Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 32

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Tôi Sẽ Bảo Vệ Cô Ấy.
"Dựa vào cái gì?" Ám Dạ Tuyệt nghiêng người , tránh thoát tấn công của hắn ta, khóe miệng hắn gợi lên cười lạnh tà tứ, "Cô ta nằm ở dưới người anh, không phải là dâm phụ, vậy là cái gì?"
Hai người xoắn xuýt một chỗ, vung tay.
"Đủ rồi!" Nguyệt Tiêm Ảnh nhắm chặt con ngươi, giọng khàn khàn kiệt sức quát nói.
Lời nói của Ám Dạ Tuyệt thật giống như roi, hung hăng quất vào trên người cô, toàn thân cô sợ run, sau đó là đau đớn lan ra từng chút một trong cơ thể.
"Các người đều cút cho tôi!" Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ hướng ngoài cửa, "Tôi không muốn nhìn thấy các người!"
Hai người cùng ngừng đánh nhau, hơi giật mình nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh đã bị bọn họ ép đến bên cạnh vách núi đen.
"Được! Các người không đi!" Nguyệt Tiêm Ảnh xốc chăm lên, "Tôi đi!" Hai chân trực tiếp dẫm nát trên sàn nhà lạnh lẽo.
Trên sàn là đóa hoa hồng xinh tươi cùng hộp gấm tinh xảo, đây là Ám Dạ Tuyệt đặc biệt mua đến để giải thích với cô, nhưng mà thật không ngờ hắn nhìn thấy hình ảnh cô đang ở trong lòng người đàn ông khác.
Bước chân hỗn độn lảo đảo, trực tiếp theo giẫm lên hoa hồng đi qua, gai hoa hồng trực tiếp đâm vào chân cô. Cô cũng không dừng lại, giống như chạy trốn, thoáng dừng lại một chút, sẽ làm cho cô nghẹt thở.
Từng vết máu đỏ bừng nhuộn trên gạch men trắng, giống như từng mảnh hoa hồng rơi rụng.
"Tiêm Ảnh!" Ám Dạ Lệ muốn đuổi theo, nhưng lập tức bị Ám Dạ Tuyệt nắm chặt cánh tay, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mời anh không cần quan tâm."
"Được! Các người không đi!" Nguyệt Tiêm Ảnh xốc chăn lên, "Tôi đi!" Hai chân trực tiếp dẫm nát trên sàn lạnh lẽo.
Trên sàn là một bó hoa hồng xinh tươi cùng cái hộp gấm tinh xảo, đây là Ám Dạ Tuyệt đặc biệt mua đến để giải thích với cô, nhưng mà thật không ngờ hắn nhìn thấy hình ảnh cô đang nằm trong lòng người đàn ông khác.
Bước chân hỗn độn lảo đảo, trực tiếp giẫm lên hoa hồng mà đi, gai trên hoa trực tiếp đâm vào chân của cô. Cô cũng không có dừng lại, giống như chạy, thoáng dừng lại một chút, sẽ làm cho cô nghẹt thở.
Từng vết máu đỏ bừng nhuộn trên gạch men trắng, giống như từng mảnh hoa hồng rơi rụng.
"Tiêm Ảnh!" Ám Dạ Lệ muốn đuổi theo, nhưng lập tức bị Ám Dạ Tuyệt nắm chặt cánh tay, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, mời anh không cần quan tâm."
"Cô ấy không phải là của cậu!" Ám Dạ Lệ bất chấp tất cả gầm thét với hắn, "Trước kia không, hiện tại không, tương lai lại càng không!Cậu đã không thể bảo vệ cô ấy thật tốt, vì sao không buông tay, nắm chặt ở trong tay một lần lại một lần làm tổn thương cô ấy, lăng trì lòng của cô ấy chứ? Cậu đã không thể bảo vệ cô ấy, vậy thì để tôi!" Ám Dạ Lệ đẩy hắn ra, liền xông ra ngoài.
Con ngươi đen của Ám Dạ Tuyệt che kín một tầng mây đen, ánh mắt dần dần dời xuống hộp gấm màu tím tinh xảo ở cửa.
Lúc rơi xuống, nắp hộp mở ra , bên trong một chiếc nhẫn kim cương lóe ra ánh sáng chói mắt. Có bao nhiêu châm chọc, trước một phút, lúc hắn xúc động, còn muốn cầu hôn cô; nhưng mà, sau một phút, lại là một kết cục khác.
Đóa hoa hồng thưa thớt, rơi rụng trên đất, nhưng là lại vẫn nở rộ sáng lạn sắc thái, hồng được như thế chói mắt, đau đớn Ám Dạ tuyệt ánh mắt.
Không được! Không thể để cho Ám Dạ Lệ tìm thấy cô!
Ám Dạ Tuyệt lập tức đuổi theo.
********************************
Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng bước đi không có mục đích, xuyên qua hành lang im ắng vắng vẻ của bệnh viện. Giống như là 乃úp bệ gôm sứ tinh xảo bị mất hồn phách , mặt không một chút biểu cảm.
Là nhiệt độ xuống thấp sao? Nói cách khác, vì sao cô lại cảm thấy mình trở nên rất lạnh rất lạnh, lạnh đến иgự¢ cũng nứt vỏ rồi?
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì nhanh chóng chạy như điên ra khỏi cổng bệnh viện.
Ám Dạ Tuyệt đuổi dọc theo vết máu đến cửa bệnh viện, nhưng chỉ nhìn thấy Ám Dạ Lệ mà không nhìn thấy bóng dáng Nguyệt Tiêm Ảnh. Hắn không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là lo lắng, may mắn chính là Ám Dạ Lệ không đi trước hắn một bước đuổi kịp Nguyệt Tiêm Ảnh, lo lắng chính là hắn không biết Nguyệt Tiêm Ảnh đi về đâu.
*****************************
"Ầm, ầm ——" Tiếng phá cửa kịch liệt không ngừng lọt vào tai.
"Ai vậy, không nên ầm ĩ, tôi lập tức đến mở cửa." Bên trong truyền đến giọng nói nhập nhèm.
Nguyệt Tiêm Ảnh cầm một khối gạch trong tay, hai mắt đờ đẫn, càng không ngừng đập cửa, giống như máy móc.
Tiếng động lớn làm hàng xóm hai bên thức giấc, có người mặc áo ngủ cuốn chăn, đứng ở trong cửa sát, kêu la nói: "Thăm giếng nửa đêm, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Người khác không cần ngủ sao?"
Nguyệt Tiêm Ảnh mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của những người đó, tiếp tục đập cửa.
"Rắc rắc" một tiếng, cửa mở ra rồi.
Dì Mạc nhàn nhạt liếc Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, "Đã trễ thế này, sao con còn trở về?"
Nguyệt Tiêm Ảnh bước vào căn phòng mà cô và dì Mạc đã sống nương tựa nhau hơn mười năm, ánh mắt đảo qua, từng nơi trang trí đều không thay đổi, mỗi một góc đều lưu giữ lại kỷ niệm.
Dì Mạc nhìn thấy trên người cô chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng, hơn nửa trên chân cũng không có giầy, ngón chân đã đông lạnh đến sưng tím. Mà trên hai gò má trắng nõn cùng đôi môi cũng đã đông lạnh phát tím rồi.
"Con từ đâu tới đây, sao lại biến thành như vậy!" Dì Mạc oán trách nói.
Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn tiếp tục giữ im lặng, rét lạnh trong lòng đã lan tràn đến ánh mắt, nước mắt ngưng kết trong đáy mắt sắp tuôn rơi mà ra.
Bà nhìn thấy vết máu trên sàn nhà, mày hơi hơi nhăn lại, "Chân con bị thương?" Lấy hộp thuốc ra, "Ngồi xuống đi."
Nguyệt Tiêm Ảnh ngồi ở trên sô pha, hai chân nhếch lên, để cho dì Mạc bôi thuốc. Ánh mắt cô mang theo tìm tòi nghiên cứu vẫn luôn nhìn vào bà.
Bỗng dưng, Nguyệt Tiêm Ảnh mở miệng hỏi: "Vì sao dì lại đối với con như vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, không sóng không gió.
Dì Mạc cũng không có ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục thấm đẫm thuốc khử trùng vào bông băng rồi bôi lên trên miệng vết thương, "Vì sao dì lại đối với con như vậy, con nói đi? Dì cực khổ vất vả nuôi con khôn lớn như vậy, là vì cái gì?"
Lúc thuốc khử trùng chạm vào miệng vết thương, Nguyệt Tiêm Ảnh không hề nhăn mày một cái, phần đau đớn này so với đau xót trong иgự¢, có vẻ là quá nhỏ không đáng nói đến.
"Ngộ nhỡ, ngày mai con ૮ɦếƭ, dì làm sao bây giờ?" Nguyệt Tiêm Ảnh tiếp tục thử thăm dò bà.
Dì Mạc có tâm tư thấu đáo cũng đã nhận ra cô khác thường, ngẩng đầu, hỏi: "Hôm nay con làm sao vậy, gặp phải chuyện gì sao?"
"Bệnh tim của con tái phát, kiểm tra ra là trái tim đã suy kiệt, đoán chừng không còn sống được bao lâu nửa." Lời nói bình tĩnh không một tia gợn sóng, giống như tinh thần đều đã xa cách.
Dì Mạc nghe được lời này của cô, tay ngừng lại, ánh mắt bà chứa đầy kinh ngạc, "Tiêm Tiêm, điều đó không có khả năng, con vẫn uống thuốc, bệnh tình được khống chế rất tốt."
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh nhạt liếc nhìn bà một cái, thong thả nói: "Đây không phải là kết quả mà dì muốn sao?"
"Con nói lời này là có ý gì?" Dì Mạc ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
"Được rồi, không cần giả bộ nửa, dì đã lừa con mười mấy năm, con cũng đã là người sắp ૮ɦếƭ, chẳng lẽ còn cần tiếp tục lừa gạt sao?" Nguyệt Tiêm Ảnh trực tiếp làm rõ với bà.
Nếu như vậy, bà cảm thấy mình không cần tiếp tục diễn nửa, cởi bỏ bộ mặt giả dối, giữa đôi mắt dì Mạc liền ngưng tụ một tầng băng lạnh, khóe mắt cong xuống, "Ngày chờ mong đã đến, thật không ngờ nhanh như vậy!"
Cùng Bị Hủy Diệt.
"Vì sao dì lại đối với tôi như vậy?" Đây là điều mà Nguyệt Tiêm Ảnh không hiểu nhất, "Vì sao dì lại muốn ђàภђ ђạ tôi như vậy?" Phần đau thương trong đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh đã bùng nổ, giống như người bệnh tâm thần lớn tiếng gầm thét.
Trên mặt dì Mạc thoáng hiện chút mỉm cười, "Hừ!" Hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ai bảo cô là con gái của Mộ Uyển Doanh."
"Dì hận mẹ tôi? Vì sao?"
"Vì sao?" Dì Mạc hỏi lại một câu, "Một người phụ nữ đoạt tình yêu của tôi, cô nói có nên hận cô ta hay không! Tôi và Dương Quân Phong vốn yêu thương vui vẻ với nhau, nếu mẹ của cô không ngang ngược đoạt tình yêu, sao anh ấy có thể vứt bỏ tôi, cưới mẹ của cô chứ?"
Thì ra còn có đoạn chuyện cũ năm xưa như vậy, trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khi*p sợ, khi*p sợ đến trợn tròn tròng mắt, "Dì đem mối hận của mẹ đổ lên trên người tôi. Cho nên sắp xếp xe nổ mạnh, làm cho bọn họ tin chắc tôi đã ૮ɦếƭ, sau đó dì có thể giữ tôi ở bên người, ђàภђ ђạ từng chút từng chút một, trong lòng dì chỉ có hận."
"Con gái của Mộ Uyển Doanh ngu xuẩn nhiều như vậy năm, cuối cùng bây giờ cũng có chút thông hiểu, đáng tiếc đã là người sắp ૮ɦếƭ rồi."
Cánh môi trắng bệch khẽ run lên, "Tôi ૮ɦếƭ, dì sẽ vui vẻ sao? Mẹ cũng đã. . . . . . Đã qua đời, vì sao dì còn không thể buông bỏ thù hận chứ?"
"Cô ta ૮ɦếƭ quá thoải mái, mối hận trong lòng tối khó mà tách rời!" Đôi mắt hiện lên mùi khát máu , "Hành hạ cô làm cho Mộ Uyển Doanh ૮ɦếƭ cũng cảm thấy lo lắng!"
"Dì thật ác độc!" Nguyệt Tiêm Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói, chợt, miệng cô cong lên, tươi cười yếu ớt bí mật mang theo lạnh lẽo, "Dù sao tôi cũng không sống bao lâu nửa, có thể cùng hủy diệt với dì, dì nói, là dì có lời, hay là tôi?"
"Cô . . . . ." Ánh mắt dì Mạc bắt đầu căng thẳng, lập tức đề cao phòng bị, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua, muốn chạy tới lấy "roi Ngân Tuyết" giấu dưới ghế sô pha , nhưng Nguyệt Tiêm Ảnh đã vọt lên, Nguyệt Tiêm Ảnh không để ý đến sống ૮ɦếƭ của mình tiến lên đẩy bà tới ban công hàng rào sắt ——
Nửa thân thể của bà ta treo ở trên lan can, bà ta gắt gao nắm chặt song sắt, vẫn không buông tay, "Cô mau buông tha cho tôi, tốt xấu gì tôi cũng nuôi dưỡng cô mười mấy năm."
"Nuôi dường tôi? Mỗi ngày cho tôi uống từng chút thuốc độc coi như là nuôi dưỡng tôi sao ?" Nguyệt Tiêm Ảnh không để ý đến nguy hiểm, giẫm lên chỗ mặt trên lưới sắt lan can lại muốn bước tiếp một bước .
"Ầm ——" đột nhiên, cửa bị đá văng ra.
Ám Dạ Lệ điều tra tài liệu của cô, biết cô còn có chỗ này, lập tức chạy đến, nhưng thật không ngờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Tuyết nhi, nguy hiểm!" Ám Dạ Lệ tiến lên ôm Nguyệt Tiêm Ảnh xuống, giận dữ nói: "Em đang làm cái gì? Có biết hay mặt trên rất nguy hiểm không."
Dì Mạc chưa hết hoảng sợ, tay vẫn nắm chặt lan can không rời, ngồi chồm hổm xuống há mồm thở dốc.
Ánh mắt lạnh nhạt của Nguyệt Tiêm Ảnh va chạm vào đôi mắt như hồ sâu của Ám Dạ Lệ, hư ảo cười, giống như một làn khói mềm mại thanh thoát, lập tức tỏa ra.
Thân thể mềm nhũn, ngã vào trong lòng Ám Dạ Lệ.
"Tiêm Ảnh!"
Trước khi rơi vào hôn mê liền nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.
***********************
Tuyết rơi.
Trời đầy bông tuyết bay lượn, thật giống như bông liễu mùa xuân bay tán loạn. Chỉ là tuyết rơi như lông ngỗng càng dày đặc hơn, dương dương rơi vãi, giống như tế điện tổ chức một màn long trọng.
Trên khuôn mặt trắng xanh không có một chút cảm xúc, giống như 乃úp bê gốm sứ tinh xảo dễ vỡ, chỉ có thể nhìn từ xa không thể tiu6 gần ngắm nhìn. Khuôn mặt không chút phấn son lộ ra như hoa sen trong suốt tươi mát thanh nhã, chỉ là phần thanh nhã này lộ ra như hoa tuyết lạnh lẽo.
Trên người mặc áo ngủ trắng mỏng, bao trùm thân thể nhỏ nhắn gầy yếu, nhỏ gầy như vậy, dường như chỉ cần một trận gió là có thể thổi cô ngã rồi.
Cửa sổ sát đất hơi hơi mở ra, gió lạnh mạnh mẽ lẻn vào, vén lên tóc ngắn trên vai cô, tóc lại dài không ít, chỉ là. . . . . . Vẻ u sầu trong lòng cũng như tơ phiền não cùng tăng lên.
Cô chậm rãi vươn tay, bông tuyết sáng trong trắng tinh rơi xuống lòng bàn tay cô, nhưng trong giây lát, lại tan biến.
. . . . . .
Ám Dạ Lệ nhẹ nhàng mở cửa phòng, cũng không có quấy rầy đến cô.
Tuyết trắng nhẹ nhàng bay lượn theo gió lạnh, da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Cô liền giống như bông tuyết từ trên trời bay xuống, thuần khiết sáng trong, đồng thời mang theo xa cách cùng lạnh lùng. Ám Dạ Lệ ngừng thở, rất sợ quấy rầy đến cô, sẽ tan biến không thấy. . . . . .
"Trời rất lạnh, không nên mặc ít như vậy." Tiếng nói trầm thấp cùng chiếc áo phủ lên trên vai cô.
Ám Dạ Lệ đóng cửa sổ lại, ánh mắt dời xuống, khi thấy hai chân cô không có mang giầy, chỉ quấn một lớp băng vải, mày của hắn hơi hơi kéo căng, "Sao em. . . . . ." Vốn muốn nói cô vài câu, nhưng hắn quá cưng chiều cô, cưng chiều đến không nhẫn tâm nói cô một câu.
Thở dài một tiếng, ôm ngang cô lên, thả xuống trên giường, lập tức dùng chăn lông thật dày bao trùm thân thể nhỏ gầy của cô lại.
"Nếu thích tuyết, có muốn anh cùng em đi trên tuyết một chút không?" Giọng điệu của Ám Dạ Lệ gần như là lấy lòng cô nói.
Con mắt sáng trống rỗng, lặng lẽ chốc lát, dường như cô do dự xong, không có mở miệng mà chỉ lắc đầu với Ám Dạ Lệ.
Đã một tháng , Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn nhốt mình ở trong phòng, không ra cổng trước không bước cổng trong, dường như muốn đóng chặt trái tim mình lại. Không phải ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời ngẩn người, thì chính là nằm ngủ say trên giường không dậy nổi. Cô trở nên im lặng, trên mặt không còn bất cứ nét mặt nào, tựa hồ trái tim đã ૮ɦếƭ, đã không còn cách gì tác động cảm xúc nửa rồi.
Chỉ là, một tháng này, cô trở nên gầy hơn, trên mặt tiều tụy, ánh mắt lõm vài, càng làm nổi bật ánh mắt sáng ngời, mà phần đau thương trong đáy mắt cô cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Tuyết Nhi, em không nên ђàภђ ђạ bản thân mình như vậy, có được hay không, em như vậy Lệ ca ca sẽ rất đau lòng ." Ám Dạ Lệ cầm chặt bàn tay lạnh băng của cô, hi vọng có thể đem tất cả nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô.
Giống như thường ngày, cô không có một chút phản ứng.
Dường như Ám Dạ Lệ đã quen cô im lặng như vậy, tiếp tục tự nói: "Nhìn xem tay em lạnh như vậy, uống một ly sữa ấm có được hay không?"
Hắn nhớ rõ trước đây Mộ Trần Tuyết thích nhất là uống sữa tươi.
Một ly sữa nóng đưa vào trong tay Nguyệt Tiêm Ảnh , cô máy móc đưa tay lên, thong thả uống.
Khoảng thời gian này, chỉ cần cho cô cái gì, cô liền ăn cái đó, cũng không quan tâm những thứ thức nă này mình có thích hay không.
Uống sữa xong, Ám Dạ Lệ lấy cái ly, "Ngủ một giấc thật ngon?" Hắn muốn đỡ Nguyệt Tiêm Ảnh nằm thẳng xuống.
Nhưng, bỗng dưng cô lại xốc chăn xuống giường, bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Ám Dạ Lệ kinh hãi, lập tức đi theo.
"Nôn, nôn ——" Bả vai gầy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh gầy yếu run rẩy dữ dội.
Ám Dạ Lệ tiến lên, không quan tâm mùi hôi thối chua xót cô nôn ra, vỗ vỗ phía sau lưng của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc