- Gặp phụ huynh gặp phụ huynh a, bì bõm bì bõm nhé!
Khi đi đến trước cửa nhà của Lâm Quai Quai, trong lòng bạn học Thường phát ra một giai điệu rất lộn xộn, tuy nhiên hắn liền trở nên rất nghiêm túc.
Khi ánh mắt của tà mị chuyển qua vị trí chỗ đại sảnh, Thường Nhạc hơi ngẩn ra, trên đời này thậm chí có người đứng ở trước mặt mình, mà mình lại không cảm thấy được, thật là quá thú vị mà.
Khi đôi mắt híp lại của Thường Nhạc tiếp xúc với ánh mắt của ông cụ, Thường Nhạc cảm giác có một chút cực kỳ đáng sợ hơi thở tràn đầy che trời phủ đất thổi về phía hắn.
Thân thể Thường Nhạc đột nhiên rung lên một cái, hô hấp trở nên nặng nề, từ to khỏe cũng trở nên chậm chạp, cuối cùng cũng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
- Có chút thú vị.
Trong đầu của Thường Nhạc phản ứng không tự chủ, có thể đẩy chính mình đến mức độ như vậy, ông ta tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường, tuy nhiên, hắn cũng biết ông lão uy nghiêm đang đứng trước mắt là đang thử thách chính mình.
- Rất tốt!
Ông lão nhìn Thường Nhạc, rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, bỗng nhiên trên gương mặt uy nghiêm của ông lộ ra một nụ cười, vừa dứt lời, Thường Nhạc cảm giác áp lực toàn thân đã tan biến.
- Ông cũng vậy.
Khuôn mặt tà mị của Thường Nhạc cũng có vài phần tán thưởng, khóe miệng hình thoi xuất hiện một đường cong vô cùng hoàn mỹ.
Sắc mặt của ông lão có một chút thay đổi, cái vẻ mặt kinh ngạc này đến rất nhanh, đi được cũng rất nhanh, lập tức gật đầu tán thành:
- Không tồi, thanh niên như vậy ta rất thích.
Ánh mắt của Lâm Quai Quai từ gương mặt tà mị của Thường Nhạc chuyển qua khuôn mặt ông nội của mình, cái miệng anh đào nhỏ nhắn như chiếc bình đựng dầu vênh lên, chờ đợi nói:
- Ông nội, Thường Nhạc là bạn của cháu, sao vẻ mặt ông lại ủ rũ như thế, mau cười lên đi.
Ông lão ngẩn ra, lập tức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Không nghiêm túc không được à! Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên Lâm Quai Quai nhà ta đưa bạn trai về, nếu không cho con một chút mặt mũi, không may sau này con không trấn áp được hắn làm thì sao đây?
Lâm Quai Quai nghe nói như thế, ngơ ra, rồi sau đó liền nét mặt đỏ lên.
- Nhóc, Ta là Lâm Chính Quốc ông nội của Quai Quai, người mà cháu đang theo đuổi chính là cháu gái Quai Quai bảo bối của ta!
Vẻ mặt nghiêm túc như băng tuyết của ông lão như tan chảy ra.
Thường Nhạc giật mình, người tôi đang theo đuổi? Ông lão này thật đúng là tiền vệ mà, tại sao lại không đứng ra dùng những lời lẽ đúng đắn để phản đối lại việc yêu sớm, quả nhiên không hổ danh là một người dẫn đầu xu hướng kinh doanh của tỉnh D.
Lâm Chính Quốc không quản nhiều như vậy, vừa nói vừa cẩn thận quan sát Thường Nhạc, lỡ như muốn từ trứng gà lấy xương cốt, nhưng không phát hiện ra một chút gì, cuối cùng lại một lần nữa gật gật đầu:
- Chào ông nội, đây là chút tâm ý của vãn bối, hy vọng ông có thể nhận lấy!
Thường Nhạc dùng lễ vật của mình để mở lời thêm lần nữa.
Vẻ mặt đầy ma lực của Lâm Chính Quốc nhìn Thường Nhạc đánh giá, trong ánh mắt nghiêm túc lộ ra một nụ cười nói:
- Sao rồi? Bây giờ bắt đầu hối lộ lão già này rồi ha?
Lâm Chính Quốc vừa nói vừa nhận lấy bức tranh.
Chỗ lọt vào trong tầm mắt, ánh mắt của Lâm Chính Quốc hơi sáng lên:
- Bối cảnh chính của bức tranh lấy phong cảnh từ thiên nhiên, thả mắt trông về phía xa, thanh sơn sừng sững. Giang lưu bát ngát, sắc màu rực rỡ, non sông tươi đẹp, vĩnh sóng lân lân, nhân vật, chùa làm đẹp ở giữa. 乃út pháp lưu loát, còn màu sắc và nét chữ dào dạt phong cách cổ, dãy núi cây thạch tất cả đều không bị nứt, nhưng đường cong cũng có nét đậm nhạt, không ngừng biến hóa, nét vẽ và màu sắc nhuộn đậm, tô đậm nét đẹp non sông dạt dào sức sống.
Lâm Chính Quốc là người rất hiểu biết, ông chỉ nhìn sơ qua là biết đây chính là bức tranh sơn thủy kiệt tác đầu tiên của:
- Đây chính là kiệt tác của Triển Tử Kiền.
- Ông nội nói thật là đúng.
Thường Nhạc phát huy diễn xuất, như đang bò lên cây tre.
Lâm Chính Quốc khẽ gật đầu một cái, trong ánh mắt có phần đăm chiêu nói:
- Triển Tử Kiền sinh tử không rõ, là họa sĩ cuối cùng của triều đại nhà Tùy, là người Bột Hải, Lịch Bắc Tề, Bắc Chu, đoạt vị thầy thuốc của triều đại nhà Tùy, đô đốc giám sát sổ sách, là bậc thầy về sơn thủy, lâu đài đình các. Từng ở Lạc Dương Thiên nữ tự, Vân Hoa tự, Trường An linh bảo tự, Sùng Thánh tự và vẽ Phật giáo bích hoạ. Bức tranh này kế thừa đặc điểm của Cố Khải Chi, giọng văn tinh tế, pháp luật nghiêm túc. Thay mặt triều đại nhà Tùy phát triển nổi lên tác dụng trọng đại của hội họa, người đời ca ngợi rằng: "Đường bức tranh chi bắc tông" chi tổ, bức tranh của ông đã trở thành một kho tàng vô giá.
Trong lúc trò chuyện đã bị một câu nói làm phá vỡ sự im lặng.
- Bảo bối, con rốt cục cũng đã trở về rồi hả!
Không biết từ khi nào, cánh cửa của nhà bếp mở ra, một người phụ nữ tướng mạo có bảy phần giống như Lâm Quai Quai xuất hiện ở trước mặt hai người họ.
- Mẹ, bên cạnh còn có người đó!
Lâm Quai Quai dường như hết sức bất mãn vì người phụ nữ trung niên này ở trước mặt Thường Nhạc mà xem cô như đứa con nít, cô chu cái miệng nhỏ nhắn reo lên liên tục.
- Chào bác gái, cháu là Thường Nhạc!
Thấy người phụ nữ trung niên dịch chuyển ánh mắt về phía mình, Thường Nhạc thật thà tự giới thiệu mình.
- Thường tất là luôn luôn, Nhạc tất là âm thanh của sự vui vẻ.
Thường Nhạc vừa dứt lời, Lâm Quai Quai đứng bên cạnh nói thêm một câu, đôi mắt cảm động tràn đầy một chút chờ đợi.
- Đúng là một chàng trai rất tuấn tú.
Bà Lâm tự nhiên hiểu được tâm tư của con gái bà, nửa câu đầu khiến Lâm Quai Quai lộ ra nụ cười, mà nửa câu sau lại là.
- Con gái thích cậu chắc là rất nhiều phải không?
Đối với Thường Nhạc mà nói, chỉ cần là gái mà mình thích, thà rằng Gi*t lầm, sẽ không bỏ qua, tuy nhiên trước mắt dù sao cũng là mẹ của Lâm Quai Quai, cho nên hắn không tự chủ sờ sờ vào mũi của mình, rồi cười hí hí phản ứng lại.
- Mẹ, chúng ta nấu cơm đi, bụng của con bắt đầu đói rồi.
Ánh mắt chua chát của Lâm Quai Quai liếc nhìn Thường Nhạc một cái, đi theo công tử đào hoa này rồi, cô sẽ ૮ɦếƭ sớm thôi.
Tâm tư của cô đương nhiên cũng không che giấu nổi ánh mắt được bà Lâm, tuy nhiên con gái của bà vui vẻ, tất cả còn lại sẽ có nhiều kỳ vọng thôi.
- Tốt, nhưng mẹ sẽ hành động con cứ ở bên cạnh nhìn, bằng không cả nhà này sẽ bị con hạ độc ૮ɦếƭ thôi.
Lâm Quai Quai không thuận nhếch cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bỗng nhiên lúc đó dường như nghĩ tới điều gì, thần thần bí bí nói:
- Ông nội, Thường Nhạc đánh cờ cũng rất lợi hại, lần này ông phải cẩn thận mới được đó!
Nói xong, liền kéo tay bà Lâm đi tới hướng nhà bếp.
- Nhóc, cháu cũng có hứng thú với cờ tướng à?
Trong mắt của Lâm Chính Quốc lộ ra sự kinh ngạc và coi trọng, những người thời đại mới bây giờ, ngày càng không có hứng thú đối với môn cờ tướng này rồi.
Ngay tại lúc Thường Nhạc thiếu chút nữa thì nói ra câu: “Bố chín tuổi đã từng tranh đấu qua với thiên tài thiếu niên Đường Bá Hổ”, hắn phát huy đạo đức nghề nghiệp diễn viên, mặt rất là ưỡn nghiêm hàm súc nói :
- Hứng thú thì có, tuy nhiên trước mặt ông nội thì cảm thấy xấu hổ.
Bởi vậy gừng càng già càng cay, Lâm Chính Quốc một thoáng nhìn là thấy lông mày có phần tự tin, mặt lạnh lùng, ra vẻ uy nghiêm nói:
- Chàng trai trẻ, khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo rồi.
Bạn học Thường lập tức rất phối hợp nói:
- Nếu như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.
Khuôn viên nhỏ của Lâm gia bố trí vô cùng đơn giản, một cái bàn bằng đá rất lớn vững vàng để ngay chỗ đó, xung quanh được đặt băng ghế đá, trên mặt ghế có phủ thảm lót, thể hiện chủ nhân là người rất chu đáo.
Quan sát tỉ mỉ, trên bàn đá có khắc một bàn cờ nước cờ đường ngang dọc đều phân biệt rõ ràng.
Ánh nắng mặt trời mùa thu ấm áp, đánh cờ ở đây, có khác gì là một cảnh giới.
Lâm Chính Quốc gật gật đầu ra hiệu cho Thường Nhạc ngồi xuống, trên mặt lộ ra một một nụ cười thanh tĩnh, như một ẩn sĩ đã quy ẩn.
Thường Nhạc gật đầu ngồi xuống, đưa tay đón lấy ly trà được Lâm Quai Quai bưng ra, Đang muốn mở miệng hỏi Lâm Chính Quốc một vấn đề, thì đã thấy ông lão cúi đầu sắp xếp lại bàn cờ, thần sắc rất là thản nhiên, như không có chuyện gì gấp gáp xảy, liền âm thầm ngừng nói, rồi lại chuyên tâm đánh cờ với ông lão.
Lâm Chính Quốc ở trên bàn cờ bày ra trận thế tam liên sao, sau đó dùng ngón tay chỉ ra sân nói:
- Chàng trai, cháu thấy phong cảnh khu vườn của ta như thế nào?
Thường Nhạc ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh nói:
- Khu vườn của ông nội rất điềm tĩnh và thanh nhã, hoa cỏ cây cối rơi vãi dễ khiến cho người ta rất có hứng thú, có thể xem như một bức tranh đó.
Lâm Chính Quốc tỏ vẻ đắc ý nói:
- Khu vườn này đã phí không ít tâm tư của ông lão này rồi, cũng rất khổ vì mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này đó, chỉ có cây ngô đồng và cái bàn bằng đá khiến cho ta rất bận tâm, cũng chính là thứ rất xứng đáng đối với ta, cái gọi là phi ngô không đỗ lại, nếu không có cây ngô đồng này, thì toàn bộ khu vườn sẽ không có cảnh ý gì đáng nói, và cái bàn đá này cũng đánh dấu một 乃út pháp, tuy là vật vô tri, nếu như không có nó, thì cái khu vườn này tìm đâu ra hai chữ sinh động?
Thường Nhạc chỉ lo gật đầu, nhưng có cái hiểu cái không.
Lâm Chính Quốc lại nói:
- Vừa rồi cháu nói, khu vườn này có thể xem như bức tranh, nếu đây quả thật là một bức tranh, thì ta sẽ nghĩ, hoa cỏ và cây ngô đồng này sẽ đem lại cho ta cảm giác thoải mái và tự do để viết, và cái bàn đá này cũng có thể tỉ mỉ để miêu tả, khu vườn này của ta là một mảng trời rỗng lớn và sạch sẽ.
Lâm Chính Quốc thần sắc rất là thản nhiên, như thể rất say sưa và nói:
- Người ở bên trong bức tranh, thu hút đập vào mắt người, cảnh vật này không bậc thầy nào có thể vẻ ra! Chàng trai trẻ, cháu cảm thấy thế nào?
Thường Nhạc giật mình, thầm thở dài ông lão này quả nhiên là rất có tài, rồi cung kính phối hợp nói:
- Ông nội nói rất đúng.
Lâm Chính Quốc cười ha ha nói:
- Chàng trai trẻ, đừng tưởng ta tự hào khoe khoang, kỳ thật bố cục của khu vườn và bàn cờ này được bố trí một cách rất tương thông, có thể nói một cách rất có hứng thú, nhưng rất cần giống như một chương sách có tầm nhìn và trí tuệ.
Lâm Chính Quốc dùng ngón tay chỉ bàn cờ nói thêm:
- Cháu xem bố cục của các ngôi sao nhỏ này, ngôi sao nhỏ trên quân cờ này rất giống như cái dáng cao ngất của cây ngô đồng, xông thẳng lên trời, sức lực tại chỗ, ý chí tại trong, và quân cờ nhỏ này như đang kiên ổn đứng vững trong bàn đá, giống như một tảng đá hùng hổ ngồi đó, như đang nắm giữ vùng đất của mình, bố cục như có độ thư giãn, giàu độ đàn hồi, cũng chính là một trong những quân cờ được rất nhiều người trong thiên hạ yêu thích.
Thường Nhạc nghe đến đây, mới hiểu được tâm ý của Lâm Chính Quốc, chỉ là luận cờ này hắn chưa từng được nghe, chỉ nghe như đang bị mê hoặc, trong lòng hết sức thán phục và biết ơn như một đứa trẻ con.
Hít một hơi thật sâu, Thường Nhạc âm thầm tĩnh khí, xem ra ván cờ này, được rút ra một khí lực như ᴆụng vào đống lửa của ông lão.