6+1 phi thường. (1)Thường Nhạc xem ra có chút căng thẳng, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn Lý Lăng Tiêu, cổ quái nói:
- Nếu tao không quỳ, mày định thế nào?
Nhìn sắc mặt của Thường Nhạc, trong lòng Lý Lăng Tiêu vô cùng thoải mái, cảm giác như toàn bộ uất ức, oan khuất mấy ngày nay đều đã được bù đắp:
- Mày không nhìn xem ở đây có bao nhiêu người sao? Nếu mày không quỳ, bọn họ nhất định sẽ lần lượt đi lên, tin rằng mày còn chưa nếm qua mùi vị bị đàn ông làm.
- Quả thật chưa từng được thử qua, hay là mày làm trước một lần cho tao xem, như vậy thì tao cũng có thể bắt chước theo.
Sắc mặt Thường Nhạc bỗng bình tĩnh lại, thần sắc bình thản kia khiến người ta cảm giác có chút bất an.
Loại thần sắc này khiến cho người ta nhìn qua rất không thoải mái, rõ ràng là bản thân chiếm ưu thế, sao lại giống như Thường Nhạc chiếm ưu thế?
Phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu là nhìn sang xung quanh, hơn một trăm thủ hạ cũng không có gì bất thường, rốt cuộc gã cũng thoát khỏi cảm giác bất an:
- Mày dựa vào cái gì mà nói như vậy? Mày cho rằng chỉ dựa vào một mình mày có thể trốn thoát ra ngoài sao?
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười như có như không, sau đó hắn dùng ánh mắt đánh giá một cái đầu heo để nhìn Lý Lăng Tiêu, buồn bực nói:
- Uhm, này bạn học, trước giờ tao chưa từng nghĩ tới việc bỏ trốn!
- Mày có ý gì?
Lý Lăng Tiêu trợn tròn mắt nhìn hắn, theo bản năng cảm nhận có chỗ không thích hợp.
Thường Nhạc duỗi lưng, nhàn nhã nhìn sắc trời đã tối dần, cười nhạt:
- Tao không còn thời gian rảnh để chơi với mày nữa, ௱ôЛƓ của mày vẫn là để lại cho bọn chúng đi.
Thường Nhạc vừa dứt lời, sắc mặt Lý Lăng Tiêu hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc gã đã phát hiện ra điều bất thường, trong hơn một trăm người mặc đồ đen không ngờ là không có bất cứ một gương mặt nào mà mình quen thuộc.
Ánh mắt mỗi người bọn họ khi nhìn Thường Nhạc đều tràn đầy sự sùng bái, còn khi ánh mắt chúng chuyển đến Lý Lăng Tiêu lại hung ác như loài sói.
Sáu gã mặc đồ đen bị đẩy ra, sáu người này mới chính là thủ hạ của Lý Lăng Tiêu. Nhìn sáu tên thủ hạ chật vật trên mặt đất, Lý Lăng Tiêu rốt cuộc đã hiểu rõ. Từ đầu tới giờ mình vẫn luôn bị người khác đùa giỡn.
Gã bi ai phát hiện so với Thường Nhạc mình giống như một con cừu non nớt.
- Chúng mày muốn mạng sống sao?
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên sự điên cuồng và đắc ý rõ rệt, ánh mắt hắn chăm chú nhìn sáu gã mặc đồ đen kia.
Có thể nói bọn họ đều là những tinh anh dưới tay Lý Lăng Tiêu. Nhưng gặp phải Thường mỗ vô sỉ, có tinh anh hơn nữa cũng chỉ có thất bại mà thôi.
Mấy gã mặc đồ đen dường như sợ Thường Nhạc sẽ đổi ý nên bọn họ vội vàng gật đầu, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và chờ mong.
Thường Nhạc lộ ra một nụ cười hài lòng, không chút để ý hỏi:
- Có biết tại sao lại để cho sáu đứa mày thoát ra không?
Sáu người ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu. Họ dùng ánh mắt hoảng sợ mà mơ hồ nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc thở dài một tiếng như kiểu ngày tận thế đã đến, dùng ánh mắt khâm phục mà nhìn sáu người bọn họ, chậm rãi nói:
- Bởi vì sáu người chúng mày khiến tao rất thán phục, yên tâm, tao sẽ không khinh thường chúng mày, thử nghĩ xem đạo diễn Lý An cầm đao trong “Brokeback mountain” không phải cũng vì đất nước hay sao, ha ha, cho nên, tao cũng cần mượn năng lực của chúng mày.
Sáu người hoảng sợ nhìn nhau, không biết lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.
Ánh mắt Thường Nhạc bỗng chốc trở nên lạnh lùng, loại cảm giác này giống như sự thống trị hắc ám của bậc đế vương:
- Chỉ cần chúng mày cùng với bạn học Lý đây phát triển một đoạn tình cảm vượt qua tình bạn nhưng lại không là tình yêu thuần túy, là quan hệ tình dục, sau này chúng này còn có thể tồn tại trong trường học, hừm, tao nghĩ chúng mày luôn làm việc dưới quyền của nó, thật ra luôn thèm rỏ rãi sắc đẹp của bạn học Lý, phải không? Hửm?
- Thường Nhạc, con mẹ mày. Mày sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế đâu.
Trong mắt Lý Lăng Tiêu hiện lên đầy vẻ sợ hãi, đồng tử co rút mạnh, cả giọng nói và thân thể không ngừng run lên.
Thường Nhạc căn bản không để ý tới sự suy sụp của Lý Lăng Tiêu, hắn nhìn sáu người kia, lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Thế mấy người định thế nào? Nên biết con người tao không thích nói đùa đâu!
Sáu người này bị thanh âm ma quỷ kia làm cho sợ hãi tới mức giật mình một cái, trước khi tới đây, sự trừng phạt mà bọn họ phải chịu còn rõ mồn một, bọn họ rõ ràng từ chối kết cục mà Thường Nhạc đưa ra. Huống chi sáu gã này quả thật là thèm rỏ rãi “sắc đẹp” của Lý Lăng Tiêu, không ngờ tất cả đồng thanh nói:
- Được, Thường thiếu gia, ngài nói thế nào chúng tôi làm thế ấy.
- Khốn kiếp, chúng mày dám!
Lý Lăng Tiêu nhìn sáu gã thủ hạ thường ngày giống như con chó trung thành, quát lên một tiếng ngoài mạnh trong yếu.
Sáu người này bị giọng điệu ra lệnh của Lý Lăng Tiêu chọc giận, con mẹ nó, bạn học Lý này làm việc cũng chả hợp lệ gì, hết lần này đến lần khác đạo lý này cũng không hiểu? Một gã trong đám người đó lộ ra nụ cười tàn ác, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, ngữ khí cũng trở nên khàn khàn:
- Đại ca, trước kia thật sự chúng tôi không dám, nhưng mà bây giờ…
Nói xong gã dẫn đầu đám kia đi tới chỗ Lý Lăng Tiêu.
Lý Lăng Tiêu nhìn thấy sáu gã thủ hạ đang bức bách hướng tới mình, cảm giác sợ hãi bùng nổ, thân thể gã không nhịn được run lên, “ầm”, Lý Lăng Tiêu bổ mạnh tới trước người Thường Nhạc, quỳ trên mặt đất, kinh sợ nói:
- Thường Nhạc, coi như tôi là rắm đi, cầu xin cậu thả tôi đi, cầu xin cậu, Lý Lăng Tiêu tôi thề với trời, sau này chỉ cần Thường Nhạc cậu xuất hiện ở chỗ nào, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện, cầu xin cậu.
Lý Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, đã bị Thường Nhạc cắt ngang, hắn lạnh lùng nhìn Lý Lăng Tiêu, nghiêm túc nói:
- Thật đáng tiếc, trong từ điển của Thường Nhạc tao không có hai từ này, chỉ cần mày có thể chịu để bọn họ chơi đùa mà không ૮ɦếƭ, mày có thể tự do.
- Không!
Lý Lăng Tiêu đột nhiên phát huy tài năng diễn kịch của mình:
- Trong lòng tôi, cậu là người cao thượng, tha cho tôi, cầu xin cậu.
Sau đó lại trốn tránh hết trách nhiệm:
- Tất cả đều là chủ ý của Hoàng Dật Nhiên, không liên quan gì tới tôi.
- Không cần phải dùng từ cao thượng để liên hệ với tao, đây là làm nhục nhân cách của tao.
Thường Nhạc bất mãn nhíu mày, dùng ánh mắt thương hại nhìn Lý Lăng Tiêu, giống như đang nhìn một con chó, ồ không, ngay cả chó cũng không bằng:
- Nhân tiện nói một chút, tao xem thường nhất là loại dám làm không dám chịu, cho nên, mời mấy vị bằng hữu này “âu yếm” một chút đi, ha ha. Xem ra loại người tâm lý biến thái như chúng mày, nói không chừng sẽ thích cảm giác này!
Trong lòng Lý Lăng Tiêu đã có ý muốn tự sát, nhìn gương mặt tuyệt tình của Thường Nhạc, ánh mắt gã hiện lên vẻ âm độc, sắp ૮ɦếƭ còn cứng miệng một lần:
- Thường Nhạc, chỉ cần Lý Lăng Tiêu tao còn sống, nhất định sẽ hoàn trả lại cho mày gấp bội.
- Có khí phách! Thực sự rất có tâm huyết, nhưng lời này bản thiếu gia thích nghe.
Thường Nhạc một quyền đấm vỡ cằm Lý Lăng Tiêu:
- Muốn cắn lưỡi tự tử? Đừng như vậy, sinh mạng vô cùng đáng quý, tuổi còn trẻ, sao lại có thể coi thường mạng sống của mình như thế?
Nhưng vẻ mặt của Thường Nhạc chẳng những không tức giận mà ngược lại còn tươi cười, nếu Lý Lăng Tiêu một chút cay độc cũng không có, không phải cuộc sống sẽ rất vô vị sao?
Đương nhiên, Lý Lăng Tiêu càng lợi hại, càng khí phách, điều này càng khiến Thường đại thiếu gia trở nên nổi bật!
Lúc này, Cao Tiếu đeo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số trước иgự¢, trên vai vác một máy quay phim, nhàn rỗi đi từ đằng xa tới, nói với Thường Nhạc:
- Ông chủ sư phụ, muốn đệ tử chuẩn bị máy quay phim này để làm gì? Rất lâu rồi tôi chưa từng có chạm qua món đồ chơi kỹ thuật cao như vậy, thú vị, thú vị!
Thường Nhạc cười thuần khiết như vị thần Cupid, dịu dàng nói:
- Ha ha, anh thích chơi phải không?
Cao Tiếu lập tức miệng lưỡi lưu loát:
- Thích chứ, kể từ khi sư phụ cậu dạy tôi ra lăn lộn nhất định phải khổ luyện biểu diễn kỹ xảo, tôi hận không thể mỗi ngày đều quay phim!
Thường Nhạc nở nụ cười thuần khiết mà thiện lương, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
- Tốt lắm, lát nữa anh phải quay phim trực tiếp một giờ, nhớ kỹ nhất định không được run, cũng không được lâm trận rồi lùi bước. Nếu anh chỉ quay năm mươi chín phút năm mươi chín giây, tôi thề sẽ hoạn trước Gi*t sau anh!
Cao Tiếu che đũng quần, nghe tới mức ánh mắt vô cùng chăm chú:
- Không phải chỉ là quay phim sao, cái đó tôi biết!
- Tốt lắm, chúng tôi đi đây, đạo diễn Cao Tiếu nổi tiếng quốc tế!
Thường Nhạc vỗ vai Cao Tiếu, sau đó thì thầm:
- Nếu có tên nhóc Diệp Thải Hoa kia thì tốt rồi, nói không chừng sẽ có thể làm thành phim bộ.
Một lát sau, Thường Nhạc mỉm cười ngồi xổm trước mặt Lý Lăng Tiêu nói:
- OK, bạn học Lý thân mến, bây giờ cho mày trải nghiệm một trò chơi còn kích thích hơn cả của em họ mày.
Nói xong quay đầu nhìn sáu gã kia đã vây quanh Lý Lăng Tiêu, cười lớn nói:
- Sáu vị chuẩn bị bắt đầu đi. Đây chính là 6+1 phi thường, mấy người biểu hiện cho tốt.
Lý Lăng Tiêu kịch liệt giằng co, phát ra những thanh âm ՐêՈ Րỉ vô lực. Cao Tiếu trợn tròn mắt, gã đột nhiên ý thức được sáu gã này làm trò gì ở trên người Lý Lăng Tiêu. Lại nghĩ đến việc mình phải ở lại hiện trường quay phim một tiếng, Cao Tiếu rốt cuộc phát hiện mình bị lừa, vô cùng hối hận.
Thường Nhạc lại không hề cảm thông, không để ý tới ánh mắt u oán của Cao Tiếu, đạp cho Lý Lăng Tiêu một phát, thanh âm rất thân thiết:
- Bạn học Lý, đừng phản kháng, mày có gọi rát hỏng cũng không ai tới cứu đâu. Tao biết, khi sáu gã dũng sĩ cường tráng này lần đầu tiên khai chiến với mày, có lẽ mày sẽ cảm thấy có chút đau đớn và thẹn thùng, nhưng không có vấn đề gì. Nghe nói trong tổ chức Ngân Câu mày tự xưng là “Giáo chủ”? Ồ vậy thì mày nên trải nghiệm cảm giác mới mẻ này một chút. Trên con đường thành công của mỗi giáo chủ đều gặp phải trở ngại, chỉ có điều trở ngại của mày tương đối bí ẩn mà thôi. Đợi đến khi mày nhớ lại khoảng thời gian năm 18 tuổi này, có lẽ sẽ cảm thấy tự hào về bản thân mình.
Trong lịch sử xã hội đen của Ý và Mỹ chưa từng có vị giáo chủ nào bị sáu khẩu pháo lớn đâm vào cửa sau đâu.
Nghe thấy những lời này, nhìn thấy vẻ mặt ma quỷ của Thường Nhạc, sắc mặt Lý Lăng Tiêu trở nên trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, như cá tự chui đầu vào rọ, liều mạng giãy dụa.
Chương 121 : 6+1 phi thường. (2)
Thường Nhạc vỗ nhè nhẹ lên đầu Lý Lăng Tiêu như an ủi nói:
- Mày xem, bạn Cao Tiếu sẽ quay phim lại toàn bộ cảnh này và ghi thành một CD-ROM, hừm, mày cũng biết, đây là một thời đại vô cùng phát triển, có lẽ không đến nửa giây, tư thế hiên ngang oai hùng của bạn hoc Lý sẽ được toàn thể nhân dân Trung Quốc chiêm ngưỡng. Ông nội mày, a, vị quan to của tỉnh F kia, dưới một người trên vạn người, ông ta chắc chắn sẽ rất tự hào vì mày. Cái gì? Mày không muốn người khác tự hào vì mày sao? Vậy đến lúc đó mày ngoan ngoãn hợp tác với sáu vị đại ca này đi!
Nói xong những lời tâm huyết này, Thường Nhạc rốt cuộc hài lòng đứng lên, ra hiệu cho sáu gã kia.
Sáu gã mặc đồ đen kia nhào tới, quần áo của Lý Lăng Tiêu bị ép xé rách, quần bị ép cởi ra, ngọn súng sáng chói đã đẩy lên miệng nòng, cặp ௱ôЛƓ trắng như tuyết lộ ra giữa màn đêm, sáu gã mặc đồ đen liếc nhìn nhau một cái, một gã trong đám người đó lén nhìn Thường Nhạc, rồi lại tiếp tục nhanh chóng đâm vào Lý Lăng Tiêu, tiếng kêu thê thảm vang vọng trong trong không gian nhỏ hẹp.
Lần đầu tiên bị đâm vào ai cũng sẽ đau đớn như vậy
- Dừng lại, dừng lại!
Chính trong lúc một gã đàn ông vạm vỡ đang hăng say làm, thanh âm của Thường Nhạc lại vang lên, giờ phút này, có thể nói hắn vô cùng đắc ý.
Thường Nhạc vừa dứt lời, thân thể gã đàn ông kia run lên, không ngờ phía dưới lại bắn ra, Lý Lăng Tiêu thống khổ ՐêՈ Րỉ một tiếng.
- Con bà nó, chỉ vận động đơn thuần như cái pít tông thì làm cái rắm gì, quá buồn tẻ, quá vô vị, tao muốn xem đoạn kích thích hơn.
Thường Nhạc khó chịu lắc đầu.
- Ha ha, nếu đại ca muốn xem phần thú vị hơn, chúng tôi sẽ thú vị hơn.
Cao Tiếu lộ ra nụ cười như của một tên trộm, phối hợp hưởng ứng với hắn.
- Lão Hán đẩy xe, Quan Âm tọa trên đài sen, thắp đèn trước Phật.
Một màn biểu diễn kích thích được nói ra, mà sáu gã mặc đồ đen kia hoàn toàn ngây ngốc nhìn.
- Con mẹ nó. Chúng mày còn không làm đi, để bố còn quay phim.
Cao Tiếu bất chấp tất cả cầm máy quay phim trong tay, vô cùng khó chịu mà gào lên.
Thân thể sáu gã đàn ông đồng thời cứng đờ, bọn họ sợ hãi nhìn nhau rồi nhìn xuống Lý Lăng Tiêu phía dưới, sợ rằng mình làm còn quá ít.
Cao Tiếu chưa quay được hai cuộn phim, vô cùng buồn bực đặt máy quay phim xuống.
- Ha ha, đại ca, anh cảm thấy khó chịu ở chỗ nào?
Một tên mồ hôi đầy người sợ hãi hỏi đạo diễn Cao.
Cao Tiếu buồn bực chỉ vào mấy gã đang làm kia, rầu rĩ không vui nói:
- Mày nhìn chúng mày như một lũ ૮ɦếƭ cha ૮ɦếƭ mẹ vậy, thật sự là rất vô vị.
- Con mẹ nó, đại ca mất hứng rồi. Cao Tiếu tao sao có thể có hứng được.
Cao Tiếu trực tiếp xông tới trước mặt sáu gã đàn ông kia, đạp cho một tên trong số chúng một cái:
- Cười cho tao xem một cái.
Thế là tên cầm đầu tươi cười hô lớn:
- Cà!
- Cà!
Mấy tên trước mặt này vừa làm vừa gào “Cà!” khiến mấy người xem trò vui bên cạnh nghe thấy, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.
- A…
Lý Lăng Tiêu hai mắt đỏ ngầu, rống lên như phát cuồng, nhưng sau đó một thứ νũ кнí khác chặn miệng gã lại.
- Đúng, cứ như vậy một trước một sau, kiên trì, phát huy tinh thần Olympic bất khuất!
Cao Tiếu hưng phấn kêu lên.
- Trời ah.
Thường Nhạc che kín hai mắt, vẻ mặt như ngày tận thế:
- Thế này thật sự quá tàn nhẫn! Lương tâm tao thật sự không cách nào tiếp tục ở lại trong này, phải đi ra ngoài hít thở không khí.
Hắn nói vào tai Cao Tiếu:
- Đồ đệ ngoan, tất cả đều dạy cho anh rồi, cố gắng quay phim cho đẹp.
Cao Tiếu thiếu chút nữa rơi nước mắt:
- Sư phụ, đồ đệ không có ham mê này, sao lại gọi tôi quay mấy thứ này chứ? Đoán chừng sau này tôi không cứng nổi nữa!
Thường nhạc nửa như uy Hi*p nửa như an ủi vỗ vai hắn:
- Vi sư nhìn rõ khuyết điểm của anh, cho nên đặc biệt cho mày nhìn một thứ đồ bất thường này, có lẽ sau khi nhìn xong, anh sẽ có một loại cảm ngộ mới về nhân sinh. Ít lời thôi, mau làm đi!
Lý Lăng Tiêu vô lực giãy dụa, toàn thân co quắp, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt dường như sắp phun ra máu.
Gã là đại ca nắm giữ toàn bộ tổ chức Ngân Câu chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, là một trong những công tử bảnh bao của học viện Kiêu Tử - PB6, không chuyện ác nào không làm, còn biến thái ngược đãi em họ đến ૮ɦếƭ, cuối cùng gặp phải quả báo. Gã giống như một đứa trẻ vô dụng gào khóc.
Gã dồn lực vào cổ họng mình, ý đồ muốn nhổ vật kia ra, vừa khóc vừa gào tên ông nội.
- Ông nội ơi, cứu cháu, ông nội ơi, cứu cháu, ông nội ơi, ông nội ơi!
- Ông nội mày sẽ cứu mày, nhưng không phải bây giờ. Amen.
Thường Nhạc làm dấu chữ thập trước иgự¢, sau đó cười nhạt một tiếng đi đến khán đài phía xa, nhàn nhã hút một điếu thuốc, lỗ tai thì dường như đang lắng nghe cái gì đó.
Nửa giờ sau đó tuyệt đối là quãng thời gian khó quên nhất trong đời Lý Lăng Tiêu.
Trong thời gian ấy gã như bị tra tấn nơi địa ngục, toàn bộ tôn nghiêm mà gã mất hơn mười năm xây dựng, toàn bộ tính cách lãnh khốc và thủ đoạn hung tàn đều bị vùi dập.
Đám người ma quỷ đó sử dụng thủ đoạn bịm bợp vượt xa sức tưởng tượng của Lý Lăng Tiêu, so với sự trừng phạt mình từng dùng trong quá khứ quả thật chỉ là con nít học đòi làm trò người lớn.
Càng nguy hiểm hơn là, tất cả đều bị máy quay phim ghi lại một cách trung thực, đoạn phim này sẽ là nỗi sỉ nhục cả đời của gã!
Lý Lăng Tiêu cảm giác thân thể của mình giống như một con 乃úp bê rách nát, linh hồn trải qua quá trình tu luyện càng trở nên độc ác tàn nhẫn, gã sẽ không bỏ qua cho lũ tạp chủng này, gã tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn chúng. Điều kiện tiên quyết là hôm nay gã có thể sống sót mà ra ngoài đã.
Ở trong bóng tối, hai bóng đen đang ẩn nấp, ánh mắt phát ra luồng hào quang sáng chói.
Một bóng đen cất tiếng khàn khàn hỏi:
- Tướng quân Watanabe, chúng ta có cần ra tay không?
- Baka (ngu ngốc)!
Thanh âm của Watanabe lạnh lùng như cú đêm:
- Địch đông ta ít, tạm thời hãy yên lặng theo dõi tình hình, chờ viện binh của chúng ta đến rồi tính tiếp!
Dứt lời, trong mắt Watanabe lộ ra một tia dâm đãng:
- Huống chi nơi này có trò vui như vậy, người Trung Quốc đều nói quân tử phải giúp người làm việc tốt, chúng ta cứ xem kịch vui trước đi.
Một bóng đen khác cũng cười một cách hạ lưu:
- Ha ha, đúng vậy, không ngờ hiện trường trực tiếp của người Trung Quốc còn kích thích hơn so với phim AV của đại đế quốc Nhật Bản chúng ta, quả thật rất đáng xem!
Hai người cười vô cùng mờ ám, lẳng lặng xem kịch hay.
Nếu Lý Lăng Tiêu biết cái gọi là viện binh đang nhàn nhã xem gã chịu nhục, không biết có tức đến hộc máu mà ૮ɦếƭ không.
Ngoài học viện Kiêu Tử, Hoàng Dật Nhiên đang đắc ý cười. Gã vốn chỉ tính toán có 24 ninja tới, về sau không biết vì sao Sơn Khẩu Đồ lại mở lòng từ bi, lại cho hắn mang theo 48 ninja. Nghĩ tới việc Sơn Khẩu Đồ cho rằng nhiệm vụ lần này nếu thất bại, địa vị của gã trong gia tộc sẽ bị giảm sút, vì vậy đã tăng nhân lực lên gấp đôi để đề phong bất trắc.
Gã đưa một tấm ảnh của Lâm Quai Quai cho một ninja thượng đẳng, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Tướng quân Yamamoto, phó thác cho ngài, nhất định phải bắt được cô gái này. Nếu tối nay không có tin tức của tôi, nhất định phải mang cô gái này về Tokyo, giao cho Sơn Khẩu Đồ xử lý,anh ta biết nên làm như thế nào.
Là một ninja thượng đẳng có địa vị cao, Kazuo Yamamoto vốn dĩ rất khinh thường Hoàng Dật Nhiên, tuy nhiên lần này Sơn Bản Quân đã hạ lệnh, căn cứ vào cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo, gã phải nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Dật Nhiên, kết quả gã nhìn kỹ tấm ảnh, sau đó thận trọng gật đầu.
Để lại bốn tên ninja hỗ trợ Kazuo Yamamoto, Hoàng Dật Nhiên mang theo những tên ninja khác khí thế dũng mãnh tiến về phía trường đua chó.
Lâm Quai Quai một mình ở trong sân trường bồi hồi nhớ lại, bây giờ đã tan học, từ ngày mai sẽ bắt đầu nghỉ quốc khánh, những người nên đi đều đã đi cả. Lâm Quai Quai sở dĩ vẫn còn ở lại trường là vì cô đang đợi người nào đó, hơn nữa người nào đó đã đồng ý ngày mai cùng cô đi gặp cha mẹ.
Đôi mắt đẹp đầy chờ mong nhưng cũng không thấy bóng dáng Thường Nhạc, điện thoại cũng không kêu, Lâm Quai Quai chu môi một cách đáng yêu.
Cô gái ngoan này không ý thức được nguy hiểm đang từng bước bao phủ cô.
Kazuo Yamamoto mang theo bốn ninja dễ dàng dùng thuật ẩn thân trà trộn vào học viện Kiêu Tử.
Không thể không thừa nhận luận về bản lĩnh điều tra ám sát, ninja cũng được coi là có năng lực, bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra Lâm Quai Quai, chậm rãi tới gần cô.
Đối với Lâm Quai Quai cô gái yếu ớt tay không tấc sắt này, Kazuo Yamamoto có chút khinh thường bản thân phải tự ra tay, nói với một tên ninja khác:
- Xông lên!
Trong mắt ninja hiện lên một tia âm tàn, động tác nhanh như thỏ, phi nhanh tới gần Lâm Quai Quai.
Đúng lúc này, một luồng gió lớn lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt hắn. Sau đó một tia sáng nhàn nhạt lóe lên, tên ninja kia còn chưa có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp thốt ra, đã bị ghim ngay trên một cây đại thụ trên đường mòn trong vườn trường.
Đúng vậy, một mũi tên màu vàng, vô cùng chuẩn xác xuyên qua cổ họng gã, ghim gã trên thân cây!