Chợt Lộ Cảnh Xuân.Đôi con ngươi sâu thẳm của Ám Dạ Lệ liền cứng lại, đưa tay ᴆụng vào má phải, phát hiện mặt nạ màu bạc đã rơi xuống, chạm vết thương gồ ghề trên mặt, thô ráp giống như vỏ cây quýt, ngón tay thon dài của hắn hơi hơi run.
Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hèn mọn người khác nhìn hắn, gương mặt này không chỉ bọn họ sợ hãi, cho dù là Ám Dạ Lệ, buổi sáng rời giường đột nhiên nhìn thấy, cũng sẽ giật mình.
Vẫy vẫy tóc ướt đẫm, nước chảy thon dài xuống che một vùng vết sẹo lại.
"Khụ, khụ. . . . . ." Bởi vì Ⱡồ₦g иgự¢ bị tích nước, Nguyệt Tiêm Ảnh vừa lên bờ liền họ mạnh không ngừng.
Ám Dạ Lệ thờ ơ liếc nhìn cô một cái ——
Bộ quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh vốn mỏng manh, hơn nửa bây giờ cả người bị ướt đẫm, dính sát vào thân thể, bọc quanh đường cong thân thể. Hơn nửa sau khi vải ướt càng nhìn rõ hơn, thân thể đẹp đẽ mềm mại như ẩn như hiện, Nước hồ mùa thu lạnh thấu xương, lúc này, gió nhẹ thổi qua, kích thích toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh run rẩy. . . . . .
May mắn ánh mắt mọi người ngừng trên mặt Ám Dạ Lệ, còn chưa phát hiện bên cạnh có"bức ảnh cảnh xuân" . Giữa đôi mắt Ám Dạ Lệ thoáng hiện nhanh ánh sáng khác thường, hắn lấy khăn tắm choàng trên người mình ném trên thân thể cô, dặn dò người hầu, "Đưa cô ấy đổi bộ quần áo khác."
Lúc này, Ám Dạ Tuyệt đã đi tới, muợn cơ hội nâng Nguyệt Tiêm Ảnh dậy, nhanh chóng thấp giọng nói bên tai cô: "Chờ một lát, phóng hỏa!"
Cái gì? Ánh mắt suy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng trợn lên, nhìn thẳng Ám Dạ Tuyệt.
Thì ra nhiệm vụ của cô là phóng hỏa, có phải là đã dùng dao mỗ trâu Gi*t lợn rồi hay không.
Ám Dạ Tuyệt sợ bị Ám Dạ Lệ nhìn ra cái gì khác thường, lập tức vuốt ve sau lưng Nguyệt Tiêm Ảnh, làm bộ như là ở trấn an cô, "Không sợ, không sợ, bây giờ đã không có việc gì rồi."
Nguyệt Tiêm Ảnh muốn mở miệng hỏi cũng thu trở lại, bị hai nữ giúp việc đưa đi thay quần áo.
"Ám Dạ Lệ, bây giờ làm sao?" Hạ Lan Xích thật không ngờ người phụ nữ kia xuất hiện sẽ làm rối loạn kế hoạch ban đầu.
Ám Dạ Lệ tắm nước nóng xong, giờ phút này toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, áo sơ mi trắng mặc trên người, chưa thắt vào một cúc áo, áo sơ mi hơi hơi mở rộng, có thể nhìn thấy đường cong bắp thịt cứng rắn chắc nịch, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, nhưng mà mặt trên lại phủ kín từng đường vết sẹo, có vết đao, có vết súng, có vết thương do gậy. . . . . .
Hắn từ một tên lâu la không có tiếng tăm gì trở thành đường chủ đứng đầu Chu Tước đường của ưng bang, hắn đã trả giá bao nhiêu, sống dưới mũi đao, giống như uống máu. Nếu hắn không tàn nhẫn tuyệt tình một chút, không hung tàn một chút, như thế hắn sẽ trở thành người vong hồn dưới đao của người khác.
"Kế hoạch cũng không có thay đổi." Ám Dạ Lệ đeo mặt nạ màu bạc lên, che kín vùng xấu xí, tội ác. Hắn xoay người hỏi: "Những người khách kia đi chưa?"
"Đúng vậy!" Hạ Lan Xích bổ sung nói: "Lúc đầu tổng giám đốc \'tập đoàn Nhậm thị\' Nhậm Mục Diệu và tổng giám đốc \'tâp đoàn Đinh thị\' Đinh Hạo Hiên chuẩn bị ở lại , nhưng cuối cùng bị Ám Dạ Tuyệt khuyên đi. Ám Dạ Lệ, tôi điều tra qua hai người kia và Ám Dạ rất thân thiết, anh nói, hai người bọn họ có thể trở ngại kế hoạch trả thù Ám Dạ Tuyệt của chúng ta hay không?"
Ám Dạ Lệ nhăn mày lại, giữa trán lộ ra vài tia lo lắng, "Trước tiên cậu phái người âm thầm theo hai người kia, thế lực bọn họ cũng không thể khinh thường."
"Bây giờ còn tiến hành theo kế hoạch không?"
Môi mỏng hơi hơi giơ lên, thoáng hiện ý cười lạnh lẽo tà mị, "Bây giò chúng ta nhàn nhã mà xem kịch vui! Không cần chúng ta ra tay, thuộc hạ liều ૮ɦếƭ của Ân lão đại cũng sẽ tìm cậu ta báo thù, chúng ta chỉ là sắp xếp cho họ một sân chơi mà thôi."
Ám Dạ Lệ dùng chiêu này đủ tuyệt tình, mượn dao Gi*t người, nếu thất bại , Ám Dạ Lệ cũng không có chút tổn thất nào, còn có thể phủ sạch cho bản thân. Nếu thành công, nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt đau khổ, hắn sẽ là người vui vẻ hơn ai khác.
"Ha ha. . . . . ." Hạ Lan Xích cười ngây ngô , "Ám Dạ Lệ, sao anh lại đưa người đẹp nhỏ bé kia đến phòng của mình chứ? Anh có phải muốn buổi tối. . . . . ." Hắn ta tặc tặc lưỡi cười ra tiếng.
Vẻ mặt Ám Dạ Lệ liền cứng lại, "Cô ta sẽ trở thành một quân cờ không tệ trong tay chúng ta. Có phải cậu đã phái người canh giữ chặt chẽ hay không?"
"Cái này anh cứ yên tâm đi, cô ấy trốn không thoát."
**********************
Phòng ai vậy?
Trang trí màu tối tăm, lộ ra hơi thở trầm ổn thần bí, thật giống như người đàn ông kia.
Thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất thâm trầm, mặt đen trầm sáng, sống mũi cao thẳng giống như điêu khắc mà thành, cánh môi mỏng lạnh. Khuôn mặt tuấn tu như vậy lại dùng mặt nạ che nửa mặt bên phải, là cảm thấy bộ dáng của mình quá yêu nghiệt, khuôn mặt như vậy sẽ kích thích nhưng sinh linh khác? Hay bên má phải của hắn có cái bớt hay tỳ vết nào cần che giấu?
Bởi vì nữ giúp việc đi lấy quần áo sạch sẽ, cho nên Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ có thể ở đây chờ. Giờ phút này trên thân thể chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra đùi đẹp thon dài, chân trần trắng mịn dẫm lên trên sàn lạnh băng.
Sao còn chưa tới? Nguyệt Tiêm Ảnh đợi có chút không kiên nhẫn rồi.
Gắt gao túm chặt khăn tắm, thật cẩn thận mở cửa phòng ——
"Rắc rắc!" Tiếng vang rất nhỏ, lập tức hấp dẫn mấy chục ánh mắt, ánh mắt vốn cảnh giác khi thấy một cô gái quấn khăn tắm, hai mắt bỗng nhiên phát sáng, chỉ ngây ngốc mà nhìn cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị hai hàng vệ sĩ đen nghịt dọa hoảng sợ, lập tức đóng cửa lại, sao lại thế này? Cảm giác bọn họ xem cô như phạm nhân mà canh giữ.
Hiện tại phải làm sao? Đôi mắt trong trẻo chuyển động, nhớ tới Ám Dạ Tuyệt ghé vào lỗ tai cô nói một câu ——"Chờ một lát, phóng hỏa!"
Chẳng lẽ nói hắn đã đoán được người đàn ông mặt nạ kia sẽ giam lỏng cô sao? Không nghĩ được nhiều như vậy, chạy trước nói sau.
Quấn khăn tắm hành động không tiện, cô đi vào phòng thay đồ, chọn một cái áo sơ mi đen, mặc ở trên thân thể cô vừa lúc có thể che ௱ôЛƓ lại.
Ở trong túi âu phục tìm được cái bật lửa Zippo, "Ừm. . . . . . Đốt cái gì đây?" Nguyệt Tiêm Ảnh cầm cái bật lửa đi loạn ở trong phòng.
Hay là ra tay với vật dễ cháy!
Đốt màn, còn có chăn, cô bối rối kêu to lên, "Người đâu tới nhanh, cháy a!"
Đám giữ cửa bên ngoài chen nhau mà vào, lửa cháy hừng hực, khói đặc cuồn cuộn lan tràn. . . . . .
Có thể là bởi vì Nguyệt Tiêm Ảnh cũng là áo đen, những người đó vội vàng cứu hỏa không để ý cô, cô liền thừa cơ hội lặng lẽ chuồn mất.
Kề Vai Chiến ĐấuĐột nhiên một người đàn ông có vẻ mặt kích động đi vào văn phòng của Ám Dạ Lệ, nói thầm vài câu ở bên tai Hạ Lan Xích.
"Sao vậy?" Ám Dạ Lệ cao giọng hỏi.
" Cô gái kia đã chạy mất." Thuộc hạ cung kính cúi đầu, không dám liếc nhìn Ám Dạ Lệ một cái.
Mày kiếm của Ám Dạ Lệ hơi nhếch lên, châm chọc nói: "Các người nhiều đàn ông như vậy, ngay cả một cô gái tay trói gà không chặt cũng không canh giữ được sao?"
"Là thuộc hạ vô dụng!" Theo Ám Dạ Lệ nhiều năm, đều biết chỉ cần hơi thở hắn bắt đầu nặng nề, đã nói lên hắn rất không vui.Thuộc hạ đã sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân khẽ run.
Lúc Ám Dạ Lệ nổi giận chỉ có một mình Hạ Lan Xích dám mở miệng , hắn ta đưa một điếu thuốc cho Ám Dạ Lệ, "Việc này không thể trách bọn họ, ai biết cô gái kia sẽ phóng hỏa ở trong phòng, thừa dịp tất cả mọi người dập lửa mà trốn đi."
"Cái cô gái kia phóng hỏa phòng của tôi? ! !" Ám Dạ Lệ có chút khó tin, lại có can đảm dám động lên trên đầu hắn, hắn đã lâu không gặp được loại khiêu chiến này rồi.
Cô gái kia, rất thú vị!
"Lệ đường chủ, tôi lập tức phái người bắt cô ta lại." Thuộc hạ muốn lấy công chuộc tội.
"Không cần!" Trong mắt Ám Dạ Lệ thoáng hiện nghiền ngẫm, tà mị nói: "Mèo vờn chuột, cái trò chơi lạc thú này không có ở mèo, mà là khống chế Tom & Jerry. . . . . ."
Hạ Lan Xích cảm thấy Ám Dạ Lệ càng ngày càng sâu không lường được, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?"
"Mở hệ thống dò xét ra! Nhìn xem con chuột kia đang núp ở đâu?"
*************************************
Dãy biệt thự lớn này giống như mê cung, Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng bị lạc đường.
Ở góc tường Nguyệt Tiêm Ảnh lén lút đưa đầu ra thăm dò, phát hiện không ai, thở phào nhẹ nhõm, mới dám đi tới.
Đêm nay thật sự là quá chấn động lòng người rồi, vốn là rơi xuống nước, bị đông lạnh, lại vừa mới phóng hỏa, vừa lạnh vừa nóng.
"Sao lại có cảm giác quay về chỗ cũ nhỉ?" Nguyệt Tiêm Ảnh mờ mịt nhìn một bức sơn thủy vẽ bằng mực nước trên hành lang, lòng nóng như lửa đốt, cô gấp đến trán toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Đột nhiên, bên kia truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức mở cửa bên cạnh ra, trốn vào.
Đây là một căn phòng cất giữ mấy thứ đồ linh tinh, bên trong phủ kín tro bụi, trong không khí lơ lửng một hương vị ghê tởm.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Trong đó còn có hai người đang nói chuyện——
"Phi! Cái tên Lệ kia thật hèn nhát, hắn không dám Gi*t Ám Dạ Tuyệt báo thù cho Ân lão đại, chúng ta đi!" Đây là một giọng nói khàn ᴆục, cảm giác cổ họng đã trải qua khói hun lửa cháy một thời gian dài mà bị tổn thương. Có thể tưởng tượng ra là một người đàn ông lực lưỡng, miệng đầy răng vàng.
Một mệnh lệnh của hắn ta, lập tức có một đám người hưởng ứng.
"Bà nội nó, Ám Dạ Tuyệt là cái thá gì, bây giờ tôi liền bắn tên đó một cái, cũng không cần Lệ hèn nhát kia nhúng tay vào."
"Đúng! Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, Ám Dạ Tuyệt tự đưa tới cửa, sao chúng ta có thể buông tha, đêm nay chính là ngày giỗ của tên đó!"
. . . . . .
Nói từng câu nói dõng dạc, cảm thấy đã cổ động được nhiều khí thế, cái người đàn ông kia nói một câu tổng kết, "Bây giờ chúng ta liền đi!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập giống như nhịp trống càng lúc càng xa.
Nghe xong đoạn đối thoại như thế, Nguyệt Tiêm Ảnh tổng kết lại chính là sáu chữ —— Ám Dạ Tuyệt gặp nguy hiểm!
Bất chấp bên ngoài có nguy hiểm hay không, Nguyệt Tiêm Ảnh lén lút theo sát phía sau đám người kia, như vậy là có thể tìm thấy Ám Dạ Tuyệt.
****************************
Ám Dạ Tuyệt đứng ở gần phòng khách sạch sẽ sáng sủa, dựa vào cửa sổ, mờ mịt mà nhìn cảnh đêm đắm chìm vô hạn trong bóng tối ngoài cửa sổ.
Đối với bóng tối, hắn quen thuộc thân thiết như vậy, bởi vì thế giới của hắn chưa từng có ánh sáng. Cho dù có, cũng chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt, khoảng ánh sáng từ trên trời rơi xuống giống như một chút thương hại, ánh sáng của hắn liền nhanh chóng bị đoạt lấy, thu lại. Cô giống như sao băng trong thế giới của hắn, dường như đã định trước chỉ có thể gặp nhau một cái chớp mắt, chỉ chớp mắt, liền tan biến không thấy nữa. . . . . .
Thân hình cao to bao phủ một tầng ảm đạm, không khí như vậy làm cho người ta không dám tới gần, hai hàng lông mày cau chặt thể hiện giờ phút này hắn lo lắng.
Lúc này chuộng điện thoại vang lên ——
"Tuyệt thiếu! Tôi nhìn thấy rất nhiều khách đều đã rời khỏi biệt thự, sao anh vẫn còn. . . . . ." Nghe ra trong giọng nói của Lăng Phong Ngãi có chút vội vàng.
Ám Dạ Tuyệt cười thầm ra tiếng, "Muốn ra ngoài, dường như không có đơn giản như vậy. Bên kia cậu xử lý thế nào rồi?"
"OK! Đều đã đối phó xong!"
"Đoán chừng, bọn họ sắp ra tay rồi!" Giọng nói Ám Dạ Tuyệt trầm ổn giống như toàn bộ đều nằm trong dự đoán của hắn.
"Tuyệt thiếu, cẩn thận một chút."
Ngay lúc Ám Dạ Tuyệt gọi điện thoại, những người đó cầm súng trong tay lén lút tới gần Ám Dạ Tuyệt.
Làm sao bây giờ? Lòng Nguyệt Tiêm Ảnh nóng như lửa đốt.
Có nhiều người muốn lấy mạng hắn như vậy, Ám Dạ Tuyệt còn nhàn hạ thoải mái gọi điện thoại nói chuyện phiếm. Hiện tại là hắn cũng không biết nguy hiểm đang tới gần hắn, hay là thế nào để cô biết rõ?
Nguyệt Tiêm Ảnh thấy người kia trốn sau ghế sô pha cầm súng nhắm ngay Ám Dạ Tuyệt, trái tim lập tức nhảy vọt lên cổ họng, nhìn thấy bình gốm sứ trắng men tinh xảo đặt trên cái giá. Không nghĩ nhiều như vậy, cô cầm lấy bình, ném qua đầu người đàn ông kia ——
"Ầm ——" Bình hoa vỡ nát cùng tiếng vang thanh thúy.
"A nha ——" Trên đầu người đàn ông kia máu chảy như nước tuôn chảy, phát ra tiếng gào thê thảm.
Ám Dạ Tuyệt nghe được tiếng động phản liền ứng nhanh nhẹn, lập tức xoay người một cái, trốn vào mặt sau cây cột, cùng lúc đó lấy súng ra bắn liên tục hai phát vào mấy cái bóng trong góc.
"Ám Dạ Tuyệt! Hôm nay chính là ngày ૮ɦếƭ của mày, bọn tao phải lấy máu của mày đi tế Ân lão đại!"
Một trận ác chiến hỏa lực bắt đầu mở ra.
“Binh binh bàng bàng ——" đạn bay loạn, khói thuốc súng tràn ngập, tia lửa văng khăp nơi——
Nguyệt Tiêm Ảnh cúi người, xuyên qua bom mưa lửa đạn, may mắn cô phản ứng nhanh, động tác nhanh nhẹn, nhiều lần đạn bắn tới cô, cô đều tránh thoát.
Một tay Ám Dạ Tuyệt cầm súng , ném về phía cô, "Đón lấy!"
Không trung vẽ ra một vòng cung màu bàu, Nguyệt Tiêm Ảnh duỗi tai ra vừa lúc rơi vào tay —— súng lục ATZ-7310 của cô, xem ra hắn đã chuẩn bị từ trước, súng của cô cũng có mang đến.
Thời gian không cho phép Nguyệt Tiêm Ảnh nghĩ nhiều, cô lập tức giơ súng lục lên gia nhập cuộc chiến ૮ɦếƭ sống.