Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 52

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Tháo Gỡ Hiểu Lầm.
"Lệ, anh làm sao vậy?" Trong lòng Ám Dạ Tuyệt căng thẳng, thả Nguyệt Tiêm Ảnh xuống để cho cô tựa vào trên cây. Lấy quần áo trượt tuyết thật dày choàng lên trên thân thể cô, phủ kín mỗi một góc mới yên tâm.
Hắn tiến lên đỡ Ám Dạ Lệ ngồi xuống, "Sao miệng vết thương của anh lại biến thành như vậy?" Xé một miếng vải ở trên người xuống, quấn chặt một vòng trên vết thương của hắn ta, cố ý dùng sức kéo căng.
Đau đến Ám Dạ Lệ hít vào một hơi lạnh, "Cậu lại bỏ đá xuống giếng!"
"Ai bảo anh thể hiện, rõ ràng là bị thương không nhẹ còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì, giả bộ yên lặng cái gì!" Ám Dạ Tuyệt giơ tay tới gần hắn ta, Ám Dạ Lệ cho rằng hắn muốn đột kích, giống như phản xạ có điều kiện nhanh chóng gạt tay hắn ra.
Ám Dạ Tuyệt cười nhạt một tiếng, tđáy mắt tối tăm một mảnh trong trẻo, "Hừ! Anh vẫn sợ tôi sao." Hắn đưa tay phủi tuyết đọng trên người hắn ta.
Ám Dạ Lệ không bình tĩnh tự nhiên như hắn, đến đường cùng như thế này còn có thể chuyện trò vui vẻ, hai hàng lông mày nhíu chặt, một cỗ ưu tư dần dần tràn ngập tới, "Làm sao bây giờ? Căn bản là chúng ta không ra khỏi được rừng cây này!"
"Chờ!" Ám Dạ Tuyệt như có như không than một tiếng, vừa mở miệng cũng đồng thời bị gió lạnh thổi tan, "Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ người đến cứu chúng ta thôi."
"Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Lệ cho rằng hắn lạnh nhạt tự nhiên là bởi vì có cách, kết quả hắn không có cách nào mà còn bình tĩnh như vậy. Hắn ta chỉ có thể cười nhạt, "Thật không ngờ chúng ta sẽ cùng ૮ɦếƭ ở đây?"
Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, "Anh khong cần nghĩ tiêu cực như thế, chúng ta nhất định có thể tìm được sự sống!" Giữa đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, khuôn mặt sáng lạng , chỉ là bên trong che giấu lạnh lẽo vắng vẻ. . . . .
"Ừm. . . . . ." Một tiếng ՐêՈ Րỉ mỏng manh bay tới.
"Tuyết nhi!" Ám Dạ Tuyệt ôm cô vào trong lòng, "Tuyết nhi, em sao rồi?"
Lông mi thon dài ướƭ áƭ hơi run rẩy một chút, cô chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía, "Chúng ta còn đang ở giữa đất tuyết sao?" Giọng nói yếu ớt, run rẩy, lượn lờ tung bay theo hơi lạnh.
"Ừm!" Ám Dạ Tuyệt gật gật đầu, đôi mắt tối đen như mực lóe lên ánh sáng, "Yên tâm! Anh nhất định sẽ dẫn em ra ngoài !"
Cô nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, "Em tin tưởng anh. . . . . ."
Đột nhiên, tiếng ù ù càng ngày càng vang, phá vỡ vắng vẻ nơi đất tuyết.
"Là tiếng gì vậy? Là tuyết lở sao?" Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh bắt đầu khẩn trương, bỗng dưng muốn đứng lên, nhưng thân thể liền ngã vào trong lòng Ám Dạ Tuyệt giống như bông vải mềm.
Ánh mát sắc bén của Ám Dạ Lệ quét một vòng bốn phía, mặt nạ bạc lóe lên ánh sáng rực rỡ, "Không phải tuyết lỡ, là máy bay trực thăng!"
"Thật tốt quá!" Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt chứa nước mắt trong veo lóe ra ý cười, "Chúng ta đều không có chuyện gì, chúng ta có thể đi ra ngoài. . . . . ."
Nhưng mây đen trong đáy mắt Ám Dạ Tuyệt vẫn không tiêu tan.
Bọn họ nhìn máy trực thăng trong không trung quay về, lập tức phất tay, "Chúng tôi ở đây! Mau tới đây!"
Tiếng hét to rõ nhanh chóng bị gió tuyết cắn nuốt, bởi vì rừng cây cổ thụ cao trăm mét cao, máy bay trực thăng không cách nào tiếp sát mặt đất, cành cây xuyên thấu chi chít, căn bản là không nhìn thấy phía dưới.
Trơ mắt nhìn máy bay trực thăng dần dần bay xa, Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không buông tha, lớn tiếng kêu to: "Này! Không được bay đi a! Ở đây có người. . . . . ."
"Vô ích ." Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt cực kỳ nhạt nhẽo, "Ở trên máy bay không nhìn tới chúng ta."
Vừa có ánh sáng hi vọng liền đẩy cô ngã vào khe núi sâu tối. Nguyệt Tiêm Ảnh giống như quả bóng cao xu bị xì hơi, trên mặt viết chữ tuyệt vọng, lập tức thay thế bởi hờ hửng. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô ૮ɦếƭ, lại đối mặt, cô bình tĩnh hơn.
Ánh mắt trong suốt nhìn hướng Ám Dạ Tuyệt, "Có chút chuyện em đã chôn giấu trong lòng rất lâu, em không biết bây giờ không hỏi thì sau này còn có cơ hội hỏi không?"
Ám Dạ Tuyệt ôm cô vào trong lòng, gắt gao kề sát bên nhau , "Hỏi đi, chỉ cần là em muốn biết anh đều nói cho em biết."
"Ông nội và ba ba là anh Gi*t sao? Là anh muốn đoạt bang \'Mộ Diễm\' của ông nội mới làm như vậy sao?" Câu hỏi này vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh, giống như một cây đao vẫn để ngang chỗ đó, luôn xoắn xuýt lòng của cô, nhưng cô sợ một khi rút nó ra thì cô và hắn ngay cả trong ảo tưởng cũng không có.
Ám Dạ Tuyệt nghe câu hỏi đó, mày hơi hơi nhíu lại, "Chẳng lẽ em vẫn luôn cho là anh làm sao?" Lập tức, một tiếng cười khổ vang lên, tiếng cười mang theo chút thê lương, "Thì ra em luôn nghĩ anh như vậy? Anh đây sẽ nói cho em biết sự thật! Thật ra toàn bộ đều là do ba em tạo ra, lúc ông ấy cưới mẹ của em thì đã có ý đồ không tốt, đã bỏ độc mạn tính vào trà của ông ngoại của em trong thời gian dài."
"Chuyện này sao có thể? Không thể nào?" Nguyệt Tiêm Ảnh khó mà tin được ba ba mình luôn yêu thương kính trọng có thể tổn thương ông của cô. Cô lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
"Tuyệt nói toàn bộ đều là sự thật." Giọng nói trầm thấp từ tính của Ám Dạ Lệ truyền đến, "Sau khi ba em Gi*t Mộ bang chủ, vì để cho tình nhân sát thủ Mạc Lỵ của ông trở thành phu nhân chính thức, quyết định Gi*t mẹ em. May mắn trong lúc ông động tay vào thắng xe, bị anh và Tuyệt phát hiện, bọn anh liền tương kế tựu kế, đổi xe của ông và bác Mộ, cho nên lật xe rơi vách núi đen chỉ có một mình ba em."
Sự thật này giống như đất bằng nổi sóng, Nguyệt Tiêm Ảnh hoang mang lo sợ, thì ra sống chung nhiều năm như vậy dì Mạc vẫn luôn nói dối cô, làm cho cô sống trong lo lắng oán hận cùng đau đớn tuyệt vọng.
"Sao em có thể hiểu lầm anh như vậy? Là ai nói cho em biết anh làm hại Mộ bang chủ?" Ám Dạ Tuyệt cảm thấy trong này của điểm khả nghi.
"Là dì Mạc nói cho em biết , là bà ấy nuôi dưỡng em, dạy võ và roi cho em. . . . . ."
Con ngươi đen của Ám Dạ Tuyệt bỗng căng thẳng, trong mắt bắn ra một đường sắc bén, "Nếu anh đoán không sai, dì Mạc trong miệng em chính là tình nhân của ba em, nữ sát thủ Mạc Lỵ, năm đó chính là do bà ta sắp xếp, dựng lên một mãn nổ xe tạo ra cái ૮ɦếƭ giả của em."
"Tuyệt! Người phụ nữ kia chính là hung thủ Gi*t cha mẹ chúng ta!" Ám Dạ Lệ vừa nghe đến cái tên này, đôi mắt đen bóng liền dấy lên ngọn lửa khát máu, "Chẳng trách anh phái người điều tra đều không có kết quả, thì ra bà ta giấu họ tên, cố gắng ẩn núp trong bóng tối."
Thì ra đây là sự thật ẩn giấu hai mươi năm. . . . . .
Khúc ắc một đời trước, vì sao bọn họ phải gánh vác?
"Thật xin lỗi. . . . . . Em. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh không biết làm sao để nói lời xin lỗi của cô.
Ám Dạ Tuyệt che miệng cô, "Giữa chúng ta không có ba chữ ‘thật xin lỗi’ kia, cũng không cần ba chữ kia. Chúng ta chỉ là gặp không đúng thời gian, nhưng găp đúng người. . . . . . Đã định trước phải trải qua sóng gió. . . . . ."
Máu Nhuộm Rực Rỡ.
"Vậy bây giờ chúng ta gặp đúng lúc sao?" Đôi mắt trong suốt nhìn về phía hắn, Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác đôi má càng ngày càng nóng, một hơi nóng cuồn cuộn từ trong ra ngoài. Cầm lấy bàn tay lớn của hắn dán lên trên mặt, cảm giác mát lạnh rất thoải mái.
"Ừm!" Ám Dạ Tuyệt gật gật đầu, trong phút chốc đôi mắt rũ xuống xẹt qua ánh sáng bé nhỏ. Nhẹ tay khẽ vuốt khuôn mặt đỏ bừng của cô, "Em phát sốt càng ngày càng cao, ngủ một chút trước đi! Lúc mở mắt ra thì chúng ta sẽ trở về. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt gắt gao ôm cô, hận không thể truyền hết tất cả nhiệt độ trên người mình cho cô. Cầm lấy tay cô đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hà hơi, thì thào nói: "Sau khi về nước anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng, mỗi một góc đều có hoa tường vi, để em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới. . . . . ."
Trong lúc hắn kể rõ mong muốn đẹp đẽ, mí mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng nặng nề, Ⱡồ₦g иgự¢ làm cho cô có cảm giác yên tâm, dần dần khép mắt lại tiến vào giấc ngủ ngọt ngào.
Cho dù Ám Dạ Lệ ngồi bên cạnh bọn họ, nhưng cảm giác bọn họ đang hòa vào một bức tranh, mà hắn ta, có vẻ hoàn toàn xạ lạ. Cuối cùng hắn ta đã hiểu rõ, từ trước đến nay trong mắt Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ có một mình Ám Dạ Tuyệt, vừa rồi ánh mắt của cô vẫn luôn dừng trên người hắn, căn bản là không nhìn kỹ đến Ám Dạ Lệ bên cạnh, cho dù là một giây ngắn ngủn cũng không có. Ngây ngốc chờ đợi, kết quả cũng không đổi được một cái quay đầu lại nhìn.
Có bao nhiêu thảm thương, có bao nhiêu ảm đạm. . . . .
Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra một sự thật——
Thì ra, hắn ta chưa từng đi vào lòng của cô.
Giấu đi mất mác và cô độc trong đáy mắt, thông suốt hỏi: "Tuyệt, bây giờ chúng ta làm gì?"
Ám Dạ Tuyệt quay đầu, nhìn về phía hắn ta, "Vết sẹo trên mặt anh rõ ràng có thể xóa bỏ lớp ngoài, vì sao anh không đồng ý giải phẫu, thật sự hận em như thế sao?" Giữ lại vết sẹo này để ghi nhớ mối thù với hắn. Bạn đang đọc truyện tại: WWW.KenhTruyen24h.Com (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
Ám Dạ Lệ nhướng mày, "Cậu điều tra tôi?"
"Như nhau. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói: "Anh, đã qua nhiều năm như vậy, sao anh vẫn không thể tha thứ cho em, vẫn còn không muốn giải thoát chính mình? Trận hỏa hoạn kia có thể thiêu cháy huyết thống và tình cảm anh em chúng ta sao?"
"Rõ ràng là chúng ta có thể dễ dàng thoát ra, vì sao cậu phải đẩy tôi? Là sợ tôi trở thành mối uy Hi*p của cậu và tiểu Tuyết cho nên muốn hủy mặt cảu tôi?"
Ám Dạ Tuyệt cười nhạt một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú thoải mái, "Cuối cùng anh cũng nói cách nghĩ thật của lòng mình, Tuyết nhi vẫn đều là của em, em không cần giở trò đen tối gì đó." Trong đầu xẹt qua từng hình ảnh lúc ấy, ngọn lửa lớn cháy hừng hực, ngọn lửa nhảy ra, nhiệt độ nóng rực hất vào mặt.
Hắn thì thào kể rõ: "Trận lửa này là do bác trai Mộ gây ra, có thể là ông ấy sợ hai chúng ta sẽ kế thừa bang \'Mộ Diễm’, mà không phải ông ấy. Em đẩy anh ra là bởi vì lúc ấy đèn thủy tinh treo trên trần nhà rơi xuống, cho nên em đẩy anh ra, nhưng thật không ngờ anh lại ᴆụng vào bức màn vải đang bốc cháy. . . . . ."
Cảnh tượng đó, hắn cũng không dám nhớ lại.
Tiếng ù ù của máy bay truyền đến, chôn vùi tiếng nói còn sót lại của hắn. Hai người bọn họ chỉ có thể ngồi giữa đất tuyết, trơ mắt nhìn mày bay trực thăng xẹt qua đỉnh đầu họ ——
Thì ra đây mới là toàn bộ sự thật.
Hắn ta lại vì chuyện này mà hận em trai mình nhiều năm như vậy, một lòng đi vào đen tối, bị lạc mất bản thân. . . . . Chính là vì một nguyên nhân buồn cười như vậy.
Ám Dạ Lệ kiêu căng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình sai, quay đầu rầu rĩ hỏi: "Bây giờ chúng ta làm sao để ra ngoài?"
Ám Dạ Tuyệt buông Nguyệt Tiêm Ảnh ở trong lòng ra, đứng lên, đi đến bên cạnh Ám Dạ Lệ . Không trực tiếp trả lời hắn ta mà nói sang chuyện khác, "Chúng ta vẫn là anh em tốt sao?" Bàn tay của hắn vươn đến trước mặt Ám Dạ Lệ.
Tay phải của Ám Dạ Lệ bị thương, dùng tay trái gạt đi bàn tay duỗi ra của hắn, "Ít già mồm với tôi, chúng ta nên mau mau nghĩ cách ra ngoài đi!"
"Anh, anh phải chăm sóc Tuyết nhi thật tốt, cò khi cô ấy có chút gian xảo, có khi có chút tùy hứng, hi vọng anh có thể thương yêu cô ấy nhiều một chút, cưng chiều cô ấy nhiều một chút. . . . . Lúc Ám Dạ Tuyệt nói lời này, đáy mắt phủ một lớp sương mù, che giấu cách nghĩ thật trong đáy mắt đen tối của hắn.
Ám Dạ Lệ buồn bực vì sao lúc này Ám Dạ Tuyết lại nhắc tới những chuyện này, cái gáy truyền đến đau đớn, ý thức dần dần mê muội, thoáng chốc liền mất hết ý thức, rơi vào trong bóng đêm, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn: "Anh nhất định phải thay em yêu thương cô ấy!"
********************************
Ám Dạ Tuyệt đứng ở giữa tuyết trắng mênh ௱ôЛƓ, gió lạnh thối bay tóc ngắn của hắn, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hàm chứa lạnh lẽo, lại còn giống như chạm khắc, đường nét sâu sắc, đường cong thân thể cường tráng. Đôi mắt đen thâm thúy dần dần lắng đọng lại, rũ xuống. . . . . .
Lấy con dao từ trong túi ra, không có nghĩ nhiều, nhanh chóng xẹt qua cổ tay, máu liền vẩy ra, từng giọt máu,giống như hạt châu san hô, rơi xuống trên tuyết, như đóa hoa tuyết đỏ, màu sắc tươi đẹp đỏ bừng làm cho người ta cảm thấy rất đẹp mắt!
Máu cuồn cuồn chảy ra dọc theo miệng vết thương. Hắn chê máu chảy theo dòng còn chưa đủ nhanh, rạch thêm vài lỗ hổng. Lưỡi dao xẹt qua cổ tay hắn, Ám Dạ Tuyệt không nháy mắt một cái, dường như không phải cắt cổ tay của hắn, trên mặt không có một chút biểu cảm.
Dao găm rơi xuống từ trong tay hắn ——
Hắn chậm rãi đến gần Nguyệt Tiêm Ảnh, ngồi xuống ôm cô vào trong lòng, đầu tựa sát vào người cô, hít sâu một hơi, lưu luyến mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
"Tuyết nhi, em phải nhớ kỹ, anh rất yêu em. . . . . . Chưa từng ngừng yêu em. . . . . . Không thể ở cùng với em không phải vì anh không yêu em. . . . . . Mà vì anh muốn em sống thật tốt. . . . . ."
Cánh môi của Ám Dạ Tuyệt càng ngày càng trắng xanh, nhưng vẫn khẽ mở như cũ, bật ra giọng nói run nhè nhẹ, cho dù giọng nói càng ngày càng thấp. . . . . . Đôi mắt hắn dần dần khép lại, cho dù còn một hơi thở cuối cùng , hắn cũng phải ngừng ở trên thân thể cô, ôm cô khắc sâu vào trong lòng.
"Em phải nhớ kỹ lời anh nói, anh sẽ ở cầu Nại Hạ chờ em, kiếp sau anh phải cưới em làm vợ!"
Máu loãng chảy ra giống như dòng thác lũ, cuồn cuộn mà ra, vô tận không ngừng. . . . . .
Máu đỏ cùng với mạng sống của hắn đang dần dần chảy theo dòng, bay lượn rực rỡ giữa trời đầy tuyết, giống như lễ tế tình yêu nồng đậm sống ૮ɦếƭ .
Máu nhuộm rực rỡ. . . . .
Trời đất trống rỗng. . . . . .
Thời gian tí tách lẳng lặng trôi qua, giống như thả nhẹ bước chân đi chậm lại. . . . . .
Máu nóng cuồn cuộn từ cổ tay hắn uốn lượn chảy xuống theo dòng, nhuộm đỏ tuyết trắng. Từng chút từng chút lan tỏa ra, thật giống như đóa hoa tường vi nở rộ trong tuyết, màu sắc rực rỡ làm cho người ta chói mắt. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc