Lập uy"Nếu không sai, vậy tức nhi có thể tự mình xử lý chứ ạ?" Tiết Thần "rèn sắt khi còn nóng" hỏi Trưởng Công chúa.
Công chúa theo thói quen gật đầu: "Đương, đương nhiên có thể. Nhưng, nhưng con cũng không nên động thủ đánh đại di..."
Tiết Thần hơi mỉm cười, nhìn về phía Đào thị đang bụm mặt thẹn quá thành giận: "Là tức nhi nhất thời không khống chế được, nghĩ đến Sài phu nhân khoan hồng độ lượng, hẳn là sẽ không cùng tức nhi so đo đâu."
Nói xong câu đó, Tiết Thần liền lướt qua Đào thị đi đến hành lang, cao giọng hạ lệnh cho người trong viện: "Từ nay về sau, hậu trạch là nơi trọng địa, nếu có nam khách thì phải cần tầng tầng lớp lớp thông báo, chưa được cho phép thì không được tự ý thả người đi vào. Tống ma ma ở vị trí này mà không thủ vững cương vị, đuổi ra khỏi phủ, tính luôn tất cả thân thích, đều đuổi ra hết, một người cũng không giữ lại! Lưu quản sự tuổi già hồ đồ, quản lý nhân thủ không chu toàn, phạt lương tháng nửa năm, nếu sau này tái phạm thì sẽ noi theo kết cục của Tống ma ma, cả nhà bị đuổi ra khỏi phủ không chút lưu tình!"
Tất cả mọi người trong đình viện đều bị dọa sợ choáng váng, ngốc lăng lăng nhìn Tiết Thần - vị Thiếu phu nhân hung hãn - thật lâu không dám nói lời nào. Từ trước mọi người đều cảm thấy làm việc trong viện Công chúa là chỗ dễ dàng nhất, bởi vì Công chúa tính tình mềm yếu, chưa bao giờ nổi giận với hạ nhân, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng có. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mọi người bị một thanh âm khác làm cho kinh sợ. Có người nào không phục? Không phục thì cứ nhìn ví dụ trước mắt -- Tiết Thần là Thiếu phu nhân của Quốc Công phủ mà ngay cả toàn bộ Tống Dũng gia đều có thể không chút do dự đuổi thẳng ra ngoài, còn lương tháng của quản gia Lưu Bảo nói phạt liền phạt. Trình độ quyết đoán đến bực này, đừng nói là Công chúa, cho dù Quốc Công đích thân xuất mã cũng không cường thế như vậy! Rốt cuộc Quốc Công vẫn sẽ cho Công chúa một ít mặt mũi, nhưng vị Thiếu phu nhân vừa vào cửa này vậy mà có thể làm một trận lớn đến như thế, hoàn toàn không cho Công chúa nửa phần mặt mũi. Một Thiếu phu nhân hung hãn như vậy thử hỏi ai còn dám không nghe lời? Thật sự không sợ trở thành một Tống Dũng gia thứ hai hay sao?
Tống ma ma và Lưu Bảo đều quỳ gối ở đình viện, lớn tiếng hướng Công chúa xin tha, trong miệng kể lể niên đại cùng công tích khi bọn họ nhập phủ. Công chúa ở bên trong nghe được cũng có chút khó xử, đi đến bên cạnh Tiết Thần nhỏ giọng thì thầm: "Chuyện này, Thần tỷ nhi xử trí có phải đã quá mức nghiêm khắc hay không? Bọn họ đều là lão nhân trong phủ, xử trí như vậy thì những người khác trong lòng sẽ không phục. Trị gia cũng phải để tâm đến nhân tình, không thể quá cứng ngắc như vậy. Nên cân bằng nhân tâm mà."
Tiết Thần nhìn bà mẫu, nói thẳng không cố kỵ: "Mẫu thân, ngài nói dĩ nhiên là có đạo lý, trị gia đích xác yêu cầu "để tâm tới nhân tình", nhưng đó là đối với những người cẩn thận tuân thủ bổn phận. Nếu là một hạ nhân mà ngay cả bổn phận của mình là gì cũng đều quên mất, vậy chúng ta làm chủ tử còn phải "để tâm đến nhân tình" gì chứ? "Không có quy củ thì sẽ vượt quá giới hạn", đây là đạo lý từ xưa đến nay, hôm nay tức nhi xử trí bọn họ là bởi vì nhận thấy bọn họ làm không ổn. Tức nhi là chủ tử, tức nhi có quyền xử trí bọn họ. Nếu mẫu thân cảm thấy tức nhi xử trí không đúng, đương nhiên mẫu thân có quyền xử trí tức nhi. Cho nên, mẫu thân cảm thấy tức nhi xử trí có đúng hay không?"
Công chúa coi bộ bị Tiết Thần bức đến nỗi nói không ra lời, trong lòng cảm thấy tức phụ nhi này cũng thật sự quá lợi hại, bà... nói không lại. Bất quá ngẫm nghĩ lại nguyên nhân vì sao tức phụ muốn ra tay, nếu đám hạ nhân đó thật sự mạo phạm nàng, vậy thì đích xác phải nên xử trí. Nếu tức phụ đã cần phải ra tay, vậy thì cứ mặc kệ là xử nặng hay nhẹ, dù sao đi nữa thì tức phụ dĩ nhiên thân thiết hơn đám hạ nhân, đạo lý này Công chúa vẫn có thể nghĩ thông.
Liền lắc lắc đầu nói: "Ta đâu nói là con xử trí không đúng, chỉ là..." xuống tay có chút quá nặng. Bất quá những lời này Công chúa không nói ra, bởi vì bà phát hiện -- khi mình đối diện với đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhưng nghiêm nghị của tức phụ, vậy mà bà đã bị ánh mắt đó làm cho giật mình, rốt cuộc nói ra không được.
Rụt rụt thân mình, Công chúa đột nhiên cảm thấy tức phụ và nhi tử thật quá giống nhau, hai người chỉ cần trừng mắt, cho dù không nói lời nào thì đều làm cho bà có cảm giác không biết theo ai, không biết nên làm cái gì mới đúng.