- Làm sao cô biết các cô ấy là kỹ nữ?
Vẻ mặt Thường Nhạc trở nên cổ quái. Nếu như hắn nhớ không lầm, trước đêm qua Thái Hồng và Lan Hoa vẫn là xử nữ.
Xử nữ và kỹ nữ cũng không có mối liên hệ gì lớn, huống chi cho dù trên trán các cô hoàn toàn không khắc hai từ kỹ nữ! Phụ nữ thật sự là một động vật rất kỳ lạ.
- Ha ha!
Tây Môn Khinh cũng không trực tiếp trả lời, tùy ý đi tới trước mặt Thái Hồng và Lan Hoa, bàn tay mảnh khảnh đặt trên ௱ôЛƓ Thái Hồng, nhéo mạnh một cái rồi cười hì hì:
- Nhìn ௱ôЛƓ cô tròn như vậy, bộ dạng lại lẳng lơ như vậy, không phải kỹ nữ mới kì lạ đó!
Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói. Lý luận của Tây Môn đại tiểu thư của chúng ta e rằng chỉ có người không bình thường mới có thể lí giải nổi. Đương nhiên ở một khía cạnh khác lại chứng minh con mắt của Thường đại thiếu gia rất độc đáo!
- Thường Nhạc, anh tới đây một chút!
Tây Môn Khinh lén lút kéo Thường Nhạc sang một bên.
- Làm gì?
Thường Nhạc ngẩn người, không kìm được hỏi.
- Ha ha, tôi muốn mời ông anh giúp một chút!
Trên gương mặt xinh đẹp của Tây Môn Khinh lộ ra nụ cười mời mọc luôn khiến người ta có cảm giác bất an.
- Cứ nói đi!
Thường Nhạc nhìn bụng của Tây Môn Khinh, dù gì cũng là mẹ của đứa con tương lai của mình, có việc gì hắn cũng nên giúp đỡ giải quyết.
- Ha ha, rất đơn giản, tôi muốn cưa được một mỹ nữ nhưng nhà cô ấy không đồng ý cho cô ấy thân cận với tôi, nên hi vọng ông anh có thể giúp một tay!
Trên mặt Tây Môn Khinh lại lộ ra nụ cười dâm đãng.
- Chẳng lẽ em muốn tôi dùng mỹ nam kế?
Thường Nhạc thần sắc trở nên cổ quái.
- Khó được lúc anh thông minh như thế!
Tây Môn Khinh nhè nhẹ vỗ bả vai của Thường Nhạc, nghiêm trang nói.
- Chuyện này ông anh Tây Môn hoàn toàn có thể làm, vì sao còn cần tôi dùng mỹ nam kế?
Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.
Trong đó chứa hàm ý khiến người ta trong thời gian ngắn căn bản không thể suy xét. Tây Môn Khinh hung hăng trừng mắt nhìn Thường Nhạc:
- Chẳng lẽ anh không biết tôi không có gậy!
- Hiểu rồi!
Thường Nhạc thật sự sợ cô sẽ tiếp tục phát ngôn ra những lời long trời lở đất, hắn vội vàng gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp em!
Kỳ thật Thường đại thiếu gia cũng muốn nhân tiện cưa gái một lần!
Tư Đồ San San luôn cảm giác tim cô đập càng lúc càng nhanh, dường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng trong thời gian ngắn căn bản không thể điều tra ra.
Trong đầu không ngừng xuất hiện bóng dáng của Thường Nhạc, vẫn luôn là Thường Nhạc. Cô rất muốn hung hăng đánh nát cái thân ảnh đó nhưng không cách nào ra tay.
- Vì sao? Vì sao lại như vậy?
Tư Đồ San San buồn phiền ôm đầu. Trong thời gian ngắn căn bản không thể tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng đó.
Bản thân cô rất hận Thường Nhạc nhưng lại không thể quên Thường Nhạc. Loại tâm lý mâu thuẫn này gần như khiến Tư Đồ San San phát điên!
Thường Nhạc phát hiện i mấy cô gái Lộ Đức, Công Tôn Khả Nhân rất quan tâm tớTiểu Bảo và Linh Nhi, giống như tình thương của người mẹ vậy!
Mà loại tình yêu này cứ tràn ngập tới tận bữa cơm trên bàn. Khi ăn cơm, Thường Nhạc phát hiện hắn không hề ᴆụng tới đồ ăn thì tất cả đã bị gắp vào trong bát của mấy cô bé Tiểu Bảo, Linh Nhi rồi.
Ngày đẹp viết nhật kí: Kết nối tình cảm
Dùng đồ ăn để kết nối tình cảm vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Có điều, tình cảm giữa hắn và mấy cô gái không cần gắn kết sao? Tốt xấu gì hắn cũng một tay cứt chó mà khống chế tất cả các cô, vẻ mặt của các cô cũng phải tỏ vẻ một chút chứ!
- Bực quá!
Sau khi Thường Nhạc ăn xong, trực tiếp chuẩn bị đi giúp Tây Môn Khinh thực hiện mỹ nhân kế!
- Lão đại, anh ăn mặc như thân người mặt chó thế này định chuẩn bị làm chuyện xấu gì đấy?
Vừa ra tới cửa, không ngờ rằng Tiểu Bảo cũng theo ra ngoài.
Thường Nhạc đau đầu, bàn tay to lớn xoa cái đầu nhỏ nhắn của cô
- Trẻ con như em thì biết cái gì. Ngoại trừ tiền ra thì những chuyện khác chẳng có bất cứ quan hệ gì với em.
Vừa nói vừa ngăn một chiếc xe trước cửa lại.
Tiểu Bảo nhìn bóng dáng cái xe dần biến mất, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười giảo hoạt:
- Hừ, nhất định là đi lừa cô bé nào đó. Anh làm như em không biết ấy.
Dứt lời thì cũng chặn một chiếc taxi ở ven đường:
- Theo dõi chiếc xe trước mặt cho bản tiểu thư.
Thường Nhạc tất nhiên không biết phía sau hắn lại có thêm một cái đuôi. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại xuất hiện các loại vấn đề mà cha mẹ cô bé tên Nguyệt được Tây Môn Khinh coi trọng kia có thể hỏi.
- Bác tài, dừng lại!
Trong chớp mắt trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng. Trong cửa hàng, Thường Nhạc nhặt đầy một chút “của ít lòng nhiều”, khoảng 10 phút sau, taxi lại bắt đầu chuyển động.
Khoảng nửa tiếng sau, xe taxi dừng lại trước địa chỉ mà Tây Môn Khinh nói cho Thường Nhạc. Thường Nhạc sửa sang lại quần áo một chút rồi xuống xe.
Nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt này, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười quỷ dị. Căn biệt thự trước mắt này, bất kể là diện tích là bao nhiêu hay về những phương diện khác rõ ràng vẫn kém biệt thự nhà hắn một bậc. Có điều so với những biệt thự bình thường khác thì đẹp hơn nhiều.
- Hẳn cậu là Tây Môn Khinh công tử!
Chuông cửa vừa mới nhấn, bên trong đã xuất hiện một cô gái rất ngọt ngào. Cô nghiêm túc đánh giá Thường Nhạc từ trên xuống dưới.
Thường Nhạc kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Sao cô biết?
Cô gái ngọt ngào xinh đẹp hé miệng cười:
- Tiểu thư của chúng tôi nói nếu người đến có tướng mạo bình thường, ánh mắt lại có chút háo sắc của đàn ông thì chắc chắn đó là Tây Môn tiên sinh rồi.
Nghe thấy vậy, trong lòng Thường Nhạc rất buồn bực. Xem ra hắn làm người thật thất bại. Tướng mạo đẹp ngời ngời như vậy lại bị nói thành bình thường thì cũng thôi đi, lại còn bị nói là háo sắc. Chẳng lẽ ấn tượng của hắn trong lòng Tây Môn đại tiểu thư đáng ghét như vậy sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như hắn không háo sắc, đoán rằng cái bụng của Tây Môn Khinh cũng sẽ không to lên như vậy. Đây vừa đúng là lúc nghiệm chứng danh ngôn đàn ông không xấu, phụ nữ không thương rồi.
Đi tới đại sảnh của biệt thự, tiếng cười sang sảng mơ hồ truyền tới, Thường Nhạc ngây người kinh ngạc nói:
- Cô bé, chẳng lẽ còn những người khác nữa sao?
Cô bé xinh đẹp ngọt ngào xoay người, hung hăng tặng cho Thường Nhạc một ánh mắt cảnh cáo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên:
- Tôi tên là Quyên Tử, không được gọi là cô bé. Anh nhớ kĩ cho tôi.
Thoáng dừng lại một chút, rồi lại bồi thêm một câu:
- Trong đại sảnh còn có đối thủ cạnh tranh của anh. Tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý đi. Nếu không… Hừ…
Mặc dù lời nói của cô bé này có chút ác độc nhưng vẫn là hướng về phía hắn. Thường Nhạc cười nhạt một tiếng, trên đời này người có thế sánh với hắn e rằng rất ít!
Thân hình mềm mại của Quyên Tử xoay lại, cười hì hì nói:
- Đừng sợ, tuy rằng tên kia đẹp trai hơn anh, nhiều tiền hơn anh, nhưng hắn không có cảm giác an toàn như anh. Nếu tiểu thư thật sự gả cho gã, mỗi ngày sẽ phải chuẩn bị tranh giành với những người khác.
- Đổ mồ hôi!
Nghe thấy câu này Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói.
Cô bé kia đang cổ vũ hắn hay là đả kích hắn vậy?
Nhưng đã đi đến bước này mà quay đầu lại căn bản không hợp với cá tính của hắn.
- Ba mẹ, bạn trai của con đến rồi!
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì một mùi hương nhàn nhạt đã bay tới. Chớp mắt đã thấy bàn tay nhỏ nhắn của một cô gái xinh đẹp đang thân mật để trên vai hắn.
Cái Thường Nhạc quan tâm nhất lại là đối thủ cạnh tranh của hắn.
- Dong dong dong!
Khi vừa nhìn thấy gương mặt đẹp trai, phóng khoáng kia, cửa sắt bị gõ một cách rất không lễ phép.
Tất cả mọi người trong phòng gần như đều khẽ nhíu mày, chuông cửa lúc này không ngờ lại trở thành một loại sắp đặt, e rằng bất cứ người nào cũng không thể chịu được chuyện này.
Quyên Tử vội vàng chạy ra ngoài.
Khoảng hai phút sau, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện trước mắt mọi người.
- Tiểu Bảo!
Thấy Tiểu Bảo nghênh ngang đi tới. Thường Nhạc cũng rất kinh ngạc, những người khác cũng cổ quái nhìn cô…
Đối với động tác hấp dẫn ánh mắt của người khác, Tiểu Bảo vô cùng thích chí. Khóe miệng cô lộ ra nụ cười giảo hoạt, trong chớp mắt vọt tới trước mặt Thường Nhạc sợ hãi kêu một tiếng:
- Cha!
- Ngất xỉu!
Nghe thấy cách xưng hô này, cả người Thường Nhạc run lên. Trò đùa này bắt đầu lớn rồi.
Gã đàn ông trước mặt kia đắc ý cười, sắc mặt cha mẹ Quyên Tử ở bên cạnh cũng rất khó coi. Thật không ngờ một tên đàn ông có con lớn như vậy lại vẫn muốn tán tỉnh con gái mình.
- Tôi vừa thấy hắn đã biết là không phải hạng tốt lành gì rồi!
Người mẹ trẻ tuổi khẽ nhíu mày.
Thường Nhạc còn chưa kịp mở miệng…. Tiểu Bảo đã chạy tới trước mặt Quyên Tử kêu một tiếng:
- Mẹ!
Thời gian dừng lại cũng không dài, đã đi tới trước mặt cha mẹ Quyên Tử:
- Bà ngoại, ông ngoại!
Thường Nhạc vỗ đầu, trong lòng bất lực nói:
- Thượng Đế ơi cứu con với!
Cha mẹ Quyên Tử thần sắc cổ quái nhìn cháu ngoại đã lớn như vậy…. Đây rốt cuộc là thật hay là giả? Có điều vẫn nhìn kĩ diện mạo cô bé.
Thanh tú, nghịch ngợm, giảo hoạt…. Đây gần như đều là đặc trưng của con gái bảo bối của họ lúc còn nhỏ.
- Chẳng lẽ cô bé thực sự là cháu ngoại của mình?
Hai ông bà già có cảm giác dở khóc dở cười.
Tên trẻ tuổi kia với cha mẹ hắn đều tối sầm mặt lại. Ba người bọn họ ngồi chỗ này giống như người ngoài vậy. Rốt cuộc người bố trẻ tuổi không kìm được mà đứng lên:
- Đã quấy rầy rồi. Chúng tôi còn có việc, lần sau lại gặp mặt vậy!
Cha Quyên Tử cũng đứng lên có ý muốn giữ lại…. Nhưng lời nói tới miệng rồi cũng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng vẫn nhìn đối phương một nhà ba người rời khỏi biệt thự.
- Ha ha, ha ha!
Thấy mấy bóng dáng chật vật đó, Tiểu Bảo cười vui vẻ, thân hình cô xoay tròn tạy chỗ, ngón tay nhỏ dựng lên:
- A, lão đại, em lợi hại đúng không!
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con. Cái đuôi dưới sự đắc ý vênh váo lập tức lòi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra nụ cười kiêu ngạo, căn bản không chú ý tới lỗ hổng trong lời nói của mình.
- Lão đại?
Cha mẹ Quyên Tử nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Cha mẹ hai nhà cứ như vậy bị một đứa trẻ trêu đùa, đây quả thực có chút không thể tin nổi.