Cao Tiếu đang nhìn lén mỹ nữ trên đường nhỏ ở sân trường. Lúc này từ phía Nam đi đến một cô nàng tóc dài, dáng người yểu điệu, đúng là kiểu Cao Tiếu thích. Phía Bắc cũng có một cô đi tới, tóc ngắn tung bay, tư thế hiên ngang, vẫn là kiểu mà Cao Tiếu thích…
Nhưng ông trời có cho Cao Tiếu một nghìn cái giả thiết thì gã cũng không ngờ được hai cô gái này lại là bách hợp. Chỉ thấy cô em tóc ngắn ôm lấy cô em tóc dài, không coi ai ra gì mà ôm hôn thắm thiết.
Chỉ trong một giây này, linh hồn nhỏ bé của Cao Tiếu đã bị đả kích quá lớn, nhân sinh quan và thế giới quan gần như tan vỡ.
Đều nói nam nữ phối hợp làm việc với nhau sẽ không mệt, không ngờ hai nữ phối hợp với nhau cũng dễ chịu như vậy.
- Fuck, hoạt hình Nhật Bản với truyện ѕєχ mạng đã hại không ít học sinh trung học ngây thơ rồi! Bách với chả hợp!
Cao Tiếu ngửa mặt lên trời bi phẫn than một tiếng với khuôn mặt đầy căm phẫn.
Dọc đường đi đến căn phòng 301 tòa nhà D, Cao Tiếu hơi buồn bực. Vị sư phụ này của mình thật quá hoành tráng, ngủ từ tối hôm qua đến tận hoàng hôn hôm nay còn chưa thèm bò dậy. Từ lúc trước, Cao Tiếu còn cho rằng lão đại hoành tráng đều rất thần bí, cực có tính cách. Nhưng giờ Cao Tiếu đã hiểu ra, vị lão đại này của mình thuần túy chỉ là không chịu trách nhiệm, có chuyện phiền toái gì đều quăng hết cho đám đàn em đi giải quyết.
Nghĩ đến đây, thế giới quan và nhân sinh quan của Cao Tiếu lại vỡ ra chút ít.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, Cao Tiếu giật mình phát hiện Thường Nhạc đang nằm chổng vó trên giường nhìn gã, mà Big Ben thì vẫn đang nằm bên cạnh máy tính xem web đen như trước.
Thường đại ca như không thèm giữ hình tượng, vẫn duy trì tư thế lười biếng hỏi han:
- Bên Cổ Tư Văn thế nào rồi?
- Ha ha, ông chủ sư phụ, tuy đồ đệ chỉ kém sư phụ ngài chút ít, nhưng vẫn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, thần dũng khôn lường ra tay, đương nhiên là đã giải quyết…
Cao Tiếu khoác lác cực kỳ oai phong, thấy ánh mắt Thường Nhạc chuyển lạnh, gã nghiêm mặt nói:
- Thằng oắt Cổ Tư Văn này khá thích dọa người, nhưng nó nói chậm nhất trong hai ngày sẽ cẩn thận tán gẫu giao lưu tình cảm với sư phụ ngài.
Thường Nhạc gật đầu, lại hỏi:
- Dạo này có gì không?
- Tất cả đều bình thường!
Cao Tiếu bỗ иgự¢ cam đoan, rồi như chợt nhớ ra gì đó, gã tức giận nói:
- Chỉ là tên biến thái Lý Lăng Tiêu khốn kiếp kia dạo này lại quấn quít lấy em Vũ, nhưng cũng may, thằng súc sinh đó không làm ra hành động gì quá phận! Ông chủ sư phụ, đồ đệ nhìn ra, em Vũ cũng không hề có chút hảo cảm nào với thằng oắt họ Lý kia!
- Lý Lăng Tiêu?
Trên khuôn mặt Thường Nhạc hiện lên chút bất mãn. Họ Lý kia, không phải là bản thiếu gia không nể mặt mày, là mày xui xẻo, vậy bản thiếu cũng chỉ có thể hầu đến cuối cùng thôi.
Lý Lăng Tiêu đang đường làm quan rộng mở đột nhiên rùng mình một cái, gã còn chưa biết mình đã bị phán án tử hình chậm, vẫn hỏi qua chiếc điện thoại:
- Dật Nhiên, bên mày rốt cuộc thế nào? Mẹ nó chứ, chớp mắt đã qua lâu như vậy, mày cũng không có chút động tĩnh nào là sao?
- Sắp, sắp rồi, cứ tin tao.
Giọng nói âm trầm và oán độc của Hoàng Dật Nhiên truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Nghe giọng điệu này, trong con mắt âm u của Lý Lăng Tiêu cũng có chút ánh sáng:
- Ha ha, vậy tao chờ tin tốt của mày đấy.
- Yên tâm đi, thù này không báo, tao thề không làm người!
Trong giọng nói của Hoàng Dật Nhiên lại lộ ra một loại quyết tuyệt.
Đúng lúc này, điện thoại của Thường Nhạc cũng vang lên.
Khi nhìn thấy Tây Môn Khinh, Thường Nhạc lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả, hỏi:
- Anh hai, sao vội vã giục em ra đây vậy?
- Ngày mai anh đi Anh rồi, mẹ nó chứ, có thể không vội được không?
Tây Môn Khinh cực kỳ hậm hực than thở, phong thái nữ lưu manh hoàn toàn hiện rõ:
- Ôi, anh cũng muốn chơi thêm vài ngày nữa, nhưng ông cụ giục ác quá, không còn cách nào nữa.
Nói tới đây, đôi gò bồng đảo dưới lớp Âu phục đen kia như cũng phẫn nộ mà rung lên vài cái, Tây Môn Khinh nói tiếp:
- Đi, đi uống rượu. Anh hai cho em thứ tốt!
Ánh mắt Thường Nhạc dừng trên đôi thịt kia đúng 0,01 giây, sau đó hắn lập tức phát huy đạo đức nghề nghiệp của diễn viên, cười hì hì, khóe miệng hơi nhếch, ra vẻ tò mò hỏi:
- Thứ gì mà khiến cho anh hai phải tự mình đưa tới vậy? Uống rượu nha, chuyện nhỏ, em sẽ hầu anh hai.
Tây Môn Khinh cười đầy bí hiểm rồi khoác tay lên vai Thường Nhạc:
- Thiên cơ bất khả lộ, tối nay nói tiếp. Chúng ta đi quán rượu "Đàn ông chân chính" nhé, đồ ăn ở đó cũng không tệ.
Thường Nhạc cảm thụ thứ gì đó mềm mại nơi bả vai, dưới mi mắt lóe ra nụ cười sâu xa đầy ý vị:
- Sao cơ? Nghe nói đồ ăn nơi đó cũng được, nhưng có vẻ giản dị quá, không ngờ anh hai cũng thích tới những nơi như thế.
Tây Môn Khinh vỗ mạnh lên vai Thường Nhạc:
- Rượu ở chỗ đó cũng mạnh lắm, loại thuần đàn ông như chúng ta đương nhiên phải đi những nơi như thế rồi!
Thuần đàn ông? Thường Nhạc giật mình, nhưng cũng không phản bác.
Tây Môn Khinh lộ ra vẻ mặt dâm đãng mà chỉ đàn ông mới có, tiếp tục nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, chỗ đó cũng là thiên đường tán gái đấy… Em biết không, đối phó với những đứa con gái khác nhau thì phải dùng những phương pháp khác nhau. Đứa nào mà gia cảnh bình thường lại chẳng muốn đi nơi xa hoa, mình mà dẫn bọn họ đến chỗ như thế sẽ khiến lòng hiếu kỳ của bọn họ phản nghịch, tốt nhất là từng chén từng chén cho chúng say khướt… Sau đó, ha ha!
Thường Nhạc cực kỳ tin phục lời này, khâm phục nhìn cô ta như thể hắn vừa mới học được một chiêu tán gái mới, hưng phấn không thôi:
- Quả nhiên là anh hai, nắm rõ tâm tư phụ nữ như vậy, em trai thật khâm phục!
- Ha ha, tiếc là ngày mai anh hai đã phải đi, không thì sẽ dạy em thêm vài chiêu nữa! Đi nào! Hôm nay chúng ta không say không ngừng!
Tây Môn Khinh than một câu rồi lắc lắc vai Thường Nhạc, nói. Mùi hương độc đáo trên người cô ta khiến Thường Nhạc suýt chút nữa thì không kiềm chế được.
Nhanh chóng tới đích, cảnh tượng một nam một nữ kề vai sát cánh này khiến nhiều người cực kỳ kinh ngạc. Kỳ quái hơn là Tây Môn Khinh bá vai Thường Nhạc đi tới trông như một nữ lưu manh Hi*p bức cậu nam sinh ngây thơ, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nhưng hai người trực tiếp bỏ qua ánh mắt của người ngoài, đúng tình hợp lý tìm một chỗ ngồi xuống.
- Anh hai, đây là em mời anh! Em cạn trước!
Thường Nhạc giơ chén rượu lên, hào sảng nói.
- Ha ha, chú em, quen biết em đúng là chuyện may mắn nhất đời, nào, cạn!
Tây Môn Khinh cao hứng hô lên, một hơi uống cạn sạch chén rượu.
- Quen anh cũng là phúc khí của tiểu đệ em!
Thường Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười tâng bốc, ánh mắt lại vô tình hữu ý liếc qua çặק √ú của Tây Môn Khinh. Đúng là không có biện pháp nào khác, Tây Môn Khinh này quá hấp dẫn, đám đàn ông nơi đây gần như không ai là không liếc về phía này.
- Ha ha, vậy thì không say không về!
Thời gian từ từ trôi. Hôm nay cả hai như thiếu đi sự sắc sảo thường ngày, ai nấy cũng chân thành hàn huyên.
Kết quả là Thường Nhạc không say mà Tây Môn Khinh lại say khướt. Thường Nhạc cõng Tây Môn Khinh đi đến căn phòng Tổng thống ở khách sạn Thiên Hà mà cô ta ở cố định. Đến lúc này, trong lòng Thường Nhạc lại có chút ít mâu thuẫn.
Mọi người đều biết, tuy hắn ngoài mặt thì coi Tây Môn Khinh là đàn ông, nhưng trong lòng lại thèm đến nhỏ dãi. Người phụ nữ cực phẩm như thế mà không thể hái, thật quá đáng tiếc. Nhưng nếu làm tới thì Thường Nhạc lại e dè. Nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, giờ thì cứ đi một bước rồi tính một bước là biện pháp tốt nhất.
- Ha ha, em trai, em xem đây là cái gì?
Vốn đang nằm trên giường, Tây Môn Khinh đột nhiên bật dậy. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ hồng, giọng nói lại mơ hồ không rõ. Cô ta chỉ chiếc laptop tinh xảo màu xanh da trời trên bàn kia.
- Thứ gì mà lại được anh hai trân trọng như vậy?
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, trong lòng thầm suy đoán mà bên ngoài thì lại tò mò hỏi.
Tây Môn Khinh cười, không ngờ lại cho người ta một cảm giác vô cùng quyến rũ, nói:
- Cậu xem qua là biết.
Thường Nhạc mở folder "Mỹ nữ" ra, lập tức ngây ngẩn.
Tây Môn Khinh này, thực con mẹ nó không hề đơn giản! Trong này toàn bộ đều là tư liệu về các loại mỹ nữ, không chỉ có mỹ nữ của học viện Kiêu Tử mà còn của tất cả các trường trên toàn quốc, từ mười hai đến hai mươi hai tuổi, cô ta không buông tha một ai. Đó là còn chưa tính, tài liệu về các loại minh tinh hoặc đám con gái rượu chưa bị phát giác cũng có ghi chép trong này.
Không ngờ trong đây có lưu tư liệu của hơn một ngàn mỹ nữ cực phẩm, làm cho người ta phải cảm thán rằng Trung Quốc không hổ là quốc gia có dân số lớn nhất thế giới.
Thường Nhạc lập tức thấy hơi tự ti. Từ trước đến nay hắn luôn nhận Thường mỗ hắn là công tử ăn chơi bậc nhất, nhưng gặp được Tây Môn Khinh rồi, hắn mới biết mình còn kém xa! Nhìn tất cả các cô em trong "Kế hoạch đào tạo Lolita" kia, tất cả đều là những cô bé mười hai mười ba tuổi, Thường Nhạc không khỏi cảm thán tầm mắt Tây Môn Khinh thật xa, chí hướng thật cao… Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cuối cùng, Thường Nhạc click vào "Sổ mỹ nữ học viện Kiêu Tử", tờ đầu tiên đã thấy ảnh của Tần Uyển. Vẫn là vẻ đẹp lạnh lùng nhưng phong tình khó nói đó khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện phong nhã trên văn phòng ngày đó… Trong tư liệu chi chít lời giới thiệu về Tần Uyển, còn có nhược điểm và sở thích của cô ta, ngay cả ba vòng cũng viết lại khá tỉ mỉ, chỉ thiếu mỗi nguyệt sự vào hôm nào nữa là đủ.
Lại tiện tay giở thêm vài tờ nữa, tất cả ứng cử viên đáng cất chứa của học viện Kiêu Tử đều được giới thiệu tỉ mỉ. Thường Nhạc mừng rỡ trong lòng, đóng laptop lại rồi khẽ nói với Tây Môn Khinh:
- Bái phục, thật bái phục! Anh hai, anh đúng là thần tượng của em!
Tây Môn Khinh đúng là đã say quá rồi, hành vi cũng không còn dương cương như trước nữa, ngược lại có một loại dịu dàng trước nay chưa từng có, nói với vẻ mặt không nỡ:
- Không còn cách nào khác, anh hai sắp đi rồi, nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài, những bảo bối này giao lại cho cậu đấy. Em trai, em nhất định phải hậu sinh khả úy, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại mà anh chưa kịp hoàn thành!
- Anh…
Thường Nhạc suýt nữa thì nghẹn ngào, hắn lập tức hành lễ theo kiểu Đội thiếu niên tiền phong, nghiêm mặt nói:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Giờ phút này, Thường Nhạc phát hiện ra mình có hơi hưng phấn và kích động như đã thật sự nhập vai. Có thứ này rồi, sau này có theo đuổi mỹ nữ chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
- A!!!
Một tiếng thét chói tai vang lên. Một bóng dáng xinh đẹp màu trắng bước ra từ phòng tắm, thấy Thường Nhạc cái liền hoảng hốt chạy trở về.
Thường Nhạc mắt sắc liền phát hiện ra đó chính là cô em bên ngoài thì văn tĩnh như phu nhân mà ở nhà thì quyến rũ phóng đãng như dâm phụ lúc trước kia. Có là thằng đần thì cũng biết quan hệ giữa hai người bọn họ đã đạt đến trình độ không thể cho ai biết. Hắn bỗng thấy kính nể Tây Môn Khinh.
Tây Môn Khinh nằm nghiêng trên giường, lười biếng nói:
- Tiểu Ny, đi ra đi, không phải người ngoài đâu!
Thế là cửa lại mở ra một lần nữa, cô gái tên Tiểu Ny kia ngượng ngùng đi ra.
Thứ đầu tiên tiến vào tầm mắt Thường Nhạc chính là chiếc áo ngủ màu trắng xuyên thấu có thể nhìn đến vóc dáng uyển chuyển trực tiếp đốt lên lửa dục người ta. Hơn nữa, liếc qua thấy cô ta không mặc áo иgự¢, ҨЦầЛ ŁóŤ lại là kiểu chữ T màu đen… Thấy Thường Nhạc mở to mắt không kiêng nể gì nhìn mình, Tiểu Ny kinh ngạc che miệng lại, khuôn mặt đỏ như sắp chảy ra nước. Cô ta vội vàng chạy tới vơ lấy chiếc chăn đơn màu đỏ che cơ thể lại, rồi cúi đầu nói bên tai Tây Môn Khinh:
- Anh Khinh, các anh…
- Bọn anh á? Anh với thằng em vừa đi uống rượu về…
Tây Môn Khinh say khướt nói, động tác với thần thái, giọng điệu kia không khác gì một gã say.
Giơ tay vuốt tóc Tây Môn Khinh, Tiểu Ny dịu dàng nhìn cô ta, nói:
- Anh à, em đi rót chén nước cho anh nhé.
Nào biết Tây Môn Khinh giơ tay ôm lấy cô nàng, nói ra một câu khiến Thường Nhạc suýt nữa thì ngã sấp xuống:
- Anh không muốn uống nước, anh muốn uống nước miếng em.
Lúc này Thường Nhạc trừng to con mắt. Nhớ ngày đó hắn tự cho mình đã quá là lưu manh, nhưng những gì Tây Môn Khinh vừa làm khiến hắn lập tức thấy tự ti.
Tây Môn Khinh nói xong liền hôn tới đôi môi xinh xắn của Tiểu Ny, không hề để ý là Thường Nhạc vẫn đang ở trong này.
Thường Nhạc ngơ ngẩn đứng đó, anh hai như là phóng khoáng quá thì phải?
Cũng may, cu Thường cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Hắn thoải mái ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh, vắt chéo chân thích thú nhìn hai cô nàng đang hôn nhau, trong lòng lại xúc động:
- Chậc chậc, hiện trường bản bách hợp, thiếu gia ta còn chưa được xem nha.
Tây Môn Khinh càng lúc càng nóng, xoay người để Tiểu Ny nằm trên giường, đôi tay thì vươn vào trong váy Tiểu Ny, trực tiếp vén nó lên, vồ đến cặp tuyết lê không lớn nhưng lại căng tròn… Lúc mới bắt đầu, Tiểu Ny còn ngại Thường Nhạc ở đây nên không chịu thả ra, nhưng bị Tây Môn Khinh lột hết nên cũng nhanh chóng quên hết tất cả. Đây đúng là minh chứng cho câu bên ngoài văn tĩnh như phu nhân, ở nhà lại quyến rũ phóng đãng như dâm phụ.
Chiếc áo ngủ xuyên thấu kia nhanh chóng bị Tây Môn Khinh thuần thục lột ra, quăng đến đầu giường. Lúc này Tây Môn Khinh như cũng động tình, giọng nói đầy mờ ám:
- Tiểu Ny, em mặc bộ này vì anh sao?
Tiểu Ny khuôn mặt đầy say mê, dường như không thể kiềm chế được nữa, ՐêՈ Րỉ:
- Ưm, ưm, vâng…
Ngồi ở một bên, Thường Nhạc không ngừng gật đầu cảm thán, không ngờ anh hai đúng là cao thủ dạy dỗ!
Tây Môn Khinh đang ngà ngà say hiển nhiên cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng lột luôn chiếc "quần chữ T" mê người kia quăng lên người Thường Nhạc, vừa vuốt ve giai nhân vừa phẫn nộ nói:
- Em trai, thất thần gì nữa, mau đến đây nào!
- Em á?
Cho dù Thường mỗ có không biết xấu hổ thì lúc này cũng hơi đỏ mặt.
Lúc trước không phải là hai người đốt giấy vàng rồi từng nói có gái cùng chơi sao, không ngờ Tây Môn Khinh lại coi là thật. Thật sự là… rất con mẹ nó nghĩa khí!
Thấy Thường Nhạc chần chừ, Tây Môn Khinh dứt khoát ૮ởเ φµầɳ áo trên người mình xuống. Kiệt tác của Thượng Đế lần đầu tiên bày ra trước mặt Thường Nhạc. Sau đó cô ta và Tiểu Ny bắt đầu cùng nhau quay cuồng.
Thường Nhạc bị thân thể Tây Môn Khinh khiến rung động đến tột đỉnh, trong mắt ánh lửa hừng hực bốc cháy.
Theo yêu cầu của người xem, Thường Nhạc đi đến bên giường, lúc này hắn vẫn không quên để lại cho mình hình tượng nghĩa khí ngất trời, nghiêm trang nói:
- Nếu hai vị cô nương cất nhắc như thế, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh…
Còn chưa nói xong, Tiểu Ny đã "Dê đói vồ hổ" ấn Thường Nhạc lên giường.