Không ngờ, mặt Noriko ửng đỏ, cô liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, chần chờ nói: - Tôi… tôi từ trước tới giờ chưa từng chơi trò này.
- Không thể nào! Thường Nhạc không tin, nói: - Tôi nắm rất rõ về tình hình trong nước của Nhật Bản, muốn tìm một trinh nữ phải ấn định từ khi còn trong bụng mẹ, tìm phụ nữ chưa từng trải qua chuyện trai gái, phải bắt đầu từ tiểu học, người phụ nữ lẳng lơ như cô, đừng nói chưa trải qua, chỉ sợ sóng to gió lớn gì cũng đều thưởng thức qua rồi.
Noriko lo lắng lắc đầu, bĩu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thấp giọng nói: - Tôi vẫn còn là trinh nữ!
Ầm!
Thường đại công tử luôn bình tĩnh, điềm đạm, nghe xong lời này bị dọa ngã trên mặt đất, thần sắc kinh hãi nhìn Noriko nói: - Cô đùa à, trinh nữ? Không thể nào, cô đừng lừa gạt tôi, tuy rằng hiện nay khoa học phát triển, bất cứ nơi nào cũng đều có thể vá lại được, nhưng Thường đại công tử tôi là người lành nghề rồi.
Nói cũng đã nói rồi, Noriko bất chấp nhiều người như vậy, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Thường Nhạc nói: - Vậy anh muốn tôi chứng minh như thế nào đây?
- Chứng minh? Thường Nhạc nhíu mày khó xử, suy tư một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thôi bỏ đi, tôi chịu thiệt thòi chút cũng được, cô nằm xuống, tôi chủ động, nghe nói lão Hán thôi xa, làm với trinh nữ vô cùng chặt, để tôi hy sinh chút vậy.
Noriko thân hình mềm mại từ từ nằm xuống, Thường Nhạc thở dài: - Tôi phía trên!
- A!
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng sói tru của Noriko truyền ra ngoài.
Ở phía xa, Chisana Onani đang chạy trốn, thân hình lảo đảo, bước chân ngày càng nhanh hơn.
- Oa. Thẳng một chút, đứt rồi…
Trong phòng truyền tới tiếng ՐêՈ Րỉ thống khổ của Thường đại thiếu gia.
Trận chiến này rút cục kéo dài trong bao lâu? Đây là vấn đề sâu xa đáng phải suy nghĩ, bởi vì hễ có công cụ có thể dùng tới, Thường Nhạc đều sẽ dùng tới, đó gọi là nhu cầu trợ hứng.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Thường Nhạc khẽ giật mình, lọt vào tầm mắt hắn là cái bóng trắng mảnh mai xinh đẹp của cô bé Noriko, sau khi trải qua một đêm bị chà đạp, hiện tại chỉ còn nửa sức lực, thân hình chằng chịt dấu vết đang phập phồng.
Bộ иgự¢ tuyết trắng kia như Ⱡồ₦g bánh bao mới ra lò, Thường Nhạc lười biếng vươn người, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nhìn từng dấu đỏ trên cặp ௱ôЛƓ tuyết trắng kia, tà ác cười nói: - Bảo bối, cô nhất định là tình nô của tôi, cả đời đều không thể thoát khỏi vận mệnh này.
Đẩy cửa ra, ánh mặt trời quyến rũ chiếu trên mặt, có một sự thoải mái không nói nên lời, ngẩn đầu liền nhìn thấy Chisana Onani ôm ௱ôЛƓ đứng cách đó không xa.
- Chisana Onani, chào buổi sáng! Thường Nhạc mỉm cười chào hỏi. Bản thân gặp chuyện vui tự nhiên cũng đối xử với người khác tốt hơn.
Chisana Onani liền vội vàng gật đầu: - Thường thiếu gia, chào buổi sáng, thiếu chủ Koinu của chúng tôi ở đại sảnh phòng hội nghị 301 đợi cậu, hi vọng cậu có thể tới đó.
Thường Nhạc ngẩn ra, thầm nói: - Chẳng lẽ Koinu cũng muốn phục vụ mình một lần!
- Ừ, đi trước dẫn đường! Thường Nhạc vung tay lên, Chisana Onani ôm ௱ôЛƓ đi trước bước từng bước nhỏ. Đại sảnh phòng hội nghị 301, bình thường nơi này đều là nơi họp của học sinh sinh viên, bên trong thiết kế cực kỳ xa hoa, toàn bộ cửa chính, cửa sổ, đều dùng thiết bị cách âm tiên tiến nhất Âu Mĩ.
Ngoài phòng hội nghị 301 có bốn gã áo đen, khi nhìn thấy Thường Nhạc đầu cung kính cúi chào.
- Bá Vương!
Thường Nhạc vừa bước vào liền nhìn thấy Bá Vương đang ngồi trong đó, tiểu quỷ thích gây sự cũng không ở bên người, chắc chắn đã bị đưa về, còn Koinu ngồi đối diện với Bá Vương.
- Thường Nhạc, đêm qua hẳn là rất vui sướng! Koinu đứng lên mỉm cười nói.
- Ừ, rất tốt, cô gái Noriko kia tôi muốn rồi. Trên mặt Thường Nhạc hiện ra nét cười thản nhiên.
Thần sắc Koinu khẽ trì trệ nhưng lập tức cười nói: - Không thành vấn đề, chỉ cần Thường Nhạc-kun thích, phụ nữ không là gì cả, chúng ta ngồi trao đổi chút chuyện chính sự đi!
- Ừ!
Thường Nhạc ngồi xuống bên cạnh Bá Vương, trên mặt Bá Vương mỉm cười tự nhiên.
- Tôi tin rằng Bá Vương và Thường Nhạc-kun đều đã biết tôi đến từ hội Hắc Long, Nhật Bản. Đầu tiên, Koinu nói vào chủ đề.
Thường Nhạc lười biếng nhìn Koinu, nói: - Nghe nói, quan hệ giữa hội Hắc Long và tổ chức Sơn Khẩu có chút căng thẳng.
Ánh mắt Tiểu Khuyển sáng ngời, nói: - Thường Nhạc-kun quả nhiên là người có tình, hội Hắc Long chúng tôi và tổ Sơn Khẩu đã tới mức không đội trời chung. Đây cũng chính là lý do tôi mời Bá Vương và Thường Nhạc–kun tới đây hôm nay.
Bá Vương khẽ nhíu mày nói: - Koinu, không phải mày muốn nhờ tao và Thường Nhạc cùng nhau đối phó tổ Sơn Khẩu chứ?
Thường Nhạc híp mắt, mở miệng thản nhiên nói: - Chỉ cần có lợi ích đầy đủ, việc gì tôi cũng làm.
Koinu rất thích nghe những lời này của Thường Nhạc, gã nhìn sang Bá Vương: - Bá Vương, gia tộc của mày ở Nga được xem như Hoàng đế thứ hai, tuy nhiên, nghe nói năm mươi năm trước, người đứng đầu gia tộc Caesar bị ૮ɦếƭ dưới tay thủ lĩnh của tổ Sơn Khẩu, cơn tức này có thể nuốt xuống được sao?
Con ngươi Bá Vương co rút lại, lạnh lùng nói: - Thù chúng tao nhất định phải báo, nhưng ở phương diện liên minh, tao cũng không thể đại biểu cho cả gia tộc Caesar.
Koinu nhẹ lắc đầu, cười nói: - Đường đường là người thừa kế thứ ba của gia tộc Caesar, chẳng nhẽ tới quyền lên tiếng cũng không có? Huống chi, tao cũng không cần tới toàn bộ gia tộc Caesar. Mà Bá Vương mày, nếu có thể lấy được đầu của lão già đứng đầu tổ Sơn Khẩu, tao tin sự tín nhiệm đối với người thừa kế sẽ tăng lên rất nhiều, mày thấy có đúng không?
Thường Nhạc mỉm cười nhìn Koinu, tên nhóc này quả thật là thông minh, đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng Bá Vương nói ra rõ ràng, khiến người khác không thể không phục.
Bá Vương không nói gì, nhìn Thường Nhạc.
Ánh mắt Koinu một lần nữa tập trung trên người Thường Nhạc.
Tay Thường Nhạc gõ nhẹ mặt bàn, mỗi một lần gõ đều khiến tâm tư Koinu và Bá Vương nổi lên sóng gió. Thường Nhạc tiếp tục gõ, tiết tấu càng ngày càng nhanh, cho tới khi sắc mặt của Bá Vương và Koinu hoàn toàn thay đổi.
Thường Nhạc vươn vai, lười biếng nói: - Tôi kể cho các vị nghe một câu chuyện.
Bá Vương và Koinu sửng sốt, giờ phút này mà hắn còn có tâm tư kể chuyển, khiến bọn họ không thể không cảm thấy khâm phục.
Không để ý bọn họ có muốn nghe hay không, Thường Nhạc liền kể: - Chuyện này nói tới bốn tên ăn mày: một tên bị què, một tên bị mù, một tên hói đầu và một tên mặt rỗ. Một ngày kia, bọn họ cùng nhau nỗ lực kiếm được một bát cơm. Bọn họ nghĩ, nếu phân ra thì ai cũng không no, không bằng mỗi người nói một câu, ai nói có đạo lý nhất thì người đó được ăn. Vì thế, tên què liền nói: “Tôi là gà đứng một chân”; tên mù nói: “Trong mắt tôi không có ai cả”; tên đầu trọc nói: “Tôi là hào quang vạn trượng”; nhưng tên mặt rỗ nói: “Tôi không biết xấu hổ, vì tôi đã sớm ăn xong chén cơm đó rồi!” Các vị cảm thấy câu chuyện này thế nào?
Bá Vương trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: - Thời đại hiện nay, chú trọng là hiệu suất và hành động, chỉ nghĩ hoặc chỉ nói mà không hành động, nhất định sẽ thất bại. Được, tao đồng ý gia nhập liên minh, tuy nhiên lợi ích của tao và Thường Nhạc phải như nhau.
Thường Nhạc hướng Bá Vương dựng thẳng ngón giữa, khinh bỉ anh ta một phen.
- Không thành vấn đề! Koinu lại nhìn lại Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhìn Koinu cười nhạt: - Đến lúc đó phải cho mày muốn khóc cũng không khóc được!
Koinu lại hiểu là: “Người anh em yên tâm, đã chơi đùa với người phụ nữ mày mang tới thì nhất định sẽ đứng về phía mày, mày chỉ cần ý tứ chút là được.”
Tiểu Khuyển vui vẻ cười.
Ba người đi tới bàn hội nghị, đồng thời giơ tay bắt đầu thề, hội đồng minh tiêu diệt tổ Sơn Khẩu chính thức được thành lập.
Sau khi rời khỏi phòng hội nghị 301, Bá Vương nhìn Thường Nhạc, thản nhiên nói: - Cậu nói xem, tại sao Koinu lại phải tìm hai người chúng ta để hợp tác? Dưa vào thực lực của Hắc Long hội, đối tượng lựa chọn hẳn là không ít!
Thường Nhạc cười tà nói: - Bởi vì chúng ta đủ đẹp trai!
Bá Vương quan sát Thường Nhạc cẩn thận, bỗng nhiên nói: - Tôi thật không nhìn ra!
Thường Nhạc nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị: - Bá Vương, cậu nói xem thành phố Khải Đinh này nên thuộc về ai?
Bá Vương ngẩn người, lộ ra vẻ mặt quỷ dị nói:
- Trước đây có lẽ là cha cố, Thần, kỵ sĩ thần thánh cùng với các thế lực lớn khác chia nhau thống trị, tuy nhiên chẳng ai ngờ rằng, cậu lại xen vào, từ Trung Quốc mang tới những người tài giỏi, giúp thành phố phát triển, chiếm cứ một phần sáu địa bàn xã hội đen ở Khải Đinh, khiến tôi không thể không bội phục.
Thường Nhạc lắc đầu cười: - Khâm phục không thì không được, chẳng nhẽ cậu không hy vọng trở thành người kế thừa thứ nhất của gia tộc Caesar sao?
- Muốn, đương nhiên là muốn! Trên mặt Bá Vương lộ ra nụ cười nhạt.
Nếu Bá Vương không muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế thứ nhất của gia tộc Caesar, thì anh ta cũng không bước vào trường học này, cũng không có danh hiệu Bá Vương.
Thường Nhạc vươn tay, Bá Vương cũng giơ tay ra, hai bàn tay bao phủ lấy nhau, đồng thời lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, nụ cười này thực tế hơn rất nhiều so với lời thề hợp tác vừa rồi.
Sau khi nhìn Bá Vương rời khỏi, Thường Nhạc mỉm cười thản nhiên, bây giờ cần phải thu phục Thần.
Tuy nhiên, Thường Nhạc rất muốn biết, sau lưng Thần là nhân vật như thế nào? Hắn không tin chỉ dựa vào Thần mà có thể tạo ra cục diện như hiện giờ, một người dị năng tuy rằng lợi hại, nhưng muốn tạo ra một con rồng nội ứng độc, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất vài chục năm.
- Làm thế nào cho qua ngày, qua tốt đẹp hay không tốt đẹp, hỏi chúng ta, dân chúng bình thường, tình cảm là thế nào? Huyết Hổ tinh thần vô cùng hưng phấn, khi hát tới đây, gã ngẩng mạnh đầu lên, nhìn gương mặt quen thuộc của Thần Nhạc, đắc ý nói: - Lão Đại, dưới sự cổ vũ tinh thần của cậu, đêm qua tôi đã quét sach tất cả các thế lực phụ cận ở Aden, ha ha, Lão Đại, chúng ta có tiếp tục quét xuống không?
- Tình hình thương vong như thế nào?
Thường Nhạc nhìn Big Ben và Tiểu Ben một lớn một nhỏ từ trong phòng chạy ra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hờ hững.
- Tổng chỉ huy bị thương, đại tướng bị thương, binh lính chắc chắn là thương vong. Huyết Hổ nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.