Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 37

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Cứ Như Vậy Mà Chấm Dứt.
"Vậy vì sao Nguyệt Tiêm Ảnh lại cho rằng anh muốn làm hại cục cưng của cô ấy?"
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt nặng trĩu, dường như cũng thấy có chỗ gì đó cần xem xét, "Có phải có hiểu lầm gì hay không?"
"Trong một lúc, khẳng định là Nguyệt Tiêm Ảnh sẽ không cách nào tiếp nhận sự thật này, anh hãy an ủi cô ấy thật tốt." Hạ Khiêm Dật lạnh lùng nói xong, xoay người liền rời khỏi.
Không khí lạnh lẽo lơ lững trên hành lang, từng cơn từng cơm xuyên thẳng vào thân thể thể, mùa xuân cũng đã đến đây, vì sao vẫn còn lạnh như vậy chứ?
Ánh mặt trời chiếu vào, vẽ ra từng cái từng cái ô vuông ở trên mặt đất, đơn độc, vắng vẻ. . . . . . Giống như là một nhà tù gắt gao vây khốn hắn ở trong đó.
********
Phòng bệnh rơi vào vắng lặng, không khí thong thả mà chảy theo dòng .
Sau một lúc lâu, Nguyệt Tiêm Ảnh lẳng lặng mở miệng nói: "Đứa nhỏ đã không còn, anh vẫn không thể thả tôi ra sao?"
Ám Dạ Tuyệt ngồi ở bên giường, cằm cũng đã mọc một lớp râu ria, lộ ra vài phần hốc hác. Đầu cúi thấp, mấy sợi tóc che khuất nét mặt của hắn lúc này.
"Không thể!" Giọng nói trầm thấp vang lên, lời nói ngắn gọn thể hiện rõ dứt khoát của hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía hắn, "Anh còn muốn làm tôi ra sao, rốt cuộc muốn ђàภђ ђạ tôi tới khi nào mới đồng ý buông tha tôi?"
"Hành hạ? Chẳng lẽ đối với em, ở cùng với tôi chính là ђàภђ ђạ?" Đôi mắt tối tăm nhìn gần cô.
"Đúng! Đối với tôi mỗi phút mỗi giây ở cùng với anh đều là một loại ђàภђ ђạ, cũng là một loại đau đớn, đau đến mức tôi không thể hít thở bình thường. . . . . ."
Đột nhiên Ám Dạ Tuyệt đứng lên, đôi mắt sâu đen kéo căng, một ánh lửa phụt ra, "Em muốn thoát khỏi tôi, không có khả năng! Tôi muốn mỗi phút mỗi giây đều trói buộc em ở bên cạnh tôi, em vĩnh viễn đừng mong chạy khỏi!" Lời nói cay nghiệt còn sắc bén hơn mũi đao nhọn, xẹt qua иgự¢ của cô, ngoài đau nhức, ngay cả một vết tích cũng không lưu lại.
"Đứa nhỏ là anh cho tôi, bây giờ anh muốn lấy lại, tôi không nên phản đối mới đúng." Nguyệt Tiêm Ảnh lấy ra một cây súng lục màu bạc từ trên đầu giường ra ——ATZ-7310, đây là súng lục hắn cho cô, bây giờ cô đem cây súng này nhét vào tay của Ám Dạ Tuyệt, đây là thứ duy nhất của hắn mà cô có được.
"Không bao giờ thiếu nợ nhau, vĩnh viễn không lưu luyến nhau!"
Cô xốc chăn lên bước xuống giường, bước chân hư hão chậm rãi đi tới cửa.
"Không bao giờ thiếu nợ nhau, vĩnh viễn không lưu luyến nhau!" Ám Dạ Tuyệt cẩn thận tiêu hóa những lời này.
Cô muốn vĩnh viễn phân rõ quan hệ với hắn? Tuyệt đối không!
Bàn tay của Ám Dạ Tuyệt chợt lạnh, nhìn súng lục màu bạc trong tay, giơ lên, chỉa vào bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn, "Không cho phép đi! Em bước thêm một bước nửa, tôi liền. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi xoay người, trong khoảnh khắc ánh mắt của cô rơi vào họng súng, trong đôi mắt trong veo liền nổi lên hơi nước. Trái tim hung hăng bị đâm một đao, máu tươi phun trào ra đầm đìa.
Cô đi lên phía trước, chống đỡ trên họng súng của hắn, "Nếu Gi*t con của chúng ta, vì sao không Gi*t tôi, Gi*t tôi đi!" Cô áp sát từng bước, đôi mắt trong suốt lộ rõ ánh sáng thê lương.
"Gi*t em?" Giữa con ngươi tà tứ của Ám Dạ Tuyệt bắn ra tia sáng sắc bén, khinh thường nói: "Tôi sợ làm dơ tay của mình!"
Đôi mắt trong sáng của cô lập lòe dao động, lảo đảo lui về phía sau vài bước, trên mặt hiện lên tươi cười hư ảo "Nếu như vậy, để tôi quyết định đi!" Cô đoạt lấy súng lục trong tay Ám Dạ Tuyệt, nhắm ngay trái tim mình, "Nó từng giây từng phút đều vì anh mà đập, nhưng mà bây giờ, tôi không muốn để cho nó đập nửa. . . . . ."
Khóe mắt lóe ra nước mắt, tuôn ra đều là đau đớn.
"Thình thịch ——"
Gặp Lại Mà Không Biết Nhau.
Năm năm sau.
---*---*---
Tóc dài xõa xuống tới eo, giống như mực nước nghiêng đổ xuống, mềm mại rực rỡ.
"Rào-- rào--"
Từng giọt nước tinh mịn phun ra từ vòi sen, rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, uốn lượn xuống theo cái cổ gốm sứ trơn bóng, xẹt qua nơi đầy đặn cao ngất, bụng bằng phẳng, đường cong chân thon dài. . . . . .
Thật sự là một báu vật gợi cảm khiến cho đàn ông điên cuồng, Dạ Tường Vi nhìn dáng người xinh đẹp của mình trong gương, khóe miệng thoáng hiện cười lạnh.
Đây chính là νũ кнí để cô lấy mạng những kẻ háo sắc.
Thay bộ quần áo voan mỏng trong suốt, che những chỗ cần che, loại gợi cảm này có thể đạt hiệu quả tốt nhất đối với đàn ông háo sắc.
Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Màn đêm buông xuống.
Đèn rực rỡ mới lên, ánh sáng lung linh trang trí cho bầu trời đêm.
Tiếng động ầm ĩ của thành phố cũng không vì đêm tối mà yếu ớt, mà là dùng làm nơi ăn chơi trác táng sầm uất.
Thoáng hiện bóng dáng người đàn ông cao lớn đi vào câu lạc bộ "Hoàng Đình" , bình thường vào câu lạc bộ cần phải đưa thẻ hội viên ra, mà hắn cái gì cũng không cần, bởi vì câu lạc bộ này chính là do hắn quá rãnh rỗi mà cùng hợp tác với Nhậm Mục Diệu và Đinh Hạo Hiên mở ra.
Toàn thân Ám Dạ Tuyệt mặc bộ âu phuc tối màu, càng làm nổi bật hơi thở tàn bạo âm u từ trên người hắn, hắn giống như là đi tới từ bóng tối . Sợi tóc đen cứng ngắc rũ xuống ở trên trán, môi khêu gợi hơi hơi nhếch lên, đôi mắt tối tăm không nhìn ra chút cảm xúc. Trên trán của hắn có một vết sẹo khoảng 3 centimeter, làm cho khuôn mặt âm u của hắn càng bá khí hơn.
So với năm năm trước, lúc này, hơi thở phát ra từ trên người hắn càng làm người ta khi*p sợ, giống như là thiết lặp ra một ranh giới, làm cho người ta không dám tới gần hắn một bước.
Bỗng dưng, tiếng nhạc hỗn tạp thay đổi thành một chuỗi nốt nhạc êm ái.
Tiếng vỗ tay sôi nổi vang lên, một cô gái mặc áo lụa đỏ mỏng manh xuất hiện trước mặt mọi người, cô đưa lưng về phía người xem, mái tóc dài đen ngang eo, che khuất phía sau lưng trần trụi của cô, vòng eo mảnh khảnh, ௱ôЛƓ tròn vểnh lên, chân thon dài xinh đẹp, những thứ sáng chói này đã hấp dẫn tất cả ánh mắt đàn ông ở đây.
Âm nhạc vừa vang, cô bỗng xoay người, lụa mỏng màu đỏ tươi che khuất gương mặt cô. Lấy đà nhảy lên một cáí, bắt lấy cái cột, bày ra động tác khiêu khích, chậm rãi xoay tròn rơi xuống, xinh đẹp giống như một đóa hoa tường vi nở rộ rực rỡ. Động tác nhẹ nhàng, cùng với nhảy, lượn vòng. . . . . . Tóc dài tung bay giống như tơ lụa tùy ý bay lượn trong không khí.
Ám Dạ Tuyệt uống một ngụm Whisky cay, quay đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt của cô gái múa cột, một đôi mắt sáng ngời , giống như giữa hồ nước yên tĩnh nổi lên một tầng sương trắng, làm cho người ta không nhìn ra.
Ám Dạ Tuyệt cảm thấy toàn thân run lên, đột nhiên hắn đứng lên.
Thân thể nóng bỏng như ẩn như hiện dưới lụa mỏng, động tác của cô rất khiêu khích, không khí trong này đều thay đổi, mỗi người đàn ông xem đều đã dâng lên lửa nóng, dồn dập nuốt nước miếng. Đôi mắt quyến rũ của Dạ Tường Vi ném về phía Ám Dạ Tuyệt, khóe miệng cong cười, ngón tay mảnh khảnh mảnh nhẹ nhàng kéo lụa——
"Soạt——" Lụa mỏng đỏ tươi bay xuống, lộ ra bắp đùi thon dài óng ánh của cô, cùng với động tác khiêu khích, như ẩn như hiện ҨЦầЛ ŁóŤ viền tơ màu đen dưới lụa mỏng.
Múa cột biến thành múa thoát y, đàn ông dưới đài càng sôi trào, ánh mắt của bọn hô giống như đói khát, giống như hận không thể đi lên kéo cô xuống, ôm ấp vuốt ve thân thể nhỏ nhắn mềm mại.
Ám Dạ Tuyệt thờ ơ nhìn chằm chằm đôi mắt quen thuộc kia, mày kiếm đen đậm sắc bén nhíu chặt lại , giữa đôi mắt tối tăm dần dần tụ thành tàn bạo.
Cánh môi đỏ tươi nhẹ nhếch lên —— Cá đã sắp mắc câu rồi. Từ xưa đến nay đàn ông đều háo sắc, ai có thể qua được ải mỹ nhân của cô. Ài! Khoảng cách giữa hắn và âm phủ càng ngày càng gần rồi
Gần đây Ám Dạ Lệ bận nhiều việc ở nước ngoài, không để lại nhiệm vụ cho cô, làm hại cô rảnh rỗi đến bị khùng, cho nên chỉ có thể tự mình đi tìm một chút trò chơi, thật không ngờ danh tiếng của cô đã rất vang dội trong hắc đạo, mới ra ngoài, lại gặp một vụ mua bán lớn, Gi*t người đứng đầu hắc đạo ---- Ám Dạ Tuyệt, đây đúng là có tính khiêu chiến, cô rất vui lòng thử một lần lòng thử một lần.
Ánh mắt của Dạ Tường Vi cố ý nhìn Ám Dạ Tuyệt, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại , đổi chiều trên cây cột, lộ ra ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen, đương nhiên trên mặt là lụa mỏng tung bay, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Là cô, thật là cô!
Trong lòng Ám Dạ Tuyệt khi*p sợ, lập tức đứng lên, trong nháy mắt liền xông lên sân khấu, hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi xuống.
"Này! Anh làm gì, vì sao lại kéo tôi! Tôi còn phải làm việc. . . . . ." Dạ Tường Vi bất mãn lớn tiếng hét với hắn.
Ám Dạ Tuyệt im lặng không nói, khuôn mặt u ám hình như là điềm báo bão táp, ngồi xổm người xuống, chặn ngang khiêng cô lên trên vai.
"Anh là ai a, mau buông tôi xuống, tôi không phải là bao tải to a! Anh khiêng tôi làm cái gì?" Hai chân Dạ Tường Vi đạp loạn, bĩu môi không ngừng kêu gào.
"Câm miệng cho tôi!" Ám Dạ Tuyệt tức giận đảo mắt qua nhìn ánh mắt xung quanh, "Em còn mở miệng, tôi liền khiêng em chạy một vòng ở đây."
Dạ Tường Vi tiếp tục vùng vẫy, "Tôi không ngại a, đúng lúc khoe dáng người của tôi."
Ám Dạ Tuyệt nghe được lời nói lẳng lơ của cô, đôi mắt lạnh lẽo liền ngưng lại, đi nhanh vào thang máy, nhanh chóng đến tầng cao nhất, căn phòng xa hoa mấy trăm mét vuông này, chính là nơi hắn uống nhiều, mệt mỏi, không muốn trở về Nguyệt Minh Khâu thì ở lại đây nghĩ ngơi.
Ám Dạ Tuyệt ném cô ở trên ghế sofa, "Nguyệt Tiêm Ảnh, em mất tích năm năm, hôm nay tôi phải tính toán hết với em!"
Dạ Tường Vi ngồi xuống, chu môi, ánh mắt trong veo nhìn về phía hắn, "Anh quăng tôi ngã rất đau." Cô đứng dậy, dần dần tới gần Ám Dạ Tuyệt,, phun ra hơi thở cỏ lan, "Đã không gặp lâu như vậy, không nên tính sổ, nên ôn lại chuyện cũ tốt đẹp, Tuyệt, anh nhớ em không?"
Đôi mắt hung ác lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt kéo căng, cô là Tiêm Ảnh sao? Giọng điệu nói chuyện của cô không khỏi làm Ám Dạ Tuyệt nghi ngờ.
Duỗi cánh tay ra, "Soạt——" Xé rách lụa mỏng quấn quanh trên người cô xuống, lộ ra bả vai trơn bóng, nhưng một vết sẹo vòng tròn đã phá hủy phần xinh đẹp này.
Tay hắn khẽ run lên, ôm cô vào trong lòng, "Tiêm Ảnh, thật là em, thật sự là em đã trở vệ bên cạnh anh rồi. Năm năm qua em đã đi đâu? Vì sao em không nói tiếng nào đã bỏ đi?"
Đôi mắt xinh đẹp của Dạ Tường Vi hiện lên một tia sáng sắc bén, cô nhanh chóng rút súng cột ở trên đùi ra, nhắm ngay trán của hắn, "Ám Dạ Tuyệt, thật không ngờ anh cũng có hôm nay? Gi*t anh, Dạ Tường Vi tôi sẽ trở thành sát thủ bậc nhất."
Dạ Tường Vi? Ám Dạ Tuyệt không hề xa lạ với cái tên này, nghe nói cô rất thần bí, không thuộc về bất cứ một bang phái nào, chỉ cần trả giá cao, Gi*t được người có đủ tính khiêu chiến, cô sẽ tiếp nhận. Nhưng lại nghe nói cô có bản lĩnh bất bại, từ trước đến nay chưa bao giờ thất bại.
Ám Dạ Tuyệt buông lỏng tay ra, lập tức khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: "Là ai phái em tới?"
"Anh sẽ ૮ɦếƭ ngay lập tức, còn muốn biết sao?" Khóe miệng đỏ tươi của Dạ Tường Vi thoáng hiện ý cười lạnh nhạt quyến rũ.
"Vậy em phải có bản lĩnh!" Khóe miệng của Ám Dạ Tuyệt thoáng hiện ý cười trào phùng, không phải cười nhạo cô, mà là chính mình. Tất cả mọi người trong hắc đạo đều biết cô gái kia là tử huyệt của hắn, cho nên có rất nhiều nữ sát thủ giả thành cô đến đây làm cho lòng đề phòng của hắn bị lơ là. Có thể nói, cô gái trước mắt này giả dạng rất giống, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, còn có vết sẹo này, hắn thật sự tin là thật.
Trong lúc Dạ Tường Vi Ϧóþ cò súng, mũi chân Ám Dạ Tuyệt chạm nhẹ xuống đất, xoay người bay lộn một cái, thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng nhanh khiến cho hắn thuận lợi tránh thoát viên đạn.
Dạ Tường Vi kinh ngạc trước thân thủ của hắn, liên tục xoay người mấy cái, liên tục phát ra hơn mười phát súng. Làm cho cô giật mình chính là, không có một phát súng nào bắn trúng hắn, Dạ Tường Vi cảm thấy mình có chút xem thường hắn, bay lên muốn rời khỏi.
Thoáng hiện bóng đen ngăn ở trước mặt cô, túm chặt cô, "Ở đây là chỗ em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Dạ Tường Vi nghiêng người một cái, chân mang giày cao gót đá về phía của hắn, "Vậy phải xem anh có bản lĩnh giữ tôi lại hay không!"
Ám Dạ Tuyệt hơi hơi nghiêng người, lướt qua giày cao gót đang muốn đá trúng иgự¢ hắn, hắn bắt được chân Dạ Tường Vi, "Mang giày cao như vậy, rất dễ bị trật chân." Nói xong, cởi giày cao gót của cô ra.
"Ám Dạ Tuyệt, anh. . . . . ." Dạ Tường Vi vừa nghiến răng nghiến hét to tên hắn, vừa liên tục xuất ra mấy chiêu, mỗi lần đều bị hắn dễ dàng né tránh.
Trong lúc Dạ Tường Vi kiệt sức, Ám Dạ Tuyệt ra chiêu dứt khoát, kéo qua một cái, giam cô vào trong иgự¢, "Nói! Là ai phái em tới !"
"Nếu nhiệm vụ của tôi thất bại, muốn chém Gi*t muốn lóc thịt, muốn làm gì cũng được, tự nhiên!" Khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Tường Vi quay đi, lộ ra chút khinh thường.
Chân mày sắc bén của Ám Dạ Tuyệt nhếch lên, ngón tay lạnh băng chậm rãi xẹt qua gương mặt cô, "Báu vật xinh đẹp như vậy, Gi*t, lóc thịt, rất đáng tiếc. Em đã không chịu mở miệng nói ai phái em tới, tôi có cách ђàภђ ђạ em đến khi em phải mở miệng mới thôi."
"Hừ!" Đôi mắt rực rỡ của Dạ Tường Vi mang theo vài phần khinh thường, "Nghe nói Ám Dạ Tuyệt hung ác tuyệt tình , trái lại hôm nay tôi muốn mở mang kiến thức một chút ."
"૮ɦếƭ đến nơi vẫn còn mạnh miệng. . . . . ." Trên người cô có hơi thở ngang ngược giống như đã từng quen biết, Đôi mắt đen như đêm tối của Ám Dạ Tuyệt chiếm lấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng quyến rũ của cô, ngây ngẩn cả người.
Dạ Tường Vi thừa cơ hội, vùng vẫy suy muốn tránh thoát trói buộc của hắn. Kết quả lại giúp cho Ám Dạ Tuyệt xé nát lụa mỏng trên người mình, lụa mỏng giống như một làn khói lượn lờ rơi xuống. . . . . .
Đôi mắt chim ưng của Ám Dạ Tuyệt dừng lại trên ba chỗ vết sẹo của cô, vị trí chính xác như thế. Bên иgự¢ trái là cái bớt đỏ tươi, giống như một đóa hoa tường vi bốc cháy, nếu vết sẹo có thể giả tạo, như vậy vết bớt không thể nào làm giả giống nhau như đúc của Nguyệt Tiêm Ảnh. Vừa nhìn, vết sẹo trùng lên vết bớt hoa tường vi, đóa hoa càng hiện lên rực rỡ yêu dã. Cái vết sẹo này, là một vết súng, nhắm ngay trái tim của cô.
"Nhìn cái gì vậy! Tên háo sắc ૮ɦếƭ tiệt!" Dạ Tường Vi mắng một tiếng.
Ám Dạ Tuyệt nâng mắt, trong mắt toát ra lửa giận, "Nguyệt Tiêm Ảnh! Em giỡn đủ chưa!"
"Ha ha. . . . . ." Khóe miệng đỏ sẫm của Dạ Tường nhếch lên, thoáng hiện ý cười lạnh lùng xinh đẹp, "Anh sẽ không thật sự xem tôi là Nguyệt Tiêm Ảnh chứ! Tôi giả thành cô ấy vì để cho anh thả lỏng đề phòng, thuận lợi cho tôi ra tay." Dù sao thất bại lần này, cô cũng không có cái gì để giấu diếm .
"Không phải em vẫn còn muốn giỡn chứ, vậy em nói xem những vết sẹo này là từ đâu có!"
"Vết sẹo?" Dạ Tường Vi nhàn nhạt lườm một cái, "Người trong giới hỗn tạp này, ai mà không bị thương. Tôi thật sự không phải là Nguyệt Tiêm Ảnh!"
Ám Dạ Tuyệt khiêng cô lên, đi vào phòng ngủ, "Tốt ! Em muốn đùa giỡn , em muốn giả bộ như không biết tôi, tôi đây giúp em nhớ lại!" Nói xong, hắn ném Dạ Tường Vi lên trên giường rộng rãi.
"Anh làm gì a! Tôi cũng không phải bao cát gì đó." Vừa cãi lại vừa đẩy, Dạ Tường Vi đoán có phải sức hấp dẫn của mình giảm đi, gần giống như bao cát rồi không.
Đang lúc Dạ Tường Vi cố sức chạy trốn, Ám Dạ Tuyệt nghiêng người đè lên trên thân thể cô, phun ra hơi thở nóng bỏng, "Tiêm Ảnh, em đã không nhớ ra tôi, đương nhiên là tôi phải giúp em nhớ lại thật tốt, nhớ lại em đã làm sao rên rĩ, vặn vẹo ở dưới người của tôi. . . . . ."
Trong lúc Dạ Tường Vi bị trói buộc giữa hắn và cái giường, mùi xạ hương nam tính đập vào mặt cô, trên người hắn là nhàn nhạt mùi nước hoa và thuốc lá, liên tục bao phủ lên hơi thở của cô.
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là Nguyệt Tiêm Ảnh gì đó, Tiêm Tiêm gì đó! Trước kia chỉ nghe nói qua danh tiếng của anh, chưa từng gặp qua anh, càng không nói tới là quen biết anh! Tôi đã nói rất rõ ràng rồi!" Cô quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bây giờ đêm đã khuya, anh cũng phải nghỉ ngơi, lần sau chúng ta gặp a!"
Dạ Tường Vi đẩy đẩy hắn, hi vọng hắn có thể rời khỏi.
Nét mặt Ám Dạ Tuyệt nặng nề, con ngươi đen lóe sáng tia lửa phẫn nộ, "Em đùa giỡn là phải trả giá rất lớn !" Lúc Dạ Tường Vi còn chưa phản ứng kịp, hắn đã cúi người, môi đã đoạt lấy đôi môi đỏ mềm mại của cô .
Ám Dạ Tuyệt chống đỡ giam cầm cô, giam cô ở giữa hai cánh tay của hắn, cô không thể động đậy, tay chân cũng đã rã rời không còn sức. Răng môi cọ sát lại, hơi thở cỏ lan của cô vây quanh hắn.
Dạ Tường Vi hoàn toàn trở tay không kịp, cô không nghĩ nhiệm vụ lần này bị thất bại, lại làm cho cô thất thân. Cô ra sức phản kháng, nhưng căn bản là cô không phải đối thủ của Ám Dạ Tuyệt, trong mắt của hắn toàn bộ vùng vẫy cảu cô, chỉ trở thành náo loạn chơi đùa .
Hai tròng mắt hắn nhanh khép lại, cảm nhận hơi thở cỏ lan của cô, môi cô mềm mại ngọt ngào. Tất cả, tất cả, đều là quen thuộc như thế, hắn sẽ không nhận sai , nếu khuôn mặt có thể giả tạo, vết sẹo cũng có thể giả tạo, nhưng cảm giác này tuyệt đối không thể giả được, giờ phút này hắn lại xác định, cô chính là Tiêm Tiêm của hắn.
Đầu lưỡi tỉ mỉ liếm ʍúŧ từng tấc trên cánh môi của cô, để hơi thở quen thuộc của hắn, xâm nhập vào cái miệng đàn hương của cô. . . . . . Bàn tay nóng bỏng dạo chơi trên da thịt lạnh băng của cô, cảm nhận da thịt bóng loáng mềm mịn của cô.
Dạ Tường Vi chưa từng bị đối xử như thế, vừa giận vừa thẹn thẹn đến đỏ mặt, muốn cố gắng hết sức thoát khỏi tên háo sắc này, nhưng lại bị trói buộc chặt chẽ, căn bản là không cách nào nhúc nhích. Cô cảm thấy oxy của mình trong không khí càng ngày càng mỏng, càng lúc càng mờ nhạt, hơi thở bắt đầu khó khăn. . . . . .
"Mới năm năm không gặp, ngay cả hôn như thế nào cũng quên sao?" Khóe miệng Ám Dạ Tuyệt thoáng hiện ý cười, "Xem ra, tôi nên dạy dỗ lại em thật tốt rồi." Vừa nói xong, bàn tay to của hắn vung lên, xé rách vải lụa còn lại ở trên người cô.
"Tên háo sắc ૮ɦếƭ tiệt, cút ngay!" Bây giờ Dạ Tường Vi chỉ có thể thể hiện ngoài miệng.
"Sao hả? Trước kia lúc chúng ta cùng vui vẻ, em chính là như lên cõi tiên như xuống địa ngục, bây giờ tôi làm cho trí nhớ của em tỉnh lại!" Thân thể quen thuộc, dễ dàng khơi lên Dụς ∀ọηg của Ám Dạ Tuyệt.
"Cái gì mà trước kia, chúng ta căn bản là không có trước kia có được hay không! Thật sự là anh đã nhận sai người, tôi không phải. . . . . ."
Bỗng dưng, bàn tay của Ám Dạ Tuyệt đi tới cấm địa của cô, cởi bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ viền tơ, tìm kiếm nơi thần bí nóng cháy.
"Ừm. . . . . . Không cần. . . . . " Đôi má của Dạ Tường Vi ứng hồng, tiếng thở gấp không nhịn được mà bật ra miệng.
"Em còn nói không biết tôi, nhưng mà phía dưới của em đều đã ẩm ướt, nói rõ em vẫn mẫn cảm đối với tôi như vậy."
Dạ Tường Vi liều mạng lắc đầu, "Anh là ác ma, tôi mới không có bất cứ gì liên quan tới anh! Buông. . . . . ."
Cô phủ nhân lại khơi lên phẫn nộ của Ám Dạ Tuyệt, giữa đôi mắt tôi tăm nhảy lên một đám lửa mờ mịt, hơi thở âm u tàn ác mang theo khát máu. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, động thân một cái, giống như trừng phạt cô, nóng bỏng của hắn vùi vào thân thể của cô.
"Đau. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt đang phẫn nộ, căn bản là không hề thương hương tiếc ngọc, cũng không lo lắng cô có thể tiếp nhận hay không, bắt đầu nhanh chóng lay động theo quy luật . . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc