Thường Nhạc lười biếng xoay người, thuận miệng nói:
-Rất đơn giản, bởi vì Pinky Dianne là hàng Nhật Bản!
Đúng vậy, Pinky Dianne là do công ty Sanei tự thiết kế, tập đoàn Sam Sam và công ty quốc tế Sanei của Nhật được thành lập cùng công ty thương mại thời trang quốc tế Ningbo, bắt nguồn từ năm 1983 đã rất nổi tiếng ở Nhật, cũng có vị trí nhỏ trong giới thời trang quốc tế, cũng được coi là thương hiệu quốc tế. truyện được lấy tại Thichtruyen.vn
Ôn Nhu thoáng một cái liền hiểu được, lộ ra nụ cười hiểu ý,
-Vậy, cậu là phẫn nộ.
-Không tính vậy, tôi nào có thời giờ đi làm những việc đó, hò hét có lợi hại hơn nữa thì Nhật Bản cũng không thể chìm xuống, đúng không? Nếu tôi muốn làm mà nói, liền làm chút chuyện thực tế…
-Thực tế?
Trái tim Ôn Nhu co mạnh một cái, nếu thân phận của tên nhóc này thật sự hiển hách như vậy, hắn sẽ không đi làm một cuộc khủng bố tập kích Tokyo chứ?
Thường Nhạc cười cười, dùng ánh mắt mờ ám nhìn Ôn Nhu:
-Bác sĩ, cô đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi là phần tử khủng bố? Ai, nếu thật là như vậy, vậy rất tổn thương lòng người rồi! Cô nhìn xem, tôi chỉ là một học sinh trung học, mỗi ngày học tốt tiến về phía trước, sẵn sàng bốn hiện đại hóa, làm sao có thể làm những việc đó, cô nghĩ tôi quá xấu xa rồi!
-Thật sao?
Ôn Nhu dùng giọng điệu bất an và nghi ngờ hỏi.
-Ách, điều này, trên cơ bản là thật, nhưng nói không chính xác, không chừng một ngày nào đó bản thiếu gia bực bội đi tìm người làm nổ tung đất nước đó…
Thường Nhạc không chút để ý nói xong, hoàn toàn mặc kệ khuôn mặt xinh đẹp đã biến sắc của Ôn Nhu, đột nhiên nói:
-Đúng rồi, bác sĩ, chẳng lẽ tôi có ý nghĩ như vậy cũng coi là biến thái?
-Không tính là biến thái, nhưng có chút chênh lệch.
-Vì sao cô lại nói sang chuyện khác?
-Tôi làm sao cơ?
-Hình như tôi chỉ yêu cầu cô đừng dùng trang phục Pinky Dianne, có tất yếu phải làm vấn đề suy đến trên người tôi không?
-Ồ, cũng phải, nhưng, cậu có thể nói lý do thật nhất không.
-Lý do của tôi? Rất đơn giản, cho dù không phải sản phẩm trong nước, cũng đừng mua đồ Nhật, tuy chi phí mua sắm là không có biên giới, nhưng người tiêu thụ lại có biên giới, đúng không? Chúng ta sao phải mua đồ của kẻ thù? Đương nhiên, chỉ cần mọi người không làm Hán gian, mua hàng Nhật cũng không có gì để nói, tôi chỉ là không quen nhìn người bên cạnh mình dùng hàng Nhật mà thôi.
-Người bên cạnh cậu? Tôi cũng tính sao?
Nói xong lời này, Ôn Nhu cảm thấy trái tim mình không ngờ hơi run lên.
-Đương nhiên tính, ai bảo tôi gặp phải cô chứ? Nếu tôi vĩnh viễn đều không có cơ hội gặp cô, vậy cô dùng nhãn hiệu gì đương nhiên không liên quan đến tôi.
Nhìn kẻ vừa cực đoan vừa kỳ quái này, Ôn Nhu hiếu kỳ nói:
-Cậu thật sự chưa bao giờ dùng hàng Nhật?
Thường Nhạc cười nói:
-Chưa bao giờ dùng? Lời này có chút khoa trương, ví như tôi từng xem hoạt hình hoặc phim Nhật, còn có AV…. Nói như thế nào đây, là tận lực không dùng đi. Đương nhiên, tình huống đặc biệt luôn có ngoại lệ, ví dụ như có một ngày tôi bị người ta đuổi Gi*t, trước mặt chỉ còn một chiếc Toyota, tôi sẽ không chút do dự mà dùng xe đó để chạy trốn…
Trên thực tế, bất luận thiết bị gì trong xí nghiệp của gia tộc Đông Phương, như điều hòa hay máy tính gì đó, không có cái nào là hàng Nhật Bản. Người của Thường Nhạc cũng không dùng thứ này, về phần Thường Nhạc nha, đương nhiên cũng chưa từng dùng, hắn có ít nhất mười chiếc xe, tất cả đều không phải đồ của Nhật. Giống như lần trước đua xe trên núi Dương Vĩ, xe máy của Nhật xịn như vậy, gần như dựng lên nửa bầu trời đua xe máy, nhưng Thường Nhạc vẫn là dùng xe của Anh để chiến thắng trở về, loại cảm giác vượt qua Suzuki, Yamaha, Honda của nhật, thật sự rất thú vị…
Ôn Nhu im lặng lắng nghe Thường Nhạc thao thao bất tuyệt, cảm nhận biến ảo trên vẻ mặt hắn, nét mặt của cô cũng không ngừng biến ảo. Cô đột nhiên cảm thấy, trên người tên nhóc này có một loại chân thành hiếm có, chẳng qua là bình thường không biểu hiện ra mà thôi.
Nhìn bộ dạng kích động của Thường Nhạc, Ôn Nhu kéo ghế ngồi đến sát cạnh hắn, lấy tay nhẹ nhàng đè lại cái trán của Thường Nhạc, giọng điệu ôn hòa nói:
-Được rồi, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu. Bây giờ cậu hít sâu, thả lỏng…
Không ngờ Thường Nhạc đột nhiên nói một câu:
-Cô để tay lên trán tôi, làm cho cục cưng bé bỏng của tôi nhảy loạn lên, làm sao tôi có thể thả lỏng được?
-Đáng ghét!
Ôn Nhu hờn dỗi một tiếng, không kìm nổi lấy tay vỗ lên mặt Thường Nhạc một cái. Nhưng cô lập tức cảm thấy hối hận vì lời nói và hành động của mình, mình là bác sĩ, làm sao có thể như vậy?
Nằm một bên, nhìn bộ dáng giận dữ của giai nhân, Thường Nhạc lập tức phát huy đạo đức nghề nghiệp của một Hoa hoa công tử, dịu dàng nói:
-Kỳ thật, với khí chất và dáng người cùng dung mạo không thể bắt bẻ của một bác sĩ, cô mặc quần áo gì đều rất đẹp. Trong mắt tôi, không phải chỉ có Pinky Dianne mới giúp cô tỏa ra khí độ và nội hàm chuyên nghiệp này, kỳ thật dùng Kenzo cũng không tệ, thần bí phương Đông và diêm dúa phương Tây dung hợp lại, quả thật rất thích hợp với cô!
Ôn Nhu cúi đầu nhìn Thường Nhạc, kinh ngạc vì sự hiểu biết độc đáo uyên bác đối với phụ nữ, cô nói:
-Kenzo chẳng phải cũng do người Nhật Bản thiết kế sao?
Ho khan một tiếng, Thường nhạc nghiêm túc nói:
-Không giống nhau, Kenzo là do nhà thiết kế Nhật mang quốc tịch Pháp thiết kế, tính ra vẫn là công ty của Pháp, đúng không? Tôi là một người có tư cách, từ trước đến nay ân oán rõ ràng!
Xì một tiếng, Ôn Nhu rốt cục không nhịn được bật cười, nhìn bộ dáng có chút nghiêm túc của Thường Nhạc, không nhịn nổi ôm bụng cười to. Không hề nghi ngờ, cô hoàn toàn bị Thường Nhạc đánh bại.
-Thật ra…
Thường Nhạc cố ý hạ xuống chỗ hấp dẫn, nhìn sắc mặt Ôn Nhu, lúc này mới nói:
-Kỳ thật cô không cần phải cố ý mặc trang phục trưởng thành, tuy nghề nghiệp của cô có chút trói buộc về hình tượng, nhưng cô cũng có thể đi theo cá tính của mình. Năm nay cô bao nhiêu tuổi? 26? 25? Hoàn toàn không cần phải ăn mặc như vậy, tôi đề nghị cô dùng XOXO, màu đẹp, đường cắt may khêu gợi, đầy đủ các phong cách cá tính, tuyệt đối có thể làm cho cô có cảm giác rực rỡ trước mặt người bệnh. Trong mắt tôi, thậm chí trong mắt tất cả bệnh nhân, một bác sĩ có cá tính tuyệt đổi có sức hấp dẫn hơn bác sĩ bảo thủ!
Ôn Nhu yên lặng nghe Thường Nhạc nói, ánh mắt có chút mơ màng, cả người thậm chí có chút ngây ngốc. Ai cũng không ngờ tới, bởi vì buổi nói chuyện này, Ôn Nhu tương lai trở thành bác sĩ tâm lý có cá tính và xuất thân cao nhất cả nước, thậm chí là toàn cầu, rất nhiều phú hào muốn nhận tư vấn tâm lý của cô đều phải hẹn trước mấy tháng…
Nhân tiện nói một câu, XOXO không chỉ là từ dùng để chỉ cái kia giữa nam và nữ, XOXO đúng là một thương hiệu trang phục nổi tiếng toàn cầu.
Khi Ôn Nhu hồi phục tinh thần, phát hiện Thường Nhạc đang ngồi trước mặt mình, trong tay còn cầm chiếc kèn ác mô ni ca thổi một bài dân dao làm cho cô bị dọa, miệng há to.
-Ôi, bác sĩ, cô nhìn mình xem, lại thất thần đúng không? Tôi đứng lên hút xong điếu thuốc rồi, còn đến bàn làm việc của cô lấy cái kèn ác mô ni ca này mà cô không phát hiện ra.
Thường Nhạc làm ra bộ dạng đúng lý hợp tình quở trách, giống như giáo viên đang giáo huấn học sinh.
Ôn Nhu che dấu "ồ" một tiếng, sau đó rất chuyên nghiệp nhìn Thường Nhạc, mỉm cười nói:
-Tôi đã nói rồi, bây giờ vị trí của chúng ta là bình đẳng, thất thố của tôi có thể lý giải được, mời cậu tiếp tục…
Thường Nhạc nháy nháy mắt một chút:
-Thật sự là ở vị trí bình đẳng sao?
-Đương nhiên!
Khẩu khí của Ôn Nhu vô cùng đáng tin.
-Tốt lắm.
Thường Nhạc chỉ chỉ chiếc gối dùng để dựa đầu ở bên cạnh, dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn Ôn Nhu, cười nói:
-Mời cô ngồi ở đây, được không?
-Được!
Ôn Nhu lần này vô cùng thoải mái, ngồi ở trên ghế nằm.
-Bác sĩ chính là bác sĩ, tố chất cao như vậy, không như phụ nữ bình thường, luôn thích nhăn nhó!
Thường Nhạc cười tán dương một câu, bỗng nhiên nằm xuống, gồi đầu lên trên cái đùi co dãn sung mãn của Ôn Nhu, cái mũi thẳng tắp kia còn rất không có ý tốt mà hít hà.
-Cậu…
Đối mặt với tên nhóc ăn đậu hũ của cô, Ôn Nhu tương đối không còn gì để nói. Lấy tay nâng đầu Thường Nhạc, trong nháy mắt ngón tay ᴆụng đến mái tóc mềm mại của Thường Nhạc, cô đột nhiên cảm giác được lòng mình khẽ nhộn nhạo.
Lúc này, giọng nói rất nghiêm túc của Thường Nhạc truyền đến:
-Bác sĩ, đừng sợ, tôi chỉ là thích nằm chợp mắt trên đùi phụ nữ mà thôi. Dưới tình huống như vậy, tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng, cô nhân nhượng tôi một chút đi.
Ôn Nhu định dùng lực đẩy Thường Nhạc ra, nghe nói như vậy, tay cô lại thõng xuống:
-Vậy hiện tại cậu đã thả lỏng chưa?
-Tương đối rồi, nhưng vẫn còn thiếu chút chút.
Hai phút qua đi, Ôn Nhu lại hỏi:
-Bây giờ thì sao?
-Vốn đã thả lỏng rồi, cô hỏi như vậy, tôi lại cảm thấy căng thẳng…
-Cậu…
-Được rồi, bây giờ được rồi, chúng ta bắt đầu đi…
-Ừ, cậu nói, tôi nghe.
Thường Nhạc hơi hơi xoay đầu trên đùi Ôn Nhu, nói:
-Bây giờ, đến lượt tôi hỏi cô, xin hỏi, vừa rồi lúc tôi nói đến mẹ tôi Đông Phương Ngọc, tại sao cô phải kích động như vậy?
Ôn Nhu không hề ngượng ngùng, đúng lý hợp tình nói:
-Rất đơn giản, bởi vì mẹ cậu là thần tượng từ nhỏ đến lớn của tôi! Trên thực tế, người phụ nữ ưu tú như cô ấy, tôi nghĩ hơn phân nửa phụ nữ trên cả nước đều sùng bái cô?
-Ồ, hóa ra là như vậy, có thể hiểu được.
-Bằng không, cậu cho là như nào?
Thường Nhạc chỉnh chỉnh cái đầu, hai mắt hướng lên, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa bộ иgự¢ no đủ của Ôn Nhu, dừng trên chiếc cằm thanh tú, thẳng thắn nói:
-Tôi còn tưởng cô là cô gái hám của? Lúc ấy tôi liền nghĩ, bác sĩ cô chắc không mang cái nhìn vấn đề một cách phiến diện chứ? Nếu là như vậy, tôi thật quá thất vọng.