Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 390

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Nhìn thấy thái độ hăng hái của Thường Nhạc, tuy rằng biểu hiện rất màu sắc nhưng dường như thời điểm bản thân mình càng hăng hái hơn là khi bà chủ giới thiệu có hai mỹ nhân sẽ xuất hiện trên sân khấu càng tăng thêm phần náo nhiệt.
- Lão đại, tôi nghe cậu đã được chưa! Cao Tiếu bất đắc dĩ nhún vai mà Thường Nhạc lại rất hài lòng với kết quả này, đồng thời hai mắt nhanh chóng di chuyển lên khán đài.
Lúc này hai tuyệt sắc mỹ nhân đang đứng trên khái đài khiến cho người ta nước dãi chảy ròng, lúc này bà chủ đã lên trên khán đài rồi.
Bà chủ giới thiệu đặc điểm từng mỹ nhân một hồi, trong đó bao gồm ưu điểm trên cơ thể họ, ví dụ như những tuyệt kỹ gì mà họ đã được huấn luyện.
Người đầu tiên cao nhất tên là Thái Hồng, là một mỹ nhân có đôi mắt to đẹp, mũi cao, da trắng quyến rũ người Hàn Quốc, người thứ hai có hơi thấp hơn một chút người Singapore tên là Lan Hoa, là mỹ nhân kiều diễm bốc lửa khiến cho người nhìn có cảm giác như Dụς ∀ọηg bị thiêu đốt.
Sau khi giới thiệu xong, bà chủ lại bắt đầu để bọn họ biểu diễn những tuyệt chiêu sở trường riêng đương nhiên cũng có một vài màn biểu diễn tài nghệ khiến cho người xem hồn phiêu phách lạc.
Màn biểu diễn của Thái Hồng là một màn nhảy múa mà đôi chân dài thon thả không ngừng chuyển động làm lay động lòng người.
Màn biểu diễn của Lan Hoa lại hát bài hát trong một bộ phim khiến cho người ta liên tưởng đến những màu sắc phong phú khác nên càng được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, không ít người vỗ đến đỏ cả tay.
Thường Nhạc liếc mắt một cái nhắm ngay thiếu nữ Thái Hồng, hắn không tự chủ được nhớ tới ánh mắt của mỹ nữ Tiểu Kim ở Hàn Quốc, mắt thấy Cao Tiếu cũng đang nhìn: - Nhóc, anh chọn ai?
- Tôi rất thích Lan Hoa! Cao Tiếu lúc này làm gì còn có đến một nửa phong độ nữa, hai cặp mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg đó nếu điều kiện cho phép sợ là gã đã sớm lên vồ rồi.
- Thái Hồng là của tôi!
Thường Nhạc cũng không khách khí, hai mỹ nữ trong mắt bon họ giống như một mâm cơm.
- Thật không ngờ kỹ nữ đều xinh đẹp như vậy, tôi sống thật uổng quá! Cao Tiếu lau nước dãi, bộ dạng chính nhân quân tử trước đó hoàn toàn biến mất.
Thường Nhạc cũng không khách khí vỗ bả vai Cao Tiếu, nói: - Cao Tiếu, chúng ta đêm nay chơi hai cô gái này đi!
- Lão đại thực sự rất anh minh, tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của cậu! Cao Tiếu vỗ иgự¢, nét mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
- Tôi trả ba vạn mua đêm đầu tiên của hai cô gái này! Trong lúc bọn họ đang thảo luận, 1 giọng nói già nua đột ngột vang lên.
Hóa ra hoạt động đấu giá mỹ nhân đã bắt đầu rồi, theo giọng nói đã vang lên, Thường Nhạc nhíu mày lại. Đối phương không ngờ là một ông lão tuổi đã gần 60, xem thân hình khô quắt, đầu tóc hoa râm của lão quả thực khiến cho người ta nghi ngờ thứ đó của lão ta còn có thể ngóc dậy được ư?
Cho dù có ngóc lên được chắc là cũng bị thượng mã phong thôi!
- Tôi trả bốn vạn! Lần này một người trung niên mập mạp ra giá, toàn thân thịt trắng béo bóng lộn, nếu đổi là cái đầu heo sợ là lập tức bị kéo ra ngoài làm thịt rồi.
- Tôi trả 10 vạn! Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc một giọng nói lạnh lẽo có vài phần chắc chắn truyền đến tai Thường Nhạc, phản ứng đầu tiên chính là rất quen thuộc, tiếp theo lại không biết là ai?
Nhờ ánh đèn thấy rõ được đối phương là 1 thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, mắt sáng mày sắc như kiếm, mũi cao, thân hình cao lớn khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, quần áo trắng không chút bụi bẩn.
Chỉ có điều vẻ mặt lạnh lùng thêm điểm thêm nốt ruồi ở giữa lông mày, đôi mắt lạnh lùng màu đen đằng đằng sát khí nhìn xuyên thấu như dã thú máu lạnh đang săn mồi khiến cho người ta ớn mình đứng ngồi không yên mà khí thế bên ngoài lại càng làm cho người ta thêm kinh sợ.
Chẳng biết vì sao khi nhìn thấy đối phương trong lòng Thường Nhạc lại nảy sinh cảm giác đối phương từ nay về sau chính là kẻ thù của mình, nhưng rốt cục gã là ai?
10 vạn, nói nhiều thì không nhiều, nhưng cũng không phải là ít, ở Hàng Châu này nhân vật có thể tiêu tốn hơn 10 vạn để mua hai kỹ nữ này sợ là nhân vật giàu có rồi.
10 vạn cũng đáng rồi, thêm nữa nhìn thấy khí thế của đối phương, người thông minh động não một chút nên chủ động bỏ qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, hội trường lại yên tĩnh trở lại.
- Vị công tử này đưa ra giá 10 vạn, có ai trả hơn nữa không ạ, nếu không có ai trả thêm nữa, thế thì đêm đầu tiên của tuyệt sắc mỹ nữ Cung Vàng Điện Ngọc thuộc về cậu ấy! Bà chủ cao giọng nói.
- Lão đại, chúng ta mà không ra giá nữa là muộn đấy!
Cao Tiếu lo lắng kéo y phục Thường Nhạc nhắc nhở.
- Haiz, chẳng nhẽ vì gã đẹp trai mà mình sợ sao? Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian xảo, cậu cao giọng hô: - Tôi trả 20 vạn!
Người trẻ tuổi đó đương nhiên không ngờ còn có người dám tăng giá, ánh nhìn sắc như kiếm của gã chiếu vào Thường Nhạc, áp lực như núi Thái Sơn đè xuống khiến cho người ta cảm giác khó thở, sắc mặt Thường Nhạc hơi thay đổi, mới một ánh nhìn của đối phương đã có đủ dũng khí như vậy, nếu dốc toàn lực đánh mình, chắc chắn là đối thủ không tồi đây?
Xem ra núi cao còn có núi cao hơn, câu nói này quả thực không sai.
- Ba mươi vạn!
Nhìn thấy đối phương mặt không thay đổi đưa ra giá cao như vậy, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, tiêu tiền của Cao Tiếu, sao mình có thể không đau lòng!
Miếng thịt ngon đến miệng sao có thể nhả ra được, hôm nay, kỹ nữ ngày hôm nay xem ra là định ngày rồi, nghĩ đến đây, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị: - Tôi trả 50 vạn!
Vừa dứt lời, tuyệt đại đa số mọi người trong hội trường hơi ngạc nhiên, 50 vạn bỏ ra mua luôn mỹ nữ xinh đẹp đó còn đủ huống hồ chỉ là ngủ một đêm, lẽ nào tên này điên rồi? Hay là nhiều tiền không có chỗ nào tiêu?
Thần sắc người trẻ tuổi hơi thay đổi, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Ban đầu Thường Nhạc còn tưởng đối phương sẽ tiếp tục tranh giành với mình, không ngờ lại dễ dàng bỏ qua như thế, hắn không khỏi cười lên, người thanh niên có đủ lạnh lùng như thế nguy hiểm hơn hẳn đám công tử giàu có khác.
- 50 vạn, còn có ai ra giá nữa không ạ? Bà chủ xinh đẹp tươi cười, đương nhiên giá cả như vậy bà ta đã quá hài lòng rồi.
- Tôi trả 110 vạn 1 ngàn!
Giọng nói chói tai lại vang lên bên tai Thường Nhạc, lúc tên bên dưới Thường Nhạc bắt đầu vui mừng kêu lên khiến cho Thường Nhạc mới nghe thấy có cảm giác kích động muốn Gi*t người.
Cái giọng nói ái nam ái nữ này quả thực không khác giọng thái giám là mấy, tuy nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy tên công tử trang điểm đó, Thường Nhạc nổi da gà: - Sao lại là con nha đầu này?
Đổi là người khác, Thường Nhạc có lẽ đã dùng tiền để đánh ૮ɦếƭ kẻ, nhưng lại là cô bé khi nãy vừa cho mình nếm một trận đòn, chuyện hình như có chút cổ quái, năng lực mình đương nhiên vô cùng rõ ràng làm sao người bình thường có thể đối phó được, nhưng cô ta lại dễ dàng đánh được mình, quả thực là kinh ngạc!
Cô ta không tiếp tục làm phiền mình, mình đã cảm ơn trời đất lắm rồi, sao lại dám chủ động động vào cô ta chứ.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà ỉu xìu bỏ đi quả thực là mất mặt quá, tiểu đệ bên dưới của mình cũng đang muốn ¢нơι gáι một chút đây!
- Núi xanh còn đó, nước biếc vẫn chảy, chúng ta sau này còn gặp lại nhau! Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, vung tay lên thoải mái xoay người đi ra ngoài.
Cao Tiếu bên cạnh ngẩn ra vội vàng đi theo, kinh ngạc nói: - Lão đại, tên đó mới nhìn đã biết là đàn bà, hơn nữa hôm nay còn đánh cậu, chúng ta nhân dịp này báo thù, bán cô ta làm gái đi!
- Dong!
Cao Tiếu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thường Nhạc đánh cho 1 cái: - Có một số người chúng ta không ᴆụng vào được.
- Ha ha, thế thì có một số người chúng ta vẫn có thể ᴆụng vào đúng không? Gã vừa nói vừa cười hì hì.
- Đúng thế, anh thông minh như thế, 2 cô gái, chúng ta đêm nay coi như đi cưỡng dâm cũng được. Thường Nhạc nghĩ tới con nha đầu đó dù gì cũng là con gái, nói đạo lý không thể có được hai kỹ nữ đó cuối cùng chỉ có súng cán mới làm nên chuyện.
- Lão đại, chúng ta đều ra ngoài rồi làm thế nào để chơi được gái? Trong lòng Cao Tiếu như nhảy dựng lên, chỉ cần chơi được gái, số tiền mặt kia không phải là vấn đề.
- Đi, chúng ta tối nay làm gà gáy trộm chó một lần đi. Thường Nhạc vừa nói vừa lách ra sau Cung Vàng Điện Ngọc.
Chỉ thấy thân hình Thường Nhạc xoay một cái trong chớp mắt thân hình cậu như tia chớp đã đến đầu tường.
Cao Tiếu ngẩn ngơ rốt cục cũng hiểu được gà gáy trộm chó là ý gì: - Lão đại đi trước đi, để tôi canh chừng cho.
- Haiz!!
Thường Nhạc chỉ ngón tay giữa ra với gã.
Cung Vàng Điện Ngọc bố trí mấy chục phòng nhỏ được trang trí xoa hoa lộng lẫy chuẩn bị cho các công tử nhà giàu kia.
Đứng ở ngoài là hai thị nữ cầm đèn Ⱡồ₦g, bước chân Thường Nhạc nhẹ nhàng, nhanh nhẹn thân hình nhanh chóng xuyên qua hai người.
Đối với hai thị nữ mà nói chỉ như một cơn gió thoảng qua trước mặt mà thôi.
- Móa!
Tiến vào trong phòng, Thường Nhạc hoàn toàn bị choáng váng, bên trong ngoại trừ một chiếc giường lớn ra không có bất kỳ vật nào khác.
- Không xong rồi!
Đúng lúc Thường Nhạc đang kinh ngạc, ở ngoài cửa vọng lại tiến cười trong thẻo của Tử Vân Anh, hắn vội vàng chui vào gầm giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc