Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 25

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Đây Là Kết Cục Của Cô.
Ám Dạ Tuyệt không đợi nổi một phút nào nửa, hắn chỉ nghĩ đến hình ảnh Nguyệt Tiêm Ảnh bị thương nặng phát sốt lại bị vứt ở trong phòng nhỏ dơ dáy bẩn thỉu kia, trái tim lưỡi đao cùn gỉ sắt hung hăng xẹt qua, máu loãng đang tràn ra chảy theo dòng.
"Được! Tôi cùng đi với anh!" Hạ Khiêm Dật lập tức theo kịp.
Quỷ Tứ và Lãnh Trạch cũng rãnh rỗi không việc làm, coi như là đi xem náo nhiệt, xem một màn cũ rích "anh hùng cứu mỹ" .
*******
Giữa màn mưa tinh mịn, thoáng hiện bóng đen xẹt qua nhanh.
Lãnh Mỹ Diễm đi vào phòng hoang cũ nát, một mùi hôi thối ẩm ướt truyền đến, cô ta dùng vẻ mặt chán ghét bịt kín cái mũi.
Trước kia Ám Dạ Lệ bảo vệ chặt chẽ người phụ nữ này, ngoài cửa đứng đầy người canh giữ cô, căn bản là cô ta không có cơ hội tiếp cận người phụ nữ này. Thật không ngờ là, cô đã bị Ám Dạ Lệ vứt bỏ nhanh như vậy, đúng thật là, thân thể bệnh tật tiều tụy như vậy khẳng định sẽ không thỏa mãn được Ám Dạ Lệ. Hừ! Đến bậy giờ, bạn gái bên người Ám Dạ Lệ, chỉ có một mình cô ta, đương nhiên cũng vĩnh viễn chỉ có một mình cô. Chỉ cần xuất hiện một chút mầm móng, cô ta sẽ nghĩ tất cả các cách bắt lấy phụ nữ bên cạnh Ám Dạ Tuyệt đi, cô tuyệt đối không dễ dàng để tồn tại một chút uy Hi*p.
Hơi nhếch mắt lên, cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ kia trong góc tối ẩm ướt.
Trên thân thể cô khoác chiếc áo ngủ mỏng manh, đang cuộn mình ở trong góc run rẩy. Cửa kính thủy tinh trong căn phòng này đã bị vỡ nát từ lâu, vù vù gió lạnh mang theo không khí ẩm ướt thổi vào.
Ám Dạ Lệ cũng thật là tuyệt tình, một phút trước còn coi cô như bảo bối, cẩn thận che chở, ngay sau đó, cũng có thể không chút thương tiếc ném cô đi giống như là ném rác, để cô tự sinh tự diệt.
"Này!" Lãnh Mỹ Diễm dùng chân đạp cô.
Thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh hơi hơi run lên một chút, giờ phút này cô đã rơi vào hôn mê, mất đi ý thức.
Thấy cô cũng không có phản ứng, Lãnh Mỹ Diễm lấy một con dao gọt trái cây từ trong túi ra, sâu trong đôi mắt xếch xẹt qua tia hung ác, cánh môi đỏ sẫm kề sát lỗ tai của cô, "Dù sao với thân thể bây giờ của cô, ૮ɦếƭ là chuyện sớm hay muộn, nếu bây giờ bị ốm đau ђàภђ ђạ đau đớn như vậy, vậy còn không bằng tôi cho cô ૮ɦếƭ một cách thoải mái! Cô cũng sẽ đồng ý cách làm này của tôi phải không?"
"Đây là kết cục ςướק đoạt đàn ông với tôi!"
Giơ dao lên, lưỡi đao sắc bén chuyển động, màu bạc chói mắt ——
**********************
Ám Dạ Lệ cầm chăn tơ tầm trên tay trốn ở ngoài phòng, giữa đôi mắt tối đen đông lại sương lạnh.
Thực ra là hắn đi theo Lãnh Mỹ Diễm đi vào phòng nhỏ cũ, bởi vì hắn muốn biết người phụ nữ này muốn làm gì, cho nên vẫn trốn ở ngoài phòng không lên tiếng.
Nhưng mà, nhìn thấy Tuyết nhi gặp nguy hiểm, àm sao hắn có thể tiếp tục bình tĩnh, khi hắn muốn móc súng lục ra , Hạ Lan Xích ngăn hắn lại.
Ánh mắt ra hiểu ở cửa ——
Ám Dạ Tuyệt đã đến nơi, thật không ngờ tốc độ của hắn nhanh như vậy.
"Thình thịch ——" không hề do dự, Ám Dạ Tuyệt lấy súng ra, nhắm ngay cổ tay Lãnh Mỹ Diễm mà bắn.
"A. . . . . ." Cùng với một tiếng thét chói tai, là tiếng con dao rơi xuống đến trên mặt đất.
Ám Dạ Tuyệt dầm mưa thu, sợi tóc ướƭ áƭ dính sát bên má, đôi mắt lạnh kẽo hung ác tản ra hơi thở khát máu, Ám Dạ Tuyết ướt sũng thật giống như hung thần ác sát đến từ địa ngục.
Khi hắn nhìn thấy lưỡi dao sắc bén nhắm ngay Nguyệt Tiêm Ảnh, lúc ấy nhịp đập trái tim của hắn cũng ngừng theo. Giờ phút này trái tim vẫn còn sợ hãi không thôi, nhắm ngay cổ tay Lãnh Mỹ Diễm bắn một phát súng.
"Thình thịch ——" Máu tươi tuôn ra, hai viên đạn cắt đứt cân tay của cô ta, liền tương đương với phế đi hai tay của cô ta, đoán rằng khả năng sinh hoạt cũng khó có thể tự lo cho mình.
"Tiêm Ảnh!" Ám Dạ tuyệt cúi người khẽ gọi một tiếng, chạm vào cánh tay lạnh buốt của cô, lông mày đen đặc nhanh chóng nhíu chặt, lập tức ôm cô lên.
"Tuyệt thiếu! Mọi người trong Ưng bang đều là người mù sao? Vừa rồi rõ ràng có hai người chạm mặt tôi, lại ngẩng đầu nhìn đỉnh ô dù, xem tôi như không tồn tại."
Đáy mắt Ám Dạ Tuyệt xẹt qua một ý nghĩ sâu xa, nói với Lăng Phong Ngãi: "Cậu tới vừa đúng lúc, đưa người phụ nữ này theo!"
"Tuyệt thiếu, chúng ta đưa một người đi, còn trộm đi một người, có phải là có chút không thể nào nói nổi hay không?" Lăng Phong Ngãi nhìn cô gái đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất đầy bùn, bẩn như thế, hắn nhìn cũng đã cảm thấy ô nhiễm mắt.
"Người phụ nữ này là sát thủ ám sát tôi lần trước!" Ám Dạ Tuyệt ϲởí áօ choàng màu đen khoác lên trên người Nguyệt Tiêm Ảnh, đi ra ngoài.
Lăng Phong Ngãi đương nhiên biết giá trị người phụ nữ này, cho dù cô ta bẩn như một tên ăn mày, nhưng vẫn phải làm, lôi cô ta dậy, sợ tiếng thét chói tai của cô ta làm Ưng bang chú ý, cởi giày da trên chân cô ta, dùng vớ của cô ta nhét vào miệng cô ta.
Lúc này hai tay Lãnh Mỹ Diễm không còn sức lực, đau đến thần trí có chút hoảng hốt, căn bản không có cách nào phản kháng.
Lăng Phong Ngãi vác cô ta giống như vác bao tải, "Người phụ nữ dơ bẩn! Cô nặng ૮ɦếƭ, giống như lợn ૮ɦếƭ!"
********************************
"Ám Dạ Lệ, Lãnh Mỹ Diễm bị bắt đi, vậy. . . . . ." Hạ Lan Xích nhìn bóng lưng Lăng Phong Ngãi rời đi, có chút lo lắng.
Chăn trên tay Ám Dạ Lệ dần dần bị ướt, chăn thấm ướt nước mưa trở nên rất nặng, nhưng giờ phút này trong lòng hắn còn nặng nề hơn.
"Đây là chuyện cô ta nên chịu!" Con ngươi đen lạnh lẽo tàn ác hiện lên ngoan độc tuyệt tình, Ám Dạ Tuyệt còn quá nhân từ, người đối với Tuyết nhi như vậy, phải ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
"Anh không lo Lãnh Mỹ Diễm bị bọn họ ép hỏi ra anh chính là Ám Dạ Lệ sao?"
Trên gương mặt tàn khốc giống như đao khắc thoáng cười nhẹ, "Là lúc để cậu ta biết. . . . . ."
Bây giờ hắn muốn biết Ám Dạ Tuyệt biết hắn là Ám Dạ Lệ, thì sẽ có nét mặt nào?
Kinh ngạc, hối hận, hổ thẹn. . . . . . Bất luận là như thế nào, hắn ta đều sẽ không thay đổi lòng báo thù của mình, mười mấy năm chịu mọi gian nan vất vả, giấu tài, chính là vì giờ phút này, hắn ta bò lên trên từng chút từng chút một, có được đủ lực lượng chống đối với Ám Dạ Tuyệt, chính tay đưa hắn vào địa ngục!
"Đọ sức đã chính thức bắt đầu . . . . . ." Đôi mắt lãnh mị lóe ra ánh sáng u ám.
Cô Ấy Không Hề Muốn Tỉnh Lại.
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đau đớn khẽ ngâm ra tiếng, trong cơ thể cô có một ngọn lửa nóng rực đang hừng hực bốc cháy, mỗi một tế bào đều thổi phồng, xé rách , toàn thân không có chỗ nào là không đau.
Nguyệt Tiêm Ảnh hôn mê bất tỉnh ngủ rất không yên, lông mày nhíu chặt, cánh môi trở nên khô cạn khẽ nhếch, miệng chi chi ô ô đang nói gì đó, giọng nói giống như muỗi kêu, không nghe rõ cô đang thì thầm cái gì.
Bởi vì sốt cao không ngừng, trên gương mặt cô ửng lên hai đóa đỏ hồng, dường như toàn thân bị lửa nóng thiêu nướng, ngay cả hơi thở cũng nóng rực .
Ám Dạ Tuyệt canh giữ bên cạnh cô không rời một tấc, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô.
Nhìn cô chịu đủ ốm đau ђàภђ ђạ, đôi mắt nặng nề u ám của hắn dần dần trơn như nước, con ngươi tối tăm lấp lánh giống như ngọc lưu ly.
Vô tình, ba chữ "Nguyệt Tiêm Ảnh" kia dần dần đi vào tim của hắn, ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Ám Dạ Tuyệt lắc đầu, không thể! Trái tim của hắn vào mười mấy năm trước, đồng thời cùng nổ mạnh với chiếc xe kia, bị nghiền nát thành mảnh nhỏ rồi, làm sao có thể vì cô gái trước mắt chỉ mới ở chung mấy tháng, mà trái tim lại nhảy lên chứ?
Không có khả năng!
Đêm yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến có thế nghe thấy tiếng hít thở.
Của hắn, vững vàng mà giấu đi, luôn luôn bao bọc bản thân thật chặt chẽ, bảo vệ chính mình.
Của cô, mỏng manh mà ngắn ngủi, dường như đang đắm chìm ở giữa bóng tối vĩnh viễn không có ánh sáng.
Bọn họ là cùng loại, rõ ràng trái tim rất mềm yếu, lại muốn ra vẻ kiên cường, bố trí một tầng bụi cây gai ở trên trái tim yếu ớt, dùng nó làm lá chắn bảo vệ bản thân, hai người muốn ôm sưởi ấm lẫn nhau, nào ngờ lại chỉ biết tổn thương lẫn nhau. . . . . .
"Gõ, gõ. . . . . ." Hạ Khiêm Dật đứng ở cửa, gõ gõ cửa tượng trưng.
Thật ra hắn ta vẫn đứng ở ngoài cửa, phát hiện mỗi một biến đổi nét mặt trên mặt Ám Dạ Tuyệt, hắn ta chắc chắn hắn đã yêu cô, mà ngạo mạn như hắn, ở trong lòng luôn luôn không thừa nhận loại cảm giác này.
Ám Dạ Tuyệt ngửa đầu liếc nhìn một cái bình truyền dịch gần hết, nặng nề nói: "Vào đi!" Lông mày của hắn nhíu chặt thành một đường, "Đã một ngày một đêm, sao cô ấy vẫn sốt cao không ngừng?"
Hạ Khiêm Dật thuần thục đổi bình truyền dịch, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ốm của Nguyệt Tiêm Ảnh, đáy mắt lóe ra ánh sáng nhu hòa, "Có lẽ, cô ấy không hề muốn tỉnh lại!" Giọng nói của hắn ta nặng nề giống như một tiếng cảm thán không phát ra hơi thở.
Đáy mắt Ám Dạ Tuyệt tối sầm lại, duy trì im lặng.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Sáng sớm hôm sau.
Mưa thu kéo mấy ngày đã ngừng, mây đen tản ra, bầu trời trong, được mưa thu rửa sạch đặc biệt có vẻ trong xanh, mặt trời tản ra ánh sáng nhu hòa, giống như được cái rây lọc qua.
Truyền dịch cả đêm, Nguyệt Tiêm Ảnh đã hạ sốt, nhưng là sắc mặt lại càng lúc càng trắng bệch.
"Ừm. . . . . ." Bật ra một tiếng đau đớn khàn khàn, Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy cổ họng mình bị hạt cát lấp kín, mới mở miệng đã có hạt cọ sát, đau quá.
Cô chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nhập nhèm sương mù nhìn lên trần nhà, nơi này trang trí quen thuộc.
"Em tỉnh dậy!" Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
Ám Dạ Tuyệt đang đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nghe thấy tiếng độn, lập tức vui sướng bổ nhào tới bên giường cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh lại chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Phản ứng theo bản năng này, giống như cái 乃úa nặng, đập vào trong lòng Ám Dạ Tuyệt.
Cô hận hắn!
Đối với điểm này Ám Dạ Tuyệt rất chắc chắn.
Nhưng mà, cô không hận hắn, Ám Dạ Tuyệt cũng hận chính mình.
"Mở mắt ra nhìn tôi!" Ám Dạ Tuyệt ra lệnh. Hắn cường thế, bá đạo, quyền uy, tuyệt đối không cho phép có một chút phản kháng.
Mí mắt Nguyệt Tiêm Ảnh run nhè nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.
"Tôi lệnh cho em mở mắt ra nhìn tôi, có nghe hay không!" Lần này, không hài lòng của Ám Dạ Tuyệt biến thành chứa đầy lửa giận rống to .
Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, mở mắt ra nhìnvẻ mặt ủ dột của Ám Dạ Tuyệt, nhưng mà đôi mắt cô, trống rỗng, không có tinh thần. . . . . . Ở trước mặt hắn, cô giống như một cái thể xác, linh hồn đã rời đi từ lâu.
Phản ứng của cô chọc giận Ám Dạ Tuyệt, hắn nắm chặt hai đấm, kiềm chế lửa giận sốt ruột trong Ⱡồ₦g иgự¢, hắn sợ phẫn nộ ăn mòn lý trí hắn, lại làm ra chuyện tổn thương cô.
"Ài ——" Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn duy trì tư thế, đôi mắt trống rỗng nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cho dù ánh mặt trời rất ấm áp, nhưng mà không đi vào ánh mắt cô, đồng thời, cũng không làm lòng cô ấm lên.
***************************
Hầm giam lạnh lẽo ẩm ướt không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai.
"Đau. . . . . . Van xin các người, thả tôi có được hay không. . . . . . Tay của tôi bị phế rồi. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm bị trới trên cột đá Nguyệt Tiêm Ảnh từng bị cột, máu vẫn từ trên miệng vết thương ở cổ tay chảy xuống theo dòng.
Cô ta lúc này, chật vật không chịu nổi, tóc hỗn độn, quần áo không ngay ngắn, khuôn mặt vốn trang điểm tỉ mỉ lúc này đã bị nước mắt tẩy rửa,bị hôn mê, ánh mắt tối đen, giống như quỷ.
"Đã phế rồi." Hạ Khiêm Dật nhàn nhạt nói.
Đối với sát thủ mà nói, đôi ta không thể Gi*t người, thì tương đường với bị tàn phế.
“Nói! Là ai phái cô Gi*t Tuyệt thiếu !" Lăng Phong Ngãi bắt đầu đánh đập tra hỏi.
Lãnh Mỹ Diễm lập tức lắc đầu, "Tôi không nói, các người đánh ૮ɦếƭ tôi tôi cũng sẽ không nói !" Thái độ của cô ta rất kiên quyết.
"Cô. . . . . ." Quỷ Tứ khinh thường liếc cô ta một cái, "Cô còn chưa đủ tư cách để cho chúng tôi ra tay! Có lẽ, cô sẽ thích cái này. . . . . ." Hắn ta lấy một bình acid sulfuric ra, từ từ tới gần Lãnh Mỹ Diễm.
"Cái này. . . . . . Chỉ cần đổ xuống một cái, cả khuôn mặt của cô liền bị hủy, không phân biệt được đâu là cái mũi, đâu nào là đôi mắt. . . . . . Giống như yêu quái!"
"Không cần. . . . . . Tôi không muốn. . . . . ." Nước mắt tuôn rơi xuống, Lãnh Mỹ Diễm ra sức vùng vẫy , "Các người cứ dứt khoát Gi*t tôi đi!"
Ám Dạ Tuyệt ở trong bóng tối chậm rãi mở miệng, "Cô đã xuất hiện trong biệt thự Lệ đường chủ, như thế. . . . . . Sẽ không thoát khỏi liên quan đến hắn." Hắn vừa nói xong, lập tức xoay người, "Cô ta không có giá trị lợi dụng, hủy mặt cô ta, đánh gảy gân tay gân chân của cô ta, cắt đầu lưỡi của cô ta, rồi vứt đi!"
Đây là hậu quả dám động tới người phụ nữ của hắn!
"Không cần. . . . . . Ám Dạ Tuyệt, các người không thể đối với tôi như vậy. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm sợ hãi mà toàn thân phát run, hoảng loạn hét lớn: "Tôi là người phụ nữ của anh hai anh. . . . . . Anh không thể tuyệt tình như vậy. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt bỗng dừng bước lại, xoay người: "Cô nói cái gì? Ám Dạ Lệ. . . . . . Cô biết anh ta ở đâu?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc