- Bảo Ngọc tôi trở về hay không dường như không có quan hệ tới cô! Bị đòn công kích sắc bén, linh hoạt kia làm cho liên tiếp lui về phía sau, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Bảo Ngọc cũng chẳng thể để ý được nhiều chuyện như vậy, trong suy nghĩ của cô, Thường Nhạc đã lừa bọn họ từ Nhật tới Pháp, sau đó lại cố tình chơi trò mất tích.
Lừa gạt cô và Đệ Nhị Mộng rơi hết nước mắt sau đó lại xuất hiện, tất cả đều là đùa bỡn tình cảm trân quý nhất của các cô, rút cục giữa cô và Thường Nhạc là quan hệ gì?
Bảo Ngọc hoàn toàn không thể nghĩ ra được!
Mới đầu Thường Nhạc còn có thể nhường nhịn, nhưng thời gian càng kéo dài, khí thế của Bảo Ngọc ngày càng bức người khiến cho Thường Nhạc cảm thấy mất đi thân phận thủ lĩnh.
- Cẩn thận!
Ngay khi chân Bảo Ngọc vừa đạp tới, Thường Nhạc tìm đúng một khe hở, người nhanh như chớp xông lên ôm lấy.
Đương nhiên cũng không phải là ôm thân hình vô cùng đầy đặn kia của Bảo Ngọc mà là đôi chân tinh tế xinh đẹp lại kiên cường, mạnh mẽ của cô "Phanh!"
Thấy Thường Nhạc ôm chặt hai chân mình không có chút khe hở, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Ngọc đỏ bừng lên, lực ở chân không tự chủ giảm bớt vài phần.
- Phanh!
Chân và иgự¢ Thường Nhạc vừa vặn ᴆụng vào nhau, Bảo Ngọc một trận nhe răng trợn mắt, thế nào cũng không nghĩ tới chân mình vừa như đạp phải một tảng đá.
Đương nhiên, tình huống này còn nghiêm trọng hơn cả đạp phải tảng đá. Trong lòng Bảo Ngọc biết rõ, nếu quả thật đạp phải tảng đá, tảng đá kia nhất định sẽ nát vụn.
Vậy mà người tên bại hoại đáng ૮ɦếƭ này lại còn cứng hơn cả tảng đá.
- Bản tiểu thư nghiêm túc cảnh cáo anh, nếu anh còn không buông tay, đừng trách tôi không khách khí! Ánh mắt Bảo Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm mặt Thường Nhạc như hổ rình mồi nói.
- Không buông!
Thực ra tính tình Thường Nhạc cũng rất ương ngạnh, hắn liếc mắt nhìn Bảo Ngọc cười quỷ dị nói: - Cô có thể làm gì với tôi nào?
- Anh Bảo Ngọc hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhac, thấy vẻ mặt vô lại của hắn, chính mình cũng không có biện pháp gì đối với hắn.
- Tuy nhiên
- Tuy nhiên cái gì? Tính Bảo Ngọc vốn nôn nóng, Thường Nhạc còn chưa nói hết lời, cô liền trực tiếp chen ngang hỏi.
Vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thường Nhạc nói.
- Nếu cô hôn tôi một cái, tôi có thể suy xét một chút, thả cô ra. Thường Nhạc nhìn Bảo Ngọc bởi vì tức giận mà cái miệng anh đào nhỏ nhắn không khỏi có vẻ xinh đẹp bất ngờ, không khỏi mỉm cười.
- Anh bản tiểu thư cho dù có hôn chó, hôn mèo cũng không hôn anh! Thân hình mềm mại của Bảo Ngọc run rẩy một trận, chân lại ra sức giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi hai cánh tay của Thường Nhạc.
Mặt mày Thường Nhạc hớn hở, hắn căn bản cũng chẳng quan tâm nhiều, đầu trực tiếp vươn tới hôn mạnh lên mặt Bảo Ngọc một cái.
Bảo Ngọc thế nào cũng không ngờ tới người kia lại làm vậy, cô choáng váng.
- Hôn thoải mái không?
Thường Nhạc đắc ý mỉm cười, trong ánh mắt để lộ ra thắng lợi quả thực làm cho người đối diện nảy sinh một loại kích động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn.
- Anh nói thoải mái hay không thoải mái? Giọng nói dịu dàng như nước ở phía sau Thường Nhạc vang lên, chỉ thấy Đệ Nhị Mộng dung nhan như mộng ảo chậm rãi hiện ra trước mặt hắn.
Đôi mắt động lòng người kia gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc có vài phần không tự nhiên, hắn lơ đãng bỏ đôi chân đang ôm trong иgự¢ xuống.
Ánh mắt nhìn vẻ mặt Đệ Nhị Mộng nghiêm túc nói: - Anh rốt cục phát hiện ra!
- Phát hiện ra cái gì?
Đệ Nhị Mộng đột nhiên cảm giác được lửa giận lúc trước của mình về vấn đề này giờ đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh, thản nhiên. Nếu như mình vì người kia mà ghen tức, hắn sẽ càng thêm đắc ý.
- Mới một thời gian ngắn không gặp nhau mà em càng ngày càng đẹp ra khiến anh lúc nào cũng tưởng niệm cuồn cuộn không dứt như nước sông Hoàng Hà
Thường Nhạc nói những lời đường mật này quả thực không khác gì việc ăn cơm, đọc thuộc lòng làm cho người nghe không tự chủ ngạc nhiên, thán phục.
Đệ Nhị Mộng không tự chủ mà xấu hổ đỏ mặt, từ khi đính hôn với Thường Nhạc và cùng hắn phát sinh quan hệ, trong suy nghĩ của cô, Thường Nhạc là sự tồn tại duy nhất.
Lời ngon tiếng ngọt này cũng chỉ có thể nghe từ trong miệng Thường Nhạc trước đây, Đệ Nhị Mộng nghĩ khi gặp Thường Nhạc, phải duy trì mặt lạnh.
Trừng phạt thật nghiêm khắc việc hắn không nói năng gì mà bỏ cô lại Paris.
Nhưng khi cô thật sự gặp Thường Nhạc thì những ý nghĩ lúc trước đã tan thành mây khói. Hiện tại, cô thầm muốn yên tĩnh cùng Thường Nhạc nói chuyện.
Có đôi lúc, tới Đệ Nhị Mộng cũng cảm thấy kinh ngạc, trước kia một vài người đàn ông muốn nói chuyện với mình, mình đều coi thường không thèm để ý, mà giờ chính mình lại mong được nói thêm vài câu với Thường Nhạc.
Nhưng Đệ Nhị Mộng cũng không vội vã nói chuyện với Thường Nhạc, mà chỉ là nhẹ liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, vẻ mặt có chút oán trách nói: - Anh đi thăm cô ấy một chút đi!
Thường Nhạc hơi sững sờ, kinh ngạc nói: - Ai?
Đệ Nhị Mộng không kìm nổi tỏ ra xem thường, thật sự khâm phục hắn. - Còn không phải là cô gái tên Tiểu Linh kia sao.
Thường Nhạc lúc này mới tỉnh ngộ nhưng ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ bản thân hắn không ngờ lại không muốn đi gặp cô gái thanh thuần kia, thậm chí là trốn tránh cô, hắn sợ gặp cô, cảm giác như sợ gặp một mặt tàn ác khác của chính mình.
- Được, anh đi gặp một chút. Thường Nhạc hiểu thủy chung là muốn hắn đi đối mặt với sự việc kia, Đệ Nhị Mộng nhìn bóng ưng Thường Nhạc dần dần biết mất, trong đôi mắt đen láy ánh lên vẻ ghen tuông.
Cô muốn giữ cái bóng kia lại nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ bị thương tích đầy mình.
Mà Thường Nhạc giờ phút này đã tới trước cửa, hắn ở bên ngoài lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng phải đẩy cửa đi vào.
Khi cửa vừa mở ra, Thường Nhạc liền nhìn qua chiếc giường.
- Không có ai? Thường Nhạc hơi sững sờ, bỗng nhiên lúc đó cảm giác được một vật đánh vào trên đầu mình, Thường Nhạc thoáng chần chừ một chút, cuối cùng cũng không né tránh.
- Bịch!
Đồ vật này đập mạnh vào đầu hắn.
Máu tươi theo trán chảy xuống dưới.
Cô gái hoàn toàn sững sờ. Hắn không hề né tránh? Hay là hắn căn bản không thể né tránh được. Ánh mắt Thường Nhạc lẳng lặng nhìn cô gái thanh thuần trước mặt.
Chính mình trong lúc tức giận đã biến Caruso thành thái giám, bản thân không hối hận, nhưng hắn lại cố tình làm liên lụy tới cô gái này. Cô là người vô tôi, không có bất kỳ liên quan, nhưng lại bị hắn hạ thủ.
Nếu cô gái thuần khiết này không phải là xử nữ thì Thường Nhạc có thể tùy tiện tìm lý do để thoái thác, thế nhưng cô lại là một xử nữ.
Nếu lúc ấy bản thân mình lý trí một chút thì việc này căn bản không có khả năng xảy ra.
Chính mình khi đó chỉ là nhất thời thỏa mãn Dụς ∀ọηg của bản thân mà cô gái lại muốn dùng bóng ma cả đời để gánh vác, đó chính là mình bây giờ sao?
- BA! Đồ vật trong tay cô gái rơi xuống, thần sắc ૮ɦếƭ lặng đi tới bên giường sau đó ngồi xuống, con ngươi sáng ngời lúc đầu giờ đã mất đi ánh sáng, cô không chút biểu tình nhìn Thường Nhạc.
Ánh mắt của cô không có chút uy Hi*p nào so với ánh mắt của những cao thủ mà Thường Nhạc thường gặp phải nhưng Thường Nhạc lại cảm giác hết sức khó chịu, tại sao lại như vậy?
Nước mắt trong suốt chảy dọc theo khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô. Thường Nhạc thở dài một tiếng, hắn đi tới trước mặt cô, chuẩn bị lấy tay lau sạch nước mắt của cô.
Cô gái quật cường mà quay đầu đi, thân hình mềm mại hơi run rẩy.
- Sự việc đã xảy ra rồi, cô bảo bây giờ phải làm sao! Thường Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô gái, không chút do dự trực tiếp giao quyền chủ động vào tay cô.
Cô gái ngẩn người, sững sờ, thần sắc có chút chuyển biến tốt đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở nói: - Tôi muốn Gi*t anh!
Thường Nhạc cười khổ, điều này chỉ sợ đã nằm trong kết quả mà hắn dự liệu. Hắn thoáng suy tư một chút rồi trực tiếp đem một chiếc muỗng đưa ra trước mặt cô gái. - Động thủ đi, tôi sẽ không chống cự đâu.
Cô gái sững sờ nhìn gương mặt đẹp trai, phong độ mà vô cùng tà ác trước mặt, cho dù là sự việc xảy ra trước mắt mình, cô vẫn không thể tin tất cả đều là sự thật.
Mắt Thường Nhạc nhẹ nhàng khép lại.
Cô gái hơi giơ dao lên - KENGG!
Âm thanh chiếc muỗng rơi xuống đất vang lên khiến Thường Nhạc kinh ngạc, chẳng nhẽ cô ấy đồng ý tha thứ cho mình rồi?
Tuy nhiên tiếp xúc với gương mặt xinh đẹp nhưng đầy lo lắng kia của Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc mới nhận ra hóa ra Đệ Nhị Mộng luôn ở sau lưng mình.
Kỳ thật, cho dù Đệ Nhị Mộng không ra tay thì cái muỗng nho nhỏ ấy làm sao có thể làm tổn thương tới mình được?
- Nếu anh ૮ɦếƭ, chị em chúng em phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ anh đành lòng để chị em chúng em vĩnh viễn thương tâm cả đời sao?
Con ngươi xinh đẹp của Đệ Nhị Mộng nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ.
Cô gái vẫn lặng yên ngồi ở đó như cũ, nhưng Đệ Nhị Mộng đã không còn thiện cảm với cô, chỉ cần muốn Gi*t người mình yêu thương nhất thì sẽ đều là kẻ thù của mình. Cô thậm chí còn cho rằng việc Thường Nhạc đối phó với cô ta như vậy là hoàn toàn xứng đáng.
Kỳ thực, con gái đang yêu luôn mù quáng, những điều này lúc nào cũng có thể giải thích được.
Vốn Thường Nhạc muốn chính tay đạo diễn một vở kịch khiến tình cảm của cô gái nảy sinh biến chuyển lớn, nhưng khi Đệ Nhị Mộng xuất hiện, hắn phát hiện ra vở kịch này chỉ còn mỗi đạo diễn.
Không có bộ phim nào chỉ có đạo diễn mà không có diễn viên, cho dù Thường Nhạc có là thiên tài thì hắn cũng không thể làm được, hắn hơi bất đắc dĩ nhún vai.
Ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt không chút tình cảm nào của cô gái, chậm rãi mở miệng nói: - Đã làm sai việc thì vĩnh viễn không có cơ hội sửa thành đúng, nhưng nếu đã làm thì tôi sẽ không hối hận, nếu hối hận thì không phải là Thường Nhạc! Em có thể lựa chọn hoặc là tha thứ sau đó thử yêu tôi, hoặc là hận tôi cả đời, còn nếu em không yêu tôi hoặc hoàn toàn không hận tôi, thì em sẽ không bao giờ có thể rời khỏi tôi, bởi vì tên của tôi là Thường Nhạc!