Không Phải Là Anh Muốn Ăn Đậu Hủ Của Tôi Chứ"Không phải là anh muốn ăn đậu hủ của tôi chứ.!" Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận nói.
Ám Dạ Lệ bị nàng lời nói bứt rứt này, môi mỏng giơ lên, thoáng hiện ý cười tà mị, "Bây giờ trên người em có thương tích, đậu hủ ăn không ngon."
Từng cơn cảm giác đau đớn tăng lên, trán của cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, "Anh đưa thuốc cho tôi, tự tôi có thể thay."
"Em khẳng định có thể?" Mày rậm của Ám Dạ Lệ hơi nhếch lên, "Tôi thấy bây giờ ngay cả băng gạc em cũng không cầm được."
Nguyệt Tiêm Ảnh hậm hực hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy không muốn để bản thân mình đau đớn, dù sao để cho hắn nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Cô nhẹ nhàng vén áo ngủ lên, lộ ra đầu vai rất tròn, da thịt trắng sáng ——
Đôi mắt chậm chạp sáng lên, ánh mắt bị một cái bớt hình đóa hoa đỏ bừng ở phía dưới xương quai xanh hấp dẫn, tán thưởng nói: "Thật xinh đẹp." Ánh mắt dời xuống, rơi vào trên vết sẹo hình tròn, "Sao ở đây có thể có cái này. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh dời ánh mắt nhìn vết sẹo kia, vết đạn này là hắn bắn, một vết đạn là đủ rồi, có thể để cho cô hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của hắn, vì sao cô vẫn ngây ngốc không buông xuống được, còn hy vọng xa vời Tuyệt ca ca yêu thương cô trước kia có thể trở về sao? Đã hai viên đạn, nếu nói viên đạn thứ nhất chính là cắt đứt tình cảm, như thế, một viên đạn thứ hai chính là từ đây về sau cắt đứt mọi liên hệ.
Tuy đạn vẫn cách trái tim một chút, nhưng cảm giác giống như bị xỏ xuyên qua trái tim, đau quá, đau quá. . . . . . Mỗi lần hít thở thì tim đều co rút đau đớn theo.
"Là bản thân bị coi thường!" Nguyệt Tiêm Ảnh thản nhiên nói, nhếch cánh môi trắng bệch, không cho tiếng kêu đau đớn bật ra trong lúc lơ đãng.
"Vậy em nên bảo vệ bản thân thật tốt." Ám Dạ Lệ thấm ướt một chút nước thuốc, cố gắng nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
"Ư. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh đau đến miệng mở to thở dốc, ánh mắt lắc lư trống rỗng.
Đau, thì đau đi!
Nếu đau đến mất cảm giác, như thế thì sau này sẽ không đau nửa rồi. . . . . .
********************************
"Nguyệt Tiêm Ảnh, tỉnh tỉnh. . . . . ." Một đôi tay lạnh băng nhẹ vỗ về hai gò má của cô.
Tối hôm qua Ám Dạ Lệ bôi thuốc cho cô, giữa cơn đau đớn dữ dội dần dần ngủ thi*p đi.
Là ai đang kêu cô?
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi chống đỡ mí mắt nặng nề, ánh mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Một đôi mắt che kín tơ máu đang nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng âm u tối tăm, tóc cứng rắn đen tuyền có chút hỗn độn, giống như bị nước dội vào, sợi tóc túm dính lại cùng một chỗ.
Sao Ám Dạ Tuyệt có thể xuất hiện ở đây?
Là nằm mơ sao?
Mở đôi mắt long lanh không thể tin mà ngóng nhìn hắn, đáy mắt thoáng hiện kinh ngạc, vui sướng. . . . . . Nhưng lập tức bị thất vọng nồng đậm cùng căm hận thay thế.
Cánh môi Ám Dạ Tuyệt khẽ nhếch, khẽ gọi một tiếng, "Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . ." Dường như muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Nguyệt Tiêm Ảnh khép mắt, lạnh lùng nói: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Nguyệt Tiêm Ảnh, ngươi phải biết rằng tình hình lúc đó ép tôi không thể không làm như vậy. . . . . ."
Cô không muốn nghe giải thích cái gì cả, bởi vì những thứ gọi là giải thích chỉ là để lấy cớ yên ổn cho lương tâm của hắn mà thôi, "Đúng! Cho nên có thể trở thành tấm bia cho Tuyệt thiếu là vinh dự cao nhất của tôi, có cần tôi cảm động đến rơi nước mắt không?" Trong lời nói của Nguyệt Tiêm Ảnh tràn ngập mùi vị châm chọc, đôi mắt trong trẻo dần dần nhòe ra một tầng hơi nước.
Ám Dạ Tuyệt tránh né ánh mắt của cô, hắn biết bất kể nói cái gì, làm cái gì, ở trong mắt cô cũng thành uổng công, tổn thương đã tạo ra.
Ngoài cửa sổ từng hạt mưa tí tách bay tán loạn, gió lạnh thổi qua, vài miếng lá cây cuối cùng mang quyến luyến với thân cây, lưu luyến bay lượn. . . . . .
Ngoài phòng là một mảnh lạnh lẽo hiu quạnh.
Trong phòng là không khí lạnh lẽo buồn tẻ tĩnh mịch.
Thật lâu sau, Ám Dạ Tuyệt mở miệng hỏi: "Vết thương của em sao rồi?"
Hắn liều lĩnh mạo hiểm lớn như vậy để vào đây, không phải là vì muốn biết tình hình thân thể của cô chứ.
"Yên tâm, không ૮ɦếƭ được!" Nguyệt Tiêm Ảnh không nể nang đáp lại hắn một câu.
"Tốt lắm!" Ám Dạ Tuyệt đứng dậy, "Em dưỡng thương thật tốt, chờ miệng vết thương của em khép lại, tôi sẽ cứu em ra ngoài!"
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nhìn chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng làm nhục đôi mắt, "Tùy anh." Giọng nói của cô lạnh nhạt giống như là đang nói chuyện với người qua đường.
Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, bàn tay dày rộng nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình, "Tình hình lúc đó, không phải em bị thương, thì chính là tôi bị thương. Tôi bị thương thì hậu quả của hai chúng ta chính là không ai ra được, mà em bị thương, tôi còn có thể nghĩ mọi cách để cứu ra ngoài. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt nhanh chóng hôn xuống bờ môi của cô, "Nghĩ ngơi thật tốt đi!"
Nói xong, hắn lập tức xoay người, ngoài cửa sổ sát đất là cái ban công, hắn đi vào màn mưa, vươn người nhảy lên, vượt qua lan can.
Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi đứng dậy, đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn theo hướng hán đi, trống rỗng mà không có trọng tâm. . . . . .
Cửa sổ không có kéo lên, gió thổi qua màn che cửa sổ, càng không ngừng bay lượn trên không, bay lượn giống như tay áo của tiên nữ.
Mưa bụi tà tà tạt vào, thổi nhẹ lên thân thể cô, cảm giác mát lạnh xuyên qua quần áo mỏng manh, tràn ra làn da của cô, dần dần xâm nhập vào xương tủy.
Mưa bụi chi chít luân phiên nghiêng vào màn che, làm cho cô ở đó, không có chỗ lánh mình. . . . . .
*************
"Nguyệt Tiêm Ảnh, uống thuốc chưa?"
Ám Dạ Lệ đẩy cửa phòng ra thấy bóng dáng mảnh khảnh cô đơn đứng trước cửa sổ, cảnh nền vắng vẻ đau buồn, nhỏ nhắn mềm mại yếu đuối như vậy, hắn có loại xúc động muốn xông lên phía trước ôm cô vào trong lòng.
Một dòng gió lạnh thổi tới trước mặt, đôi mắt Ám Dạ Lệ liền ngưng tụ, giận dữ nói: "Thời tiết lạnh như thế sao còn mở cửa sổ."
Hắn đi lên phía trước, kéo cửa sổ thủy tinh lên.
"Em phải nghĩ ngơi nhiều, về giường nằm." Chạm vào cánh tay của cô. Phát hiện toàn bộ áo ngủ của cô đều ướt đẫm.
Không chỉ có như vậy, lọn tóc ướt sũng nhỏ nước. Trên mặt trắng bệch là một lớp nước, nhưng không biết là nước mưa, hay là nước mắt.
Nguyệt Tiêm Ảnh chuyển ánh mắt suy yếu nhìn hắn, "Đau quá, thật sự đau quá. . . . . ."
Ánh mắt vừa khép, thân thể mềm mại ngửa về sau.
Đây đã là cực hạn của cô, cô không còn nhiều hơi sức để chống đỡ nửa.
Ám Dạ Lệ hoảng sợ, lập tức đỡ lấy thân thể cô trượt xuống, hắn biết lần này cô bị tổn thương không phải là thân thể, mà là trái tim. . . . . .
Hành hạ bản thân, để tha thứ cho hành vi ngu xuẩn mình phạm phải ——
Bởi vì, cô đã yêu Ám Dạ Tuyệt.
Thật Xin Lỗi, Anh Chưa Thể Yêu Em.Mưa mùa thu kéo dài, tí tách từng giọt không ngừng, một lớp mây đen dày đặc che khuất bầu trời, bao bọc bầu trời kín không kẽ hở. Một mảnh đen nghịt, đồng thời cũng áp chế người ta không thở nổi.
Thân thể gầy yếu mỏng manh nằm thẳng trên giường to, uốn lại trong chăn tơ tằm, dường như không cảm giác được sự tồn tại của cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh dầm trận mưa này, miệng vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng, cô liền sốt cao không lùi. Tình hình như vậy đã liên tục hai ngày, điều này làm cho trong lòng Ám Dạ Lệ lo lắng, canh giữ bên cạnh cô một tấc cũng không rời, tất cả công việc đều chuyển qua phòng này làm.
"Ừm. . . . . . Tuyệt ca ca, em không muốn đi. . . . . . Em muốn mẹ. . . . . ." Cánh môi trắng bệch hơi hơi mở ra, càng không ngừng thì thào tự nói. Gương mặt trắng nõn vì sốt cao mà ửng đỏ, giữa trán ứa ra một lớp mồ hôi mỏng tinh mịn.
Ám Dạ Lệ nằm nghiêng ở bên giường ngủ bị tiếng nỉ non đứt quảng của cô đánh thức, hắn cho rằng Nguyệt Tiêm Ảnh đã thức dậy, khi nâng mắt, đôi mắt thoáng hiện một tia vui sướng.
"Tuyệt ca ca, anh không cần Tuyết nhi sao. . . . . . Vì sao muốn đưa em đi Mỹ. . . . . . Tuyết nhi không đi. . . . . ." Giọng nói của cô tuy khàn khàn, nhưng từng chữ đều rõ ràng.
Mỗi một chữ giống như quả bom ném vào mặt hồ trong tim Ám Dạ Lệ, hắn sững sờ.
Dần dần, một vài hình ảnh đầy bụi trong trí nhớ sâu thẳm dần dần hiện ra. . . . . .
Cô chính là Mộ Trần Tuyết!
Trong lòng Ám Dạ Lệ cực kỳ khẳng định.
Bây giờ cô nằm mơ là lúc ông nội Mộ và ba mẹ Tuyết nhi lần lượt gặp chuyện không may, lo lắng Tuyết nhi bị nguy hiểm nên đưa cô ra nước ngoài, mặc cho cô khóc rống như thế nào nhưng mọi người vì an toàn của cô không ai mềm lòng, cuối cùng phải cho cô uống thuốc ngủ mới đưa cô lên xe đi ra sân bay. . . . . Kết quả, vẫn không thoát được thủ đoạn hiểm độc, chiếc xe chở Tuyết nhi trên giữa đường lại nổ tung.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Có phải trong đó đã xuất hiện vấn đề gì hay không, cho nên Tuyết nhi mới không ૮ɦếƭ.
Điểm này cần phải điều tra thật kỹ.
Ám Dạ Lệ khom lưng, nhẹ vỗ về hai gò má nóng bỏng của cô, đáy mắt nhòe ra ánh sáng nhu hòa, "Tuyết nhi, Tuyết nhi của anh, em đã trở lại. . . . . ."
Lông mày đang nhíu chặt của cô bỗng buông lỏng, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn, "Tuyệt ca ca. . . . . . Em biết anh vẫn còn muốn Tuyết nhi, anh sẽ không mặc kệ bỏ lại Tuyết nhi. . . . . ."
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt nóng của cô, rất thoải mái, Nguyệt Tiêm Ảnh không ngừng dùng bàn tay hắn vuốt ve mặt cô.
Nghe được lời của cô, đáy lòng Ám Dạ Lệ nguội lạnh, ngón tay trở nên cứng ngắc, "Vì sao, từ trước đến bây giờ, ở trong mắt em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy cậu ta, mà không phải là anh. . . . . ." Giọng nói trầm thấp của hắn giống như một tiếng thở dài, dày đặc mà không tan ra được.
Không được! Lần này hắn sẽ không nhường cho cậu ta nữa, sẽ không buông tay nửa.
Hắn muốn đoạt lại toàn bộ trong tay Ám Dạ Tuyệt, bây giờ càng bao gồm cả Tuyết nhi.
Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Lệ hiện lên mùi khát máu, phụt ra ánh sáng sắc bén.
Hắn cầm lấy khăn nóng, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán cô, môi mỏng hé mở, "Thật xin lỗi, bây giờ anh còn chưa thể yêu em, đây là vì sau này có thể vĩnh viễn ở cùng với em, Tuyết nhi, em là của anh. . . . . ."
Hắn vuốt ve hai gò má trắng mịn của cô, dường như muốn khắc in cô thật sâu vào trong lòng.
******************************
"Sắp xếp như thế nào?" Một tiếng nặng nề vang vọng trong văn phòng vắng vẻ.
Hạ Lan Xích vừa mới đi nhanh trở về, không cho phép hắn ta ngồi xuống uống một ngụm trà, Ám Dạ Lệ lập tức muốn biết diễn biến của kế hoạch.
"Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, đã tung tin ra ngoài nói bản thân cô ấy bị thương nặng, hấp hối sắp không được, bây giờ bị ném ở phòng cũ tự sinh tự diệt. Đoán chừng bây giờ đã truyền đến tai của tên Ám Dạ Tuyệt kia, bây giờ chắc hắn đã đứng ngồi không yên."
Ám Dạ Lệ hài lòng liền gật gật đầu, tiếp tục hỏi , "Vậy có thông báo xuống trong bang hay không?"
"OK! Đã truyền lệnh của anh xuống dưới, trong bang nhìn thấy người ngoài sẽ làm bộ như không nhìn thấy cái gì. Tuy bọn họ có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, dù mệnh lệnh của anh như thế nào, bọn họ cũng sẽ làm như thế đấy." Hạ Lan Xích uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Không chỉ là bọn họ có nghi ngờ, tôi cũng có nghi ngờ. Bọn họ không dám hỏi, nhưng mà tôi dám. Ám Dạ Lệ, tôi có chút không rõ, không phải anh có ý với cô bé sao, sao không giữa cô ấy ở bên cạnh, ngược lại nhọc lòng sắp xếp như vậy, để cho Ám Dạ Tuyệt tới đón cô ấy đi."
"Việc này. . . . . . Cậu không cần biết rõ, ૮ɦếƭ, quá tiện cho cậu ta, lần này tôi muốn để cho Ám Dạ Tuyệt nếm thử mùi vị sống không bằng ૮ɦếƭ . . . . . ." Trong đôi mắt âm u lộ ta sắc bén lạnh thấu xương.
Ánh sáng lạnh trong mắt liền ngưng lại, xoay người hỏi: "Đã đưa Tuyết. . . . . . Nguyệt Tiêm Ảnh vứt vào phòng chưa?"
"Ừm! Không biết khi nào thì Ám Dạ Tuyệt ra tay, để giảm lộ ra sơ hở, cho nên đã đưa cô ấy qua đó."
Ánh mắt Ám Dạ Lệ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mưa thu còn chưa ngừng lại, một đợt mưa thu một đợt lạnh, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, hơn nửa bây giờ cô sốt cao không ngừng, lông mày thoáng hiện lo lắng, hỏi: "Có cho cô ấy một cái chăn tơ tằm hay không. . . . . ."
"Bây giờ cô ấy mang danh là người ૮ɦếƭ bị vứt bỏ, lại còn có chăn, toàn thân che kín chặt chẽ, không sợ tâm tư thấu đáo của Ám Dạ Tuyệt nhìn ra sơ hở gì sao?"
Mày kiếm đen đặc bắt đầu nhíu chặt, suy nghĩ sâu xa thật lâu, Ám Dạ Lệ bỗng dưng đứng lên, chạy ra ngoài cửa ——
********************************
Trên Nguyệt Minh Khâu cũng bị mưa dầm bao quanh, mưa thu lạnh lẽo nhỏ giọt theo mái hiên, phát ra tiếng nhạc leng keng thùng thùng êm tai, nhưng bị một trận tiếng ồn trong thư phòng phá vỡ tiết tấu.
"Tuyệt thiếu, anh không thể đi!" Lăng Phong Ngãi vượt chân qua, ngăn chặn Ám Dạ Tuyệt ở cửa, "Nói không chừng đây là một cái bẫy, Lệ đường chủ bày ra tấm lưới lớn chờ anh xông tới."
Hạ Khiêm Dậy bước tới, tiếp tục khuyên bảo: "Tuyệt thiếu, tôi cũng nghĩ anh không nên đi, không phải lần trước anh đi Nguyệt Tiêm Ảnh, thân thể của cô ấy không tệ sao, sao có thể đột nhiên bệnh tình nguy kịch được? Nếu muốn đi, bốn người chúng ta cùng đi."
"Hai người cũng không tán thành tôi đi cứu Nguyệt Tiêm Ảnh?" Ám Dạ Tuyệt nhìn Quỷ Tứ ngậm kẹo que, còn có người có vẻ bề ngoài như đi vào cõi thần tiên Lãnh Trạch.
Hai người bọn họ cũng kiên định gật đầu.
"Các người đã xem trọng tôi như vậy, không muốn tôi gặp nguy hiểm, như vậy chúng ta cùng đi đi!" Ám Dạ Tuyệt kéo Lăng Phong Ngãi đang chặn ở cửa qua một bên, nhanh chóng đi ra ngoài.