Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 473

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Nhưng Thường Nhạc có vài phần khó hiểu, Băng Xuyên thánh nữ vì sao muốn tự mình tìm được bộ đồ Quang Minh. Ngay từ đầu, sự xuất hiện thần bí của Mộc khiến cho Thường Nhạc sinh ra vài phần nghi hoặc, mơ hồ đoán được Mộc là người của Thánh điện Quang Minh.
Mà Thánh điện Quang Minh và Băng Xuyên chắc chắn có chút liên hệ. Câu đố này có lẽ Phong Thần có thể giải đáp cho mình.
Không hiểu vì sao tất cả trực giác của Thường Nhạc đều tin tưởng, giữa đệ nhất cao thủ giới dị năng Phong Thần và Thánh điện Quang Minh chắc chắn có liên hệ với nhau.
- Lão Đại, có phải cậu cảm thấy tớ rất đẹp trai hay không? Giọng nói của Lạc Phong đột ngột vang lên cắt đứt suy tư của Thường Nhạc.
Thường Nhạc cảm thấy buồn cười, Lạc Phong luôn trầm ổn, giờ sao có thể nói ra vấn đề như vậy? Hắn trực tiếp vỗ vỗ bả vãi Lạc Phong cười kỳ quái nói: - Lão Đại biết cậu đang trong thời kỳ yêu đương, nhưng cậu cũng không cần quá lộ liễu như thế chứ?
- Lão Đại, tớ thấy ánh mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào tớ, tớ còn tưởng cậu là nhìn thấy tớ đẹp trai. Lạc Phong nhún vai bất đắc dĩ, dứt khoát nói: - Lão Đại, tuy tớ rất có lòng tin đối với cậu nhưng Kim lại rất lợi hại, chúng ta trước tiên có nên sử dụng phương án thứ hai không, như vậy lúc đối phó với Kim càng chắc chắn hơn.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, vẻ mặt tự tin nói: - Tớ hiểu được ý tứ của cậu, nhờ sự trợ giúp của bộ đồ Hắc Ám, tập hợp găng tay Hắc Ám và thanh kiếm Hắc Ám lại như vậy thực lực của chúng ta sẽ được nâng cao. Đối phó với Kim sẽ dễ dàng hơn.
Nói tới đây, Thường Nhạc hơi dừng lại một chút nói tiếp: - Nhưng tớ đã dung hợp năng lượng Đệ Nhị Mộng và năng lượng thần bí tộc Hắc Vu, lại thêm sự thức tỉnh năng lượng Cổ Vương, sự đột phá của Hiên Viên tâm pháp
- Cho dù có là thần thánh thì tớ cũng có thể lấy được chút cọng lông của gã.
- Lão Đại
Lạc Phong còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thường Nhạc, cậu đành đem lời định nói nuốt trở vào: - Như vậy, lão Đại, cậu tự sinh tự diệt đi.
- Tiểu tử thối, vậy cậu cũng nói vài câu may mắn đi. Thường Nhạc vỗ vỗ bả vai Lạc Phong, kỳ thật hắn rất rõ trận đấu ngày mai với Kim áp lực rất lớn, vì vậy Lạc Phong nghĩ ra trăm phương nghìn kế muốn làm cho mình thả lỏng.
- Lão Đại, có mỹ nữ tới thăm cậu, tớ cũng không dám quấy rầy nữa. Vẻ mặt Lạc Phong kỳ quái, người cậu lui về phía sau.
Mà Thường Nhạc lại trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, bên ngoài có một bóng dáng tinh tế mà duyên dáng, khi nhìn thấy thân ảnh này, trên mặt Thường Nhạc không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
- Em là nhớ tôi nên mới tới gặp tôi phải không? Thường Nhạc nhìn thân ảnh xa lạ mà có chút quen thuộc này, cười nhạt một tiếng.
- Anh vẫn như vậy.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe mang theo vài phần giận dữ ở phía sau Thường Nhạc vang lên.
- Lam Tử, em bắt đầu yêu tôi từ khi nào? Thân hình Thường Nhạc hơi động, trong nháy mắt đã tới trước mặt đối phương.
Lam Tử rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thường Nhạc, mặt cô không tự chủ được đỏ lên, ngoài miệng lại tức giận nói: - Ai nói tôi yêu anh, thật đúng là da mặt dày.
- Nếu em không yêu tôi, tại sao lại tới đây gặp tôi? Thường Nhạc đi về phía trước hai bước, muốn chạm vào mặt Lam Tử.
Lam Tử theo bản năng muốn lùi lại phía sau, nhưng thoáng chần chừ một chút, cuối cùng cũng bị Thường Nhạc chạm vào mặt.
Cảm nhận được sự mềm mại của khuôn mặt, Thường Nhạc cảm thấy rất ấm ám, hoàn toàn không có chút tạp niệm Dụς ∀ọηg dư thừa nào, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: - Lam Tử, có phải em học võ là vì tôi hay không?
Lam Tử khẽ lắc đầu. - Người ta mới không phải là vì anh mới học võ, tôi đây chỉ là thích tiếng đàn mộng ảo mà thôi.
Trong lòng Thường Nhạc hơi động một chút nói: - Lam Tử, tôi muốn nghe thử tiếng đàn mộng ảo kia, em có thể đánh cho tôi nghe một lần được không?
Lam Tử không nghĩ tới Thường Nhạc sẽ đưa ra thỉnh cầu như vậy, cô hơi sững sờ, lập tức bàn tay nhỏ bé hơi động, một chiếc đàn cổ đã hiện ra trên tay cô.
Ngón tay vừa động, âm nhạc đã phát ra như mộng ảo. Thường Nhạc cảm thấy trước dường như xuất hiện một cảnh tượng vô cùng huyền ảo, trong đầu hắn vô tình hiện ra một sa mạc không có điểm cuối.
Vào thời khắc này, tiếng đàn của một người khác lại đột ngột vang lên, làm rối loạn tiếng nhạc của Lam Tử, khiến sắc mặt cô hơi đổi.
Dù thế nào cô cũng không ngờ rằng ở Điểm G cũng sẽ có người đánh ra được tiếng đàn chống lại tiếng đàn của mình, còn Thường Nhạc đã thanh tỉnh lại từ trong cảnh mộng.
Trên mặt lộ ra nụ cười thần bí: - Quả nhiên hai loại âm nhạc này có thể chống lại lẫn nhau.
Trong đó, một loại là loại Lam Tử vốn có, một loại khác lại thuộc về tộc Hắc Vu. Khi Thường Nhạc vừa mới tới nơi ở được Hắc Vu Vương sắp xếp đã từng bị tấn công bởi âm nhạc thần bí kia.
Giờ phút này, âm nhạc thần bí tấn công âm nhạc của Lam Tử cũng từ từ vang lên, sau đó Mộng Vu che mặt đi ra từ tổng bộ Điểm G.
Lam Tử lẳng lặng đứng yên nhìn Mộng Vu, Mộng Vu cũng yên lặng nhìn Lam Tử, hai người đều bị tài nghệ đánh đàn của đối phương thuyết phục, nhưng theo góc độ nhận xét của Thường Nhạc thì hai người hoàn toàn bất đồng.
- Lam Tử, Mộng Vu, hai người thử kết hợp hợp tiếng đàn lại xem uy lực của nó tới mức nào? Thường Nhạc nhìn hai người chờ mong.
Lam Tử và Mộng Vu thoáng nhìn nhau, bàn tay tinh tế nhỏ bé cũng lúc động phát ra thứ âm nhạc tuyệt vời, hợp lại với nhau. Trong chớp mắt, một tia sáng chói mắt từ nơi âm nhạc hòa hợp với nhau bắn tỉa ra.
- Ầm!
Khi tia sáng và mặt đất tiếp xúc với nhau, mặt đất bắt đầu rung động mạnh mẽ, năng lượng to lớn kia khiến Thường Nhạc thay đổi thần sắc: - Thật là đáng sợ.
Lam Tử và Mộng Vu cũng đồng thời dừng động tác trong tay lại, thần sắc kỳ quái nhìn Thường Nhạc. Hiển nhiên các cô cũng bị năng lượng khổng lồ sinh ra khi hai tiếng đàn kia dung hợp lại làm cho sợ hãi.
- Nếu năng lượng này dùng để đối phó với các cao thủ, chỉ sợ cũng là việc dễ như trở bàn tay. Thường Nhạc hít một ngụm khí lạnh, thật không nghĩ tới hai bảo bối này sẽ có tác dụng kỳ diệu như vậy.
- Chị Lam Tử, chúng ta đi nghiên cứu một chút đi. Nhìn thấy ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm người mình và Lam Tử, Mộng Vu trong người bồi hồi, khuôn mặt đỏ bùng.
- Thật sự là một cô bé giảo hoạt. Thường Nhạc nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ở cửa tổng bộ, nụ cười trên mặt từ từ hiện ra.
Hắn không nghĩ tới, sau khi có được hai người Lam Tử và Mộng Vu, Điểm G chẳng khác nào có thêm một năng lực thần bí, bá đạo nhất. Dựa vào thân thủ của chính mình hiện gời, đối mặt với một chiêu liên kết giữa hai người chỉ sợ không hoàn toàn nắm chắc được phần thắng.
Thường Nhạc duỗi cánh tay ra, rồi lại nhanh chóng thu về, thỏa thích tận hưởng loại cảm giác tự do này. Ngày mai sẽ là ngày hắn và Kim quyết chiến.
Mặc dù bản thân cũng có vài phần chắc chắn nhưng dù sao đối thủ cũng là Kim, cao thủ đệ nhất nước Mỹ, người có thể chống lại Phong Thần, nghĩ tới đây nội tâm bình tĩnh của Thường Nhạc liền trở nên bực bội.
- Ha ha, thật không ngờ được đường đường là thủ lĩnh của Điểm G mà cũng có lúc bất an. Một giọng nói yêu mị từ phía sau Thường Nhạc truyền tới.
Sắc mặt Thường Nhạc hơi biến đổi, đương nhiên không phải là do Thánh nữ Hắc Ám tới, mà là do người bên cạnh Thánh nữ Hắc Ám. Đối phương thoạt nhìn rất bình thường, dường như chỉ là một nhân vật nhỏ.
Nhưng Thường Nhạc lại không nghĩ như vậy, có thể tránh né thính giác của hắn, người đó căn bản dường như không tồn tại, chỉ riêng điểm này đã khiến cho Thường Nhạc cảm thấy không thể tin nổi.
- Anh là ai?
Con mắt Thường Nhạc chăm chú nhìn người bình thường trước mắt này.
- Tôi có thể giúp anh làm cho Điểm G trở thành tổ chức hùng mạnh nhất. Người trung niên trước mắt chậm rãi nói.
- Chỉ bằng anh?
Thường Nhạc rời tầm mắt từ người đó tới trên người Thánh nữ Hắc Ám.
Thánh nữ Hắc Ám điềm nhiên cười nói: - Anh ta là người Thánh Điện Hắc Ám phái tới hỗ trợ anh, là một trong những cao thủ môn cấp Hắc Ám. Tin rằng đối mặt với những cao thủ của Thánh Điện Quang Minh, anh không cần phải lo lắng gì cả.
- Hả? Vậy tôi đây cần phải cảm ơn sự trợ giúp của Thánh Điện Hắc Ám rồi. Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, dần mỉm cười. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ Thánh Điện Hắc Am phái cao thủ trợ giúp mình, đồng thời chỉ sợ cũng muốn thông qua cao thủ này để giám sát và uy Hi*p mình.
Một khi bản thân có tính toán gì khác, chỉ sợ người này cũng sẽ là người Gi*t ૮ɦếƭ mình.
Đương nhiên Thường Nhạc cũng không ngốc, Thánh Điện Hắc Ám phái người tới đối phó với cao thủ của Thánh Điện Quang Minh, vậy cũng tốt.
- Thường Nhạc, trận đấu ngày mai anh phải cẩn thận một chút.
Qua nửa ngày, Thánh Nữ Hắc Ám mới thốt ra được một câu như vậy.
Thường Nhạc thật không ngờ Thánh Nữ Hắc Ám lại có thể nói ra được câu này, hắn cười quỷ dị nói: - Yên tâm, trận đấu ngày mai nhất định tôi sẽ thua.
- Cái gì? Nhất định sẽ thua.
Thánh Nữ Hắc Ám nghe thấy những lời nói này của Thường Nhạc, thân hình mềm mại run rẩy, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
- Đương nhiên, cô nghĩ một chút coi, đệ nhất cao thủ như Kim, muốn đánh bại gã còn khó hơn lên trời Thường Nhạc cúi đầu buồn rầu.
- Phì!
Bỗng nhiên, Thánh Nữ Hắc Ám mỉm cười, trong ánh mắt cô, vẻ lo lắng đã được thay thế bằng sự quyến rũ, cô trực tiếp đi tới trước mắt Thường Nhạc, bàn tay nhỏ bé tinh tế điểm điểm vào trán hắn:
- Thiếu chút nữa tôi đã bị anh làm cho hồ đồ, đường đường là thủ lĩnh Điểm G, Thường đại thiếu gia, cho dù biết rõ là sẽ thất bại, cũng sẽ không bao giờ nói ra. Anh quả thực chính là hồ ly.
Thường Nhạc không khỏi cười nói: - Haizz gặp phải ma nữ như cô thật sự không có biện pháp. Tuy nhiên ngày mai phải thi đấu rồi, cô nên cô vũ tôi một chút.
- Đương nhiên, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ anh. Thánh Nữ Hắc Ám trừng mắt nhìn Thường Nhạc, trong con ngươi ẩn chứa sự ý nhị.
- Không cần thận trọng như vậy, cô chỉ cần cho tôi một thứ là được. Ngón tay Thường Nhạc đưa lên, chuẩn xác chỉ vào trên mặt mình, nghiêm túc nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc