Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 31

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Cậu Ta Chỉ Là Số Kiếp Của Em.
"Chỉ cần anh muốn, em liền cho!" Giữa con người hắn lóe lên ánh sáng kiên định, anh em tình sâm, hắn không hề muốn làm cho quan hệ của hai người tiếp tục tồi tệ như vậy.
"Chỉ cần tôi muốn, cậu thật sự sẽ cho sao?" Trên mặt đầy vết sẹo thoảng hiện tia gian trá, ánh mắt chuyển hướng nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, đưa tay chỉ vào cô, "Nếu tôi nói với cậu, tôi muốn chính là cô ấy, cậu sẽ cho sao?"
Ám Dạ Tuyệt nghĩ có thể hắn ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng chỉ riêng việc này hắn không hề trong dự đoán của hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn chỉ là một người im lặng đứng xem, Ám Dạ Lệ vừa nói như vậy , lập tức đẩy nàng đến trên đầu ngọn gió.
Cô nhìn thấy trong đáy mắt Ám Dạ Tuyệt thoáng qua chút do dự , trái tim giống như bị băng nhọn sắc bén đâm vào, cảm giác đau đớn còn chưa kịp lan tràn đã bị đóng băng rồi.
Hắn do dự, nói rõ hắn đã từng nghĩ qua, nhưng mà vừa mới một ngày trước, hắn bảo đảm với cô —— nắm chặt tay cô, sẽ không buông ra. Nhưng mà, chưa tới 24 giờ, lời bảo đảm của hắn cũng đã không còn. Dường như, việc kia chỉ là nói đùa cho cô vui vẻ thôi.
Mất mác và thất vọng lan tràn đan xen vào lòng tạo thành hồ nước lạnh lẽo, dần dần tràn qua hơi thở của cô. . . . . .
"Sao, không nỡ sao ? Tổ chức \'Ám\' có quan hệ duy nhất với Tuyết nhi, cậu cũng có thể dễ dàng vứt bỏ, mà cô gái này cậu không vứt bỏ được sao?" Dường như Ám Dạ Lệ đoán được phản ứng của hắn, ép hỏi hắn.
Ám Dạ Tuyệt tiếp tục duy trì im lặng, chỉ có con ngươi đen đang có sóng gợn cuồn cuộn tiết lộ suy nghĩ của hắn.
"Tôi không phải đồ vật, không phải hàng hóa, có thể tùy ý các người muốn vứt thì vứt!" Nguyệt Tiêm Ảnh quát hai anh em họ.
Không biết là trái tim của cô quá mức yếu ớt, hay là đau đớn trong lòng mãi không tiêu tan, sau khi cô quát một hơi này, иgự¢ truyền đến đau nóng.
"Khụ, khụ. . . . . ." Cô ôm chặt иgự¢, thở gấp ngắn ngủi.
"Tiêm Ảnh. . . . . ." Trên khuôn mặt bình tĩnh như nước của Ám Dạ Tuyệt cuối cùng cũng dao động nổi lên sóng gợn , thoáng hiện chút hoang mang.
Nhưng mà Ám Dạ Lệ đi trước hắn một bước đến bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng cô. Kề sát vào lỗ tai cô, "Anh vừa mới giúp em thử cậu ta, sự thật chứng minh trong lòng cậu ta vẫn không có em, Tuyết nhi. . . . . . Hay là buông tay đi! Cậu ta chỉ là số kiếp của em, vĩnh viễn cũng sẽ không cho em hạnh phúc ."
Cậu ta là số kiếp của em, vĩnh viễn cũng sẽ không cho em hạnh phúc .
Một câu nói này giống như lời nguyền rủa ở trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh. Gánh vác mối thù của gia đình lại yêu hắn, vô hình đã tạo cho cô một xiềng xích—— tội ác.
"Khụ, khụ. . . . . ." Cảm giác иgự¢ đau rát đang lan tràn giống như bị đốt cháy. Bỗng dưng, miệng tràn ra mùi vị ngai ngái.
Máu đỏ sẫm bật ra từ khóe miệng, chảy theo đường cong uốn lượn mềm mỏng của cái cằm, nhỏ giọt trên chăn tuyết trắng, thật giống như tại hồng mai mờ mịt nhuộm lên trên tuyết, giữa ánh mắt lặng im đau đớn. . . . . .
Ám Dạ Tuyệt nhìn thấy hắn ta khoác tay trên người Nguyệt Tiêm Ảnh rất chói mắt, muốn đi lên kéo hắn ta ra, nhưng lại sợ làm Nguyệt Tiêm Ảnh bị thương. Bây giờ thân thể của cô yếu ớt như vậy, không chịu đựng nổi chấn động.
Hắn đè chuông gọi trên giường bệnh xuống, rót một ly nước đưa tới trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnh , "Súc miệng một chút."
Ám Dạ Lệ thấy thế, hắn ta cũng rót một ly, "Tới, uống của ta."
Hai người thể hiện rất ấu trĩ, giống như hai đứa trẻ tranh thủ tình cảm trước mặt cô giáo.
"Đủ rồi!" Nguyệt Tiêm Ảnh vung tay lên, lập tức gạt đi hai cái ly nước trước mặt, "Các anh đừng tới phiền tôi, để cho tôi một mình yên tĩnh có được?"
Cô kéo chăn lên, co rụt thân thể vào.
"Được! Một lúc nửa anh sẽ trở lại thăm em." Ám Dạ Lệ bỏ ly nước xuống, mềm nhẹ nâng chăn lên cho cô thật tốt, "Nghĩ ngơi thật tốt."
Ám Dạ Lệ đứng dậy, nhặt mặt nạ màu bạc đeo lên lại, lúc đi qua người Ám Dạ Tuyệt , ngừng lại, "Đề nghị của tôi cậu hãy suy nghĩ lại thật tốt!"
"Không cần suy nghĩ, ngoài cô ấy ra, những thứ em có, anh thùy thích." Lần này Ám Dạ Tuyệt cực kỳ xác định, không chút ngập ngừng. Bởi vì hắn biết trong lúc mình do dự không quyết đoán, cũng sẽ tổn thương trái tim mẫn cảm yếu ớt này.
Cô không tự tin như vậy, có lẽ vì hắn vừa hứa hẹn với cô, nhưng còn chưa có hành động thay đổi gì.
"Nhưng mà ngoại trừ cô ấy, cái gì tôi cũng không cần! Hơn nửa, cô ấy nhất định sẽ trở thành của tôi!" Lúc này thái độ của Ám Dạ Lệ mang theo chút mùi lưu manh, mặc kệ hắn đồng ý hay không, cũng phải đoạt lấy Nguyệt Tiêm Ảnh.
Thái độ của Ám Dạ Tuyệt bắt đầu lạnh thấu xương, "Tuyết đối không thể!"
"Hô hô. . . . . ." Ám Dạ Lệ điên cuồng cười ra tiếng, "Chúng ta chờ xem!"
Tiếng cười âm u hung ác thỏa sức dần dần nhỏ lại, Ám Dạ Lệ đã đi xa.
Đôi mắt thăm thẳm chuyển hướng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại này, trong lạnh nhạt mang theo oán hận, bật ra một tiếng thở dài, dần dần phóng thích vào không khí lạnh lẽo, quyến luyến thành phiền muộn.
Hắn đối mặt với tranh đấu, sống dưới lửa đạn, cho dù giữa tình huống tàn khóc, cũng sẽ không giống lúc này, có vẻ bất lực như thế, không biết biểu đạt như thế nào, an ủi cô như thế nào. Hắn lúc này, giống như một thiếu niên ngây ngô vừa mới rơi vào lưới tình, đối mặt với tính cách ầm ĩ của bạn gái, tay chân luống cuống, không biết dùng cách gì mới có thể lấy lòng cô?
Cái này. . . . . . Cần tìm người để tham khảo thật tốt.
Ám Dạ Tuyệt cực kỳ hứng thú rời đi, vừa đi vừa suy nghĩ tìm lý do gì đến thỉnh giáo hai vị cao thủ tình trường.
************************
"Kết quả đã điều tra ra rồi." Hạ Khiêm Dật mặc áo trắng, vẻ mặt cứng lại.
"Là những thứ thuốc này làm tim của tôi bị suy yếu!" Trong giọng nói nhàn nhạt của Nguyệt Tiêm Ảnh từ từ lộ ra một chút chua xót.
"Ừm!" Hạ Khiêm Dật tạm ngừng một chút, tiếp tục nói: "Những viên thuốc có chứa thành phần lớn kích thích tới tim, còn có lương thuốc giảm đau nhất định, cho nên mỗi lần иgự¢ em đau, uống thuốc này vào, giảm bớt cảm giác đau đớn, cũng đồng thời chôn vui hạt giống để em tái phát cơn đau tim lần sau. Hơn nửa, chính là rất có tính toán, lượng dược chất mỗi một viên thuốc đều không quá lớn, thời gian dài như vậy, bỏ từng chút từng chút, dường như không hề muốn em ૮ɦếƭ, mà chỉ muốn ђàภђ ђạ em. . . . . ." Hạ Khiêm Dật nói không nổi nữa, việc này quá tàn nhẫn.
Một tầng hơi nước tràn ra mắt cô, "Hành hạ tôi từng chút từng chút một. . . . . . Bà ấy hận tôi như thế sao?"
"Nguyệt Tiêm Ảnh, những thứ thuốc là ai đưa cho em?" Vẻ mặt Hạ Khiêm Dật liền nặng nề, lập tức thu lại vẻ nho nhã , nét mặt có vẻ khát máu tàn khốc.
Nếu để cho hắn ta biết cái người độc ác kia là ai, hắn ta nhất định sẽ lột da người kia.
Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, "Đây là chuyện của tôi." Cô không muốn liên lụy đến những người khác.
Biết cô có kiên trì của mình, Hạ Khiêm Dật không bắt buộc, "Đã biết là do thuốc làm tim em suy yếu, bây giờ bắt đầu dùng các vị thuốc điều trị giải độc cho em, thời gian có thể lâu một chút."
Không Ngại Học Hỏi Kẻ Dưới
Câu lạc bộ Hoàng Đình.
Tiếng nhạc trong veo đang chẫm rãi từ từ bay bỗng trong không khí ấm áp, bay lượn, bay lượn. . . . . .
Ám Dạ Tuyệt bày ra khuôn mặt lạnh lẽo, cứ thế tự uống rượu.
Đinh Hạo Hiên thiếu kiên nhẫn nói, "Ám Dạ Tuyệt, cậu gọi chúng mình đến sẽ không phải là nhìn cậu biểu diễn uống rượu chứ? Dù mình là một người cô đơn không có vấn đề gì. Nhưng mà Nhậm Mục Diệu còn có vợ yêu, để cậu ấy ở đây tốn thời gian với cậu sao?"
Ám Dạ Tuyệt ngẩng đầu, do dự một chút, khó khăn mở miệng ra, "Các cậu nói. . . . . ." Rất không dễ dàng nói ra được hai chữ, hắn lại không nói nổi nửa, lại dồn sức uống một ly.
"Chúng mình nói? Rốt cuộc là cậu muốn chúng mình nói gì? Áp a ấp úng cũng không giống tính cách của cậu." Đinh Hạo Hiên nói.
"Nếu, mình nói chính là nếu." Ám Dạ Tuyệt lại nhấn mạnh điều kiện một chút, "Nếu bạn gái của các cậu tức giận, phải làm như thế nào để nhận lỗi?"
Ám Dạ Tuyệt vừa nói xong, trong lòng hai người Đinh Hạo Hiên và Nhậm Mục Diệu liền hiểu mà không nói chỉ nhìn nhau cười, trực tiếp gạt bỏ điều kiện mang tính giả thiết của hắn.
"Tiểu tử, cậu rơi vào lưới tình rồi!" Nhậm Mục Diệu chế nhạo hắn, "Là thần thánh nơi nào thu phục cậu vậy?"
Mặt Ám Dạ Tuyệt bỗng ửng hồng , "Ai nói mình rơi vào lưới tình hả?"
Hắn cũng có thể có một mặt này, giống như thiếu niên ngay ngô trong mối tình đầu. Ám Dạ Tuyệt người đứng đầu hắc đạo lãnh khốc tuyệt tình tàn ác lại sẽ vì tình cảm mà xấu hổ, đỏ mặt, thật là tin tức lớn chấn động.
"Được rồi, không cần phủ nhận , đã quen cậu lâu như vậy , chúng mình còn không hiểu rõ cậu sao?" Đinh Hạo Hiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nói đến tán gái, cậu hỏi tới mình, xem như hỏi đúng người! Phụ nữ thôi, đều là sinh vật đơn tế bào, tư tưởng siêu cấp đơn giản, chỉ cần dụ dỗ một chút, lừa gạt một chút. Lấy sức hấp dẫn của cậu, đoán chừng hai ba câu lời ngon tiếng ngọt liền làm cho phụ nữ mê muội lạc hướng, ngoan ngoãn quỳ gối dưới quần tây của cậu."
"Cậu cho là ai cũng giống cậu, vì đạt được mà nói lời buồn nôn như vậy!" Ám Dạ Tuyệt nghiêng nghiêng liếc hắn ta một cái.
"Đây là một trong những thứ cần thiết để tán gái, có hiểu hay không!"
Ám Dạ Tuyệt phát huy tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới, tiếp tục xin chỉ dạy, "Một trong những thứ tán gái, vậy không phải còn có hai chứ?"
"Hai chính là dùng tiền khiến cho phụ nữ vui, tặng chút gì đó mà bọn họ thích."
"Thứ gì đó bọn họ thích?" Ám Dạ Tuyệt chưa từng theo đuổi người khác, những người phụ nữ trước kia quay quanh hắn đều là chủ động đưa lên cửa, xong việc trực tiếp dùng tiền đuổi đi. Cho nên da mặt chỉ có thể thật dày tiếp tục xin chỉ bảo của Đinh Hạo Hiên cái tên cao thủ tình trường này.
Đinh Hạo Hiên uống một ngụm Whisky, thấm cuống họng, tiếp tục nói: "Không phải phụ nữ đều thích hoa cỏ, vàng bạc châu báu sao. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt không cùng "học" xong với Đinh Hạo Hiên, bỗng dưng đứng lên, cực kỳ hứng thú mà đi ra ngoài.
"Này! Mười tám chiêu tán gái của mình vẫn còn chưa dạy cho cậu." Đinh Hạo Hiên hô to với bóng lưng nhanh chóng xa dần của hắn.
"Ài ——" Nhậm Mục Diệu giống như cảm khái thắm thiết mà lắc đầu, "Mỗi người ở giữa tình yêu đều có chút không bình thường."
Đinh Hạo Hiên liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cười đùa nói: "Không phải là cậy đang nói mình đó chứ!"
************************
Trăng sáng như lụa, sáng trong trong suốt như nước mua thu, lén lút len vào phòng bệnh.
Thoáng hiện bóng đen giữa màn đên mờ mịt——
Ánh trăng sáng như vậy chiếu lên gương mặt cô, da thịt trắng nõn giống như lớp nước trong suốt trên cánh hoa. Lông mi dài dài trên mí mắt hiện lên một bóng đen, nhíu mày lại, nhìn ra cô ngủ được không được yên ổn.
"Tuyết nhi. . . . . ." Bóng đen đứng lặng bên cạnh giường thấp giọng gọi một tiếng.
Ám Dạ Lệ không khống chế nổi chính mình, ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không yên, liền bị kích thích đi tới bệnh viện lần nửa.
Thấy cô không có bất cứ phản ứng gì, dường như Ám Dạ Lệ có chút lớn mật , lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve đôi má trắng hồng của cô. Cúi đầu, nụ hôn mềm nhẹ rơi vào bên tai của cô, "Tuyết nhi, em biết không? Anh thích em. . . . . .Từ khi bắt đầu gặp em lúc mười bảy tuổi, anh liền thích em. . . . . . Nhưng mà vì sao trong mắt em chỉ có Ám Dạ Tuyệt chứ?"
Hơi thở ấm áp rơi vào tai cô, nụ hôn mềm mại tiếp tục, từ từ lan rộng ra, trán, mí mắt, mũi. . . . . . Sau cùng chiếm lấy cánh môi của cô. Động tác của hắn lập tức nhẹ chậm chạp lại, giống như chạm vào một sợi bông, rất sợ vừa dùng sức, sau đó liền vỡ nát.
"Tuyết nhi. . . . . ."
Trong cơn ngủ mơ sâu lắng, Ám Dạ Tuyệt không ngừng gọi tên cô. Ánh mắt thâm tình như vậy, động tác mềm nhẹ như vậy, coi cô như bảo vật hiếm có.
Hương vị mềm mại thơm ngọt càng ngon ngọt hơn so với trong tưởng tượng, vốn hắn chỉ muốn lướt qua, nhưng bây giờ lý trí của hắn đã bị ăn mòn, lại không muốn buông tay ra. Hơn nửa Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không có kháng cự nụ hôn của hắn, cô thuận theo kích thích lớn tới bóng đen tiếp tục hôn xuống.
Hắn nhanh chóng ϲởí áօ sơ mi trên người ra, đăt thân thể mềm mại của cô dưới người, nụ hôn nóng bỏng dần dần dọc theo cái cổ gốm sứ trơn bóng. . . . . Dừng lại ở trước иgự¢, tràn đầy dấu hôn ngân giống như từng cái gai đâm vào mắt hắn.
Lúc hắn sững sờ——
Ánh đèn chói mắt bỗng tràn ngập mỗi một góc trong phòng.
"Bốp ——" Tiếng đồ vật mỏng manh va chạm rơi xuống sàn nhà ở trong đêm yên tĩnh như vậy, lại làm trái tim run sợ.
Ám Dạ Lệ tiếp tục duy trì động tác ban đầu, từ từ quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt tối đen như đêm khuya, khiêu khích nói: "Cậu không đồng ý buông tay, nhưng tôi sẽ ςướק đoạt."
"Anh!" Đôi mắt đen tối lạnh lẽo của Ám Dạ Tuyệt phụt ra lửa điện, xông lên trước, kéo Ám Dạ Lệ lên, "Tôi nhiều lần nhường nhịn anh, là vì tôi còn xem anh là anh của tôi, nhưng anh muốn đùa giỡn người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường nhịn nửa phần!" Ám Dạ Tuyệt kéo áo hắn ta, đẩy hắn ta lên vách tường.
"Ừm. . . . . ." Trong không khí đột nhiên phát ra tiếng rống giận làm Nguyệt Tiêm Ảnh giật mình, mở mắt ra, đứng dậy nhìn hai người xuất hiện ở giữa phòng bệnh, vẻ mặt kinh ngạc. Chẳng lẽ còn tiếp tục diễn trò lúc ban ngày sao? Vì sao hai người bọn họ tranh đầu đều biểu diễn trước mặt cô.
"Các người đang làm cái gì?"
"Dâm phụ em câm miệng cho tôi!" Ám Dạ Tuyệt chặn đầu một tấn công nặng nề.
Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh liền tái mét, đôi mắt trong trẻo liền ngưng tụ một tầng hơi nước, cúi đầu không cho hắn thấy đáy mắt ướƭ áƭ của cô. Lập tức thấy quần áo trên người mình rất hỗn độn, cổ áo cũng hơi mở rộng.
Thoáng chốc, trong đầu cô trống rỗng.
Ám Dạ Lệ tức giận, gạt tay đang trói buộc hắn ta của Ám Dạ Tuyệt ra, dùng sức mạnh mẽ đánh hắn một quyền, "Cậu dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc