Thường Nhạc giữ tay cô, nhìn thẳng vào cô:
- Vô dụng thôi, chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến những dấu vết đó hiện lên. Nói cho tôi biết, cô bé, cô là không thích thôi, hay là xấu hổ vì nội tâm của mình?
- Anh là ma quỷ! Không phải là người!
Tư Đồ San San gào lên.
- Câu trả lời sai, cô vẫn tùy hứng điêu ngoa như vậy, bé con không ngoan nên được dạy dỗ cẩn thận.
- Anh, anh muốn làm gì.
Nhìn vẻ mặt quỷ dị của Thường Nhạc, Tư Đồ San San bỗng nhiên có loại dự cảm vô cùng bất thường.
Thường Nhạc tà ác cười:
- Không làm gì cả, chỉ chơi trò chơi với cô mà thôi.
- Cái gì, trò chơi gì. Anh... cút ngay, không được ᴆụng vào tôi.
Âm thanh của Tư Đồ San San trở nên run rẩy.
Thường Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt trở nên cực kỳ âm u lạnh lẽo:
- Không có gì, chỉ là dạy cô bò trên mặt đất như chó mà thôi.
Hơi thở đáng sợ khiến Tư Đồ San San hoàn toàn không nói ra lời, cô chỉ có thể gắng hết sức cuộn thân thể mình lại để che đi những vị trí bí ẩn.
Thường Nhạc lại mắng hai câu, thuận tay cầm lấy thắt lưng:
- Đến đây đi, trò chơi bắt đầu!
BA~~
Dây lưng LV nặng nề va chạm vào cái ௱ôЛƓ nở nang của Tư Đồ San San, lập tức phát ra màu đỏ lóa mắt.
- A!
Nước mắt Tư Đồ San San trào ra.
Cổ cô vẫn đeo đồ trang sức, tay chân vẫn bị bao bởi vòng tay vòng chân, bị chấn động như vậy, tất cả đều phát ra những âm thanh dễ nghe.
Không đợi cô kịp phản ứng, Thường Nhạc lại hung hăng đánh thêm cái nữa.
Lần này khiến cả người Tư Đồ San San đều nhảy dựng lên, cái ௱ôЛƓ bị đau đớn như lửa thiêu, nhưng một loại cảm giác vừa thẹn thùng vừa sung sướng đã làm mất đi sự đau đớn này, nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân.
Ma quỷ này, hắn sao có thể đối xử với mình như vậy?
Mình muốn Gi*t hắn!
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại làm ra phản ứng hoàn toàn bất đồng. Cơ thể chờ mong cái quất tiếp theo sẽ mang đến kéo căng và chặt chẽ, mãi đến khi Thường Nhạc dùng bàn tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cảm xúc mới thoáng buông lỏng.
Nhưng trong nháy mắt toàn thân vừa buông lỏng, cái quất thứ ba lại tới, giống như một đao sét bổ xuống, còn nhanh hơn, độc hơn so với hai lần trước!
- A!
Tư Đồ San San cũng không biết bản thân đang van xin hay ՐêՈ Րỉ, toàn bộ lực chú ý của cô đều ở trên cái ௱ôЛƓ, đau đớn lúc này đã hóa thành ૮ɦếƭ lặng kỳ lạ, giống như có một con báo đen đang từ từ Lเế๓ láק nơi đó.
- Cô rất thích như vậy, không phải sao?
Thanh âm trầm thấp của Thường Nhạc truyền tới, sau đó, Tư Đồ San San cảm thấy ngón tay của đối phương đang từ từ hướng về nơi riêng tư của cô, đang thiêu động trong nhụy hoa.
Nhưng cô đã hoàn toàn không có sức ngăn cản, chỉ có thể hành sự theo cảm giác.
Thường Nhạc đưa ngón tay ướƭ áƭ của mình đến gần mũi Tư Đồ San San:
- Đây là phản ứng thực sự của cơ thể cô. Thế nào, còn muốn lừa người sao?
Ngón tay của hắn dính đầy hoa dịch của Tư Đồ San San, tản ra hơi thở mờ ám. Tư Đồ San San lại liều mạng lắc đầu, vừa thấy xấu hổ vừa thấy trống rỗng.
Dây lưng lại hạ xuống, lần này là rơi xuống một mặt khác trên cặp ௱ôЛƓ.
Không biết vì sao, đau đớn không tăng lên, Tư Đồ San San không ngờ lại sinh ra một loại cảm giác chưa đủ. Ở sâu trong lòng cô, dường như đang hy vọng quật kịch liệt một chút.
Thường Nhạc dường như cảm thấy đủ rồi, khí lực trên tay cũng yếu đi, biến thành những cái đánh cẩn thận liên tiếp. Thân thể Tư Đồ San San không ngừng co quắp, đồ trang sức trên người cũng không ngừng phát ra những tiếng nhạc êm tai.
Cùng lúc đó, chiếc di động MOTO cũng vang lên tiếng chuông vui tai.
Tư Đồ San San hoảng sợ, bắp chân đều căng lên, cô nhìn người đàn ông như ma quỷ phía sau, lòng run sợ nói:
- Để tôi... để tôi nghe điện thoại được không?
- Cho cô nghe? Cô đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi sao? Muốn cho vệ sĩ của cô bắt được vị trí thông qua tín hiệu điện thoại sao? Ôiii, cô thật sự đã làm tổn thương đến tự ái của tôi rồi!
Thường Nhạc tức giận nói.
- Có thể là mẹ tôi gọi tới, chủ nhân, để nô tỳ nghe, được không?
Thiếu nữ điêu ngoa hoàn toàn không còn nhuệ khí, thấp giọng khẩn cầu.
- Không được!
Giọng nói của Thường Nhạc lạnh xuống.
Dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tư Đồ San San nói:
- Bọn họ biết tôi ở cùng anh, nếu tôi vẫn không quay về, bọn họ nhất định sẽ đến nhà anh đòi người!
- Ô, phải không? Cô cho rằng bản thiếu gia sẽ sợ sao?
Trên mặt lộ ra nụ cười ác nghiệt, Thường Nhạc nhìn đôi mắt sơn dương trước mặt, đột nhiên nói:
- Kỳ thật, tôi là người hiểu chuyện, nếu biểu hiện của cô tốt, có thể tôi sẽ xem xét.
- Chủ nhân, tôi van anh, để tôi nói chuyện với người nhà mình đi. Tôi thề, nhất định sẽ không nói anh ức Hi*p tôi!
Nói lời này, mắt Tư Đồ San San nhòe đi.
- Cô bảo tôi phải tin cô thế nào đây?
- Thật sự, tôi thề.
- Ha ha, tôi tin cô. Nhưng, tôi cũng phải học cô, chụp mấy bức ảnh trước rồi nói.
Nói xong, Thường nhạc cầm một chiếc camera đã chuẩn bị xong từ trước, chụp vài bức ảnh Tư Đồ San San trong trạng thái Tʀầռ tʀʊồռɢ.
Tư Đồ San San hoàn toàn sụp đổ, chỉ bằng những tấm hình này, về sau cô chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Thường Nhạc, bằng không...
Lúc này, Thường Nhạc lấy ra một cái điện thoại di động nói:
- Đây, dùng cái điện thoại này đi. Đừng có ý muốn gọi người đến cứu cô, bọn họ ít nhất phải mất hai giờ mới có thể tìm thấy nơi này, mà tôi vừa mới quyết định, nửa giờ sau sẽ đưa cô rời khỏi đây, ha ha ha ha.
Tư Đồ San San liên tục gật đầu, hai tay run run bấm một dãy số.
- San San, con không sao chứ?
Đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của một người phụ nữ trung niên.
- Mẹ, con không sao. Con rất khỏe. A a...!
Cô bỗng nhiên hét lên một tiếng kỳ quái, thì ra là Thường Nhạc đã buông thắt lưng xuống, ma vật hùng vĩ kia mạnh mẽ chui vào trong thân thể Tư Đồ San San.
- Con gái ngoan, con không sao chứ?
Giọng nói của bà Tư Đồ có chút nghi ngờ.
- Không, không có việc gì, a...
Tư Đồ San San gần như khóc lên, đồ trang sức liều mạng lắc lư.
Thường Nhạc luận động cực kỳ nhanh phía sau lưng cô, động tác của hắn rất mạnh, hạ thân Tư Đồ San San đã tràn ra nước xuân, hai bên ௱ôЛƓ không ngừng phát ra tiếng va chạm.
- Thật sự không có chuyện gì sao?
Bà Tư Đồ vẫn không yên lòng hỏi han.
Tư Đồ San San khóc không ra nước mắt, hai ngọn núi mềm mại của cô bị Thường Nhạc nắm chặt trong tay, bị hắn giày xéo bừa bãi. Tay Thường Nhạc giống như kìm nhổ đinh, kẹp chặt hai nụ hoa của cô.
Đau đớn tột cùng và khoái cảm đồng thời kéo đến.
- Thật đó, thật sự không có việc gì. Mọi người đi mau đi, đừng... đừng quấy rầy con nữa. Mẹ... con đang chơi với bạn.
- Nhưng...
Bà Tư Đồ nghe ra giọng nói vừa thống khổ vừa hưng phấn của Tư Đồ San San, cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Nhưng cô nói cũng đúng, lúc này quả thật không thích hợp quấy rầy, vẫn là cúp điện thoại thì hơn.
Điện thoại vừa cắt đứt, chợt nghe Tư Đồ San San hét ầm lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hóa ra Thường Nhạc không biết từ khi nào đã chuyển đến hạ thân cô, không chút khách khí nhét bộ иgự¢ của cô vào miệng, dùng sức hút lấy.
Mỗi một lần hút, gần như hút đi cả linh hồn Tư Đồ San San.
Nửa câu cô cũng không nói nên lời, cả người đều xụi lơ trên người Thường Nhạc. Thường Nhạc thay đổi tư thế Quan Âm Tọa Liên luận động mạnh mẽ một trận, cảm giác được Tư Đồ San San sắp sụp đổ thì bỗng nhiên rút ra.
Vừa rút ra, trong cơ thể Tư Đồ San San co giật một trận, một dòng dâm dịch phun ra, bắn ra khắp nơi, toàn bộ thế giới suýt thanh tịnh.
Tư Đồ San San đã xấu hổ đến không biết làm thế nào rồi, lẩm bẩm nói:
- Anh, anh mau dừng lại, tôi không được...
Thường Nhạc lại cùng cô bày ra nụ hôn nồng nhiệt cấp tiêu chuẩn, hạ giọng nói:
- Chịu đựng chút, tôi còn chưa giải quyết.
Lúc này, cho dù thiếu nữ điêu ngoa có cự tuyệt thì cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì dưới thủ pháp khiêu khích cao siêu của Thường Nhạc, cơ thể Tư Đồ San San lại dấy lên cơn lốc khát vọng.
Cô đã hoàn toàn quên mất thân mình ở phương nào, chỉ biết hết sức lay động, lấy tiếng vang của đồ trang sức để che đi âm thanh kỳ quái. Lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một mặt là hy vọng sự việc nhanh chóng kết thúc, một mặt lại chờ mong vĩnh viễn đừng bao giờ ngừng lại, một mặt là quyết tâm muốn Gi*t ૮ɦếƭ ma quỷ này càng ngày càng mạnh, nhưng lại có một giọng nói đang không ngừng khuyên bảo cô phải hoàn toàn thần phục, hoàn toàn trở thành nữ nô của ma quỷ.
Nhưng vào lúc này...
Chuông điện thoại lại vang lên!
Không khí dường như dừng lại, Thường Nhạc dừng lại bên trong cơ thể Tư Đồ San San không hề nhúc nhích, mồ hôi của hắn nhỏ xuống miệng tiểu ma nữ.
Tư Đồ San San sợ tới mức ôm chặt Thường Nhạc, cái bụng nhỏ cũng co lại, cô mang theo tiếng nức nở nhỏ giọng nói:
- Làm... làm sao giờ?
Tuy oán hận ma quỷ này, nhưng nước đến chân, cũng không thể không dựa vào hắn.
Thường Nhạc cho cô một nụ cười trấn an:
- Không sao, bọn họ sẽ không quấy rầy cô chơi đùa đâu, nhận điện thoại đi.
Nói xong, hắn dùng một tay bế Tư Đồ San San lên, cũng không hề rời khỏi, cứ như vậy đưa điện thoại cho cô.
Mặt Tư Đồ San San đỏ như gấc, cắn chặt bả vai hắn, nếu không cô sợ mình sẽ phát ra tiếng kêu.
- San San, con không sao chứ? Mẹ nói con có chỗ không đúng, con gái?
Đây là giọng nói của Tư Đồ lão gia.
Bởi vì bà Tư Đồ nói thanh âm của Tư Đồ San San có chút không bình thường, cho nên bảo ông đến an ủi cô, hai ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu gặp phải chuyện kích thích gì mà sinh bệnh sẽ không tốt cho trị liệu.
Tim Tư Đồ San San nghẹn lên tận họng, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Cuối cùng là có cần cha tới cứu mình không, do dự nửa ngày, cô mở miệng nói:
- Con, con rất khỏe, không có chuyện gì ạ. Cha không cần lo lắng cho con, a.
Thường Nhạc cố ý giày vò cô, cố ý có động tác nhẹ ở phía dưới, đầu lưỡi tà ác thì không ngừng Lเế๓ láק vành tai cô.
- Làm sao vậy, con gái? Giọng con rất kỳ lạ.
Tư Đồ lão gia nghe thấy con gái dường như đang run rẩy, còn phát ra loại âm thanh kỳ lạ.
- Bệnh rồi sao? Vậy mau về nhà để cha gọi bác sĩ đến xem bệnh cho con.
- Không đâu! Cha đừng lo, con đang xem phim ma với bạn, rất dọa người, a...
Cô vừa gặp áp lực tê tê khoái cảm, vừa từ trong xấu hổ nghĩ ra lời nói dối, loại cảm nhận này thật sự vô cùng kỳ quái.
Hoặc là nói, vô cùng kích thích.