Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 23

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Thương Tiếc Lẫn Nhau
Chờ giây lát, không có chút tiếng động nào.
Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận, cuộn người một cái, hỏi: "Sao anh còn không đi?"
Thế nào cô cũng không nghĩ đến người đàn ông này lại ૮ởเ φµầɳ áo ra nằm ngủ bên cạnh cô, da mặt đúng là rất dày.
"Anh. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Mau cút về phòng của anh đi!"
"Đừng ầm ĩ!" Ám Dạ Lệ vẫn nhắm chặt mắt, môi mỏng hé mở, tiếng nói vang lên giống như tiếng nhạc trầm lắng của đàn violon, "Phòng của tôi bị em đốt. . . . . ." Ám Dạ Lệ lại nhắc đến tội ác của cô.
Ách. . . . . . Hình như là không thể khiến hắn trở về phòng mình rồi.
"Ở đây có nhiều phòng như vậy, tại sao anh muốn. . . . . ."
Ám Dạ Lệ nghiêng người một cái, cánh tay cứng rắn khoát lên ngang hông cô, trực tiếp ngắt lời cô, "Đề phòng em chạy trốn."
Xem cô như phạm nhân mà đối đãi, lại còn tự mình trông coi, biến Nguyệt Tiêm Ảnh thành giống như một người tội ác tày trời khốn nạn đến cực điểm vậy.
Nguyệt Tiêm Ảnh thật cẩn thận dời cánh tay hắn khoát trên người cô ra, kinh ngạc phát hiện hắn lại trần như nhộng, cô bày ra khuôn mặt khóc than, buồn khổ hỏi: "Tại sao anh không quần áo đi ngủ chứ?" Giọng nói của cô run nhè nhẹ, dường như đang khóc .
Ám Dạ Lệ trả lời rất kiên quyết, "Quần áo bị em đốt."
Ách. . . . . .
Nguyệt Tiêm Ảnh lại không nói gì, sớm biết đốt nhà cửa, đập bể bình hoa sẽ có "hậu quả" nghiêm trọng như vậy, đánh ૮ɦếƭ cô cũng không dám làm như vậy, biết vậy chẳng làm.
Nguyệt Tiêm Ảnh tự nhiên mà nói: "Tôi thấy là anh có thói quen ngủ như vậy! Ám Dạ Tuyệt cũng. . . . . ."
Sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn? Trong phút chốc tia lửa chớp kia, cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Hắn vì an toàn của mình, lại lấy cô ra làm lá chắn.
Có lẽ, ở trong mắt hắn cô chính là một cô gái ham tiền nịnh nọt bán thân thể, dung tục, hèn mọn, thấp hèn. . . . . . Có thể chắn đạn cho hắn, chính là hắn đã ban cho cô ơn lớn.
Đáy mắt trong trẻo hiện ánh sáng u ám chậm rãi cụp xuống. . . . . .
Ám Dạ Lệ nghe được cái kia tên, trái tim giống như bị moi ra, bỗng dưng mở mắt, con ngươi đen như mực buộc chặt, "Đừng để cho tôi nghe ba chữ đó!"
Phẫn nộ dưới đáy mắt của hắn bị khóe mắt đầy nước mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh dập tắt, một tiếng thở dài như có như không bật ra miệng, hắn vươn tay ôm cô vào trong иgự¢, gắt gao ôm cô, "Nhanh ngủ đi, chờ một lát hết thuốc tê miệng vết thương sẽ rất đau."
Không hiểu sao trong lòng Ám Dạ Lệ có một hồi lo lắng, vì sao nhìn thấy cô gái nhỏ này bất lực, ủy khuất, đau thương. . . . . . Trái tim của hắn cũng sẽ xoắn lại theo, giống như nâng cô ở lòng bàn tay, cưng chiều cô, say đắm cô.
Mở to ánh mắt trong veo chứa nước mắt trơn ướt, Nguyệt Tiêm Ảnh rất sợ mình vừa mới khép mắt lại, nước mắt liền chảy xuống. Cô không thể ở trước mặt người khác thể hiện bản thân yếu đuối, một khi để lộ nhược điểm của mình, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nguy hiểm, cô nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình.
Nhưng mà, cô chịu đựng như vậy, lại làm cho người ta thấy đau lòng lạ thường.
Cô gái nhỏ nhắn mỏng manh như vậy, ở cái tuổi này của cô nên hư hỏng trước mặt ba mẹ, ở trong lòng bạn trai làm nũng. . . . . . Hiện tại, lại phải bao bọc bản thân mình thật chặt chẽ, luôn luôn phòng bị, mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm.
Nghiêng người trong bóng đêm, đôi mắt hiện ra ánh sáng u ám thâm trầm giống như biển lớn, đang nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt hai người gặp nhau, sững sờ nhìn đối phương, dường như không hề xa lạ.
Bởi vì, bọn họ đều là người cô đơn hiu quạnh.
*****************************
Trong phòng âm u, không khí lạnh lẽo ẩm ướt lặng lẽ chảy theo dòng, tràn đầy mùi rượu nồng đặc.
Đôi mắt thâm sâu tối tăm lóe lên ánh sáng tĩnh mịch, Ám Dạ Tuyệt lặng lẽ không nói gì, một mình uống điên cuồng, bên cạnh đã chất đầy hơn mười vỏ chai rượu.
Rượu mạnh Whisky chảy qua cổ họng hắn, không cảm thấy một chút chua cay nào, giống như nước nhạt.
Ám Dạ Tuyệt vẫn cảm thấy trên người Nguyệt Tiêm Ảnh có bí mật, hao tốn công sức giả trai một năm, mục đích chỉ vì tiếp cận hắn, khi ℓàм тìин nhân của hắn, lúc này cũng không thể nào nói nổi. Hắn vẫn cho là cô do Lệ phái đến bên cạnh hắn, cho nên hắn ra sức nói những lời cay độc và ђàภђ ђạ cô , muốn ép cô lộ ra chút manh mối. Nhưng mà. . . . . . Không biết là cô gái này có thủ đoạn cao, hay là cô thật sự không phải. . . . . . Khoảng thời gian ở chung dài như thế, hắn lại không tìm ra chút manh mối nào. Cho nên, lần này hắn mới bí quá hoá liều, bảo Nguyệt Tiêm Ảnh làm bạn gái đi dự tiệc với hắn.
Khảnh khắc viên đạn bay về phía hắn, cái kia là hắn phản ứng theo bản năng, cuộc sống ăn tươi nuốt sống, khiến cho hắn bảo vệ chính mình thành một loại phản xạ có điều kiện. Nhưng mà, khi thấy viên đạn bay vào thân thể cô, lòng của hắn lại liên tiếp đau nhức, giống như viên đạn kia bay vào chính thân thể của hắn vậy.
Áy náy, ảo não, hối hận. . . . . . Cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng hắn, từng chút từng chút xé nát trái tim hắn.
Hai người Lăng Phong Ngãi và Hạ Khiêm Dật đã ở ngoài cửa lưỡng lự rất lâu, vẫn không thấy Ám Dạ Tuyệt đi ra, cực kì lo lắng.
Do dự một hồi, Lăng Phong Ngãi đá văng cửa phòng, một cổ mùi rượu gay mũi từ bên trong truyền ra.
"Bốp ——" Hạ Khiêm Dật đè chốt mở xuống.
Nháy mắt, đèn thủy tinh trên trần nhà bật ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng mỗi một góc.
Ánh sáng đột ngột làm cho mắt Ám Dạ Tuyệt nhói nhói, hắn dùng tay che ánh sáng lại, tức giận quát: "Các người đang làm cái gì?"
Lăng Phong Ngãi ôm иgự¢ nhìn hắn, ᴆụng ᴆụng Hạ Khiêm Dật bên cạnh, "Anh ta thế này gọi là—— sống mơ mơ màng màng?"
Hạ Khiêm Dật tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Ừm! Đang mượn rượu giải sầu."
"Các người đều cút cho tôi!" Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt dày đặc tức giận.
"Tuyệt thiếu!" Hạ Khiêm Dật thở dài một hơi, "Bây gườ Nguyệt Tiêm Ảnh còn đang ở trong tay Ưng bang, chẳng lẽ anh lại cứ ở đây uống rượu?"
Bây giờ hắn ta cực kỳ lo lắng an nguy của Nguyệt Tiêm Ảnh, mọi người đều biết Lệ đường chủ kia có lòng dạ độc ác, Nguyệt Tiêm Ảnh ở trong tay hắn, ngộ nhỡ. . . . . . Hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ám Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, "Chuyện của cô ấy không cần cậu quan tâm! Tôi sẽ đưa cô ấy về." Hắn lấy lại lạnh lùng ngày xưa, "Phái người luôn chú ý đến động tĩnh của Ưng bang!"
KenhTruyen24h.Com - Đọc truyện trên điện thoại (ThíchTruyện.VN)
“Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh không có một chút buồn ngủ, có thể là đã không có Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp kia. Dần dần, thuốc tê giảm, miệng vết thương càng ngày càng đau đớn, từng chút từng chút giống như đao chém.
Bởi vì Ám Dạ Lệ vẫn nằm ở bên cạnh, cho nên cô không dám động đậy, chỉ có thể hít hơi lạnh, cắn chặt môi đỏ mọng.
Muốn Tôi Dùng Sức Mạnh Sao.
Đèn đêm tản ra anh sáng màu lam mờ nhạt, uốn cong vào đôi mắt phát sáng long lanh.
Từng đợt cảm giác đau đớn kéo tới, làm cho cô không cách nào ngủ yên. Đôi mắt trống rỗng nhìn về khoảng u tối, mặc cho đôi con ngươi mở to trong bóng đêm vô hạn . . . . . .
Trong đầu suy nghĩ lung tung, một vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua trong đầu, cứ như vậy. . . . . . Nước mắt vô tình chảy xuống theo dòng.
Bóng tối là lá chắn tốt nhất, ở trong bóng tối đen cô không cần vất vả ngụy trang giả bản thân, ra vẻ kiên cường.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống theo dòng, cảm giác đau đớn từ miệng vết thương tăng lên, giống như xương bị ᴆục đến rạn nứt ra, vì không để tiếng kêu rên rĩ đau đớn bật ra, cô cắn nát môi, từng giọt máu bật ra. . . . . . Nước mắt pha trộn với máu loãng, cô lúc này, dường như đã hiểu được cái gì gọi là —— tàn nhẫn, tuyệt tình.
Một đám mây chậm rãi di chuyển, hiện ra ánh trăng xuyên thấu giữa đám mây thật dày.
Trăng sáng như lụa, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh sáng nhu hòa giống như thủy ngân nhẵn nhụi.
Một vật kim loại mang theo thâm độc lạnh lẽo hấp dẫn ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh——
Mặt nạ màu bạc bên má phải của Ám Dạ Lệ nổi bật ở dưới ánh trăng, có vẻ như quỷ dị, tản ra hơi thở thần bí.
Sao hắn đi ngủ cũng không lấy mặt nạ ra?
Càng muốn che giấu thứ gì đó càng có thể kích thích tăng thêm hứng thú của con người, Nguyệt Tiêm Ảnh vươn tay, chậm rãi tới gần hắn, thật cẩn thận ᴆụng vào mặt nạ của hắn, vừa mới ᴆụng vào, lập tức bị một bàn tay to bắt lấy.
Ám Dạ Lệ ngủ rất cạn, tiếng động thật nhỏ cũng có thể đánh thức hắn. Lúc cô đau đớn hít hơi lạnh hắn cũng đã thức dậy, nghe được tiếng nghẹn ngào mỏng manh của cô, biết cô đang đè nén đau khổ của mình, nên cứ tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng mà, cô gái này lại muốn ᴆụng vào mặt nạ của hắn, cái này, hắn không thể thờ ơ, tiếp tục giả bộ ngủ nửa.
"Em muốn làm gì?" Một tay Ám Dạ Lệ gắt gao nắm chặt cô, một cánh tay kia thì mở đèn.
Chớp mắt ánh sáng liền đuổi bóng tối đi, cho dù bốn phía đều đã sáng, nhưng ở trong lòng bọn họ vẫn là bóng tối.
"Anh buông tay. . . . . . Anh làm tôi đau. . . . . ."
Sức lực to lớn của Ám Dạ Lệ, dường như muốn bẽ gãy tay của cô rồi.
Hắn bày ra mặt lạnh, nhưng nghe thấy cô kêu đau, vẫn buông lỏng tay ra.
Cổ tay mảnh khảnh của Nguyệt Tiêm Ảnh đã đỏ ửng, cô xoa cổ tay, buồn bực mà trừng mắt nhìn Ám Dạ Lệ một cái, "Mặt nạ của anh là làm từ vàng hay là gạch đá? Không thể chạm vào sao? Thật nhỏ mọn!"
"Em có biết dưới mặt nạ là cái gì không?"
"Nói thừa!" Nguyệt Tiêm Ảnh cười mỉa nói: "Không phải mặt người, chẳng lẽ là đầu heo hay sao?"
Ánh mắt Ám Dạ Lệ dần dần mềm mỏng, "Em có dám xem không? Không sợ bị dọa. . . . . ."
Ám Dạ Lệ chưa bao giờ muốn để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt xấu xí bên phải của mình, hôm nay có chút khác thường, hắn lại không muốn giấu diếm cô chỗ thiếu sót của hắn.
Đôi mắt sáng trong nhìn hắn, trong ánh mắt cô tràn ngập chắc chắn, "Ừm!"
Bàn tay thon dài trắng xanh chậm rãi tới gần má phải của hắn, lúc chạm vào mặt nạ lạnh lẽo, tay run nhè nhẹ một chút. Giống như động tác chậm trong phim, cô chậm rãi dời mặt nạ xuống ——
Vết sẹo che kín bên má phải gương mặt, không có một vùng da nào là toàn vẹn. Tay Nguyệt Tiêm Ảnh run lên, mặt nạ màu bạc rơi xuống.
Trong phút chốc nhìn thấy má phải Ám Dạ Lệ, hiện lên đáy mắt cô chính là hoảng sợ, thương tiếc. . . . . . Sau đó gần như là bình tĩnh, thật giống như đối đãi với người bình thường.
Ám Dạ Lệ đã thấy qua phản ứng của rất nhiều người khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, có sợ hãi , có xem thường, có châm chọc, đương nhiên cũng có tiếc hận, đồng tình. . . . . . Chỉ có cô là có phản ứng khác biệt với những người kia.
Phần bình tĩnh này, dường như không xem hắn là người xa lạ mà đối đãi, cô đã quen với sự tồn tại của vết sẹo này.
Tay mềm của Nguyệt Tiêm Ảnh nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của hắn, cảm giác được gồ ghề ở mặt trên, "Có phải rất đau hay không?"
Ám Dạ Lệ cầm tay cô, áp vào trên mặt mình, cảm giác được ấm áp trên bàn tay cô.
"Đây là bị bỏng nặng, đã cháy đến tầng thứ ba của làn da, lỗ chân lông đều đã ૮ɦếƭ, làn da không cách nào có sức sống. . . . . . Những thứ này đều ૮ɦếƭ !"
"Không phải! Tôi có thể cảm giác mạng sống nó."
Nguyệt Tiêm Ảnh thoáng cười nhạt giống như ánh mặt trời chiếu vào đáy lòng Ám Dạ Lệ, núi băng đã bị ánh sáng này làm tan chảy rồi.
"Thật ra tôi cảm thấy anh cũng không cần dùng mặt nạ che vết sẹo này, anh càng để ý, vậy nó càng có thể thao túng tâm trạng của anh, nếu anh không thèm để ý, như thế, trên mặt có vết sẹo này hay cũng không còn quan trọng." Trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra chân thành tha thiết.
"Sau này trước mặt em tôi sẽ không đeo mặt nạ nữa." Ám Dạ Lệ tiện tay ném mặt nạ đi.
Ánh mắt quay lại, nhìn đến áo ngủ màu trắng của cô đã bị nhuộm thành hoa văn đỏ sẫm, giống như vừa mới nhuộm lên thuốc nhuộm bóng sáng tươi đẹp, hỏi: "Có phải miệng vết thương nứt ra rồ khôngi?"
Lúc này, Nguyệt Tiêm Ảnh mới cúi đầu, phát hiện máu đã nhuộm ra ngoài.
"Đều tại anh a, đột nhiên Ϧóþ chặt tay tôi." Hiện tại cảm giác đau đớn càng nghiêm trọng hơn, vẻ mặt của cô càng ngày càng trắng, hít vào từng ngụm hơi lạnh, "Có thuốc giảm đau hay không? Chính là cái loại giảm đau bụng kinh nguyệt."
Vẻ mặt Ám Dạ Lệ liền đen lại, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy tôi có sao?"
"Đúng a...! Anh không có bà dì cả nên không cần. Vậy có morphine, pethidine. cocaine hay không. . . . . ." Ưng bang có làm mấy buôn bán thuốc phiện, mấy thứ này nên có chứ.
"Không được! Mấy thứ này sẽ nghiện !" Đột nhiên Ám Dạ Lệ vén chăn xuống giường.
Hắn có biết cả người mình trần như nhộng hay không, ở đây còn có một cô gái a?
Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức nhắm chặt mắt lại, rất sợ thấy cái gì không nên thấy, khiến hắn muốn cô "chịu trách nhiệm" .
"Anh có thể mặc quần áo vào hay không?"
"Sao hả? Dáng người của tôi không đẹp sao?"
"Dáng người của anh đẹp hay không mắc mớ gì tới tôi? Tôi chỉ sợ anh bị cảm, lây bệnh độc cho tôi thôi."
Ám Dạ Lệ lấy cái hòm thuốc ra, dùng chăn che khuất bộ vị quan trọng, "Yên tâm đi, tôi là bách độc bất xâm, tôi thay băng miệng vết thương cho em trước."
Nói xong, tay hắn dần dần tới gần иgự¢ của Nguyệt Tiêm Ảnh.
Cô lập tức co rụt lại, hai tay che đậy trước иgự¢, làm ra bộ dáng ngăn chặn phi lễ, sợ hãi hỏi: "Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"
"Thay băng miệng vết thương cho em." Tay của Ám Dạ Lệ dừng ở giữa không trung, rút lại cũng không phải, tiến lên cũng không phải.
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh dời xuống, liếc mắt nhìn miệng vết thương của mình một cái, vị trí tốt biết bao, ngay phía trên иgự¢, để cho hắn băng bó chẳng phải là trao quyền để cho hắn nhìn sạch bách, mò mẫn trống trơn sao. Cô mới không chịu thiệt thòi như vậy.
"Miệng vết thương không có gì, không cần băng bó."
"Không có gì?" Ám Dạ Lệ nhếch lông mày anh tuấn lên, "Nếu không có gì, sẽ chảy máu sao? Nếu không có gì, vừa rồi em sẽ kêu la muốn thuốc giảm đau sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi lo lắng kỹ thuật băng bó của anh a! Nói không chừng cho anh băng bó ngước lại làm miệng vết thương của tôi biến thành càng hỏng bét hơn thì sao?"
Ám Dạ Lệ đợi có chút không kiên nhẫn, con ngươi nghiêm túc sắc bén lóe lên, "Em muốn ngoan ngoãn để cho tôi băng bó, hay là muốn tôi dùng sức mạnh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc