Trị thảmMặt trời lên cao, Ô thị mới từ nội gian đi ra. Ánh nắng sáng sớm có chút chói mắt, Ô thị đứng ở trong sân lẳng lặng nghe động tĩnh ngoài phủ.
Tôn ma ma đến báo, nói các tướng sĩ vây ở ngoài phủ xác định Vương phủ không có nguy hiểm gì nên đã rút lui. Khoác lên áo choàng cho Ô thị, Tôn ma ma thấy trên mặt Ô thị còn có chút lo lắng bèn khuyên: "Thái phi, đêm qua bên phía Đông sương phòng toàn bộ xuất động, đến bây giờ hình như cũng chưa trở về... Ngài vẫn nên vào phòng đi thôi, nơi này gió lớn."
Ô thị gật đầu, một đêm không ngủ nên lúc này đáy mắt cũng thâm quầng. Ồn ào quấy nhiễu cả một buổi tối, nếu nói không chột dạ, không kinh hoảng là gạt người, rốt cuộc chuyện lớn như vậy đã xảy ra ngay chính tại Nhữ Nam Vương phủ này. Hiện tại Ô thị có chút hối hận, nhưng coi như đã không kịp nữa rồi.
Ô thị đang muốn đi vào thì lại bị một thanh âm vội vàng gọi lại, là Hoài Nam Vương Thái phi. Tả thị đầy mặt tươi cười đi về hướng Ô thị kéo Ô thị vào phòng. Tôn ma ma dẫn theo tất cả nha hoàn hầu hạ ra bên ngoài, Tả thị mới nói với Ô thị: "Đã thành công rồi, ta cố ý chờ đến hừng đông mới đến tìm muội. Muội yên tâm đi, chuyện muội nhờ ta thì ta cam đoan giúp muội làm thật xinh đẹp, tuyệt đối sẽ không dung con tiện nhân kia tự tại sống tại mí mắt của muội."
Ô thị nghe Tả thị cam đoan như vậy, đáy lòng bất an mới hơi tốt một chút, gật đầu chộp tay Tả thị nắm chặt như người ૮ɦếƭ đuối vớ được miếng ván nổi: "Chuyện kia, tất cả đều kính nhờ tỷ tỷ."
Tả thị trấn an: "Muội cứ yên tâm đi, Cẩn phi nương nương là ngoại chất nữ ruột thịt của ta, kỳ này muội giúp nương nương làm nên chuyện lớn như vậy, chắc chắn nương nương sẽ đa tạ muội. Đến lúc đó, muội còn sợ không đè đầu được di nương nho nhỏ kia hay sao? Trong chốc lát ta phải rời khỏi nơi này, thành lí xảy ra chuyện lớn như vậy ta cũng không tiện ở lâu, bất quá chờ ta hồi Hoài Nam nhất định sẽ không quên muội muội nhờ vả."
Ô thị đưa Tả thị đến viện trước cửa nói lời tạm biệt. Ma ma bên người của Tả thị chạy tới, nói thầm vào bên tai Tả thị: "Thái phi, không ổn, chưa tìm thấy Vương phi. Lùng khắp mọi nơi cũng không thấy người."
Tả thị và Ô thị liếc nhau, Tả thị nói: "Nàng ta có thể đi chỗ nào? Tiếp tục tìm, chớ trì hoãn chúng ta quay về."
Ma ma kia có chút sốt ruột: "Đã tìm khắp tất cả mọi nơi rồi nhưng không thấy! Thị tỳ của Vương phi cũng không thấy."
Ô thị nghe đến đó cũng cảm thấy không đúng: "Ủa... Vương phi bị làm sao vậy? Nàng đi chỗ nào cũng chưa từng nói cho tỷ tỷ à?"
Trên mặt Tả thị hiện ra vẻ xấu hổ, gượng cười nói: "Để muội cười chê rồi, tức phụ này của ta lá gan cũng quá nhỏ, thế nhưng sợ hãi đến vậy, sợ hãi gánh trách nhiệm nên chắc trốn rồi! Ta đây liền đi tìm xem sao."
Ô thị càng thêm không hiểu: "Vương phi trốn cái gì?"
Bất quá chỉ là bắt người mà thôi, nàng ta ở trong Nhữ Nam Vương phủ đâu cần phải làm cái gì, vì sao đến nỗi phải trốn? Bất quá nếu Tả thị cũng không lo lắng thì Ô thị có gì cần lo đâu chứ.
"Khi ta tìm được người rồi thì sẽ trực tiếp rời đi, không đến nói lời tạm biệt với muội muội một lần nữa. Bên Vệ Quốc Công phủ nếu có tìm đến, muội cứ việc nhắn lời cho bọn họ đến Hoài Nam Vương phủ nhận người. Chúng ta có đại lễ muốn tặng bọn họ!" Tả thị nói xong lời này, từ sau cổng vòm liền truyền đến một trận vỗ tay.
Hàn thị và Lâu Ánh Yên từ sau cổng vòm đi ra dọa Tả thị giật nảy mình, thấy người đến là Vệ Quốc Công phủ Nhị phu nhân và Lâu Ánh Yên mới lấy lại bình tĩnh. Hàn thị đi tới hỏi: "Thỉnh an hai vị Thái phi! Lúc nãy chúng ta đến không khéo, không kịp nghe rõ ràng Hoài Nam Vương Thái phi nói cái gì? Hiện tại có thể thỉnh Thái phi nói một lần nữa cho chúng ta nghe hay không? Vì sao Lâu gia chúng ta muốn tìm gì đó thì phải trực tiếp đi Hoài Nam Vương phủ? Chúng ta muốn tìm cái gì thế?"
Tả thị biến sắc mặt, nhìn phía sau Hàn thị và Lâu Ánh Yên cũng không có hộ vệ mới yên lòng, hừ lạnh: "Ngươi không biết gì sao? Vậy ta cũng không cần cố ý nói cho các ngươi biết. Nếu đến thời điểm nào các ngươi phát hiện thì cứ đi Hoài Nam Vương phủ tìm ta."
Nói xong lời này, Tả thị liền đưa tay đẩy ra Hàn thị, dẫn theo ma ma lúc nãy đến báo tin hướng về phía cổng vòm đi ra ngoài. Nhưng vừa lướt qua Hàn thị, toàn thân Tả thị liền triệt để sững sờ.
Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tiết Thần đang cười tủm tỉm đứng dưới một gốc cây lê nhìn lên ngắm trái lê xanh vừa kết quả, nghe thấy sau cổng vòm có người đi ra, nàng liền quay đầu lại, dung mạo diễm lệ phảng phất như tiên tử của Thiên Giới giáng trần, ngay cả một đám nữ nhân cũng không nhịn được nhìn ngây ngốc.
Tả thị sắc mặt xanh mét, chỉ vào Tiết Thần một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: "Ngươi, ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Tiết Thần cười như không cười, kẹp một nhánh cây trong tay thong thả đi về hướng Tả thị. Nàng cứ tiến về phía trước thì Tả thị lùi về phía sau, giống như nữ tử đang tiến đến trước mặt mụ ta không phải là một trích tiên bay xuống từ Thiên đình mà là một ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Tiết Thần cứ vậy mà dùng khí thế bức người đẩy Tả thị vào bên trong cổng vòm. Ô thị nhìn thấy Tiết Thần cũng kinh hãi không thôi, vừa mới chạm mắt với Tiết Thần một cái liền vội vàng tránh ánh mắt sang chỗ khác, không dám liếc nhìn Tiết Thần thêm một cái nào.
Đến lúc này mà Ô thị vẫn chưa nhận ra kế hoạch của Tả thị thất bại thì mụ ta là cái đầu gỗ rồi, trong lòng đang âm thầm tính toán nên tìm cớ như thế nào, suy nghĩ kỹ trong chốc lát bèn hạ quyết tâm cứ giả bộ như cái gì cũng không biết là được, coi bộ Tiết Thần cũng không đủ chứng cớ để chỉ trích mình. Sau khi nghĩ thông suốt như vậy Ô thị mới cảm thấy thoáng yên tâm hơn một ít.
Nhưng tâm lý của Tả thị không có khả năng chịu đựng tốt như Ô thị, mụ ta quả thực không dám tin tưởng Tiết Thần lại xuất hiện ở chỗ này. Nàng ta, nàng ta chẳng phải là giờ Tý đêm qua đã bị bắt cóc đưa ra khỏi Nhữ Nam thành, hiện tại đã bị...
Nhưng hiện giờ Tiết Thần lại yên lành xuất hiện trong này, Tả thị theo bản năng liền muốn chạy, nhưng mà lại đâm ngay về phía Hàn thị đang chờ sẵn. Hàn thị có chút võ công trong người, đối phó với những hộ vệ chính quy thì không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng để chế trụ một nữ nhân hậu trạch thì khả năng vẫn dư sức có thừa.
Tả thị bị Hàn thị tóm lấy cánh tay bẻ ngoặc ra sau lưng, Tiết Thần đi ngang qua bên người mụ ta thuận tay rút xuống trâm gài tóc trên đầu Tả thị khiến cho mái tóc muối tiêu của mụ ta xõa tung giống như một kẻ điên.
Tả thị hét lên: "Tiết Thần! Ngươi làm càn! Ta là Hoài Nam Vương Thái phi, các ngươi dám đối với ta như vậy! Ngươi có tin ta sẽ tố cáo cho nương nương, khiến cho ngươi..." Lời của mụ ta còn chưa nói xong đã ngưng bặt.
Bởi vì khi mụ ta đang vùng vẫy thì nhìn thấy rất nhiều người bị ép giải qua cổng vòm đi vào sân viện, trong số đó có năm nam nhân mặc hắc y bị trói chặt đẩy mạnh đến, còn tất cả những người khác hẳn là hộ vệ bên cạnh Tiết Thần, ngoại trừ một số hộ vệ đã xuất hiện ngày hôm qua, còn có những gương mặt khác nhìn lạ lẫm, nhưng từ khí tràng quanh thân liền có thể phán đoán đều là cao thủ võ công.
*Edited by Bà Còm*
Nghiêm Lạc Đông đi tới trước mặt Tiết Thần chắp tay hồi báo: "Người đều ở chỗ này."
Tiết Thần gật đầu: "Được, còn nàng ta đâu?"
Nghiêm Lạc Đông chỉ ra ngoài cổng vòm: "Nằm trên cáng, đang ở ngoài cửa."
Tiết Thần lên thềm đá, không thèm nhìn Ô thị đang đứng một bên, thản nhiên đi vào phòng khách. Hàn thị áp giải Tả thị đi vào, một khắc cũng không chịu buông tay, Ô thị bị một nhóm người chèn đẩy đành phải đi vào.Tiết Thần ngồi tại vị trí hôm qua, nhìn thoáng qua Ô thị. Ô thị lập tức có chút chột dạ, bất quá lại ép buộc mình phải bình tĩnh lại, đi tới trước mặt Tiết Thần vênh mặt hất hàm sai khiến: "Thế Tử phu nhân, ngươi đây là có ý gì? Hoài Nam Vương Thái phi đến phủ làm khách, ngươi liền phóng túng hộ vệ bắt người, thật quá không để Nhữ Nam Vương phủ vào mắt. Mau kêu người buông ra, bằng không, bằng không ta cũng kêu người lại đây, đến lúc đó mặt mũi ai cũng khó giữ."
Tiết Thần nhếch môi cười khẩy: "Thái phi xin cứ tự nhiên, ta còn đang lo quần chúng vây xem quá ít, Thái phi kêu thêm vài người đến ta còn phải cám ơn nữa kìa."
Ô thị bị nữ tử trẻ tuổi này bức cho nói không nên lời, ngoài mạnh trong yếu phẩy tay. Tả thị tóc tai bù xù hét to: "Tiết Thần, ngươi thật to gan, ngay cả Lão thái quân Vệ Quốc Công phủ các ngươi cũng không dám đối đãi với ta như thế, ngươi thật làm càn!"
Tiết Thần nháy mắt ra hiệu cho Hàn thị, Hàn thị liền đưa tay bịt miệng Tả thị không cho mụ ta nói lời vô nghĩa. Tiết Thần mắng trực tiếp: "Thế này mà làm càn hay sao? Thái phi không khỏi cũng quá "chuyện nhỏ xé to" thật đấy! Đêm qua các ngươi phái người xâm nhập sân viện của ta, từ trên giường của ta ςướק đi một người, chuyện càn rỡ như vậy mà ta còn chưa tính sổ với Thái phi. Thế mà Thái phi còn ngoạc mồm ra la hét chúng ta làm càn hay sao?"
Tả thị nghe Tiết Thần nói chuyện như vậy, lại nhìn thấy Kim Tam bị trói quỳ bên ngoài, kế hoạch nhất định không thành công. Nhưng cho dù kế hoạch không thành thì mụ ta cũng không có gì phải sợ -- rốt cuộc Tiết Thần còn êm đẹp đứng tại nơi này, hơn nữa bọn Kim Tam cũng chẳng phải bị Tiết Thần bắt quả tang ngay tại trong phòng, nói chung Tiết Thần cũng lấy không ra chứng cớ.
Nhưng Tả thị vừa ngước lên liền chạm ngay gương mặt cười như không cười của Tiết Thần ghé sát vào. Tả thị trong lòng giật nảy mình, liền nghe Tiết Thần đột nhiên hỏi nhỏ: "Phải rồi, thời gian dài như vậy tại sao không nhìn thấy Hoài Nam Vương phi thế nhỉ?"
Tả thị nhìn Tiết Thần cười như Phật Đà, trong lòng đột nhiên toát ra một trận băng hàn, khó có thể tin trừng to đôi mắt hoảng sợ, đôi môi run rẩy hỏi Tiết Thần: "Ngươi, ngươi đem nàng đi đâu?"
Tiết Thần đột nhiên cười ra tiếng, sau đó lập tức lạnh mặt hỏi: "Thái phi nói lạ nhỉ, ta có thể đem Vương phi đi đâu? Tối qua không phải Vương phi vẫn cùng Thái phi ở chung một viện hay sao?" Không chờ Tả thị trả lời, Tiết Thần liền đứng thẳng người, kêu người bên ngoài hỏi: "Nghiêm hộ vệ, Liêu hộ vệ, có ai nhìn thấy Hoài Nam Vương phi hay không?"
Nghiêm Lạc Đông bước lên trả lời: "Hồi Thiếu phu nhân, chúng thuộc hạ không nhìn thấy Hoài Nam Vương phi. Bắt đầu từ đêm hôm qua, chúng thuộc hạ vô cùng bận rộn một đường truy bắt những tên đạo tặc tấn công cổng thành, đuổi tới một chỗ rừng rậm ba mươi dặm bên ngoài mới chộp được bọn chúng. Mấy tên này chính là trùm thổ phỉ, ngoại trừ bọn chúng, chúng thuộc hạ còn mang về một người bị bọn chúng bắt cóc trên xe ngựa. Thiếu phu nhân muốn nâng vào nhìn thử hay không?"
Tiết Thần nhìn chằm chằm Tả thị gật đầu: "Được, nâng vào đi, nhìn xem là người nào mà đám thổ phỉ này phải dùng trăm phương ngàn kế hao tổn nhân lực chịu đựng biết bao cực nhọc để bắt đi cho bằng được?"
Một cái cáng màu trắng từ ngoài cổng vòm được nâng vào, người nằm trên cáng vẫn còn bọc trong chăn bông, 乃úi tóc xõa tung, mái tóc đen rũ xuống, đuôi tóc khô vàng cứ lắc qua lắc lại làm đung đưa quả tim Tả thị. Ngoài phần trên như vậy, phần dưới của chăn bông lộ ra hai cái đùi trắng bóng, cùng với... quần váy bị xé tan hoang...
Tả thị rống to một tiếng thê thảm, không biết sức lực tới từ đâu liền vùng một cái thoát ra khỏi vòng kiềm chế của Hàn thị. Cái cáng được đặt trước mặt đám người áo đen của Kim Tam. Tả thị nhào lên kéo ra đầu trên của chăn bông, gương mặt xơ xác trắng bệch của Hoài Nam Vương phi lộ ra dưới ánh mặt trời, khóe mắt dường như đã khóc khô lệ.
Tất cả mọi người ở đây đều bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi!
Dù Hàn thị có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy được cảnh này lại nhịn không được tránh đi ánh mắt, còn Lâu Ánh Yên vội vàng xoay người ghé vào lan can ói ra.
Liêu Thiêm nhìn Kim Tam mãi cho đến khi bị bọn họ áp giải hồi Nhữ Nam thành đều một bộ dáng ngông nghênh mặt mày vênh váo, lúc này triệt để hỏng mất. Hắn lập tức ngồi bệt xuống đất, yết hầu như bị người Ϧóþ chặt không thể nào phát ra thanh âm, thật lâu sau mới thấy hắn thống khổ đập đầu xuống đất bộp bộp, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét của dã thú.
Liêu Thiêm là kẻ sống bằng nghề "lưỡi đao liếm máu", vậy mà nhìn cảnh này cũng không khỏi lạnh tim. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc Đông, hiện tại mới có chút hiểu được vì sao rạng sáng đại ca đã bịt miệng không cho hắn trực tiếp đem chân tướng nói ra... Muốn tạo một đả kích thật lớn cho một người, chính là phải để cho hắn một khoảng thời gian lâu không hề phòng bị. Nhìn thấy cảnh này, Liêu Thiêm suýt nữa có chút xíu tội nghiệp Kim Tam kia... Bất quá, ai có thể nói đây không phải là bọn họ tự gây nghiệt không để lại đường sống cho mình?
Nếu như kế hoạch của bọn chúng không phải bị Thiếu phu nhân sớm phát hiện, hiện tại người thê thê thảm thảm nằm ở trên cáng chẳng phải chính là... Nghĩ đến đây, Liêu Thiêm liền đúng lúc đình chỉ không dám nghĩ tiếp, có thể nói, hiện tại những người này bị trừng trị thảm bao nhiêu đều trùng khớp với hành vi đáng ghê tởm của bọn chúng bấy nhiêu!