Có người nói, иgự¢ lớn là đầy đặn, nhỏ một chút là xinh xắn tinh tế, tóm lại đều có chỗ mê người, nhưng bình thường lại không có những đánh giá thừa thãi như vậy.
Nhìn kĩ thì cô gái trước mắt này chính là sự tồn tại bình thường nhất, thậm chí là nếu đứng trong đám đông, căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của cô, nhưng một khi những cái bình thường đó hợp lại một cách hoàn chỉnh.
Vẻ đẹp của cô lại thật đáng kinh ngạc, cô không có khí chất của Nam Cung Huân Y, nhưng đôi mắt rất có thần, không có sự quyến rũ của Thánh nữ Hắc Ám, nhưng khuôn mặt về chỉnh thể thì cũng rất gợi cảm, không có sự thuần khiết của Thánh nữ Quang Minh, nhưng khí chất toát ra từ người cô cũng là một dạng tài trí hơn người.
Mỗi một bộ phận bình thường trong nháy mắt trở thành một bức tranh hoàn mỹ, Thường Nhạc trực tiếp chấm cho đối phương 95 điểm (tối đa là 99 điểm).
- Cô là ai? Vì sao lại muốn tìm tôi?
Thường Nhạc đương nhiên sẽ không ngu đến thế, cho rằng một đại mỹ nữ đến tìm mình, gào khóc đòi mình cua, như vậy thì sức hấp dẫn của hắn có hơi….
- Trước đây tôi là ai thì không quan trọng, quan trọng là sau này!
Đôi mắt của mỹ nữ tuyệt sắc chăm chú nhìn Thường Nhạc, gằn từng chữ:
- Từ hôm nay trở đi, tôi chính là người phụ nữ của Thường Nhạc anh.
Thường Nhạc từ trước tới giờ đều không tin sẽ có bánh ngọt rơi từ trên trời xuống, cũng sẽ không tin có mỹ nữ cởi hết quần áo xếp hàng chờ hắn, càng sẽ không tin trên đời này có bữa trưa nào miễn phí!
Hắn chăm chú nhìn mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này, rất chính thống, rất xinh đẹp, rất mê người, thậm chí còn khiến hắn nổi lên Dụς ∀ọηg, nhưng hắn hiểu rõ, mỹ nữ cũng giống như hoa tươi, tuy đẹp thật đấy nhưng cũng ẩn chứa gai nhọn.
Hắn có chút thất thần, sẽ bị đâm sâu đến đâu đây.
Tục ngữ nói không sai, hồng nhan họa thủy, nếu chẳng may hắn bị một mỹ nữ làm hại, chắc sẽ bị mọi người cười đến rụng răng mất, cho nên hắn trực tiếp nói:
- Thực ra, cô rất xinh đẹp, tôi cũng rất muốn cô, nhưng nếu như cô không cho tôi một lý do, ha ha, cho dù cô cởi sạch quần áo nằm trên giường của tôi, tôi cũng sẽ không động tâm!
Khi nói những lời này, trái tim Thường Nhạc đang đập thình thịch.
- Fuck. Lẽ nào lão đại lại đổi nết?
Tiểu Bảo nghi ngờ nhìn Thường Nhạc, bản tính háo sắc của lão đại, e rằng tất cả mọi người đều biết!
Mỹ nữ tuyệt sắc đi đến trước mặt Thường Nhạc, ngồi lên đùi Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói:
- Tôi muốn tặng cho anh một lễ vật!
Mỹ nữ muốn tặng lễ vật cho mình, hơn nữa còn tự mình dâng hiến, Thường Nhạc híp mắt lại.
- Là người đứng đầu Điểm G, chắc anh cũng biết Tam Giác Vàng!
Mỹ nữ tuyệt sắc chăm chú nhìn Thường Nhạc, chậm rãi nói.
- Tam Giác Vàng!
Đồng tử của Thường Nhạc co rút lại. Nơi đó có thể nói là lũng đoạn khoảng 60% thị trường thuốc phiện Á Âu, có thể nói khống chế được Tam Giác Vàng, chính là nắm được một con gà đẻ trứng vàng.
- Đúng vậy, tôi chính là con gái của Tương Quân…
Khi mỹ nữ tuyệt sắc nói tới đây, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia sát khí.
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ. Giọng điệu trở nên đứng đắn:
- Nghe nói tuần trước Tương Quân bị ám sát, không biết chuyện này có phải thật không?
- Đúng vậy, điều kiện của tôi chính là hy vọng anh có thể báo thù cho cha tôi. Toàn bộ Tam Giác Vàng chỉ cần anh gật đầu, tất cả đều sẽ thuộc về Điểm G!
Trên mặt mỹ nữ tuyệt sắc lộ ra sát ý.
- Khúc xương này thật không dễ gặm nha!
- Trên đời này người muốn gặm cái khúc xương Tam Giác Vàng rất nhiều, nghe nói ở Tam Giác Vàng có Xà giảo hoạt, lại có một lão già tên là Trần Á Tiến, nếu Thường Nhạc tôi tùy tiện tiến vào Tam Giác Vàng, dường như có hơi giọng khách át giọng chủ!
Trong lòng Thường Nhạc rất muốn tiến vào Tam Giác Vàng, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ như vậy.
- Bọn chúng…
Trong đôi mắt xinh đẹp của mỹ nữ tuyệt sắc lóe lên một tia sát ý, lạnh lùng nói:
- Có thể ám sát cha tôi ở Tam Giác Vàng, nếu như không có nhân vật số một số hai ở Tam Giác Vàng tiếp ứng, căn bản không có khả năng thành công, Xà và lão già kia đều phải ૮ɦếƭ!
- Tính cách này tôi thích!
Thường Nhạc cười một cách quỷ dị
- Việc mua bán này không tồi, đương nhiên, tôi cũng hứng thú với dung mạo của cô, tuy nhiên hình như còn thiếu một cái gì đó!
- Bộp, bộp!
Mỹ nữ tuyệt sắc dường như cũng sớm đoán được Thường Nhạc sẽ nói như vậy, cô khẽ vỗ tay, chỉ thấy một thanh niên đi từ bên ngoài đại sảnh vào, trong chớp mắt khi thanh niên kia bước vào đại sảnh, đồng tử của Thường Nhạc co rút lại.
Cả người gã thanh niên lộ ra một khí tức vô cùng âm u lạnh lẽo, dung mạo cũng rất bình thường, nhưng nhìn kĩ thì lại có một loại ý vị khó nói thành lời.
Đôi mắt đen sáng ngời mà có thần, khiến cho người ta sau khi nhìn thoáng qua, tuyệt đối sẽ khó có thể quên, còn nhìn bề ngoài, bước chân tiến vào của đối phương tuy lơ đãng nhưng lại rất ổn định.
Chỉ nhìn biểu hiện rất nhỏ này, Thường Nhạc đã nhìn ra đối phương là một cao thủ tuyệt đối không thua kém Lâm Phong, đương nhiên, thân thủ như vậy, trong đám thủ hạ dưới trướng Thường Nhạc quả thật là có một đống.
Quang Minh, Thần, Bá Vương, Vô Nhai, Huyết Hổ, Cao Tiếu, Tả Thủ… không ai là không vượt qua gã thanh niên trước mắt này, nhưng sự âm u lạnh lẽo trên người gã thanh niên này, khí chất như một cái bóng lại có sức hấp dẫn độc đáo.
- Tiểu thư!
Khi thanh niên đi đến trước mặt mỹ nữ tuyệt sắc thì ngưng bước, đối với ánh mắt Thường Nhạc gã không hề có chút cảm giác nào, dường như ở trên đời này, ngoại trừ mỹ nữ tuyệt sắc ra, không còn ai khác tồn tại.
- Giao danh sách cho Thường Nhạc!
Thanh âm của thiếu nữ tuyệt sắc trôi nổi không yên.
Thần sắc của gã thanh niên không có bất cứ thanh đổi nào, gã giống như một cỗ máy thò tay vào trong vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, như một cái máy lấy ra một bản danh sách, đưa tới tay hắn.
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không quá để tâm bản danh sách này, ngược lại hắn chăm chú nhìn gã thanh niên trước mắt nói:
- Nói cho tôi biết, cậu tên là gì?
Mỹ nữ tuyệt sắc kinh ngạc, bản thân cô tự mình dâng tặng cho hắn, nhưng Thường Nhạc vẫn không hỏi tên cô, ngược lại, một thủ hạ của cha lại đáng để Thường Nhạc quan tâm như vậy, lẽ nào hắn là gay?
Thanh niên nghe thấy Thường Nhạc hỏi như vậy, gã làm như không có liên quan gì với mình, bình tĩnh nói:
- Vạn Thành Diễn!
- Về sau cậu hãy đi theo tôi!
Thường Nhạc tà ác cười, chỉ cần là nhân tài, hắn đều thích, huống gì là nhân tài đặc thù như vậy.
- Biết vì sao tôi lại tới tìm anh không?
Mỹ nữ tuyệt sắc thấy Thường Nhạc quan tâm tới gã thanh niên kia mà bỏ qua cô, thì trong lòng đã có chút buồn bực.
Thường Nhạc híp mắt, vấn đề này hắn đã hỏi. Kỳ thật hắn cũng đã biết đáp án, nhưng hắn vẫn không mở miệng nói chuyện.
Ngược lại, mỹ nữ tuyệt sắc kia đã nói tiếp:
- Bởi vì anh là Thường Nhạc của Điểm G, cha tôi từng đánh giá anh có thực lực nhất trong mấy tổ chức lớn trên thế giới, ông nói anh là loại người ai cũng bắt nạt, nhưng sẽ không ức Hi*p phụ nữ, đây là ưu điểm của anh, cũng là khuyết điểm trí mạng của anh!
Thường Nhạc bất đắc dĩ cười. Xem ra Tương Quân hoàn toàn hiểu rõ con người hắn!
Lạc Phong đối với người phụ nữ thần bí trước mặt nảy sinh một loại áp lực, loại áp lực này khiến cậu ta cảm thấy rất buồn bực, rất đáng giận.
Nhưng khi đám người Đệ Nhị ௱ôЛƓ đi đến đây, loại áp lực đó lập tức biến mất, không có ai dám coi thường đám người Đệ Nhị Mộng, Vô Nhai.
Cô gái xinh đẹp kia biến sắc, bởi vì Đệ Nhị Mộng đã tấn công tới trước mặt, đúng lúc này, hai chân của Bảo Ngọc mới cong lại, đồng thời cũng bắt đầu tấn công.
Áp lực Đệ Nhị Mộng tạo thành cũng không đáng sợ, nhưng khi mấy đại cao thủ liên thủ lại, cô gái xinh đẹp kia cũng không hoàn toàn tin tưởng. Thần sắc cô có chút chần chờ, thân hình cô cong lại, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
- Thật sự là một cô gái không tồi!
Lạc Phong cảm thấy hoàn toàn được thả lỏng, cậu ta thản nhiên cười.
Thường Nhạc lặng yên nằm trên ghế, mấy ngày nay đều do mấy người Cao Tiếu, Huyết Hổ, Băng Tuyết…khai thác biên giới ở bên ngoài, hắn lại trở thành đại chưởng quỹ nhàn hạ.
Tuy nhiên Như Vân đã trở thành người khiến Thường Nhạc đau đầu nhất, bởi vì cái gọi là trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, từ khi Thường Nhạc đồng ý với Như Vân, giúp cha cô báo thù, và thống nhất toàn bộ Tam Giác Vàng, mỹ nữ đại tiểu thư Như Vân cứ ngày đêm thúc giục Thường Nhạc tiến quân vào Tam Giác Vàng.
Thường Nhạc hiểu rõ, tiến quân vào Tam Giác Vàng không phải là chuyện của một người, nó cần sự phối hợp của một đám tinh anh trong Điểm G, đến lúc đó cũng không phải chỉ đối phó với hai người là Xà và lão già kia.
Ngược lại, sau lưng bọn họ còn ẩn giấu một thế lực, cái gọi là một người liên lụy đến mọi người, điều này dường như trở thành cách hình dung tốt nhất, đồng thời Thường Nhạc cũng hiểu rõ chiếc bánh ngọt lớn Tam Giác Vàng, người thèm thuồng nó mãi mãi không phải chỉ có một mình hắn.
Sớm tiến vào Tam Giác Vàng cũng không có nghĩa là có thể giành được lợi thế, ngược lại, về mặt quá trình sẽ trở thành mục tiêu tấn công của cả một cộng đồng, cũng chính bởi như vậy mà Thường Nhạc mới cố ý hoặc vô ý mở rộng vùng lân cận, để chuyện Tam Giác Vàng lại sau.
- Thường Nhạc, rốt cuộc thì khi nào anh mới tiến quân vào Tam Giác Vàng? Có thể cho tôi một ngày chính xác được không?
Như Vân khẩn thiết nhìn Thường Nhạc, cái tên khốn kiếp này, mỗi ngày chỉ biết phơi nắng, làm sao chú ý tới chuyện sống ૮ɦếƭ của đám thủ hạ cũ của cha cô.
- Bất cứ chuyện gì đều phải phân tích kĩ lưỡng, sau đó mới có thể tấn công, không có sự chuẩn bị chu đáo, Điểm G chúng tôi không thể dễ dàng tiến vào Tam Giác Vàng!
Thường Nhạc lạnh nhạt nhìn Như Vân.
Như Vân tức giận nói:
- Chuẩn bị? Rốt cuộc anh phải chuẩn bị bao nhiêu ngày nữa? Chẳng lẽ đường đường là người đứng đầu Điểm G lại sợ đám tiểu nhân ở Tam Giác Vàng hay sao?
Thường Nhạc đứng lên khỏi ghế, lộ ra nụ cười lười biếng nói:
- Không thể nói như vậy, Điểm G chúng tôi có thể phát triển tới thế cục hiện nay, tuyệt đối không phải là lỗ mãng, cũng không phải dựa vào người khác, càng không phải cái gọi là may mắn, chúng tôi dựa vào thực lực, mà thực lực kia chính là chờ đợi.
- Đợi đã, đợi đã... Hiện nay Xà và lão già kia đều đang nhanh chóng phân chia Tam Giác Vàng, những thủ hạ cũ của cha tôi đang liều mạng phản kháng, anh lại còn ở đây bày mưu tính kế, tôi căn bản không nhìn ra anh có bất kì thành ý nào.
Như Vân buồn bực nói.