần nhìn Tiêu thị, trầm ngâm một lát mới hỏi bà: “Nhiều năm như vậy, thái thái hận bà ta không?”
Tuân ca nhi lại đi tới lấy thêm quýt, Tiêu thị đang lau miệng cho hắn, nghe Tiết Thần hỏi như vậy không khỏi sửng sốt, sau đó liền minh bạch ý hỏi của Tiết Thần, dịu dàng lắc đầu: “Hận nàng ta làm cái gì? Hết thảy đều là số mệnh của ta. Ta cũng chẳng thể làm gì để cống hiến cho Tiêu gia, dĩ nhiên cũng không thể mong chờ bọn họ che chở ta nhiều hơn, hết thảy đều theo quy luật tự nhiên mà thôi.”
Tiết Thần nghe Tiêu thị nói vậy liền hiểu trong lòng bà xác thật không thèm để ý, bởi vì nếu trong lòng Tiêu thị có bất cứ hận ý gì với Tiêu gia thì không thể nói ra những lời bình thản như vậy.
“Tiểu Điện hạ đến độ tuổi này nên gia đình nào cũng muốn đánh chủ ý kia, không chỉ là Tiêu gia mà ngay cả Đường gia cũng đang suy nghĩ biện pháp. Mấy ngày trước Tĩnh tỷ nhi trở về cũng hỏi ta một phen.”
Tiết Thần nghe nói Tĩnh tỷ nhi hỏi về vấn đề này có chút kinh ngạc: “Ủa? Đường Phi cũng muốn đưa hài tử vào cung? Con không hề biết đó nha.”
Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần không có gì giấu nhau, nếu Tĩnh tỷ nhi có ý tưởng này thì nhất định không chỉ trở về nói với Tiêu thị mà sẽ trực tiếp đi tìm nàng, bởi vì Tiết Thần tin rằng, ở trong lòng Tĩnh tỷ nhi nghiêng về khả năng nếu có việc gì nhờ nàng giúp đỡ thì sẽ hữu dụng hơn so với hỏi Tiêu thị.
Tiêu thị lắc đầu: “Đâu phải là Đường Phi! Ngay cả tiền đồ của chính bản thân hắn mà hắn còn muốn dùng thực lực của mình đi tranh, làm sao mà nẩy ra ý tưởng đó được chứ... Là vấn đề của mẫu gia phía đại tẩu Tĩnh tỷ nhi, Úc thị.”
Tiết Thần giương mắt nhìn Tiêu thị, lặp lại lời bà nói: “Úc thị?”
Vụ này coi bộ mới mẻ nha! Từ sau khi Tống An Đường ôm đùi Lý Đạt thất bại, trong tối ngoài sáng đã sớm bị Nhị Hoàng tử và Lý Đạt sửa trị sống dở ૮ɦếƭ dở, nghe nói đã bị đánh gãy hai chân. Hiện giờ Trường Ninh Hầu phủ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Tống An Đường vốn dĩ bất tài lại không có lực uy Hi*p nào, cũng chỉ dựa vào ấm phong của tổ tiên, vì thế Nhị Hoàng tử mới không tìm ra nguyên nhân nào để muốn gây thêm rắc rối đi tiêu diệt hắn, vì thế hắn mới miễn cưỡng giữ được tước vị Trường Ninh Hầu. Tuy nhiên, kể từ đây Tống gia không cách gì gượng dậy nổi thì là sự thật.
Ở ngay lúc này mà Úc thị còn có đầu óc nghĩ đến vấn đề này? Cho dù nhà bọn họ thật đúng là trời sinh yêu thích luồn cúi, những chẳng lẽ bà ta cũng không nghĩ ra, bà ta dựa vào cái gì mà có thể đánh chủ ý này?
Khi biết không phải Tĩnh tỷ nhi có tâm tư này, Tiết Thần cũng liền an tâm bèn hỏi Tiêu thị: “Dạo này Tống Dục Hoa còn gây khó dễ cho Tĩnh tỷ nhi nữa không? Lúc trước không phải nói Tĩnh tỷ nhi và Đường Phi muốn dọn ra ở riêng sao? Chuẩn bị khi nào dọn thế ạ?”
Tiết Thần hỏi xong thì Tiết Vân Đào liền đứng lên, bế Tuân ca nhi đang muốn ra vườn chơi, quay đầu lại nói với Tiết Thần: “Cha mang Tuân ca nhi ra ngoài chơi đánh đu. Con cũng đừng suốt ngày nhọc lòng gia sự của muội muội, nàng có dọn hay không cũng chưa tới phiên con có thể xen vào, biết không?”
Tiết Vân Đào nói lời này đương nhiên Tiết Thần biết dụng ý, bởi vì lúc Tĩnh tỷ nhi vừa thành thân thì Tiết gia và Đường gia có náo động một lần, nguyên nhân cũng là vì Tống Dục Hoa tham tiền muốn lập mưu ᴆụng vào của hồi môn của Tĩnh tỷ nhi; khi đó Tiết Thần nhúng tay vào giải quyết làm Tống Dục Hoa mấy sạch mặt mũi. Tuy nói lần đó là ra mặt thay cho Tĩnh tỷ nhi, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là kế tỷ của Tĩnh tỷ nhi, đây là Đường gia không chiếm lý nên không dám phàn nàn cái gì, nhưng nếu truyền ra thì thanh danh của Tiết Thần bị lôi ra bàn tán không dễ nghe -- người biết thì nói nàng che chở kế muội, người không biết còn tưởng rằng nàng muốn nhúng tay vào gia đình của của kế muội nữa đấy.
Tiết Vân Đào vừa bế Tuân ca nhi rời phòng thì Tiêu thị đã vội vàng nói đỡ: “Con đừng trách lão gia, lão gia cũng vì lo lắng cho con mà thôi, sợ chuyện của Đường gia làm liên lụy đến thanh danh của con.”
Tiết Thần nhìn bộ dáng phu thê hoà thuận của trưởng bối, trong lòng thật cao hứng, hơn nữa Tiết Vân Đào cũng chỉ là nhắc nhở chứ không phải răn dạy, làm sao Tiết Thần lại giận dỗi được chứ. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ Tiêu thị che chở cho Tiết Vân Đào, nàng thấy rất cảm kích.
“Con biết mà, thái thái.” Nói xong, trao cho Tiêu thị một ánh mắt ái muội, làm Tiêu thị lườm nàng một cái. Lúc này Tiêu thị mới trả lời mấy câu hỏi của nàng: “Lúc trước có dự định là chờ đến khi quan ấn Bách hộ của Đường Phi được đưa tới thì bọn họ liền dọn ra phủ, tòa nhà ta cũng thay bọn họ xem xét mấy chỗ nhưng cũng phải để bọn họ tự quyết định mới được. Thật ra bọn họ nên dọn ra từ sớm, dạo này Tống thị tuy nói không dám công khai khi dễ Tĩnh tỷ nhi, nhưng luôn "miệng không bằng miệng, mặt không bằng mặt", khiến Tĩnh tỷ nhi có tính tình hiền lành như vậy mà cũng sắp chịu hết nổi.”
Về miệng lưỡi quá đáng của Tống Dục Hoa, người khác không biết nhưng Tiết Thần lại biết rất rõ. Với tính tình hướng nội như Tĩnh tỷ nhi, giao đấu miệng lưỡi với Tống Dục Hoa khẳng định là phải bị thiệt.
“May mắn mấy năm nay Tĩnh tỷ nhi dùng cửa hàng con cho nàng kiếm lời chút đỉnh nên kinh tế của Nhị phòng cũng không đến mức bị kia nữ nhân khống chế. Ai da, đây là Đường Ngọc còn chưa tập tước đấy, chờ đến khi Đường Ngọc tập tước rồi thì còn không biết nữ nhân kia phải quăng bao nhiêu đôi giày cỡ nhỏ cho Tĩnh tỷ nhi mang vào đâu. Dọn ra cũng tốt, cho dù nhà có nhỏ nhưng ít nhất lỗ tai được thanh tịnh.”
Tiết Thần nghe xong Tiêu thị oán giận, lại cùng bà tán dóc chút chuyện của Đông phủ, sau đó mới mang theo mấy hài tử chạy đến Đông phủ một chuyến thỉnh an lão thái thái, ngồi chơi thêm một chốc rồi quay về Vệ Quốc Công phủ.
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tiết Thần cùng Hạ Châu cho bọn nhỏ xuống xe, còn chưa đi vào đã nghe người gác cổng chạy lại truyền lời: “Thiếu phu nhân, Bắc Tĩnh Quận Vương phi đến bái phỏng ngài, ngài không ở trong phủ nên chúng tiểu nhân đành đi bẩm báo Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa biết là khách nhân của ngài liền kêu chúng tiểu nhân đưa đến Kình Thương viện, hiện giờ Công chúa đang đãi khách, ngài xem...”
Tiết Thần hơi nhíu mày, Bắc Tĩnh Quận Vương phi... Lưu thị? Bà ta thế mà đã tìm tới cửa!
“Biết rồi.” Người gác cổng đang muốn lui ra, Tiết Thần lại hô hắn lại dặn dò: “Lần tới tái ngộ với loại khách nhân chưa từng bao giờ tới cửa tìm ta, không cần thông báo cho Trưởng Công chúa, chỉ nói ta không ở nhà kêu khách nhân ngày khác lại đến. Nếu ta ở nhà thì phải đợi ta phân phó mới cho tiến vào, hiểu chưa?”
Người gác cổng đương nhiên minh bạch ý của Tiết Thần, biết Thiếu phu nhân cũng không phải trách cứ bọn họ mà chỉ là uyển chuyển dặn bọn họ loại khách nhân này không nên đi vào thông truyền, người gác cổng trong lòng sáng tỏ, lĩnh mệnh xong liền lui xuống.
Trước tiên Tiết Thần về Thương Lan uyển thay đổi bộ xiêm y, sau đó dẫn theo Tuân ca nhi đi Kình Thương viện.
Trong phòng khách của Kình Thương viện, Trưởng Công chúa đang nghe một nữ nhân nói chuyện về phong thổ của Bắc Tĩnh, bộ điệu trông như thực sự cảm thấy hứng thú, tuy nhiên người biết tính nết Trưởng Công chúa đều hiểu, biểu tình Trưởng Công chúa như vậy cũng chưa chắc vì bà cảm thấy hứng thú, chẳng qua là cho khách nhân mặt mũi mà thôi.
Tiết Thần vào nội viện, Thiền Oánh thấy nàng liền hành lễ rồi vào phòng thông truyền. Trưởng Công chúa buông chén trà, như trút được gánh nặng nói: “À, Thần tỷ nhi đã trở lại? Mau tiến vào mau tiến vào. Tuân ca nhi cũng tới sao?”
Thiền Oánh biết Công chúa nhà mình thật ra đã sớm không kiên nhẫn, chẳng qua là thay Thiếu phu nhân tiếp đón khách nhân nên không muốn thất lễ, vì thế mới miễn cưỡng ngồi tới tận bây giờ.
Bắc Tĩnh Quận Vương phi Lưu thị nghe nói Tiết Thần đã trở lại cũng đứng lên, đi theo Thiền Oánh ra cửa đón thì thấy một thiếu phụ mỹ mạo khuynh quốc đi vào. Tiết Thần là nhất phẩm cáo mệnh, so với Quận Vương phi còn cao hơn một bậc nên không cần hành lễ, chỉ gật đầu chào rồi đến trước mặt Trưởng Công chúa phúc thân.
Trưởng Công chúa làm gì còn nguyện ý ở lại nghe những chuyện rườm rà, lôi kéo Tuân ca nhi vào tây thứ gian, để phòng khách cho Tiết Thần toàn quyền tiếp đón khách nhân.
Sau khi Trưởng Công chúa ra ngoài, Tiết Thần mới chậm rãi ở ngồi xuống ghế trên, ung dung sửa sang lại ống tay áo, cũng không hấp tấp nói chuyện mà cứ từ từ chờ Lưu thị mở miệng.
“Đã sớm nghe nói cô nãi nãi tái giá với Tiết đại nhân nhưng vẫn chưa có dịp tới chúc mừng, hiện giờ lại đến quấy rầy Đại tiểu thư, mong rằng Đại tiểu thư sẽ không trách tội.”
Lưu thị trực tiếp xưng hô Tiết Thần là Đại tiểu thư chứ không phải Thế tử phu nhân, đủ cho thấy bà ta muốn lợi dụng quan hệ với Tiết Thần. Rốt cuộc nếu dùng thân phận tiểu thư Tiết gia thì giữa bọn họ còn có thể dính một tia quan hệ mỏng manh, nhưng nếu xưng hô Thế tử phu nhân thì chẳng còn quan hệ nào để nói.
Thiền Oánh bưng trà vào cho Tiết Thần, nhìn Tiết Thần liếc mắt một cái ra hiệu, vẻ mặt chứa đầy bất mãn đối với vị khách nhân này. Tiết Thần cho Thiền Oánh một ánh mắt trấn an, Thiền Oánh dẫn các nha hoàn bưng trà ra ngoài.
Tiết Thần nâng chén trà lên uống một ngụm rồi mới trả lời: “Trách tội cái gì chứ! Đều là thân thích! Lui tới đi lại cũng là đương nhiên.” Dừng một chút đặt chén trà xuống, sau đó mới nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu Quận Vương phi tới chúc mừng thái thái nhà ta, vậy sao không đi Tiết gia mà ngược lại tới chỗ này?”
Lưu thị giống như đoán được Tiết Thần sẽ hỏi như thế, bởi vậy đối đáp trôi chảy: “Nói ra không sợ Đại tiểu thư chê cười, thời trẻ quan hệ của ta và cô nãi nãi không phải thực tốt, có nhiều va chạm, thế nên mấy năm nay không còn lui tới. À không, hôm trước ta cũng ghé qua Tiết gia một hồi, tuy nhiên cô nãi nãi hình như cũng không vui vẻ tiếp đãi. Ta thầm nghĩ dù gì mọi người đều là thân thích, nếu cứ xa lạ như vậy cũng rất đáng tiếc. Nhưng ta ở kinh thành cũng không còn ai khác có thể thỉnh cầu, nghĩ nếu Đại tiểu thư có thể thay ta nói ngọt vài câu trước mặt cô nãi nãi để nàng hơi có cái nhìn mới với ta, vậy là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Tiết Thần thầm nhận xét Lưu thị này không tính là quá ngốc, biết cách cứ từ từ mà tiến từng bước nhỏ -- chỉ cần nàng đáp ứng giúp bà ta lần này, như vậy quan hệ giữa hai người còn chưa tính là bị cắt đứt, sau này chẳng khác nào đã có giao tình, đến lúc đó lại nói những lời khác thì cũng không có vẻ đột ngột, còn có khả năng đạt được hiệu quả bất ngờ. Chỉ từ vài câu là có thể nhìn ra, vị Quận Vương phi này tất nhiên là kẻ khôn lanh xử sự khéo đưa đẩy.
Chẳng qua, bàn tính này của bà ta gẩy quá thuận tay, Tiết Thần tuy không rảnh rỗi giáo huấn bà ta, nhưng cũng không phải là loại để người khác nắm trong tay tha hồ nhào nặn.