Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 30

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Có Lẽ, Đã Nhanh Đến Tận Cùng Rồi.
иgự¢ truyền đến từng cơn quặn đau, giống như muốn cứng rắn xé tan trái tim của Nguyệt Tiêm Ảnh. Cô cắn chặt đôi môi, không cho tiếng rên đau đớn bật ra miệng, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể không nhịn được phát ra từng đợt run rẩy.
"Không phải là bệnh tim của em tái phát chứ?" Ám Dạ Tuyệt có vẻ sợ hãi không thôi, nói: "Anh đi tìm Hạ Khiêm Dật."
Nguyệt Tiêm Ảnh cuộn chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại lại thành vòng tròn, làm cho không thể nào run rẩy.
Đã lâu cô không có đau đớn như vậy, nhưng sau khi bắt đầu dùng thuốc của dì Mạc đưa cho cô, bệnh tim cô lại bắt đầu tái phát, cách thời gian sẽ đau một lần.
Vì sao lại như vậy?
Dần dần, bóng tối mãnh liệt đáp úp về phía cô, cô chậm rãi khép mắt lại, cho dù ngất, cô vẫn cảm nhận sâu sắc được dày vò như nước sôi lửa bỏng.
Lúc Ám Dạ Tuyệt trở lại phòng ngủ, Nguyệt Tiêm Ảnh đã ngã xuống giường, đã ngất đi. Nước mắt trong suốt ngưng tụ trên khóe mắt, dính vào khóe mắt, giống như hạt sương xinh đẹp. Ôm lấy thân thể mềm mại, "Tiêm Ảnh, tỉnh tỉnh!"
Theo sát là Hạ Khiêm Dật, đôi mắt hắn bỗng nặng nề, "Tuyệt thiếu, nhanh đưa đi bệnh viện!"
Ám Dạ Tuyệt ôm ngang cô lên, chạy như điên thẳng đến phòng đỗ xe.
Hắn rất không dễ dàng mới tìm được, muốn gắt gao nắm giữ hạnh phúc, vì sao bây giờ lại muốn phá hoại chứ?
Chẳng lẽ, hắn thật sự không xứng có được hạnh phúc sao?
Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, trái tim Ám Dạ Tuyệt như bị đâm môt đao hung ác. Vì sao trong lòng hắn có loại cảm giác vô lực, đối với hắn mà nói, hạnh phúc giống như cát chảy trên ngón tay, hắn càng muốn nắm chặt, nó trốn càng nhanh.
"Tiêm Ảnh, em không thể có chuyện. . . . . ." Trong lòng Ám Dạ Tuyệt thầm lẩm bẩm.
***********************************
Một mùi rượu nồng đặc đang lẳng lặng lan tỏa ở trong không khí. . . . . .
Ánh sáng màu bạc phản chiếu lên màu cam của Whisky, Ám Dạ Lệ điên cuồng uống từng ly từng ly, thật giống như uống nước. Đôi mắt màu máu nổi đầy tơ máu, dưới cằm bao bọc một lớp râu ria tinh mịn. Sợi tóc hỗn độn, miệng cổ áo rộng mở, toàn thân bao phủ một hơi thở màu đen tối tăm, giữa phẫn nộ chính là bất đắc dĩ.
Hạ Lan Xích biết hôm nay tâm trạng hắn không tốt. Sắp xếp người ngầm ở tổ chức "Ám" mỗi ngày sẽ báo cáo tình hình của Ám Dạ Tuyệt , nhưng mà, từ khi nhận biết Nguyệt Tiêm Ảnh, còn cần phải báo tình hình của cô nửa.
Ngày hôm qua biết được chuyện này, Ám Dạ Lệ hận không thể lập tức vọt vào Nguyệt Minh Khâu cứu Nguyệt Tiêm Ảnh ra, nhưng mà bị Hạ Lan Xích ngăn cản, hắn ta biết đây là trong một lúc mà Ám Dạ Lệ bị tình cảm làm cho hồ đồ, mới có thể phải làm ra chuyện không tính toán hậu quả như vậy, báo thù mới đúng chuyện lớn nhất của hắn. Ám Dạ Lệ bị Hạ Lan Xích mắng tỉnhmà bắt đầu điên cuồng uống rượu, từ tối hôm qua, uống đến bây giờ, vì phát tiết phẫn hận, hắn cung cấp manh mối cho cảnh sát, để cho tổ chức "Ám" bị tổn thất lớn.
"Tuyết nhi. . . . . . Tuyết nhi. . . . . ." Uống đến say như nhưng trong miệng Ám Dạ Lệ vẫn không ngừng nỉ non cái tên này.
"Lệ!" Hạ Lan Xích thấy hắn mơ mơ màng màng vì một cô gái, mày nhíu chặt, đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, hét lớn, "Không cần uống nửa!"
Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Xích nhìn thấy một mặt suy sụp của hắn, cho dù đối mặt với tình cảnh nguy hiểm, hắn cũng chưa từng nản lòng như vậy. Lần này lại vì một cô gái. . . . . .
Chẳng trách đều nói hồng nhan họa thủy.
"Rượu. . . . . . Đem rượu của trả lại cho tôi. . . . . ."
"Lệ! Anh tỉnh táo một chtu1 có được hay không!" Hạ Lan Xích hận không thể hung hăng đánh cho hắn một trận, "Anh không phải là hận Ám Dạ Tuyệt sao, vậy anh nên nghĩ tất cả mọi cách không từ thủ đoạn đoạt hết tất cả những thứ của cạu ta, tổ chức \'Ám\' còn cô gái kia nửa. Bộ dáng uể oải không phấn chấn này của anh càng giống một kẻ yếu hơn."
Trong đôi mắt rơi rạc của Ám Dạ Lệ phụt ra sắc bén, "Tuyết nhi là của tôi, lần này nhất định tôi sẽ không để cậu ta ςướק Tuyết nhi của tôi."
"Tuyết nhi của anh vào bệnh viện rồi." Hạ Lan Xích buột miệng nói.
"Cái gì?" Ám Dạ Lệ nhảy qua, nắm chặt áo Hạ Lan Xích, "Vào bệnh viện? Tại sao Tuyết nhi vào bệnh viện, cô ấy làm sao vậy?"
Hạ Lan Xích từ từ mà thở dài một hơi, "Nếu thân thể của cô ấy tốt, cần vào bệnh viện sao?"
Thân thể khẽ lung lay một cái, Ám Dạ Lệ buông lỏng áo hắn ta ra, liền nhanh chóng quơ lấy áo khoác trên sô pha, đi ra bên ngoài.
"Ám Dạ Lệ, anh muốn đi đâu?" Hạ Lan Xích ở phía sau gọi hắn, biết bây giờ hắn đã say đến mơ hồ, đi theo hắn.
"Bệnh viện!"
**********************************
Trên giường bệnh, Nguyệt Tiêm Ảnh nặng nề mà ngủ, một tia sáng mặt trời nghiêng nghiêng vào, đúng lúc chiếu vào trên mặt cô, giống như cho cô một lớp ánh sáng nhu hòa , khuôn mặt thanh nhã giống như 乃úp bê gốm sứ tinh xảo, làm cho người ta quên mất hô hấp.
Nhưng mày lại nhíu chặt, giống như ngủ không yên, giống như có cái bòng đanh quấn quanh đè cô.
Con ngươi u ám nhìn môt tia sáng nhu hòa chiếu vào cô , "Bây giờ cô ấy thế nào?"
Một bàn tay dàu rộng phủ lên bàn tay lạnh băng của cô, dường như như vậy, mới có thể làm cho hắn an tâm.
"Tim của cô ấy bây giờ gần giống như tim của một cụ già 80 tuổi."
Nét mặt Ám Dạ Tuyệt cứng đờ, "Cậu nói vậy là có ý gì?"
“Tim của cô ấy đã vào giai đoạn già yếu, cơ tim co rút và máu truyền đều xuất hiện trạng ứ đọng, hơn nửa, bây giờ cần làm thêm một bước kiểm tra, mới có thể tìm ra nguyên nhân bệnh của cô."
Con ngươi đen thâm u nhòe ra một bóng râm, trong lòng cảm nhận được sâu sắc nó đang lan ra từng chút, "Trong khoảng thời gian này cô ấy liền ở đây chữa trị đi!" Hắn lại nhìn thoáng qua đồng hồ, "Khoảng bao lâu nửa thì cô ấy tỉnh?"
Hạ Khiêm Dật nhìn lướt qua Nguyệt Tiêm ảnh, "Còn khoảng ba bốn tiếng nửa."
"Tập đoàn Kim Khống còn có hội nghị, cậu ở đây chăm sóc cô ấy!"
Cùng tiếng bước chân càng ngày càng xa của Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng mở to mắt.
Hạ Khiêm Dật đối với việc cô đột nhiên đã tỉnh lại không hề cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Vì sao em muốn giả bộ ngủ?"
"Bởi vì có một số việc tôi không muốn để anh ấy biết." Nguyệt Tiêm Ảnh hé miệng, thoáng hiện tươi cười nhàn nhạt, trực tiếp hỏi: "Tôi còn bao nhiêu thời gian? Trái tim 80 tuổi có thể kiên trì được bao lâu?"
"Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . ." Vấn đề này làm cho Hạ Khiêm Dật có chút khó xử , "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng hết sức để cứu em ."
Nguyệt Tiêm Ảnh khép ánh mắt suy yếu lại, "Có lẽ, đã nhanh đến tận cùng rồi. . . . . ." Giọng nói như có như không thật giống như một tiếng thở dài, dần dần tan ra trong không khí, dần dần biến mất.
====
Yêu Hận Đan Xen.
Ngoài cửa, thoáng hiện bóng người màu đen ẩn giữa một nơi u tối ảm đạm.
Giữa đôi mắt tối tăm, sóng nước mênh ௱ôЛƓ có chút đau buồn. . . . . .
Dường như hắn không thể nghe được nữa, xoay người nặng nề bước đi, từng bước một, chậm rãi đi xa. . . . . .
Bóng dáng cô đơn tịch mịch, giống như đứa trẻ bị toàn bộ thế giới bỏ rơi.
"Em không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng mà. . . . . . Bệnh của em bắt đầu từ khi nào?" Hạ Khiêm Dật thoáng nhăn mày, nhìn phản ứng tình hình bệnh của cô có chút khó giải quyết.
Đôi mắt suy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng mở to, "Tôi muốn hỏi anh, có phải bệnh của tôi có liên quan tới thuốc uống trước kia hay không? Mỗi lần phát bệnh, tôi đều uống. . . . . . Nhưng tôi đã ngừng rất lâu,, cũng không tái phát lại."
"Thuốc ở đâu? Cần nghiên cứu thành phần của nó một chút."
"Phòng ngủ, trong ngăn kéo trong tủ đầu giường."
"Tốt lắm, bây giờ tôi liền đi lấy tới nghiên cứu." Nói xong, hắn ta xoay người rời khỏi.
Đôi mắt trong suốt nổi lên chút đau thương mờ mịt, trong lòng đã sáng tỏ, muốn để cho Hạ Khiêm Dật chứng thật một chút là vì để thuyết phục bản thân tiếp nhận sự thật này.
Cô và dì Mạc đã ở chung mười mấy năm, coi bà như người thân nhất, nhưng mà. . . . . Vì sao bà phải làm như thế, vì sao lại cho cô thuốc độc chứ?
Vì sao người mà cô tin tưởng, tất cả đều muốn bán đứng cô, vứt bỏ cô. . . . . . Vì sao. . . . . . Là cô quá ngốc quá ngu xuẩn sao? Chỉ đơn giản là thật tình liền phải trả giá, kết quả bị trúng tên lần nửa, người đầy thương tích. . . . . .
Đau đớn trên thân thể thua xa với đau đớn ở trong lòng, trong lòng truyền đến từng đợt cảm giác mát.
Một giọt nước mắt sáng trong mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt.
Đột nhiên trên mặt truyền đến ấm áp, "Tuyết nhi, muốn khóc, thì khóc đi, không nên đè nén bản thân."
Nâng mắt, một tia ánh sáng mặt nạ màu bạc, bay vào trong mắt cô, xua tan khói mù trong đáy mắt cô. Đáy mắt hắn hiện lên một màu máu, hung ác ứ đọng trong đáy mắt trong nháy mắt liền hóa thành nước, lóe ra ánh sáng nhu hòa. Sợi tóc đen bóng có chút hỗn độn, một túm dính trên mắt nạ của hắn, ngăn cản rét lạnh phóng tới từ mặt nạ lạnh lẽo.
Nguyệt Tiêm Ảnh sững sờ nhìn hắn, trong mắt chứa một tầng hơi nước nhìn hắn không hề chớp mắt .
Lòng ngón tay to vuốt ve hai gò má trắng mịn của cô, "Bây giờ còn đau không?"
Một tiếng thân thiết, thật giống như một tảng đá quăng vào hồ nước trong lòng cô, nháy mắt kích thích sóng lớn. Nước mắt đè nén đã lâu cũng phun trào ra, "Hu hu. . . . . ."
Nước mắt trong suốt lóe ra đau buồn. . . . . .
Cô giống như đứa trẻ chịu đựng oan ức, nghe thấy được một câu an ủi của người thân, nháy mắt nơi mềm mại trong đáy lòng đã bị kích thích, bùng nổ.
Nguyệt Tiêm Ảnh ôm lấy thân thể hắn, "Hu hu. . . . . . Bọn họ. . . . . Bọn họ đều không cần tôi, vì sao đều phải gạt tôi. . . . . . Vì sao. . . . . ."
Cô khóc đến rất buông thả, dường như muốn đem tất cả đau đớn đè nén trong lòng nhiều năm qua một lần phóng thích ra hết.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại ở giữa đau đớn run rẩy không ngừng.
Tay nâng ở giữa trên không ngừng lại một chút, đôi mắt tối đen của Ám Dạ Lệ có ánh sáng dao động, xẹt qua hơi lạnh. Làm sao hắn lại không, bị người mình tin tưởng nhất bán đứng, rồi bị hủy cả gương mặt.
Bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt sau lưng Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Lệ lặng im không nói, vẫn duy trì im lặng.
Bỗng dưng, một cơn gió lạnh thổi qua.
"Các người đang làm cái gì!" Giọng nói тһô Ьạᴏ giống như một tiếng sấm lớn xẹt qua.
Nguyệt Tiêm Ảnh hoảng sợ, sợ tới mức lập tức dừng tiếng khóc, hai tay buông ra, muốn nghiêng đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, nhưng lại sợ nhìn thấy vẻ mặt âm u hung ác của hắn.
So với thái độ của Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Lệ có vẻ bình tĩnh hơn, hai tay hắn ta ôm cô, quay đầu che giấu nước mắt, phụt ra nụ cười chế nhạo, "Sao? Chúng tôi đang làm cái gì, chẳng lẽ Tuyệt thiếu không nhìn ra sao?"
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Không cho phép anh ᴆụng vào cô ấy!" Hai tay Ám Dạ Tuyệt siết chặt lại, gân xanh nổi lên, xương ngón tay kêu khách khách, trong Ⱡồ₦g иgự¢ chứa đầy lửa giận, dường như một giây sau sẽ bùng nổ. Vẻ mặt hờn giận không vui của hắn giống như vật sỡ hữu của mình bị ςướק đi, tư thế muốn bảo vệ cô.
"Của cậu?" Ám Dạ Lệ nhíu mi lại, "Ha ha. . . . . . Nói không chừng ngày mai liền không còn của cậu nửa, hơn nửa, tôi đã sớm chạm qua rồi ᴆụng nhiều hơn vài cái cũng không sao cả!" Nói xong, Ám Dạ Lệ nâng cằm Nguyệt Tiêm Ảnh, dần dần cúi đầu xuống. . . . . .
Khoảnh khắc cánh môi sắp tiếp cận cánh môi của cô, một sức lực xách hắn ta lên, đánh xuống một quyền mang theo sức lực mãnh mẽ ——
"Ầm——" Mặt nạ màu bạc rơi xuống đất, tiếng rơi kim loại cùng tiếng va chạm mặt đất cùng vang lên.
Ám Dạ Lệ quay đầu, khóe miệng bật ra tơ máu đỏ tươi. Hắn ngẩng đầu, lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng, "Hừ! Sức lực bây giờ lớn hơn so với trước kia."
Mặc dù có mấy sơi tóc che lại, nhưng vết sẹo xấu xí vẫn lộ ra trong không khí.
"Mặt của anh. . . . . ." Giọng nói Ám Dạ Tuyệt không kiềm nổi run rẩy .
"Đây là tác phẩm của cậu, sao hả? Còn không biết sao, muốn thưởng thức một chút hay không!" Ám Dạ Lệ vén sợi tóc bên má phải lên, vì để cho Ám Dạ Tuyệt càng thấy rõ ràng, tiến lên hai bước, "Đây là đau đớn cậu mang đến cả đời tôi!"
"Anh hai, lần đó là ngoài ý muốn, bởi vì phía sau có. . . . . ." Tuy vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt không đổi, nhưng giờ phút này, trái tim của hắn đang kịch liệt run rẩy .
Hắn ta là Ám Dạ Lệ! Nguyệt Tiêm ảnh còn tưởng rằng hắn ta đã. . . . . . Chỉ là, hắn ta nhìn Ám Dạ Tuyệt có oán hận, dường như muốn xé tan hắn ra, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
"Anh hai? Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Lệ chế giễu ra tiếng, tươi cười tác động đến bắp thịt bên phải của hắn ta, làm cho vẻ mặt của hắn ta càng thêm vẻ hung dữ, "Tôi không phải là anh hai của cậu! Lúc cậu đẩy tôi vào biển lửa, chúng ta cũng đã thành kẻ thù! Chắc cậu không dự đoán được, mạng của tôi sẽ cứng rắn như vậy, còn chưa ૮ɦếƭ! Bây giờ, hẳn là cuộc sống mỗi ngày đều khó khăn!"
Mày rậm của Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt quấn quanh hỗn loạn ưu sầu, "Thật sự không phải như anh tưởng tượng như vậy, lúc trước nếu em không làm như vậy, anh . . . . ."
“Không cần giải thích hành vi đê tiện của chính mình!"
"Tốt lắm!" Con ngươi đen nặng nề, "Anh muốn em bồi thường cho anh thế nào?"
Ám Dạ Lệ khẽ cười, từng bước một tới gần hắn, "Tôi muốn cậu bồi thường gấp đôi nhục nhã mà tôi đã chịu mấy năm nay, cậu hủy nửa bên mặt tôi, tôi muốn hủy cả khuôn mặt cậu, tới nếm thử cuộc sống hèn mọn cùng châm biếm mà tôi đã chịu mấy năm nay. Sao hả, bỏ được sao?" Ám Dạ Lệ nhìn thấy nét mặt hắn hơi sững sờ, ý cười trong mắt càng thêm dày đặc, "Thoải mái chút đi, nói đùa mà thôi. Muốn một khuôn mặt của cậu, dường như quá dễ dàng cho cậu rồi."
"Vậy tổ chức ‘Ám’ thì sao?" Ám Dạ Tuyệt dừng một chút, nói: "Em giao tổ chức \'Ám\' cho anh, vậy có thể dập tắt lửa giận trong lòng anh không."
"Đó là thiên hạ một tay cậu xây dựng, cậu không tiếc chấp tay tặng người khác?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc