Học hành chăm chỉ, tiến bộ từng ngày.Mộ Dung Quỷ Linh nhìn thấy bộ mặt ác độc của Thường Nhạc, ngọc dung của cô biến đổi, lạnh lùng khẽ hừ:
- Trong một tháng nhất định lấy mạng anh!
- Mẹ, thiếu gia đây sẽ chơi ૮ɦếƭ cô.
Thường Nhạc giơ ngón tay giữa trước mặt Mộ Dung Quỷ Linh, Kim Ngưu, Lạc Vân Tiêu Tiêu ba người đồng thời xếp thành vòng vây quanh Mộ Dung Quỷ Linh.
Dựa vào thực lực của ba đại cao thủ dị năng, Mộ Dung Quỷ Linh muốn chạy e rằng cũng rất khó.
Nhân từ, căn bản không có trong từ điển của Thường Nhạc, hãy trách bệnh ngươi lấy mạng ngươi, đó mới chính là thủ đoạn Thường Nhạc am hiểu nhất.
Vệ sĩ của Âu Lộ muốn động thủ nhưng khí cơ của gã đã bị Lão Lạc bên cạnh phong toả, Xử Nữ và tên sát thủ kia đã ở trạng thái bị vây, sự chờ đợi của Thường Nhạc đúng là đã thu được thành quả.
Hắn đợi sau khi cởi sạch quần áo của cô nàng kiêu ngạo Mộ Dung Quỷ Linh kia cô còn có thể kiêu ngạo đến đâu? Gi*t mình trong một tháng, ha ha, xem ra chỉ có đánh ở trên giường xem ai anh dũng hơn thôi.
Nghĩ đến đây gương mặt Thường Nhạc lộ ra điệu cười lẳng lơ dâm đãng.
Cửa lại bị đẩy ra.
- Bá Vương!
Khi bốn gã người Nga cao lớn uy mãnh đi tới, thần sắc Lão Lạc hơi đổi, còn Thường Nhạc ở bên cạnh chỉ muốn nắm ௱ôЛƓ Thượng Đế, hôm nay ông trời rõ ràng muốn đùa với mình rồi.
Diễn viên lâm thời đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, trò chơi đã vượt xa quy tắc.
Tổ chức cao thủ dị năng Nga – Bá Vương bỗng nhiên xuất hiện ở đây, đây đúng là một việc không thể tin nổi, Mộ Dung Quỷ Linh nhìn Thường Nhạc thản nhiên nói:
- Tôi có thể đi được chứ?
- Mẹ kiếp, đi được rồi!
Thường Nhạc rất khó chịu trả lời.
Mày liễu của Mộ Dung Quỷ Linh hơi dựng lên, lập tức lại khôi phục lại vẻ bình thường:
- Thời gian để anh vênh vang chẳng còn mấy ngày đâu.
- Trong vòng một tháng nếu cô không Gi*t được Thường Nhạc tôi thì sẽ chơi cô đến ૮ɦếƭ.
Lúc Mộ Dung Quỷ Linh đi tới cửa, thanh âm tà ác của Thường Nhạc rõ ràng rót vào tai cô.
Thường Nhạc lần đầu tiên thấy kinh ngạc như vậy, Mộ Dung Quỷ Linh đi rồi, Âu Lộ và Kỵ Sĩ đi sát theo sau, cả sát thủ kia cũng rời đi, trong phòng bây giờ chỉ còn Thiết Bích bị trọng thương và Sở Phi Dương đang nằm đó.
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xông lên điên cuồng đá Sở Phi Dương.
Các tiểu đệ cũng không cam chịu theo sau, đều xông lên đá cật lực.
Trên mặt Lão Lạc lộ ra nét cười nhạt:
- Chỉ cần thiếu gia của mình còn sống, đừng nói đá một tên rác rưởi mà có đạp thần cũng được.
Sau khi phát tiết tương đối rồi Thường Nhạc mới cảm thấy thoải mái hít một hơi, cười hì hì đi đến bên cạnh Lạc Lão:
- Hây hây, Lạc lão gia, ông không định bắt cháu phải về bây giờ chứ?
- Ừ!
Lão Lạc nhẹ gật đầu.
- Ông nội không phải nói chủ nhật mới phải về sao? Sao lại đổi ý rồi.
Thường Nhạc nghĩ tới còn rất nhiều việc chưa làm, kế hoạch thống trị vừa mới triển khai, Điểm G vẫn chưa vững chãi mà bản thân mình đã phải đi rồi, hắn ra sức kháng nghị.
Lạc Lão tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, ôn hòa nói:
- Lão gia nói cậu ở trường thêm một ngày sẽ có thêm một ngày phiền toái nên mới để tôi lập tức đưa cậu về, hơn nữa lần này sau khi trở về cậu sẽ không được quay lại học viện Kiêu Tử nữa, cậu, đến trời cũng bị cậu chọc thủng rồi.
- Ha ha, tôi cũng đoán vậy, yên tâm đi, trời có sập xuống có Thường Nhạc tôi chống.
Thường Nhạc lên gân ra vẻ.
Khi tin tức Thường Nhạc phải rời học viện Kiêu Tử truyền đi, ngay trong đêm đó hầu như tất cả nam sinh đều xếp hàng vui vẻ đưa tiễn, Thường Nhạc nhìn thấy cảnh này vô cùng xúc động.
Hắn quơ hai tay kích động nói:
- Tôi đến nhẹ nhàng như một đám mây trên trời, lại nhẹ nhàng mà đi không mang theo một người phụ nữ nào.
- Trái tim các nữ sinh trong trường đều bị mày chôm đi rồi, đồ súc sinh.
Tên sắc lang nào đó nhỏ giọng chửi rủa.
- Ài, lão sắc lang đi rồi chúng ta còn được húp một ngụm canh.
- ...
Lâm Quai Quai, Tô Mị Nhi, Vũ Thì Tình và các cô nàng phát sinh quan hệ thân mật với Thường Nhạc đều nhận được một bức thư tình lịch sử cực ngầu: “Học hành chăm chỉ, tiến bộ từng ngày”.
Đến người ôn nhu ngoan ngoãn nhất là Lâm Quai Quai khi nhận được bức thư này cũng không nhịn nổi trả lời một câu:
- MK!
Đương nhiên, Thường Nhạc rời khỏi học viện Kiêu Tử hắn còn có mấy phần tiếc nuối, cô nàng điêu ngoa Bạch Nhược Hề, cô nàng Hoa Nhã Ca đáng yêu, cô nàng khó xơi Hoa Nhã Thi cùng những cô nàng còn chưa bị đóng dấu, nếu thời gian có thể quay trở lại...
Thường Nhạc nhất định đóng dấu của mình lên người mỗi cô.
- Thiếu gia, cậu không vui sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng uể oải của Thường Nhạc, gương mặt xinh đẹp của Nô hiện vẻ kinh ngạc.
- Ai, thiếu gia hiện tại rất buồn, rất phiền.
Bàn tay to của Thường Nhạc linh hoạt xuyên qua nội y của cô, vươn đến cấm địa vừa kỳ diệu vừa trơn bóng kia.
- Thiếu gia, cậu nhớ các cô ấy sao?
Cô gái rên rỉ, thanh âm hơi hấp tấp nói.
- Trước kia tôi đối diện với một mỹ nữ của trường, sau này tôi sẽ đối diện với mỹ nữ trên toàn thế giới, ài, thiếu gia tôi chỉ có một khẩu súng, làm sao mà đủ đùng đây.
Thường Nhạc u sầu nhíu mày.
Hồi lâu mới chậm rãi nói một câu:
- Những mỹ nữ nước ngoài kia to lắm, lúc đó lại nhũ giao, còn mấy cô nàng Nhật Bản kia... ài, phiền quá...
Đôi mắt cô gái chuyển động, còn chưa tỉnh khỏi kế hoạch thống trị của Thường Nhạc.
Cưng à, chúng ta cùng chăm chỉ học tập để tiến bộ từng ngày. Động tác từ tay Thường Nhạc càng ngày càng không có quy tắc.
Nô ngượng ngùng:
- Đây là... trong xe...
Thường Nhạc dâm đãng cười:
- Thân thể cô tôi sớm đã thấy hết, yên tâm, coi lái xe là không khí, thiếu gia sẽ thương tiếc cô.
Nô biết không thể cự tuyệt lại nhưng lại liếc mắt, bộ dạng quyến rũ đó khiến Thường Nhạc lập tức cảm thấy hồn bay phách lạc trong lòng nghĩ: “Để xem cô thể hiện kỹ thuật trên xe như thế nào? Thật đáng mong đợi”.
Nô mà chủ động thì bất kỳ cô nàng nào cũng khó bằng được, cô gần như cưỡng ép cởi quần áo, hành động đó làm Thường Nhạc không thể khống chế, rất kích thích.
Kế tiếp, bàn tay ma quái của cô đã dần sờ xuống, rên rỉ đi ra, khi Thường Nhạc rút ngón tay ra, cả người cô nàng đã như không xương, không có cách nào, không thể tự cử động được.
Thường Nhạc đem đặt cả người trần như nhộng của Nô xuống ghế ngồi sau đó đè lên, hai người không phải là lần đầu tiên làm như vậy nhưng cảm giác lần này cũng không giống mọi lần, cả người như muốn bay lên.
Thường Nhạc thấy cô đã chuẩn bị kỹ càng vì phía dưới cô đã ướt liền tách hai chân cô khiến cả cặp đùi đẹp mê người kẹp ngang hông mình, nhắm thẳng mục tiêu.
Hắn chậm rãi nói với cô:
- Cưng à, chúng ta bắt đầu chăm chỉ học hành ngày càng hướng về phía trước, tôi muốn đi vào.
Cô quyến rũ nhìn Thường Nhạc, không dễ làm người ta có chút cảm giác.
Thường Nhạc thấp eo xuống động tác chậm chạp bỗng thêm mau lẹ, cô nàng cắn môi không chịu phát ra tiếng kêu, động tác của Thường Nhạc càng thêm mạnh mẽ.
Mỗi lần va chạm đều mang lại cho cô một loại kích động, rốt cục cái miệng nhỏ nhắn mở ra, thân mình theo bản năng nghênh hợp, Thường Nhạc rất vừa lòng với thân thể này.
Rốt cuộc Thường Nhạc cũng lên tới đỉnh, cùng một tiếng rên khẽ đem toàn bộ tinh hoa trút vào. Mồ hôi nhễ nhại nằm trên người cô, cả người cô gái cũng ướt đẫm mồ hôi, một phần là của mình còn một phần là của Thường Nhạc lưu lại.
Một lát sau cô thở hổn hển:
- Thiếu gia, cậu cừ thật.
Thường Nhạc híp mắt cười:
- Ha ha, lần này của chúng ta đâu đã đủ.
Cô nàng vừa nghe vậy sắc mặt sợ hãi trắng bệch vội vàng nói:
- Thiếu gia, không được đâu, để lần sau đi, lần sau đi.
Thường Nhạc vội vã hỏi:
- Lần sao là khi nào?
Cô nàng hạ giọng:
- Lần sau tùy lúc nào cậu có hứng.
Nét mặt Thường Nhạc không tự chủ lộ ra một nụ cười dâm đãng:
- Ha ha, được rồi, lần sau, nhưng lần sau phải từ đằng sau đấy.
Người mặc áo đen nghe được câu này thiếu chút nữa đâm xe vào ngõ cụt, thiếu gia của mình thật quá khủng, tiểu đệ không phục cũng không được.
Sau khi xe tiến vào thành phố C, Thường Nhạc lập tức bắt đầu suy xét sự tình, ông nội sẽ đưa mình ra nước ngoài? Chẳng lẽ là vì sự việc lần trước sao? Thường Nhạc cũng hiểu được rắc rối lần trước không nhỏ, nhưng là vì Thạch Tán Y, đừng nói là việc như vậy, kể cả việc lớn hơn nữa thì cũng không vấn đề gì với mình. Điểm G dưới sự lãnh đạo của Cao Tiếu và Cổ Tư Văn chắc chắn sẽ được duy trì, ngoài chuyện đó ra, bản thân mình còn phái một đám cao thủ âm thầm giúp đỡ bọn họ. Ha ha, điểm G phát triển mạnh không chỉ nhắm vào Trung Quốc. Tư Đồ Lôi Minh lần lượt phái cao thủ đối phó với mình, xem ra gã cũng có chút nóng lòng, nghe nói ở Anh gã cũng phát triển nhanh chóng, cũng hy vọng được cọ xát với gã một chút xem cuối cùng ai ăn thua ai.
Đương nhiên Thường Nhạc cũng nghi hoặc, theo lẽ thường, Mộ Dung Trường Thiên có ૮ɦếƭ cũng không chĩa mũi dùi vào mình, sao những người trong Mộ Dung gia đều khẳng định Mộ Dung Trường Thiên ૮ɦếƭ dưới tay mình?
Nghe nói thi thể Mộ Dung Trường Thiên cũng đã nhanh chóng được đưa về Mộ Dung gia rồi, chẳng lẽ Mộ Dung Trường Thiên có thể hoàn hồn hay sao?
Trước kia dù chính mình vẫn xem thường sức mạnh của gia tộc Mộ Dung, dù sao cũng là gia tộc lớn, thực lực thực sự có thể thâm sâu như thế nào chỉ sợ phải vạch trần cái mạng che mặt mới biết được.
- Hây hây, Đông Phương lão gia, những gia tộc khác đều có tài nguyên phong phú, ông cũng đừng có quá ki bo, có bảo bối gì hãy đem hết cho thiếu gia đây.
Đông Phương lão gia cách đó có đến trăm dặm ắt xì:
- Chẳng lẽ thằng cháu ta nó đang nhớ tới ta?
Nghĩ tới đây Đông Phương lão gia cảm thấy vô cùng cảm động.
Thường Nhạc suy xét những chuyện này lại bắt đầu suy tư, ông nội mình rốt cuộc sẽ đưa mình tới đâu?
Nhật Bản có các em gái xinh đẹp, Pháp có những cô nàng lãng mạn, Mỹ có những cô em đeo khuyên bên dưới, nữ nhân Anh cao quý như những nữ vương, nước Đức có những cô nàng thể lực rất ngầu...
- Khặc khặc khặc khặc...
Nghĩ đến các mỹ nữ điên cuồng nhắm tới mình, tay trái mình cầm roi da, tay phải cầm gậy to, miệng ngậm một cây nến, phía dưới bày một cái súng máy, ngang dọc thiên quân vạn mã đánh các cô tơi bời, Thường Nhạc không kìm nổi đắc ý mỉm cười.