Mục đích của Thường Nhạc rất đơn giản, lợi dụng Đường Bạch Hổ và hội Hắc Long của Nhật Bản, hai phương diện dược vật kết hợp lẫn nhau, cuối cùng luyện ra một đám cam thủ tinh nhuệ.
Nhưng, tác dụng phụ của việc làm này cũng rất rõ ràng, đúng là dùng tính mạng làm tiền đặt cọc. Hơn trăm người đó có thể thành công thì cũng là một.
Hoàn toàn là dùng tính mạng con người để xây ra những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, đương nhiên, đây cũng là lý do vì sao Thường Nhạc lựa chọn Nhật Bản, nguyên nhân là người Nhật Bản rất đông, hơn nữa đám tinh thần võ sĩ đạo nguyện trung thành này quả thực là dược liệu thượng đẳng.
Công chúa Sakura chính thức kế thừa vị trí, bàn tay nhỏ bé khẽ vung lên sẽ có rất nhiều thanh niên Nhật Bản nhiệt huyết gia nhập, quả thực đúng là tài nguyên nhân lực a.
- Thường Nhạc, chúng ta có phải là hơi tàn nhẫn không? Đệ Nhị Mộng nghe xong bố trí của Thường Nhạc, thần sắc cô tràn đầy không đành lòng.
- Không, không tàn nhẫn, anh còn cảm thấy nhân từ. Ai, nếu như có thể từ trong ngàn người luyện ra một cao thủ tuyệt thế thì thật quá thoải mái. Thường Nhạc khẽ híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
- Lão đại, cửa đã mở rồi, các an hem đang chờ hiệu lệnh của cậu, cùng Gi*t vào sông băng. Huyết Hổ lỗ mãng hấp tấp xông vào với vẻ mặt hưng phấn.
- Gi*t vào song băng?
Vẻ mặt Thường Nhạc lại trở nên cổ quái, sau đó nghiền ngẫm nhìn Huyết Hổ nói: - Ai truyền đạt mệnh lệnh tôi muốn Gi*t vào sông băng?
- Phó thủ lĩnh Tiểu Bảo ra lệnh như vậy.
Huyết Hổ thuộc hạng người sơ ý sơ suất hạng nhất, căn bản không chú ý tới nét mặt biến hóa của Thường Nhạc.
- Phó thủ lĩnh Tiểu Bảo? Thường Nhạc cũng ngây ngẩn cả người, từ khi nào thì Tiểu Bảo lại thêm cách xưng hô này, tuy nhiên gần đây Tiểu Bảo dưới dư uy ủng hộ của Hắc Long, quả thật có loại cáo mượn oai hùm này, huống hồ cô bé bởi vì có quan hệ chị em với Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo có thể nói là bảo vậy của toàn bộ Điểm G.
- Lần này để Hắc Long, Lam Tử, Mộng Vu và tôi tiến vào là được rồi. Thường Nhạc nhìn Huyết Hổ nói: - Anh cần phải phối hợp nhiều hơn với Cao Tiếu, tôi hy vọng tổ hợp hai người có thể trở thành tuyệt thế cao thủ, về sau cứ là chiến trường thì để anh đánh!
- Vâng! Huyết Hổ cũng là thành thật, gã cảm giác Thường Nhạc muốn phát uy rồi, lập tức nhu thuật gật đầu rồi lui ra ngoài.
- MK, lại có kẻ dám bắt nạt ông xã mình, đúng là ăn phải gan báo rồi. Ở gia tộc Tây Môn thuộc Trung Quốc xa xôi, trên khuôn mặt xinh đẹp của người thừa kế - Tây Môn Khinh giờ phút này đã đỏ bừng.
Tây Môn Khinh thế nào cũng không ngờ tới, bản thân vất vả sinh đứa nhỏ xong, vừa khôi phục thể lực đã biết một tin tức rất không ổn.
Chuyện Thường Nhạc ở nước Mỹ bị cao thủ của Thánh điện Quang Minh vây Gi*t truyền đến tai Tây Môn Khinh, mày liễu của cô lập tức dựng lên.
Từ khi sinh con xong, Tây Môn Khinh chợt phát hiện bệnh cũ của mình biến mất. Thay vào đó chính là ánh sáng của người mẹ, thậm chí còn sinh ra tư niệm với Thường Nhạc.
- Đại tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm thế nào? Nhìn thấy bộ dạng trừng mắt lạnh lẽo của Tây Môn Khinh, lão quản gia của Tây Môn gia thật cẩn thận dò hỏi.
Tây Môn Khinh trừng mắt, điềm nhiên cười nói: - Nếu bọn chúng dám đối phó với ông xã tôi như vậy, chúng ta cũng không khách khí. Lập tức khởi động tất cả tinh nhuệ bày trận đến Pháp phối hợp với ông xã tôi.
Khi vừa tiến vào sông băng, sự rét lạnh của nơi này điên cuồng mà đánh vào Thường Nhạc.
Mắt Thường Nhạc híp lại, thật không ngờ mới qua một thời gian ngắn, nhiệt độ ở nơi này lại thấp xuống nhiều như vậy, khó trách Thánh nữ Băng Xuyên lại chủ động đề xuất điều kiện với mình.
Bộ đồ Quang Minh thần thánh, hừ, bọn họ nghĩ tốt thật. Đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ của bọn họ, tưởng tượng và hiện thực là khoảng cách rất lớn.
- Nơi này thật là cmn lạnh quá.
Miệng Hắc Long thở ra một luồng khí lạnh, lập tức tạo thành sương mù, sau đó lại hóa thành băng mỏng.
- Hoan nghênh khách nhân tôn quý lại tới đây.
Trên sông băng mơ hồ truyền đến giọng nói rất đột ngột.
Tròng mắt Thường Nhạc hơi híp lại, không ngờ mới một thời gian ngắn như vậy, chẳng những nơi này trở nên rét lạnh, mà không ngờ thực lực của Thánh nữ cũng được tăng lên.
Trước mắt xuất hiện hơn trăm bóng dáng mơ hồ, đây đều là người của tộc Băng Xuyên, trong mắt bọn họ đều tràn đầy chờ mong nồng cháy.
- Thánh nữ Băng Xuyên, cô sẽ không muốn áp chế tôi chứ? Nếu tôi không đồng ý, có phải cô sẽ bảo tộc nhân đến bá vương ngạnh thương cung không? Thường Nhạc lơ đãng đi về phía trước vài bước.
- Thường Nhạc, mang bộ đồ Quang Minh đến rồi sao?
Trên mặt Thánh nữ Băng Xuyên nhìn không ra chút cảm tình dao động, cả người giống như một khối băng được điêu khắc tỉ mỉ.
- Mang tới rồi!
Thường Nhạc cẩn thận trả lời.
- Ùm!
Mộng Vu thiếu chút thì bị lời này của Thường Nhạc dọa cho nhảy dựng lên, người kia rõ ràng vốn đã không có bộ đồ Quang Minh, nhưng nói chuyện quả thực là đúng lý hợp tình.
Chẳng lẽ kẻ kia là một tên lừa đảo?
Mắt Thánh nữ Băng Xuyên hôi sáng lên, giọng điệu có vài phần dao động,: - Ở đâu? Mau lấy cho tôi xem.
Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai, tiếc hận nói: - Vốn là màu trắng, nhưng vì tôi thích màu đen nên cố ý nhuộm bộ đồ thành màu đen, cô không ngại chứ?
Trong lúc nói chuyện, một ánh sáng xuất hiện trên cơ thể Thường Nhạc, màu đen từ bốn phía dần dần bao trùm lên Thường Nhạc.
- Bộ đồ Hắc Ám!
Đồng tử Thánh nữ Băng Xuyên co rút lại, thân hình run rẩy kịch liệt: - Không ngờ anh lại có được bộ đồ Hắc Ám, anh là mầm mống của tà ác, tộc Băng Xuyên tôi tình nguyện vĩnh viễn ૮ɦếƭ già ở sông băng này cũng không muốn trở thành tay sai của anh.
Thường Nhạc cũng không kinh ngạc, khi tộc người Băng Xuyên nhìn thấy mình lần đầu tiên sử dụng trị liệu Quang Minh của Phong Thần khiến bệnh của bọn họ được chữa khỏi, loại cảm giác sùng bái đó khiến Thường Nhạc cảm nhận được bên trong có huyền cơ.
Cho nên lần này hắn đem Hắc Long, Lam Tử và Mộng Vu cùng vài cao thủ đến, nếu đưa Đệ Nhị Mộng và Tiểu Bảo tới, đoán chừng các cô sẽ trở thành người ngăn trở mình.
Trong mắt Thường Nhạc hiện ra sự lạnh lùng: - Tộc Băng Xuyên các cô ở trong này chẳng lẽ chính là làm con chó trông cửa cho Thánh điện Quang Minh?
- Lời này của anh là có ý gì?
Thánh nữ Băng Xuyên lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, cô cảm giác Thường Nhạc quả thật quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi, cao thủ tộc Băng Xuyên của mình đều tập trung ở đây, mà bọn họ chỉ có bốn người.
Thường Nhạc tà tà cười: - Người tộc Băng Xuyên các cô chỉ có dưới sự bao phủ của ánh sáng mới có thể sinh tồn, các người luôn tin Thánh điện Quang Minh trong tín ngưỡng nhưng họ lại không ban cho các người ánh sáng, nhưng các người cứ ngu xuẩn như vậy mà tin tưởng, quả thực là trò cười.
Thánh nữ Băng Xuyên cười lạnh: - Bất kể anh hoa ngôn xảo ngữ thế nào, Hắc Ám chính là Hắc Ám, mà Quang Minh chính là Quang Minh, mà anh cùng bộ đồ Hắc Ám vĩnh viễn là kẻ thù của tộc Băng Xuyên.
- MK!
Thường Nhạc rất quyết đoán mà cắt ngang lời nói của Thánh nữ Băng Xuyên, châm chọc nhìn chằm chằm Thánh nữ Băng Xuyên nói: - Cô có phải cảm giác mình rất vĩ đại, dùng tín ngưỡng của cô cùng khát vọng ra ngoài vây tộc nhân cả đời ở trong này? Thậm chí là hủy diệt, hừ, quả thực là đàn bà ngu xuẩn.
Thánh nữ Băng Xuyên nghe Thường Nhạc nói những lời này, ánh mắt cô theo bản năng dời sang những tộc nhân phía sau lưng, trong mắt những người này đều tràn đầy mong chờ, sau khi tiếp xúc với ánh mắt Thánh nữ Băng Xuyên, bọn họ theo bản năng dời đi tầm mắt của mình.
Nhìn tình huống như thế, Thường Nhạc quyết định châm thêm mồi lửa: - Lại nói, cô lấy cái gì để đấu với tôi? Hắc Long, bắt tên béo nhất đến đây cho tôi.
Thường Nhạc vừa dứt lời, Hắc Long liền di chuyển, lần di chuyển này đầy đủ uy lực, ít nhất có thể khiến đám tộc nhân Băng Xuyên biết được, Gi*t bọn họ, dễ dàng như Gi*t một con kiến.
Khi lời Thường Nhạc vừa nói xong, Thánh nữ Băng Xuyên lập tức cảnh nhìn sang Hắc Long, đáng tiếc, cô thấy chỉ là một cái bóng hư ảo.
Ngay sau đó, Hắc Long đã về tới vị trí ban đầu, mà tên mập kia đã bị Hắc Long vắt trong tay, chỉ cần Hắc Long nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ gã trong nháy mắt.
Thánh nữ Băng Xuyên hoàn toàn bị chấn động, thân thủ như vậy quả thực đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu Thường Nhạc bảo cao thủ kia đến Gi*t hại người tộc Băng Xuyên thì mình sẽ ngăn cản bằng cách nào?
- Thánh nữ Băng Xuyên, tôi tin cô là người thông minh, người thông minh hẳn là hiểu được hậu quả khi từ chối Thường Nhạc tôi. Thường Nhạc dùng thanh âm trầm thấp nói.
Nhưng trong thanh âm đó lại mang theo ý tứ không có phép cự tuyệt.
Thánh nữ Băng Xuyên hít sâu một hơi nói: - Được, tôi đồng ý, nhưng tôi hy vọng các người có thể đối xử tử tế với người của tộc Băng Xuyên!
- Không thành vấn đề.
Thường Nhạc rất hài lòng với đáp án của Thánh nữ Băng Xuyên, hơn nữa hắn cảm thấy Thánh nữ ở thời khắc mấu chốt vẫn tương đối thông minh, ít nhất cô ta hiểu rõ, sự hiện hữu của mình sẽ ngăn cản bước tiến của tộc Băng Xuyên.
Khi ánh sáng thánh khiết thông qua Thường Nhạc tràn đến. Tất cả mọi người đều cảm thấy sự ấm áp, vẻ mặt Thánh nữ Băng Xuyên rất cổ quái, người trước mắt kia rõ ràng là mặc bộ đồ Hắc Ám, nhưng lại có được ánh sáng thánh khiết, quả chính là quái vật.
- Thánh nữ Băng Xuyên, dương như cô muốn nói xấu tôi?
Thân hình Thường Nhạc khẽ động, trong giây lát đã từ giữa sông đến trước mặt Thánh nữ.
Con ngươi Thánh nữ Băng Xuyên lại lần nữa co rút, sự biến hóa về thân thủ của Thường Nhạc khiến cô cảm thấy không thể tin nổi, phải biết rằng cách đây không lâu Thường Nhạc còn không phải đối thủ của mình, nhưng bây giờ đã vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Chẳng biết tại sao, Thánh nữ Băng Xuyên bỗng nhiên nói: - Thường Nhạc, nếu anh kết hợp hai loại sức mạnh của Quang Minh và Hắc Ám, kết quả sẽ như nào?
Thường Nhạc hơi sửng sốt, bản thân tuy có được sức mạnh Quang Minh vốn có của Phong Thần, lại có được sức mạnh mà bộ đồ Hắc Ám ban tặng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc dung hợp hai loại sức mạnh này.
Một khi dung hợp Quang Minh và Hắc Ám, hiệu quả sẽ như thế nào?