-B2? Tôi thấy ông chỉ là cái đít?
-Ngạo mạn, tiểu bối ngông cuồng, ngươi…
Châu Thuật Nhân tức giận đến sắp lòi hai tròng mắt, dựa theo quy củ trước giờ, ông ta đã cho đối phương đủ sĩ diện. Đáng tiếc lại gặp phải một tiểu sát tinh hoàn toàn không coi quy củ ra gì, hoàn toàn không theo lẽ thường khiến Châu Thuật Nhân cực kỳ xấu hổ và tức giận.
Bỗng dưng, trong không khí sinh ra tiếng gầm mà máy bay chiến đấu hạng nặng lấy tốc độ siêu âm để tuần tra mới có thể có, thân hình phóng khoáng của Thường Nhạc giống như một viên đạn pháo, trong nháy mắt xuyên qua mấy chục thước không gian, đến trước người Châu Thuật Nhân. Hắn hít một hơi dài, tay phải hung hang bắt lấy lão già kia. Một trận tiếng gió "Ô ô ô ô ô" cực kỳ chói tai vang lên, vô số trụ gió màu đen trống rỗng dâng lên, giống như vô số sợi dây từng lao tới buộc thân thể Châu Thuật Nhân.
Tay phải Chây Thuật Nhân đột nhiên dừng trên không, vô số cột gió màu đỏ từ lòng bàn tay ông ta kéo dài vào trong không khí, cột gió mau chóng xoay tròn phát ra những tiếng rít chói tai, bốn phía tràn ngập sương khói. Không khí đã bị sức mạnh khổng lồ của Châu Thuật Nhân ngưng kết thành thể rắn, cột gió và không khí ma sát vào nhau, tạo ra vô số đốm lửa thật nhỏ, sinh sôi xé rách những cột dây thừng màu đen do Thường Nhạc tạo ra. Lúc này, Châu Thuật Nhân cũng có sát ý, vô cùng nhanh chóng chỉ một ngón tay vào ấn đường của Thường Nhạc!
-Con rùa già khốn kiếp, không được bắt nạt ba tôi!
Một tiếng nũng nịu đột nhiên truyền đến, phía trước giọng nói này, huyễn lệ mờ mờ màu lãm phá không lao về phía lưng Châu Thuật Nhân.
Châu Thuật Nhân theo bản năng cảm ứng được một cỗ sức mạnh cường đại đến mức không thể kháng cự đang bao phủ toàn thân ông ta. Gào to một tiếng, liều mạng điều động chân khí toàn thân, buông tha cho Thường Nhạc chỉ còn một kích là có thể đảo ngược tình thế. Ở giữa không trung vặn vẹo thân thể, giống như hỏa tiễn vuông góc xông lên tận trời!
Sắc mặt Thường Nhạc vui mừng như điên, vốn định liều cái mạng nhỏ này để giải quyết con rùa già này, không ngờ bây giờ lại xuất hiện cứu viện. Vội hạ xuống để né ánh sáng mờ màu lam kia, hai tay liên tục huy động, vô số đao gió mà phi đao màu trắng rừng rực bắn về phía Châu Thuật Nhân.
Liên tục kêu lên mấy tiếng đau đớn, Châu Thuật Nhân bị chiêu thức của Thường Nhạc ám toán thành thảm rồi, trên người xuất hiện vài lỗ máu, từ giữa không trung cong vẹo rơi xuống đất.
Ông ta theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng đáng tiếc rằng đã quá muộn, ánh sáng mờ màu lam kia giống như vật thể sống, không ngừng xoay tròn, trong không khí xuất hiện vô số quang ảnh mỹ lệ, dần dần hội tụ thành quang lưu màu lam, quấn chặt lấy thân hình Châu Thuật Nhân, giống như có vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào thân thể ông ta!
Cả người ít nhất có mấy trăm miệng vết thương đang phun ra máu, Châu Thuật Nhân liên tục kêu thảm, ông ta cuối cùng cũng nhìn thứ đẩy mình vào tuyệt cảnh rõ ràng là một thanh loan đao màu lam, điều khiến ông ta càng sợ hãi chính là trên loan đao được thêm lực đạo khủng bố. Ông ta kinh hãi lên tiếng:
-Làm sao có thể? Ngươi, ngươi không ngờ là…
Lời còn chưa nói xong, không khí bốn phía đột nhiên bị kìm hãm, loan đao xoay tròn cực nhanh đến gần cổ Châu Thuật Nhân, một tiếng trông làm tinh thần hang hái cắt đứt đầu lão ta!
Mãi đến một khắc trước khi ૮ɦếƭ, Châu Thuật Nhân đều không biết là ai Gi*t ông ta.
Loan đao cuối cùng từ từ rơi xuống, có thể thấy rõ ràng nó dài chừng tám tấc, thân đao kia hơi gấp khúc, đường cong tuyệt đẹp như trăng lưỡi liềm, cả vật thể là nhan sắc mê người màu lam hơi trong suốt, nó vui vẻ nhúc nhích như vật thể sống. Mãi đến khi một bàn tay ngọc nhẹ nhàng bắt lấy nó, loan đao linh động này mới hoàn toàn trở nên yên lặng.
Chủ nhân của cái tay này có mái tóc dài màu bạc, khuôn mặt hoàn mỹ, con ngươi màu xanh đập, khí độ cao quý mà hắc ám giống Công chúa của Ma giới, ngoại trừ đứa "con gái bảo bối" Đồng Uyên của Thường Nhạc ra thì còn ai vào đây?
Vừa nhìn thấy cây đao này, Thường Nhạc liền uất ức.
Lang Gia loan đao, νũ кнí đại hung!
Nhớ năm đó mình nhõng nhẽo bao nhiêu lâu cũng không có được bảo bối này, không ngờ Công Tôn Thị lại cho con nhóc này thứ đó, ông trời quả là không có mắt… Nhưng nghĩ đến cuối cùng thì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tư tưởng của Thường Nhạc lại thăng bằng trở lại.
-Giẫm ૮ɦếƭ ngươi, giẫm ૮ɦếƭ ngươi!
Đồng Uyên hung hăn đá mấy phát lên thi thể Châu Thuật Nhân, bộ dáng giận dữ kia lại có một loại khuynh thành hoa lệ kỳ lạ, mãi đến khi giẫm đủ ghiền rồi, mới như con chim nhỏ nép vào người bổ nhào vào lòng Thường Nhạc, vui vẻ gọi một tiếng:
-Ba!
Trên mặt Thường Nhạc quả thực lộ ra nụ cười như mùa xuân, nụ cười như vậy cùng với nụ cười không có ý tốt lúc bình thường có sự khác biệt rất tinh tế, về phần rốt cuộc là dạng khác biệt gì, nói chung là tôi sẽ không nói cho bạn biết.
Ôm tiểu giai nhân trong lòng, một bàn tay Thường Nhạc vuốt vuốt tóc cô, rất tang thương cảm thán:
-Năm tháng khiến người ta già đi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Thichtruyen.vn chấm c.o.m
Không thể không thừa nhận, ngày hôm nay của bốn năm sau, Đồng Uyên mười hai tuổi hiện giờ đã có tất cả các ưu điểm của tuyệt thế mỹ nữ. Đôi mắt màu lam kia rực rỡ mà trong suốt giống như năm đó, nhưng lại có thêm sự sống động và sức sống. Mái tóc dài màu bạc kia hiện tại đã buông xuống quá thắt lưng, hơi nhẹ nhàng lay động là có thể phóng xuất ra sự hoa lệ khuynh quốc khuynh thành. Khuôn mặt không chút tỳ vết nào kia và thân hình bắt đầu dậy thì, không kiêng nể gì mà toát ra một loại mỹ cảm khiến người ta cúi đầu xưng thần.
Thường Nhạc cúi đầu nhìn Đồng Uyên, hoàn toàn lâm vào hoảng hốt, suy nghĩ cũng bay tới hồi ức đã lâu, hắn càng ngày càng không dám nghĩ cô bé này qua bốn năm nữa sẽ tuyệt mỹ như nào. Bởi vì cho dù là hiện tại, hắn cũng đã gần như không kiềm chế được rồi.
Mãi đến khi Đồng Uyên nghịch ngợm dùng một lọn tóc chọc vào cổ hắn, trong sự đau ngứa Thường Nhạc cuối cùng cũng hồi phục được tinh thần, có chút kinh ngạc hỏi:
-Sao con lại về đây?
-Bởi vì Đồng Uyên nhớ mùi của ba, ở trong phạm vi năm mươi dặm đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của ba.
Khi Đồng Uyên nháy mắt có thể khiến người ta hoàn toàn bị vùi vào trong đôi mắt to màu xanh đậm, đôi lông mi mê người thi thoảng nhúc nhích. Dường như nhớ ra cái gì đó, cô lại cong cái miệng khiến người ta phạm tội, sẵng giọng:
-Ba xấu lắm, về nhà cũng không nói một tiếng, sự phụ cũng biết người quay về!
-Aha ha ha ha, là như vậy sao…
Người nào đó làm ra bộ dạng phản ứng chậm chạp, lập tức chuyện xưa biên lại nói:
-Vốn ba cũng định về nhà trước, đáng tiếng là có mấy kẻ đến gây rắc rối, cho nên…
Trên thực tế, Thường Nhạc là định ở bên ngoài tiêu sái mấy ngày sau đó mới về nhà. Thiếu niên ở độ tuổi này đều cực kỳ bài xích gia đình, khát vọng tự do cực độ, không hy vọng có bất kỳ ai trói buộc hành độ của họ. Huống hồ lần trước hành hung Hoàng Dật Nhiên bị Thường Thiếu Long cha hắn gọi điện thoại mắng ột trận, Thường Nhạc bây giờ nghĩ lại vẫn có chút bi thương, âm thầm sợ hãi cảm giác về nhà.
-Oh, Đồng Uyên hiểu rồi.
Đồng Uyên lộ ra nụ cười hài lòng, nụ cười khuynh thành này khiến Thường Nhạc có cảm giác mê muội, chỉ nghe Đồng Uyên lại hỏi:
-Vậy lần này ba về nhà là để chúc mừng sinh nhật dì Thạch sao? Có mua quà không, Đồng Uyên đã chuẩn bị quà cho dì Thạch nha.
Ba ngày sau chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Thạch Tán Y, mục đích chủ yếu lần về nhà này của Thường Nhạc cũng là vì gặp người cô nhỏ từ nhỏ đến lớn luôn khiến hắn sinh cảm giác không hiểu được. Nhưng vừa nhắc tới quà, da đầu Thường Nhạc lập tức run lên, chú ý trước sau nói:
-A, cái này… đây là bí mật, không thể nói được, đến lúc đó con sẽ biết!
Không đợi Đồng Uyên kịp phản ứng, Thường Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua thi thể Châu Thuật Nhân, thở dài nói:
-Ai, đáng tiếc, đáng tiếc!
Quả thật là rất đáng tiếng, hắn còn chưa hấp thu năng lực của lão già này, Châu Thuật Nhân đã bị con gái bảo bối của hắn thân phây. Khiếm khuyết duy nhất của người Phục Chế, chính là không có cách hấp thu năng lực của người ૮ɦếƭ.
Khẽ hừ một tiếng, Đồng Uyên nắm chặt bàn tay nhỏ, sẵng giọng nói:
-Có gì đáng tiếc chứ? Ai dám bắt nạt ba, Đồng Uyên sẽ Gi*t kẻ đó!
Lời nói lạnh buốt này được nói ra từ miệng một cô bé mười hai tuổi, khiến thần kinh cứng cỏi của Thường Nhạc cũng không nhịn nổi mà rùng mình một cái. Khó trách những năm gần đây người trong nhà đều gọi con nhóc này là tiểu yêu nữ, thoạt nhìn quả thật không phải là tên gọi chỉ để gọi cho hay.
Rất nghiêm túc ho khan một tiếng, Thường Nhạc cố gắng làm ra bộ dạng lão luyện thành thục, nghiêm túc nói:
-Này, con gái ngoan, về sau đầu tiên là phải nghe ba chỉ huy, ba bảo con Gi*t con mới được Gi*t…
-Được, Đồng Uyên nghe lời ba nhất.
-Nếu như vậy, con về trước đi, nói với mọi người, ba có chuyện vô cùng vô cùng khẩn cấp phải xử lý, hai ngày nữa mới về nhà…
-Không được!
-Vì sao, không phải vừa mới nói là nghe lời ba nhất sao?
-Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ?
Nghe thấy lời rất không có đạo lý này của cô bé, Thường Nhạc ngay cả tâm muốn ૮ɦếƭ đều đã có, bà cô nhỏ này luôn thuộc loại ngoại tộc cứng mềm đều không ăn, ngay cả loại người tự nhận là vô địch thiên hạ cũng không thể tránh được, hoàn toàn bị đánh bại.
Nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Thường Nhạc, Đồng Uyên không ngừng mềm lòng, vểnh môi lên nói:
-Trừ phi…
-Trừ phi cái gì?
Thường Nhạc cảm giác hy vọng của bản thân dâng lên, tương lai của hắn không phải là mơ.
-Trừ phi cha kể chuyện cho con nghe!
-Vẫn là chuyện bi thảm sao?
-Đúng!
-Được, chúng ta kể chuyện "Công chúa Hoàng tử" tập 3… Tập trước nói đến sau khi công chúa và hoàng tử kết hôn, hoàng tử bị liệt dương, công chúa hồng hạnh vượt tường, đó vẫn chưa hết… Sau đó là như này, Hoàng tử làm Quốc vương, Công chúa làm Vương hậu, Vương hậu mang thai, Quốc vương biết đứa bé đó không phải con mình, đã trao đổi để con trai của cháu trai của cô của chị của em họ của anh họ làm Hoàng Tử, mà con trai của Vương hậu thì biến thành đứa con của cháu trai của cô của chị của em họ của anh họ của Quốc vương, vị con trai ruột của Vương hậu sau khi trưởng thành ngẫu nhiên phát hiện ra thân phận mình, cậu ta cảm thấy ông trời ruồng bỏ mình, cảm thấy tính mạng của mình đã không còn ý nghĩa gì nữa, cậu ta quyết định phản kháng, cậu ta không cam tâm làm con trai của cháu trai của cô của chị của em họ của anh họ của Quốc vương… Kết quả là trình diễn một màn Hoàng tử báo thù, Hoàng tử thật sự và vị con trai của cháu trai của cô của chị của em họ của anh họ của Quốc vương sau ba năm đại chiến, bất phân thắng bại, đất nước bị chia thành hai nửa, người sau gọi là "Song thành ký"… Sau đó Quốc vương lại cảm thấy rất áy náy, Vương hậu cũng rất áy náy, Quốc vương lấy tên là Garcimodo, đến viện Maria ở Paris gõ chuông, sống cô độc suốt quãng đời còn lại, được xưng là quái nhân gác chuông. Mà Vương hậu thì không còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa, quay về nông thôn sống dựa vào nghề hái trà hoa, sau đó lại có một người tên là Dumas thầm thương trộm nhớ bà ta, viết thành một bộ "Trà Hoa Nữ"… Đến cuối cùng có một kẻ tên gọi Dạ Thải Hoa ngẫu nhiên biết được chân tướng, ngưỡng mộ phong thái của tổ tiên, liền viết một quyển sách "Hoàng tử Công chúa tân truyện". Đáng tiếc chính là thế nhân đều không cách nào tiếp nhận sự thật tàn khốc này, cho nên cái tên Dạ Thải Hoa kia chưa bao giờ dám ra khỏi cửa, bởi vừa ra khỏi cửa là bị người ta coi là một cái bao tải ném gạch trứng thối đánh đập tàn nhẫn đủ loại…
Đồng Uyên nghe đến nỗi ngây dại, lẩm bẩm nói:
-Câu chuyện thật phức tạp, nhưng con thích.
-Nếu như vậy thì bảo bối Đồng Uyển nhanh về nhà đi, bằng không người ba này sẽ tức giận!
Sau khi đưa mắt tiễn đưa Đồng Uyên tâm không cam tình không nguyện rời đi, Thường Nhạc thở ra một hơi dài, mười ngón liên đạn, vô số ánh hào quang màu trắng rừng rực bắn ra, rơi xuống mặt đất rồi bốc cháy. Rất nhanh, toàn bộ kho để hàng hóa chuyên cổ bị bao trùm trong ngọn lửa lớn hừng hực, ngọn lửa cao đến tận trời.
Lúc này, tiếng cảnh báo chói tai từ xa vang đến, có cái gọi là cảnh sát mà đáng tin, thì heo mẹ đã biết trèo cây quả thật chính xác, hiệu suất làm việc của bọn họ thật sự "cao" đến kinh người. Đương nhiên, nói như vậy cũng không phải rất chính xác, kỳ thật từ lúc Thường Nhạc bắt Hoàng Phiêu Nhiên đi cho đến lúc Đồng Uyên rời đi, toàn bộ quá trình không đến một tiếng đồng hồ, chỉ là trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện…
Tự nhiên, một tiếng huýt sáo phóng khoáng vang lên, Thường Nhạc lộ ra một nụ cười không có ý tốt, rất nhanh biến mất trong bóng đêm khôn cùng.