Thường Nhạc làm sao mà không biết được điểm này, vì cố ý muốn trêu trọc vị bác sĩ này một tí. Hắn giả vờ bộ dáng hiểu lòng người, nói:
- Ôi, nếu đã như vậy, thì thôi quên đi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô. Bác sĩ, vốn dĩ tôi vốn nghĩ là tôi đưa cô ra ngoài, thì tôi nên chịu trách nhiệm…
Ôn Nhu biết Thường Nhạc có tâm, nhưng vì xấu hổ không muốn cầu xin Thường Nhạc, tức giận nói:
- Cậu, là cậu cố ý hãm hại tôi!
Thường Nhạc cười vô sỉ, lộ ra vẻ mặt "tôi đây chính là hãm hại cô", nhưng giọng nói lại khá nghiêm túc:
- Bác sĩ, cô nói năng lung tung như vậy, tôi cũng sẽ kiện cô tội phỉ báng người khác.
Nhìn bộ dạng hơi khó xử đó, Thường Nhạc có cảm giác thành công, ném đá xuống giếng hỏi:
- Bác sĩ, xin hỏi chúng ta hiện tại hai tay trống không dẹp đường hồi phủ, hay là tôi đi trả tiền cho cô?
Ôn Nhu căm phẫn trừng mắt nhìn Nhạc Thường, trong đôi mắt đẹp dường như muốn phun lửa, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh trước đó. Như thể trung tâm mua sắm là cấm địa để cô phát huy năng lượng.
Liếc nhìn những sản phẩm yêu thích, rồi lại nhìn nhìn Thường Nhạc, khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhu lộ rõ sự quyết tâm, căn hận nói:
- Cậu trả tiền giúp tôi, cùng lắm tôi sẽ trả lại cho cậu sau.
- Ai, bác sĩ, tôi vẫn là đang hại cô sao?
Nụ cười trên khuôn mặt Thường Nhạc quả thực rất chu đáo, lương thiện.
- Im miệng, không muốn nghe cậu nói gì nữa, hừ? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Thichtruyen.vn chấm c.o.m
Khuôn mặt Ôn Nhu xị xuống, xem ra độ căm phẫn lên đến 100.
- Vậy, có phải cũng không muốn nhìn thấy tôi không?
Thường Nhạc đột nhiên hỏi.
- Đúng!
- Ồ, vậy tôi đi trước!
Lời vừa nói ra, Thường Nhạc cũng không quay đầu bước thẳng về phía cửa ra.
- Cậu…
Ôn Nhu trợn tròn mắt, lúc này mới ý thức được mình đang có việc nhờ hắn.
- Thường Nhạc, cậu đứng lại cho tôi.
Ôn Nhu đuổi tới, khi Thường Nhạc quay người lại, cô lại có chút bối rối. Trên phương diện tâm lý mà nói cô thật không muốn làm như vậy, cũng không bỏ xuống được sự tôn nghiêm, nhưng, cô lại không khống chế được bệnh cuồng mua sắm của bản thân. Vào lúc này, tối thiểu trong con mắt của Thường Nhạc cô tuyệt đối không còn là một bác sĩ tâm lý kiệt xuất, mà là một kẻ điên.
- Làm gì vậy?
Thường Nhạc quay đầu lại nhìn Ôn Nhu, nụ cười trên mặt như có như không.
- Cái kia, cậu….
Ôn Nhu nắm lấy góc áo, có chút khó mở miệng.
Khuôn mặt Thường Nhạc lộ ra hứng thú xâm lược, dùng ánh mắt thấu hiểu lòng người nhìn thẳng vào Ôn Nhu, không có ý tốt nói:
- Tôi hiểu ý cô…. Đúng rồi, bác sĩ, có phải cô đang cầu xin tôi không?
Ôn Nhu trên mặt thoáng đỏ:
- Tôi…..
Nhìn dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng đến mê người của người đẹp, Thường Nhạc cảm thấy trong lòng rất sảng khoái. Có thể tại nơi xa hoa này mà dậy dỗ người đẹp, mẹ nó thật là thích chí.
Tuy nhiên, Thường Nhạc lại có chút lo lắng, ngộ nhỡ cô nàng này nổi giận, chạy về công ty lấy ví, thì mọi âm mưu của hắn đi đời mất.
May mà hiện tại trong lòng Ôn Nhu đang nóng ruột việc mua hàng nên không nghĩ nhiều như vậy. Mặt càng lúc càng đỏ, Ⱡồ₦g иgự¢ cũng khẽ khẽ run lên, ấp a ấp úng nói:
- Chúng ta, chúng ta là bạn bè đúng không, a, cậu phải giúp tôi ….
Nói đến những từ cuối cùng, lời khẩn cầu của Ôn Nhu mang vẻ ai oán, vẻ mặt ai thấy cũng thương đó làm cho Thường Nhạc thở mạnh ra. Hạ quyết tâm không tàn phá tinh thần cô nữa, theo thói quen nhéo mũi cô, Thường Nhạc thâm tình nói:
- Đồ ngốc, tôi chỉ đùa cô thôi, đi theo tôi.
- Thật sao?
Trên mặt Ôn Nhu lộ ra nụ cười ngây ngôm hạnh phúc.
Có lẽ lúc này đây, Ôn Nhu mới thể hiện bản thân chân thật nhất. Trên thế giới này, mỗi con người đều đeo mặt nạ, mỗi con người đều sẽ ngụy trang, tuổi càng nhiều, ngụy trang càng lợi hại.
Đây chính là cái gọi là thành thục và thận trọng.
May mà, trên thế giới này còn có một kẻ khinh thường kiểu ngụy trang như vậy. Cuộc đời của hắn dũng mãnh mà hoành tráng, kẻ đó chính là Thường Nhạc!
Thường Nhạc không trả lời câu hỏi của Ôn Nhu, kéo Ôn Nhu đi tới quầy thu ngân, từ trong ví da rút ra một tấm thẻ hội viên sáng rực rỡ.
Cô thu ngân nhìn tấm thẻ, ngây người mất vài giây, sau đó len lén dùng loại ánh mắt trước nay chưa từng có trộm nhìn Thường Nhạc…. Cô cảm thấy tên mặt thỏ trắng này thật là man, rất đàn ông, rất phong cách, rất hoành tráng, rất gì đó…..
Mà Ôn Nhu vừa nhìn đấy thứ này liền như nổi điên lên, không để ý gì đến hình tượng thục nữ, hét lên:
- Oa! Thẻ hội viên cấp kim cương cao quý, mua sắm tại khu vực Châu Á được giảm giá 50% mãi mãi, sao cậu lại có cái này vậy.
Thường Nhạc nở một nụ cười quý ông, nhân cơ hội sấn tới ôm eo Ôn Nhu, nói nhỏ vào tai cô:
- Con trai chủ tịch quản trị của Trung tâm mua sắm này trước khi xuất ngoại là tiểu đệ trung thành của tôi…
- Cậu đang nghĩ gì vậy?
Ôn Nhu hiện tại đã hồi phục lại phong thái của một bác sĩ tâm lý, cả người thoạt nhìn thành thục mà bĩnh tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn thất thần, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn chut ngơ ngác, đã bán rẻ cô một cách sâu sắc…
- Tôi đang nghĩ, rốt cuộc có muốn tranh thủ vào trong uống cốc cà phê không?
Thường Nhạc nhìn khung cửa xe phía bên Ôn Nhu, nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
- Anh cho tôi là kẻ ngu ngốc dẫn sói vào nhà sao?
Ôn Nhu bình tĩnh cười, trong mắt lại hiển lên một tia sáng kỳ dị.
- Cô cho rằng nếu cô không cho tôi vào thì tôi sẽ hèn nhát không dám vào sao?
Thường Nhạc hỏi ngược lại, quay đầu dùng ánh mắt xâm lược mà nguy hiểm nhìn chằm chằm Ôn Nhu.
- Cậu cho ràng mọi cô gái đều khuất phục dưới sự dâm đãng của cậu sao?
Ôn Nhu cũng hỏi ngược lại một câu, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Cả thân Thường Nhạc tỏa ra một cỗ hơi thở bức bách, di chuyển thân thể, áp sát vào Ôn Nhu, vô cùng tà ác hỏi:
- Thật sao?
Trong phút chốc, Ôn Nhu cảm thấy bản thân bị một loại khí thế bao phủ lấy. Cô nhìn Thường Nhạc, trong mắt không có sự kinh sợ mà là một loại hiếu kỳ muốn nghiên cứu một cách thấu triệt người đàn ông này, không hề do dự nói:
- Đúng!
Hơi thở sắc bén trên cơ thể Thường Nhạc lập tức biến mất, trên mặt thoáng hiện lên chút cô đơn. Thường Nhạc dùng ánh mắt khẳng định dừng lại gang tấc trên người đẹp, thành thật nói:
- Xong rồi, bác sĩ ơi, tôi đã yêu cô rồi.
Rất kỳ quái, đối với câu nói này, Ôn Nhu không thể hiện ra bất kỳ phản ứng mang tính kháng nghị nào. Dùng ánh mắt phụ nữ bí ẩn, độc đáo nhìn Thường Nhạc, sâu xa nói:
- Đúng vậy! Tôi cũng xong rồi.
- Bác sĩ ơi, cô không thể tổn thương tôi như vậy chứ? Làm sao tôi yêu cô mà cô lại cảm giác xong rồi? Lẽ nào tôi thật sự vô dụng vậy sao?
Thường Nhạc rất thương tâm, thiếu chút ngửa lên trời thở dài.
- Đồ ngốc, làm sao mà cậu lại đột nhiên biến thành ngốc nghếch như vậy chứ?
Ôn Nhu lộ ra một nụ cười siêu cấp dịu dàng.
- Tôi ngốc sao?
Thường Nhạc ngẩn ra.
- Cậu không hề vô dụng, bất cần đời, không học vấn, phóng đãng vô độ. Đó chỉ là vẻ bề ngoài của cậu. Ngược lại, bất kể nhìn thế nào cậu đều là một người đàn ông ưu tú đến mức người khác phải đố kỵ…..!
Ôn Nhu giọng nói dịu dàng như đang chuẩn đoán cho người bệnh.
Sau đó, cô nhẹ nhẹ thở dài một tiếng, bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thường Nhạc:
- Làm thế nào đấy? Tôi cũng không biết thế nào là đúng thế nào là sai, khả năng tôi thật sự xong rồi. Bởi vì, tôi cũng yêu cậu mất rồi…..
Thần sắc Thường Nhạc có chút sửng sốt, dùng ánh mắt bối rối, thương cảm nhìn Ôn Nhu, nhẹ nhàng nói:
- Bác sĩ, cô phải có trách nhiệm với những lời cô nói ra.
Ôn Nhu cũng dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn Thường Nhạc, khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ nở ra một nụ cười mê hồn, trong mắt khẽ hiện lên một chút tò mò:
- Vì sao, vì sao tôi cảm thấy cậu có chút khẩn trương, còn có chút thương cảm? Lẽ nào cậu không tin những lời tôi nói sao?
Thường Nhạc tự nhiên lộ ra chút ngại ngùng, tự giễu nói:
- Có thể là vì từ trước đến giờ đều là tôi cua người ta, hiện tại bỗng nhiên bị người khác cua, có chút không quen.
- Cậu lừa người!
Ôn Nhu trừng mắt Thường Nhạc, cong môi lên gắt gỏng. Bộ dạng quyến rũ làm cho người người ta không kìm được mà muốn hôn lên.
Theo như Ôn Nhu thấy, những chàng trai giống như Thường Nhạc nhất định không thiếu con gái theo đuổi. Bởi vì, từ một số bạn học gái trước đây khi còn đi học của cô, vốn không coi nhân phẩm con trai ra gì, chỉ cần đẹp trai là sẽ có một đám bám theo. Huống hồ, loại chuyện này là loại chuyện thường thấy ở các trường học.
- Ai, vậy mà cũng bị cô phát hiện ra….
Thường Nhạc lộ ra vẻ biểu cảm mưu bị vạch trần, nghiêm mặt nói:
- Kỳ thực, có một sô cô gái vô danh thổ lộ tình cảm với tôi, nhưng tôi không để ý ai cả. Tôi thề là, người con gái vừa xinh đẹp vừa thành thục như cô cua tôi là đầu tiên!
Ôn Nhu nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Thường Nhạc bằng đôi mắt thâm thúy, trên mặt bỗng nở nụ cười hạnh phúc. Thứ nhất, cô tin tưởng Thường Nhạc nói là thật, thứ hai, không người con gái nào lại không thích khen. Người đã gặp qua vô số mỹ nữ như Thường Nhạc lại khen cô vừa đẹp vừa thạnh thục, thật làm cho Ôn Nhu thấy tự hào.
- Tôi trước đây…
Ôn Nhu nói tới đây thì dừng lại, dưới ánh mắt dò hỏi của Thường Nhạc, cô khe khẽ hạ mi mắt xuống, tâm tư dường như đã bay đên một nơi rất xa.
- Tôi trước đây đã thề rằng…. một ngày nào đó, khi tôi gặp được người mình thích. Không quan tâm anh ta bao nhiêu tuổi, quốc tịch, chủng tộc, thân phận, cũng không quan tâm anh ta là người tốt hay xấu. Tôi nhất định mãi mãi đi theo anh ấy.
Lúc này trong lòng Thường Nhạc cảm thấy rất sảng khoái, không hổ là bắc sĩ tâm lý xuất sắc, vào thời điểm quan trọng cũng không hề kiêu ngạo giống những cô gái khác, mà là một kiểu mơ hồ, thoải mái.
- Người đó là tôi sao?
Thường Nhạc rõ ràng biết mà còn cố hỏi, trên mặt có chút đắc ý, trong ánh mắt thâm thúy lại thoáng chút cảm động.