Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 42

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Hai Cô Gái Tranh Cãi.
"Tiểu Tuyết, sao con lại gọi mẹ là \'dì’, ngay cả mẹ cũng không nhận ra sao?" Lông mày của người phụ nữ xinh đẹp hơi căng chặt, đi tới nắm tay Dạ Tường Vi, "Tiểu Tuyết, sao lâu như vây mà con không đến thăm mẹ, có phải là có Ám Dạ Tuyệt rồi không cần mẹ nửa. Ài —— con gái lớn rồi không giữ lại được nửa, còn chưa gả cho Ám Dạ Tuyệt lòng của con đã bắt đầu hướng về cậu ta rồi."
Dạ Tường Vi xấu hổ cười cười, "Dì à, dì nhận lầm rồi, con thật sự không phải Tiểu Tuyết gì."
"Tiểu Tuyết, con còn nói đùa như vậy mẹ sẽ nổi giận a...!" Gương mặt yếu ớt bắt đầu nghiêm túc, giả bộ dáng vẻ nổi giận.
"Mộ phu nhân, sao người lại tới chỗ này?" Một người hầu nhanh chóng chạy tới, "Mộ phu nhân, thời tiết hôm nay nóng như thế sao người lại tới đây, chúng ta về chỗ vườn hoa tường vi được không?"
Vì an toàn của Mộ phu nhân, Ám Dạ Tuyệt hạ lệnh không cho phép bà ra khỏi vườn hoa tường vi, nếu như bị Tuyệt thiếu biết thì cô ta sẽ bị đuổi ngay.
"Nếu tôi không đi tìm tiểu Tuyết thì đoán chừng đời này con bé sẽ quên người mẹ này,cô xem, bây giờ con bé không nhận ra tôi rồi."
Nữ giúp việc nháy mắt ra hiệu với Dạ Tường Vi, suy nghĩ trong đầu một chút. Dường như Dạ Tường Vi đã hiểu rõ, vì sao vị Mộ phu nhân này lại xem cô là con gái rồi.
Dạ Tường Vi cười dịu dàng, tiến lên cầm tay bà, "Mẹ, vừa nảy là tiểu Tuyết nói đùa với mẹ a, làm sao con có thể không nhớ rõ mẹ chứ? Lâu như vậy không nhìn thấy mẹ, con rất nhớ mẹ a...!" Dạ Tường Vi rúc vào bên người Mộ phu nhân làm nũng, cô khẽ hé mở miệng liền tự nhiên mà thốt ra những lời này. Nói xong, trong mắt chứa đầy sương mù, cô không biết vì sao trong lòng mình có một cổ chua xót bốc thẳng lên.
Có lẽ, cô cũng mong muốn có được sự ấm áp của mẹ.
"Đúng là tiểu Tuyết mà mẹ yêu thương nhất." Mộ phu nhân thuận tay vén sợi tóc đang bay phía trước của cô ra sau tai.
Dạ Tường Vi kéo tay bà đi vào gian phòng cổ tích —— vườn hoa tường vi kia. Nói chuyện với cô rất lâu, dần dần bà mệt rã rời khép mắt lại ngủ thi*p ở trên ghé sô pha.
"Dạ tiểu thư, hôm nay thật sự là rất cám ơn cô." Nữ giúp việc lấy ra một tấm chăn lông, đè thấp giọng nói.
"Không có gì, đưa cho tôi!" Dạ Tường Vi tiếp nhận tấm chăn lông trong tay nữ giúp việc, nhẹ nhàng phủ lên trên người Mộ phu nhân.
Sau đó, hai người mới rón ra rón rén đi ra phòng khách.
Đứng ở trước vườn hoa, nhìn phía trước là một loạt hoa tường vi nở rộ rực rỡ, nghênh đón gió mát thổi tới cùng mùi hoa nhàn nhạt lan tỏa.
"Mộ phu nhân, vì sao bà lại như vậy?"
"Mộ phu nhân là vì quá ỷ lại vào con gái, chỉ cần Mộ Trần Tuyết tiểu thư ở bên cạnh bà, phu nhân liền không phát bệnh. Gần đây, tiểu thư đã lâu chưa có tới thăm phu nhân, cho nên phu nhân mới ra ngoài tìm tiểu thư, ngộ nhỡ tìm không thấy bà sẽ nóng nảy bệnh phát, thì tôi sẽ thê thảm. . . . . . Nói như thế nào thì hôm nay cũng cám ơn cô."
Hai người vừa đi vừa nói.
******************
Thichtruyen.com
Trời chiều nghiêng về phía tây.
Nửa bầu trời tô vẽ ánh sáng đỏ rực, màu đỏ nông nông sâu sâu chiếu xuống mặt đất rõ ràng, để cho mảnh đất to lớn này càng có vẻ khí thế to lớn hơn.
Vô tình đều đã đi lâu như vậy, không biết Ám Dạ Tuyệt có cho rằng cô lén trốn đi, bây giờ giương cờ gõ trống đi tìm cô khắp nơi hay không?
Vừa nghĩ đến đây, Dạ Tường Vi bước nhanh hơn, nhanh chóng bước đi về hướng phòng chính.
"Ầm ——" tại chỗ rẽ, Dạ Tường Vi va chạm vào một cô gái đột nhiên xông ra, cô lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững.
Bởi vì Lãnh Mỹ Nhan chạy với tốc độ cực nhanh, đột nhiên bị va chạm nên đã khiến thân thể cô ta ngửa ra sau, liền đặt ௱ôЛƓ ngã nhào trên đất, "A. . . . . ." Ăn đau thét chói tai một tiếng.
"Cô có đau lắm không?" Dạ Tường Vi quan tâm cô ta có phải ngã đau hay không, tiến lên vươn tay muốn đỡ cô ta dậy, ai ngờ bị Lãnh Mỹ Nhan gạt tay ra.
Lãnh Mỹ Nhan khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc với Nguyệt Tiêm Ảnh làm cho tâm trạng vốn rối nùi của cô ta trở nên càng rối hơn.
"Cô là người hầu chỗ nào, mắt để ở chỗ nào mà đi đường không nhìn hả?" Tiếng nói căm giận chói tai hướng về Dạ Tường Vi hét lớn.
Dạ Tường Vi nghe giọng nói không thân thiện của cô ta như vậy, cô cũng không cần tiếp tục khuôn mặt tươi cười đón chào, trả lời lại một cách mỉa mai, "Đầu tiên tôi không phải người hầu cô kêu tới kêu đi. Tiếp theo, mắt của tôi để ở chỗ nào, mắt cô bị mù sao mà không tự mình nhìn. Cuối cùng, ai nói đi đường phải nhìn, chẳng lẽ trên mặt đất có vàng để nhặt sao? Trái lại là cô, đi nhanh như vậy là vội đi đầu thai sao? Đụng vào người ta mà không xin lỗi, tôi cũng là người lớn rộng lượng không so đo với cô còn chưa tính. Cô còn ở đây chửi rủa như người đàn bà chanh chua, có xấu hổ hay không a?"
"Cô. . . . . ." Lãnh Mỹ Nhan luôn là Mộ đại tiểu thư chỉ tay năm ngón, chưa từng chịu nhục mạ như vậy, tức giận không để ý đến ௱ôЛƓ đau đớn, phút chốc đứng lên, giương tay lên vung xuống theo hướng đôi má của Dạ Tường Vi ——
Kết quả bị cô bắt ngược lại, "Đã gặp qua nhiều người xấu, nhưng chưa gặp người nào xấu xa như cô, ở trong số đó cô được xem là cực phẩm rồi." Dạ Tường Vi châm chọc cô ta, buông lỏng tay ra, "Mỗi người đều là được cha mẹ nuôi dưỡng, cũng không phải nơi trút giận của cô, cô muốn đánh thì có thể cho cô đánh!"
Cùng loại người không có tố chất này cũng không cái gì tốt để nói, Dạ Tường Vi nghiêng liếc cô ta một cái, đi qua bên người cô ta. Phía trước thóang hiện bóng dáng giống như là Ám Dạ Tuyệt đang đi về phía cô.
"Hừ!" Lãnh Mỹ Nhan hôm nay nhận được đủ đả kích lớn, mỗi lần thân phận thật sự của mình bị công bố, cô ta thật giống như ngồi trên máy bay rơi, lập tức từ trên thiên đàng rơi xống địa ngục. Bây giờ còn phải chịu đựng người phụ nữ này bắt nạt làm cho lửa giận trong lòng cô ta càng cháy rực mạnh hơn nửa.
Thừa dịp Dạ Tường Vi đi đường tắt, lúc đi lên một cây cầu nhỏ cô ta liền xông tới, đưa tay đẩy cô xuống sông.
Đột nhiên có sức đẩy tới, Dạ Tường Vi còn chưa kịp phản ứng cô đã bị Lãnh Mỹ Nhan đẩy xuống nước.
"Phù phù ——" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Dạ Tường Vi bối rối không thôi, hai tay ra sức vùng vẫy , "Cứu, cứu cứu tôi ——"
"Ha ha, cứu cô? Làm sao có thể?" Hai tay Lãnh Mỹ Nhan ôm иgự¢, hưng phấn nhìn cô vùng vẫy ở trong nước , "Đây là kết quả chọc giận tôi! Đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhớ rõ kiếp sau không nên gặp phải tôi!"
"Người phụ nữ thối tha!" Giọng nói nổi giận của Ám Dạ Tuyệt vang lên, giương tay liền cho cô ta một bạt tay. Ám Dạ Tuyệt vẫn có nguyên tắc không đánh phụ nữ, nhưng khi hắn tận mắt nhìn người phụ nữ mình yêu bị đẩy xuống nước, sao hắn có thể nhịn xuống phẫn nộ không đánh cô ta.
Lập tức, "Phù phù ——" một tiếng, Ám Dạ Tuyệt cũng không ϲởí áօ khoác âu phục ra, trực tiếp nhảy xuống sông.
Đi theo phía sau Ám Dạ Tuyệt là Hạ Khiêm Dật và Lăng Phong Ngãi cũng chạy tới, Lăng Phong Ngãi hô to: "Tuyệt thiếu, miệng vết thương của anh không thể ᴆụng nước!"
Anh Có Biết, Anh Làm Như Vậy Sẽ Làm Cho Tôi Thích Anh Hay Không?
Mặt Hạ Khiêm Dật u ám, từ từ nói: "Anh ấy đã ᴆụng nước rồi."
Lãnh Mỹ Nhan bị đánh đến đầu nghiêng qua, trên mặt vẫn còn truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức, khóe miệng bật ra máu tươi đỏ sẫm. Đây là lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt nổi giận dữ như vậy, cũng là lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt ra tay đánh cô ta. Đây đều là vì người phụ nữ kia! Trong mắt cô ta bắn ra tia sắc bén.
Ám Dạ Tuyệt vừa rơi xuống nước, liền ra sức bơi qua chỗ Dạ Tường Vi. Không biết là do quần áo trói buộc, hay là không đủ thể lực, hắn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Bởi vì sợ hãi mà hai tay và hai chân của Dạ Tường Vi vung đá lung tung ở trong nước. Kết quả là lúc Ám Dạ Tuyệt đến gần cô, bỗng dưng ăn một cước của cô.
"Anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ, . . . . . ." Ám Dạ Tuyệt an ủi cô lại tới gần cô, một tay vòng ôm eo nhỏ nhắn của cô, còn cánh tay kia gạt nước bơi vào bờ.
"Lên đây, lên đây!"
Lăng Phong Ngãi và Hạ Khiêm Dật chạy xuống bên bờ, bước vào trong nước.
Đang lúc Hạ Khiêm Dật kéo Dạ Tường Vi vào bờ, dường như Ám Dạ Tuyệt hao hết hơi sức toàn thân , thân thể mất trongt tâm lại chìm vào trong nước.
"Tuyệt thiếu!"
Truy cập KenhTruyen24h.Com thường xuyên để đọc những bộ truyện hay nhất !
"Khụ! Khụ! Khụ ——" Tiếng ho sặc sụa cùng với nước trào ra từ miệng, Dạ Tường Vi tỉnh lại.
"Ám Dạ Tuyệt, Ám Dạ Tuyệt đâu?" Cô vừa tỉnh lại, trong đầu đều là hắn.
Hạ Khiêm Dật nghe được tiếng động của cô, ánh mắt nhìn từ cửa sổ chuyển qua, "Em tỉnh?" Trong giọng nói lộ ra vui sướng khó có thể che dấu , "Còn khó chịu không? Có muốn nghĩ ngơi một chút không?."
Biết rõ cô là người phụ nữ của Tuyệt thiếu, nhưng Hạ Khiêm Dật vẫn không nhịn được mà động lòng. Hắn ta luôn luôn tự xưng là sức chịu đựng của mình rất tốt, nhưng mà đối mặt với cô, sức chịu đựng của hắn ta liền tê liệt báo hư. Nhiều lần tự nói với bản thân không thể động lòng với cô nhưng vẫn từng bước một lún vào, càng lún càng sâu. . . . . .
Hắn ta chưa từng nghĩ tới muốn ૮ưỡɳɠ éρ chiếm lấy cô, bởi vì từ đầu hắn ta đã biết rõ, trong lòng cô đã sớm bị một người chiếm lấy rồi. Bây giờ, điều duy nhất mà hắn ta có thể làm là lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô, có thể nhìn cô hạnh phúc là tốt rồi.
Yêu, cũng không phải là giữ lấy.
"Ám Dạ Tuyệt đâu?" Dạ Tường Vi xốc chăn lên, "Tôi muốn đi xem anh ấy."
Trước khi mất trí nhớ, lòng của cô là hắn; sau khi mất trí nhớ, cũng thế.
Trong một hàm chứa không biết bao nhiêu hằng đẳng thức, có đại lượng biến thiên hiển nhiên, có đại lượng biến thiên nguyên nhân. Khi đại lượng biến thiên hiển nhiên thay đổi, thì đại lượng biến thiên nguyên nhân cũng thay đổi theo, nhưng từ đầu đến cuối, cái hằng đẳng thức này vẫn đứng vững. Mặc kệ giữa bọn họ đã xảy ra cái gì, thay đổi cái gì, cảm tình của bọn họ trước sau vẫn giống nhau.
Chỉ cần một bên chưa dừng lại mà tiếp tục yêu, như thế một bên kia cũng sẽ không dừng bước lại.
**************************************
Ngọn đèn yếu ớt trên đầu giường chiếu rọi lên sườn mặt trắng xanh của Ám Dạ Tuyệt, chiếu xuống vài bóng đen trên khuôn mặt đường nét anh tuấn. Lông mày của hắn nhíu chặt giống như bị buồn khổ gì đó quấy rầy, mí mắt hơi hơi rung động, xem ra hắn ngủ không được yên ổn.
Dạ Tường Vi lặng lẽ tới gần hắn, không nhịn được muốn vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của hắn, đầu ngón tay mới chạm vào trán của hắn liền hoảng sợ, "Nóng quá a, đoán chừng là 39°?"
"Trước đó đo chính là 39. 7°."
"Vậy có gì khác nhau!" Cô xoay người, hạ giọng hỏi: "Anh ấy phát sốt, vì sao không truyền dịch cho anh ấy?"
Hạ Khiêm Dật nhàn nhạt thở dài, "Miệng vết thương ᴆụng vào nước khó tránh khỏi sẽ nhiễm trùng, nhưng anh ấy không muốn truyền dịch."
"Vì sao?"
"Cái này. . . . . . Hay là em tự hỏi anh ấy lý do sẽ tốt hơn." Từ trước đến giờ, mệnh lệnh của Tuyệt thiếu không ai dám phản kháng, cũng không ai dám thắc mắc.
Cả bàn tay của Dạ Tường Vi đặt ở trên trán hắn, "Quá nón, ngộ nhỡ anh ấy tiếp tục nóng như vậy làm cháy hỏng đầu óc, biến thành kẻ ngốc vĩnh viễn cũng không thể hỏi lý do anh ấy vì sao không muốn truyền dịch rồi."
Hạ Khiêm Dật gật gật đầu, "Nói rất có lý."
"Vậy bây giờ truyền cho anh ấy một chút thuốc hạ sốt đi!" Đôi mắt sáng trong của Dạ Tường Vi chuyển động, "Chờ anh ấy hạ sốt thì rút kim ra, ném tất cả đồ xuống anh ấy sẽ không biết. Một đại soái ca như vậy, bởi vì sốt cao biến thành kẻ ngốc sẽ rất đáng tiếc a."
Hạ Khiêm Dật mỉm cười nói: "Tuyệt thiếu sẽ không yếu ớt như thế." Hắn ta xoay người đi chuẩn bị nước thuốc.
Dạ Tường Vi nhìn nước thuốc trong suốt chậm rãi chảy vào mạch máu của hắn, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu, nói với Hạ Khiêm Dật: "Bây giờ đã trễ rồi, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi!"
"Em vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi thật nhiều, nơi này có anh canh giữ là được rồi."
"Cũng bởi vì tôi vừa mới tỉnh, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có." Dạ Tường Vi cũng không muốn tiếp tục cùng hắn đưa đẩy, trực tiếp đứng lên, thôi thúc Hạ Khiêm Dật, "Nhanh đi nghỉ ngơi a! Anh liều ૮ɦếƭ quấn lấy Ám Dạ Tuyệt như vậy, có phải có ý gì với anh ấy hay không?"
Có ý với anh ấy? Chẳng lẽ Dạ Tường Vi cho rằng hắn là BL (đồng tính) sao. Không được, cái hiểu lầm này quá lớn.
Hạ Khiêm Dật vội vàng giải thích nói: "Em đừng hiểu lầm, anh chỉ là làm tròn trách nhiệm của thuộc hạ, anh thích chính là. . . . . ."
"Được được, tôi biết giới tính của anh không có vấn đề! Nhanh đi nghỉ ngơi đi!" Dạ Tường Vi đẩy hắn ra cửa, "Ầm ——" một tiếng, đóng cửa lại.
Hạ Khiêm Dật lẳng lặng đối diện với cửa phòng màu nâu đỏ, yếu ớt mở miệng: "Anh thích chính là em."
Đè nén tình cảm xuống, hắn ta chỉ dám nói với cô qua một cánh cửa ngăn cách. Nhưng mà, có thể như vậy hắn ta cũng thỏa mãn rồi.
Hắn ta liền lẳng lặng đứng im ở cửa phòng, hai chân giống như bị đóng dính ở nơi đó, không muốn rời đi. . . . . .
Dạ Tường Vi đem chậu rửa mặt cùng khăn mặt tới, thường cách một khoảng thời gian liền đổi khăn lông ướt. Thấy giữa cổ của hắn toát ra quá nhiều mồ hôi, chắc hẳn trên người cũng ra rất nhiều mồ hôi, miệng vết thương trên lưng không thể ᴆụng nước, đã bị nhiễm trùng, lạo bị mồ hôi trơn ướt, chẳng phải sẽ "nhiễm trùng" càng thêm "nhiễm trùng" sao?
Cô liền kiên nhẫn một lần lại một lần lau chùi thân thể hắn, dù sao không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không có cái gì rụt rè ngượng ngùng.
Trong lúc bận rộn cũng không nhận ra đã hơn nửa đêm.
Nước thuốc trong bình truyền dịch đã hết, cô rút kim ra giúp hắn. Lại thăm dò trán của hắn, phát hiện không nóng như lúc nảy nửa, hẳn là nước thuốc đã bắt đầu có tác dụng rồi.
"Ài ——" Dạ Tường Vi kéo căng hai mắt mệt mỏi, ngồi chồm hổm ở trên sàn, đặt hai khuỷu tay lên trên giường, chống cằm nhìn Ám Dạ Tuyệt.
Từ từ nói: "Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy chứ? Anh có thể không cần tốt với ta như vậy được không? Anh có biết, anh làm như vậy sẽ làm cho tôi thích anh hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc