- Đánh người? Thường Nhạc bất giác mỉm cười, quả có người mời mình làm vệ sĩ. Hắn tự nhiên bày ra một tạo hình cơ bắp. - OK, không vấn đề!
- Tại sao anh không hỏi tôi là đánh ai? Còn nữa, tôi phải trả anh bao nhiêu tiền nhỉ? Cô bé con ngẩng đầu lên nhìn Thường Nhạc, nghiêm túc nói.
Thường Nhạc thản nhiên cười. - Em đã coi trọng tôi như vậy, giá cả không quan trọng. Đi thôi, sảng khoái tý được không?
- Nói cũng đúng.
Cô bé con gật gật đầu, chân đi về phía trước. Còn Thường Nhạc hấp tấp theo sau. Những sinh viên quen biết Thường Nhạc lần lượt suy đoán. Thường Nhạc công tử không thể đến cả trẻ con cũng không buông tha chứ.
- Nhóc, ngươi biết anh trai tôi đang ở đâu không? Cô bé con đi cả buổi. Bất ngờ dừng lại, thần sắc có chút bẽn lẽn nói.
- ?
Trên đầu Thường Nhạc hiện ra một dấu hỏi lớn. Cảm giác con nhóc này coi mình là khỉ để đùa dỡn.
- Anh trai em tên là gì?
Thường Nhạc phát hiện ra tính khí mình tốt lạ thường. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô bé, nhẫn nại dò hỏi.
- Anh ấy tên…
Cô bé con vừa mở miệng thì mắt bỗng sáng lên, hô lên: - Chính là người kia. Mau đi đánh đi!
Thường Nhạc kinh ngạc nhìn về phía trước. Tiếp xúc với một khuôn mặt tự nhiên giản dị, cao bình thường, quần áo bình thường, tất cả đều rất bình thường.
Thường Nhạc dám khẳng định. Chỉ cần đem kẻ này vứt trong một đám người thì tuyệt đối không thể tìm ra được. So với cô bé con đáng yêu bên cạnh thì thật là khác nhau một trời một vực.
- Đó là anh trai em?
Thường Nhạc hoài nghi nhìn cô bé.
Cô bé khẳng định gật gật đầu sau đó xông đến. Dùng bàn chân nhỏ đá vào chân tên kia. Cái tên trông bình thường kia lúc nhìn thấy cô bé thì bỗng mỉm cười.
Nụ cười đó nhìn giống như ánh nắng dưới cái lạnh giá mùa đông. Bỗng chốc có thể dung hòa tất cả. Kẻ đó ôm cô bé lên. - Nhóc con, em làm sao mà tìm được đến đây thế?
- Hừ, ai bảo anh không chào em đã bỏ đi rồi. Cho nên em tìmmột người để chuyên đánh anh. Nhóc, anh lại đây một lúc.
Cô bé con ở trong lòng anh trai. Dùng cái trán trắng nõn đập vào đầu gã một cái. Tiếp đó hướng về Thường Nhạc vẫy vẫy tay. Trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Hắn nghĩ đến Đồng Uyên, Tiểu nha đầu tinh nghịch đó cùng với tên tiểu quỷ trước mặt này có chút giống nhau.
Lúc Thường Nhạc đi về phía hai anh em họ, ánh mắt người anh xem xét tỉ mỉ Thường Nhạc. Trên mặt tự nhiên giản dị hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: - Mày là Thường Nhạc!
Thường Nhạc hơi ngẩn ra liền gật gật đầu: - Tôi là Thường Nhạc.
- Đều nói Thường Nhạc của Điểm G, như quân vương trong bóng đêm. Đến bất kỳ nơi nào đều có thể dâng lên một trận cuồng phong. Em gái tôi không ngờ lại có bản lĩnh lớn như thế có thể bảo đường đường thủ lĩnh Điểm G làm vệ sĩ. Anh trai bỏ tiểu quỷ xuống. Thần sắc bình tĩnh nhìn Thường Nhạc nói.
Con ngươi Thường Nhạc thu lại, hắn kinh ngạc nhìn tên trông giống kẻ bình thường trước mắt này. Thật không ngờ, đối phương thuộc hàng cao thủ không gươm. Mình không ngờ đã nhìn nhầm.
Vẻ đơn thuần từ trên người đối phương phát ra loại khí thế nhàn nhạt. Tin rằng chỉ có nhân vật như Thần và Quang Minh mới có thể chống lại gã. Quả thực là thủ hạ hiếm thấy.
- Các anh làm sao vậy?
Tiểu quỷ nhìn hai người nhìn nhau. Chiếc miệng nhỏ của cô bé thở phì phì kêu ầm lên.
Anh trai thản nhiên mỉm cười, buông tiểu quỷ xuống, đi đến trước mặt Thường Nhạc, vươn tay ra nói: - Hoa Phàm, chúng ta kết bạn nhé, thế nào?
- Chúng ta đã là bạn rồi! Thường Nhạc nhìn Hoa Phàm, cả hai cùng lúc mỉm cười.
Tiểu quỷ nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Thường Nhạc. Cô bé giận dỗi, quay người gọi những bạn học sinh đi bộ trên đường: - Các người ai đánh được bọn họ. Tôi cho một khoản tiền lớn.
Những học sinh kia nghe thấy câu này, sợ đến nỗi vừa chạy vừa bật khỏi chỗ này.
- Anh, em đói bụng rồi.
Tiểu quỷ không vui kéo kéo áo Hoa Phàm, đáng thương tồi tội nói.
Ánh mắt Hoa Phàm dịu dàng kéo tay tiểu quỷ, thản nhiên cười: - Đi, anh trai đưa em đi ăn. Em muốn ăn gì cũng đều có.
Hoa Phàm và Thường Nhạc nhìn nhau, hai người phân biệt đi về hai phía ngược nhau. Miệng tiểu quỷ lại khản gọi: - Nhóc, anh nhớ kỹ cho tôi. Tôi nhất định sẽ tìm anh kiếm chuyện.
Diện mạo đơn thuần của cô bé và Đồng Uyên gần như nhau. Chiếm một vị trí rất lớn trong tim Thường Nhạc, chỉ cần trời không sụp xuống, tất cả những thứ khác đều sẽ có người giúp tiểu quỷ chống đỡ.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung, đám mây trôi lững lờ, ánh nắng chiếu vào mặt người khiến cho con người ta có một cảm giác lười biếng. Thường Nhạc duỗi cái lưng mỏi một lúc, nằm luôn lên thảm cỏ ngủ một giấc.
Đôi mắt lim dim híp lại, cũng không biết trôi qua bao lâu rồi. Người Thường Nhạc khẽ nhúc nhích. Trong con ngươi bùng phát ra ánh mắt âm lãnh, nói lẩm nhẩm: - Tiểu quỷ!
Đó dường như là một loại cảm ứng tâm lý. Mình lại cảm giác thấy tiểu quỷ khóc, thần sắc Thường Nhạc trở nên âm trầm. Mặc dù là gặp tiểu qủy có một lần nhưng ai mà bắt nạt tiểu quỷ thì còn nghiêm trọng hơn bắt nạt mình.
Nhận chính xác phương hướng căn tin, người Thường Nhạc như âm hồn chợt lóe lên.
- Các người không được làm hại anh trai tôi.
Vẫn chưa đến trước mặt căn tin thì đã nhìn thấy một nhóm người bao vây ở đó. Âm thanh kêu khóc của tiểu quỷ từ trong chính giữa nhóm người truyền tới.
Thường Nhạc lặng lẽ dịch chuyển vào phía trong. Hễ là người chạm vào người Thường Nhạc thì đều không tự chủ được bị ᴆụng bắn ra. Trong lúc này, Hoa Phàm qùy xuống đất, máu chảy từ chân xuống.
Đứng trước mặt gã là một người thanh niên không chút cảm tình, đứng bên cạnh người trẻ tuổi đó có sáu tên đại hán mặc đồ đen. Dựa vào một loại trực giác, sáu tên đại hán này đều là cao thủ bậc nhất.
Tiểu qủy như diều hâu bảo vệ gà con chắn trước mặt Hoa Phàm. Trên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đó nước mắt chảy dài. Đôi mắt gườm gườm nhìn về phía tên trẻ tuổi lạnh lùng kia.
- Hoa Phàm, không ngờ thật, ha ha ha ha, mới đây không gặp mà tao đã không nhận ra rồi. Lần này tao phải cho mày biết mùi vị của cái ૮ɦếƭ là như thế nào. Trên mặt tên trẻ tuổi lạnh lùng kia hiện lên một tràng cười u ám.
- Không được bắt nạt anh trai tôi.
Tiểu quỷ vẫn chắn trước mặt Hoa Phàm.
Hoa Phàm hít một hơi sâu, miễn cưỡng đứng lên. Thân người khẽ run rẩy kia chứng minh rằng anh ta đang chịu đựng đau đớn.
- Caton, chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến em gái tao, hy vọng mày hãy tha cho nó.
- Tha cho em gái mày? Trên mặt tên trẻ tuổi lạnh lùng lộ ra một nụ cười quỷ dị. - Tại sao phải tha cho nó? Dựa vào cái gì bảo tao tha cho nó? Tao phải cho mày biết đắc tội với người của Caton đều không thể có kết cục tốt đẹp.
Tiếp xúc với con ngươi đầy sát khí kia của Caton. Người Hoa Phàm không làm chủ được run rẩy một lúc. - Tiểu quỷ, em mau đi tìm anh trai vừa rồi đi.
Hoa Phàm trực tiếp chắn ngay trước mặt tiểu quỷ, thần sắc có chút lo lắng nói.
- Hừ, tìm người? Nói cho mày biết, bất kỳ người nào cũng đều không thể thay xoay chuyển mạng của em gái mày. Trên mặt Caton hiện lên một vẻ ngạo mạn.
- Thật không?
Âm thanh uể oải kia đột ngột vang lên.
Nhìn thấy Thường Nhạc từ trong đám người bước ra, tinh thần Hoa Phàm chợt thả lỏng ra. Caton cau mày một lúc, xem xét cẩn thận Thường Nhạc.
- Mày chính là Thường Nhạc.
Quả thực, ở trong cái trường Kadingweisi mày muốn không biết Thường Nhạc cũng không được.
Thường Nhạc căn bản không để ý đến gã mà đi đến trước mặt Hoa Phàm. Tay gấp khúc một độ cong quỷ dị. Một luồng sáng trắng thánh khiết phát ra từ trong tay hắn.
- Trị liệu thần thánh!
Sắc mặt Caton hơi biến đổi. Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một vẻ cổ quái. - Mày có quan hệ gì với Phong gia?
Thường Nhạc tà ma cười lên. - Mày là cái thứ gì, liên quan gì đến mày.
Từ trước đến giờ không có người nào đám nói trước mặt mình như thế. Vẻ mặt lạnh lùng Caton lại càng âm trầm. - Bất luận mày và Phong gia có mối quan hệ gì, mày cũng phải trả giá.
Caton vung tay lên, sáu tên cao thủ kia bao vây Thường Nhạc và Hoa Phàm.
Khí thế che trời phủ đất khổng lồ xông lên, thần sắc Thường Nhạc hơi động. Hắn rốt cục đã hiểu ra, sáu tên cao thủ này đã liên hợp thành một khối. Nếu như tách sáu tên ra thì chắc chắn không phải là đối thủ của Hoa Phàm.
- Sáu chọi hai, thật không công bằng, hay là thêm một người, thấy thế nào? Âm thanh đầy tính khí trong đám người vang lên. Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Chỉ thìn thấy Quang Minh không nhanh không chậm bước ra. Ánh mắt chằm chằm nhìn tên trẻ tuổi lạnh lùng nói: - Caton, dù ngươi đã ra khỏi Kadingweisi thì cũng không nên quay lại đây nữa, đã quay lại rồi thì cũng không nên lại kiêu ngạo. Người thì phải hiểu kiềm chế. Mày đã hiểu chưa? Ánh mắt Caton gườm gườm nhìn Quang Minh. Gằn từng chữ nói: - Quang Minh, là mày tự tìm đến, ૮ɦếƭ cũng không oán trách người khác được.
Sáu người vội vàng dạt ra. Quang Minh phóng khoáng đi vào. Thản nhiên cười với Thường Nhạc. - Đã nói là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chúng ta hôm nay xem xem ai xông ra nhanh nhất cho tên cẩu này trận rắm chim.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về phía Hoa Phàm. Lúc này, vết thương trên đùi Hoa Phàm đã khỏi hẳn. Căn bản không để lại sẹo. Nắm đấm anh ta siết mạnh lại, một khí thế hừng hực từ trong thân người anh ta bùng phát mạnh ra.
Vừa nãy, mình vì bảo vệ tiểu quỷ mà chân tay không rảnh rang, nếu không thì cũng không thua nhanh như vậy.
- Bá Vương chính là Bá Vương, một khi tức giận lên, hờ hờ. Đến Vương Bát tiểu tiểu cũng e là không chịu nổi vài đòn. Quang Minh cười hì hì vỗ vỗ vào vai Hoa Phàm.
- Bá Vương!
Thường Nhạc sửng sốt, hắn sao lại không ngờ rằng cái tên hết sức bình thường giản dị bên cạnh mình lại có thể là Bá Vương. Có thể xếp trong cùng một tầng lớp cao thủ với Thần.
Lập tức Thường Nhạc tỉnh ngộ lại. Mình vừa bắt đầu thì cảm thấy trên người Bá Vương phát ra loại khí thế đó. Cũng chỉ có người xếp tầng thượng đẳng mới có thể có được phong thái như thế này.
Trên mặt Bá Vương lộ ra nụ cười thản nhiên. Thường Nhạc nhún nhún vai, ánh mắt nhìn về phía sáu tên đại hán. Mà Quang Minh đã hoàn toàn hăng máu lên rồi.
- Đám chó này.
Thường Nhạc gần như bị dọa nhảy dựng lên. Quang Minh trực tiếp nhập vào trạng thái quỷ hút máu điên cuồng. Cái này có phần hơi biến thái quá không nhỉ?